“Kêu cái gì mà kêu! Làm ta sợ nhảy dựng!” Kim Phi Dao liền đánh bụp vào
đầu nữ hài, tức giận mắng. Thật là, nếu gọi cả ma thú lẫn Thần Nông tộc
tới thì sao chứ! Bản thân còn chưa nói chuyện với tiểu cô nương này, nếu bị Thần Nông tộc nhìn thấy thì phiền toái.
Nữ hài bị Kim Phi Dao đánh cho im miệng, lăng lăng nhìn nàng, một lát sau mới phản ứng lại,
hoảng sợ lắp bắp nói: “Ngươi! Ngươi là người tam tộc!”
“Đúng thế, tuy nhiên ngươi không cần phải sợ hãi như vậy, ta không làm gì cả mà
lại còn cứu ngươi nữa.” Kim Phi Dao vội nói, nếu tiểu cô nương này đột
nhiên hô lên gọi người Thần Nông tộc tới thì nàng sẽ gặp phiền toái.
“Cứu ta?” Nữ hài sửng sốt.
Kim Phi Dao ném chiếc lá cây hoa ban sắc vào trước mặt nàng: “Có phải ngươi đã ăn cái này không? Lúc ta nhìn thấy ngươi thì ngươi đã sắp chết rồi,
ta mất bao nhiêu công sức mới cứu được ngươi đấy. Trước tiên đừng lo cho ta, ngươi kiểm tra xem trên người có chỗ nào không khỏe không.”
Nhìn thấy chiếc lá cây, nữ hài biến sắc, nhanh chóng kiểm tra thân thể một
lượt mới nhẹ nhàng thở ra. Thấy nàng nhẹ nhàng thở ra, Kim Phi Dao không đánh mất thời cơ, nói: “Thứ này rất độc hả? Ta cơ hồ dùng hết tất cả
mọi cách mà ta biết, thiếu chút nữa đã thất bại rồi, cũng coi như mạng
của ngươi lớn.”
“Việc này… ta hẳn là phải cám ơn ngươi nhưng tộc
chúng ta không tiếp xúc với người tam tộc. Các ngươi hãy mau đi đi, nếu
bị tộc nhân nhìn thấy thì bọn họ sẽ gây bất lợi cho các ngươi.” Nữ hài
do dự hồi lâu, cắn môi thấp giọng nói.
“Thần Nông tộc các ngươi
không phải là bộ tộc Viêm đế sao? Sao lại không hiểu lễ tiết như thế, dù gì cũng là hậu duệ Thần đế cơ mà!” Kim Phi Dao lạnh mặt nhìn nữ hài,
ngữ khí cũng lãnh đạm hẳn.
Nữ hài ngẩng phắt đầu nhìn nàng, nhìn phản ứng thì tựa hồ chưa bao giờ nghe có người nói như vậy về tộc của mình.
“Ta nói không đúng sao?” Kim Phi Dao không để ý nàng, chỉ hừ lạnh một
tiếng, tiếp tục nói: “Ta cứu mạng ngươi, không nói đến ân cứu mạng gì
đó, ít nhất cũng phải cho ta uống một ngụm nước chứ. Không cảm ơn thì
thôi lại còn muốn ta đi mau. Các ngươi mang danh vọng hậu duệ Viêm đế mà không biết xấu hổ sao? Ngay cả Khoa Phụ tộc còn hơn các ngươi, ta cứu
người của bọn họ, bọn họ còn biết đưa hoa quả cho ta. Đường đường là
Thần Nông tộc mà lại là một đám gia hỏa vong ân phụ nghĩa, đã thế lại
còn không biết xấu hổ nói bản thân là Thần tộc cao thượng, các ngươi
xứng sao!”
“Mập Mạp, chúng ta đi. Coi như là cứu một con chó
không có thần trí đi, tính chúng ta không hay ho. Thần tộc cái gì, thật
sự là mất mặt xấu hổ!” Kim Phi Dao khinh miệt nhìn nữ hài một cái rồi
không chút do dự xoay người rời đi. Mập Mạp đứng trước mặt nữ hài, cũng
ném một câu các ngươi là người xấu rồi đi theo nàng.
Vừa đi Mập Mạp vừa truyền âm: “Lão đại, chúng ta cứ thế đi sao?”
“Đừng quay đầu, chờ xem nàng có gọi chúng ta lại không. Nếu nàng không gọi
thì chúng ta cứ đi trước, sau đó theo dõi nàng rồi một hồi giả như lạc
đường xuất hiện trước mặt nàng.” Kim Phi Dao truyền âm, dặn Mập Mạp
không được để lộ dấu vết.
Nữ hài bị Kim Phi Dao mắng một chút,
nhìn hai nàng xuyên qua bụi cây, sắp biến mất trong rừng cây, nàng cắn
môi do dự, rốt cục mở miệng hô: “Các ngươi chờ đã…”
“Làm gì?
Chẳng lẽ còn muốn chúng ta bồi thường vì dám cứu ngươi, làm dơ ngươi cho nên phải trả phí tắm rửa?” trong lòng Kim Phi Dao mừng thầm, xoay người lại nhưng vẫn châm chọc khiêu khích nói.
Mặt nữ hài vụt đỏ bừng, lầu bầu giải thích: “Thần Nông tộc chúng ta không phải là loại người
như ngươi nói. Ngươi đã cứu ta, ta tự nhiên sẽ tạ ngươi. Mời người tới
nhà ta, cha mẹ ta chắc chắn sẽ cám ơn ân cứu mạng của ngươi.”
“Ngươi có vẻ rất khó xử?” Kim Phi Dao vẫn không buông tha nàng, nhất định phải nói cho nàng thật xấu hổ, như vậy thì sau khi vào Thần Nông tộc mới có
thể nói thay cho mình.
“Không có, ta không khó xử. Chỉ là ta hiện tại toàn thân vô lực, không có cách nào đi về.” nữ hài bị lời Kim Phi
Dao nói làm cho sắc mặt đỏ hồng, cảm thấy thật sự mất mặt, Thần tộc lại
bị tam tộc coi thường. Thân là Thần tộc, nàng làm sao có thể để những
phàm tộc hạ giới cho là như vậy được.
Biết nàng tuy đã sống,
thanh âm cũng lớn nhưng độc tính vẫn còn, toàn thân nhũn ra là việc rất
bình thường, vốn đang nghĩ nếu nữ hài không gọi các nàng lại thì lát nữa nàng sẽ quay trở về, nói bản thân không yên tâm để một mình nàng ở nơi
có ma thú lui tới, kể cả nàng hiểu lầm thì bản thân cũng phải đưa nàng
trở về. Hiện tại vừa hay, nàng đã bị một chiêu này làm tỉnh.
Kim
Phi Dao quay lại, thở dài một tiếng, nhìn nữ hài nói: “Ngươi như vậy bảo ta phải làm sao bây giờ? Cũng không thể ném ngươi lại. Đến đây đi, ta
cõng ngươi về.”
Mập Mạp ở bên cạnh dùng sức cắn môi, nếu không
cắn thì hắn sẽ không nhịn được mà cười ra tiếng. Lão đại thật sự quá
đáng giận, không biết học được ở đâu ngữ khí nói chuyện của nam tử, đối
phương đâu phải thiếu nữ đang hoài xuân, ngươi ra vẻ cái gì chứ.
Nhìn Kim Phi Dao ngồi xuống đưa lưng về phía nàng, nữ hài chầm chậm leo lên. Sau đó, Kim Phi Dao cