Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 121: Chương 121: Quan Hệ Đôi Ta




Ở lại Thượng Tiên đảo đến lúc hửng sáng, Kim Phi Dao mới đi ra bến tàu, tìm đại một con thuyền cá vàng để đi tới Tiểu Thập đảo.

Người đánh thuyền là một ông lão, bận việc cả đêm nên tinh thần đã mệt mỏi không chịu nổi, chuẩn bị đưa nốt chuyến này rồi về nhà. Trên thuyền, hắn thi thoảng lại ngáp khiến cho Kim Phi Dao vốn đang vui tươi cũng ngáp liên tục.

Tiểu Thập đảo cũng khá xa, thuyền đi vòng vèo qua rất nhiều đảo, đến khi mặt trời mọc cao Kim Phi Dao mới tới địa bàn của mình, Tiểu Thập đảo. Trả linh thạch xong, nàng sải bước lên đảo.

“Đồ lừa đảo.” Đứng ở Tiểu Thập đảo, Kim Phi Dao hung hăng mắng.

Cảnh tượng trên Tiểu Thập đảo khác hẳn với mô hình trên Thượng Tiên lâu, cả đảo trụi lủi, không có một cọng cỏ. Lúc chọn đảo ở Thượng Tiên lâu thì trong hình ảnh rõ ràng là có chút bụi cây và cỏ, nhất là bên bờ hồ lại càng không thiếu cỏ dại.

Mà hiện tại, trên Tiểu Thập đảo ngoại trừ bùn đất màu vàng thì không có gì khác. Một cái hồ nước toàn bùn vàng đục nằm ngay giữa đảo, hoàn toàn không thể khiến người ta dậy lên ý nghĩ muốn ngắm cảnh ở đây.

Không có phong cảnh gì thì cũng phải đặt Linh Lung lâu lên. Thứ này lúc mua Kim Phi Dao đã muốn thử, chỉ tiếc Thượng Tiên lâu không đủ lớn nên không thể để nàng thử dùng Linh Lung lâu. Giờ đã ở trên địa bàn của mình, muốn đặt ở đâu thì đặt ở đó.

Kim Phi Dao lấy cái Linh Lung lâu tiểu đình ra, rót linh lực vào, Linh Lung lâu liền bay vào không trung, trướng to gấp mấy trăm lần. Trong không trung lập tức xuất hiện một cái đình xinh xắn, nàng thầm đặt thần thức lên đình, khống chế đưa đình đến nơi mình muốn. Xem chuẩn địa phương xong, nàng chậm rãi đặt đình ở bên hồ, bến tàu bằng gỗ an ổn vươn ra mặt nước.

Nước hồ ở ngay sát bến tàu lại không tràn qua ván gỗ, chỉ cần hồ nước có thể đẹp hơn thì ưu việt của tiểu đình sẽ hiển hiện ra.

Bày biện đình xong, Kim Phi Dao dùng cách tương tự đặt tiểu lâu cách đó không xa. Tiểu lâu vừa dọn xong, bọn Mập Mạp liền nhảy vào trong tự chọn căn phòng yêu thích. Kim Phi Dao chỉ vào lầu thú sủng bên dưới, bảo chúng nó vào trong đó, đó mới là chỗ cho linh thú, lại nhận lại ánh mắt xem thường của chúng.

Người chế tác Linh Lung lâu thật là chu đáo, tựa hồ biết nếu bán nguyên phòng ở cho tu sĩ thì quá thiếu sót cho nên trong Linh Lung lâu đầy đủ mọi loại gia cụ, ngay cả nồi niêu bát đũa, đệm chăn rèm cửa đều chuẩn bị tốt. Hoàn toàn là có thể vào ở ngay, ngoại trừ thức ăn thì không cần thêm bất luận thứ gì nữa.

Để đồ ăn mua trên Thượng Tiên đảo vào phòng bếp, việc nấu nướng giao toàn bộ cho Đại Nữu, Kim Phi Dao thì đi làm việc có ý nghĩa hơn.

Nàng lấy trong thủ trạc ra một túi hạt giống, từ từ rải hạt khắp Tiểu Thập đảo, vừa rắc hạt vừa dùng hoa tiêu thuật mang nước tới tưới lên, khiến cho đất trên đảo nhão nhoét. Mập Mạp và Đại Nữu không chịu đi ra dẵm lên bùn, cứ trốn trong phòng nhìn Kim Phi Dao tự mình làm mọi việc.

Reo hạt xong, nước cũng tưới đủ, Kim Phi Dao bắt đầu rắc xuống đất một thứ khác. Đó là thục thảo phấn có công dụng làm cỏ mọc nhanh hơn giống như loại với thứ mà Kim Phi Dao dùng khi còn nuôi linh dương. Theo giới thiệu của chủ tiệm thì không đầy ba ngày Tiểu Thập đảo sẽ tràn đầy màu xanh của cỏ.

Lắp đặt thập nhị yêu linh trận xong, trừ bỏ bến tàu trên đảo thì toàn bộ Tiểu Thập đảo nằm gọn trong cấm chế, vô cùng an toàn. Ngọc phù của Thế Đạo Kinh cũng treo lên, một lượng linh thạch đủ để mua bốn mươi tời Thế Đạo Kinh được cho vào một cái túi trữ vật, treo cùng với ngọc phù, chỉ còn chờ người của Thế Đạo Kinh đến lấy.

Hết nửa ngày, toàn bộ công việc cơ bản đã xong, Kim Phi Dao tiếp tục chuyển sang chính sự tiếp theo.

Kim Phi Dao đi tới phòng luyện đan, chẳng phải để luyện chế đan dược mà là vì thấy nơi này là chỗ rắn chắc nhất trong tòa lâu, nàng muốn tới đây xem xét hạt châu có chữ Phan kia.

Sau khi nghe chuyện về Phan gia, nàng luôn luôn nghi ngờ hạt châu kia là do tu sĩ Phan gia lưu lại. Dù sao cũng là tu tiên gia tộc số một số hai, đồ hắn dùng không thể là phàm phẩm, thế nên phải điều tra xem xét. Để không xuất hiện việc ngoài ý muốn mà cả đảo bị phá hủy, nàng mới đến căn phòng luyện đan có pháp trận phòng bạo này.

Ngồi xếp bằng trong phòng luyện đan, Kim Phi Dao rót linh lực vào trong hạt châu, theo dòng linh lực đi vào, hạt châu bắt đầu sáng lên. Một chùm tia sáng bắn lên không, trong đó xuất hiện một bóng người, bóng người càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng, một nam tu sĩ khoảng gần bốn mươi tuổi xuất hiện trước mắt Kim Phi Dao.

Hắn nhìn quanh một vòng, sau đó nói với Kim Phi Dao còn đang sững sờ: “Đây là đâu? Ngươi là người phương nào?”

Kim Phi Dao không trả lời hắn mà vươn tay sờ soạng tu sĩ trong không trung này, không có gì bất ngờ xảy ra, tay nàng xuyên qua người hắn. Quả nhiên đây là ảo ảnh, chắc là di ngôn tu sĩ lưu lại trước khi chết.

“Ngươi làm gì vậy? Thật sự quá vô lễ.” Ảo ảnh tu sĩ đột nhiên hét lớn một tiếng, dọa nàng phát hoảng.

“Ngươi không phải là di ngôn?” Nàng nghi hoặc hỏi.

Ảo ảnh kia thở dài một tiếng: “Đây là thần thức ta lưu lại, tuy cũng là để giao đãi sự tình nhưng ta vẫn còn bản nhân, ngươi cho rằng ta vô tri không biết gì sao?”

Kim Phi Dao cười cười, nói: “Ta còn tưởng rằng tiền bối chỉ là di ngôn chiếu niệm, không ngờ lại là thần thức biến thành.”

Ảo ảnh không tiếp lời mà hỏi: “Đây là đâu?”

“Đây là Vạn Tiên Thủy thành, ta ở trên Tiểu Thập đảo. Tiền bối có chuyện gì? Có phải là có di sản gì muốn giao đãi không?” Kim Phi Dao sớm nhìn ra người có ảo ảnh này ít nhất cũng có tu vi Kết Đan kỳ, nhưng nàng không hiểu người như vậy sao có thể chết trong miệng cự thú ở thủy đạo kia được.

Quả nhiên, nghe xong câu trả lời của Kim Phi Dao, ảo ảnh tựa hồ nhớ lại bản thân chết như thế nào, vẻ mặt không cam tâm. Tuy nhiên, hắn còn chính sự phải làm, lại hỏi: “Sao ngươi lại tìm thấy tồn thức châu này? Bây giờ là năm nào?”

“Ta tìm được trong thi thể của một cự thú bên trong một thủy đạo, thấy nó có linh khí liền mang về.” Sau khi nói xong, lại nghĩ nghĩ, không chắc chắn nói: “Nói đến năm, hôm qua ta có xem trên Thế Đạo Kinh, ở đó ghi là năm Thiên Cùng Tử.”

Ảo ảnh trầm mặc, sau một hồi mới thì thào lẩm bẩm: “Sáu trăm năm, vậy mà đã qua sáu trăm năm.”

Sáu trăm năm? Người này chết đúng là sớm, nếu hỏi hắn làm sao mà chết trong bụng cự thú thì hắn có tức giận không? Kim Phi Dao nhìn ảo ảnh lắc đầu cảm thán, trong lòng cảm thấy tò mò, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ là nàng cũng có thể đảo tẩu thì tu sĩ hẳn là Kết Đan này làm sao mà chết được?

Ảo ảnh tựa hồ không muốn hỏi Kim Phi Dao thoát ra như thế nào, có lẽ đối phương thấy mình tu vi thấp hơn, hắn không muốn tự tìm khó chịu nên liền chuyển đề tài: “Ở Vạn Tiên Thủy thành có một tu tiên gia tộc, họ Phan, ngươi có biết tình hình hiện tại của họ không?”

“Họ Phan, biết chứ. Nghe nói gia chủ trước xuống dốc, đổi tộc trưởng khác rồi. Hôm qua ta còn gặp tên con một của Phan gia, thật bá đạo nha, riêng thị thiếp cũng nuôi tới mười mấy người, trông như kẻ lưu manh.” Kim Phi Dao ha ha cười nói.

Ảo ảnh có chút giật mình, vậy mà đổi gia chủ rồi, chẳng lẽ người của phòng bên mình không còn là tộc trưởng nữa? Hắn vội vàng hỏi: “Vậy tộc trưởng hiện tại là của phòng nào? Tên gọi là gì? Người của phòng trước tình hình hiện tại thế nào?”

Nhìn bộ dáng vội vàng của hắn, Kim Phi Dao gật đầu, kiên định nói: “Không biết.”

“Hả? Vậy ngươi đi hỏi thăm đi.” Ảo ảnh sửng sốt, lập tức nói.

Kim Phi Dao không tình nguyện nói: “Tiền bối, ta còn phải tu luyện, còn phải luyện đan, rất bận. Mà ta lại vừa mới tới Vạn Tiên Thủy thành, không quen thuộc, việc tư trong nhà người khác ta làm sao hỏi thăm được?”

Ảo ảnh hiểu ra, nữ hài này là muốn ưu việt, dù sao thì người tìm được tồn thức châu cũng có lợi, hắn chậm rãi nói: “Tiểu đạo hữu đã nghe nói tới lăng băng thạch chưa?”

“Chưa nghe nói qua.” Kim Phi Dao thành thật đáp.

Ảo ảnh nghiêng ngả. Sao ngay cả lăng băng thạch mà cũng không biết, đành phải giải thích: “Lăng băng thạch này do nước hàn băng vạn năm kết tinh mà thành, rất khó có được, là tài liệu cực phẩm để luyện chế pháp bảo. Pháp bảo luyện chế bằng đá này thì có khả năng biến hóa khiến người khác không thể lường trước được, chỉ cần một viên bằng nắm tay cũng có cái giá ngút trời trong các hội đấu giá, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng muốn có.”

Rốt cục nói tới chính đề, Kim Phi Dao nhắc tinh thần, biểu cảm lạnh nhạt nhìn ảo ảnh tu sĩ kia. Chỉ cần biểu hiện càng không hứng thú thì càng kiếm được nhiều ưu việt.

“A, đáng giá vậy sao?” Kim Phi Dao tỏ vẻ không tin.

Nhìn bộ dáng không biết hàng của nàng, ảo ảnh tức giận muốn chết, nếu là tu sĩ khác nghe thấy lăng băng thạch thì hai mắt đã tỏa sáng rồi. Không sợ kẻ tham tài, chỉ sợ kẻ coi bảo vật là tảng đá.

Nhưng vì mục đích của mình, hắn vẫn nhẫn nại nói: “Thật sự rất trân quý, ngươi có thể đi hỏi thăm mà xem, xem xem ta có lừa ngươi không. Năm đó trong lúc vô ý ta tìm được một viên, nếu ngươi giúp ta tìm được hậu nhân đại phòng của Phan gia, lại đem ta tới chỗ bọn họ thì ta sẽ tặng viên lăng băng thạch đó cho ngươi.”

“To không?” Kim Phi Dao trừng mắt nhìn.

Nếu lúc này hắn không phải là một ảo ảnh từ thần thức tạo ra mà là thực thể thì hắn đã xuất thủ đánh chết Kim Phi Dao rồi. Tuy nhiên, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hắn nén tức giận, lạnh giọng nói: “Bằng nắm tay.”

“Nhỏ vậy sao…” Kim Phi Dao thấp giọng thì thào.

“Ngươi còn muốn to thế nào? Lần trước lăng băng thạch xuất ra bán đấu giá mới to bằng ngón tay mà đã khiến người mua chen nhau lật trời. Ngươi vẫn còn chưa thỏa mãn? Muốn tìm thì tìm, không tìm thì thôi. Vốn vẫn còn thứ khác, hiện tại cái gì cũng không cho ngươi nữa. Không quản hậu nhân Phan gia thì ta cũng không chết được. Không đúng, ta đã sớm chết, ai còn đi quản loại nhàn sự này.” Ảo ảnh phát hỏa, rống lên với Kim Phi Dao, thân thể hoa lên chuẩn bị trở lại trong tồn thức châu.

Kim Phi Dao thấy vậy thì vội vàng hô lớn: “Tiền bối, vãn bối lập tức đi thăm dò. Hai chúng ta có quan hệ thế nào chứ, sao lại nói những lời thương tổn cảm tình đó.”

Hai ta có quan hệ cái rắm, ảo ảnh dừng lại, trong lòng hung hăng mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.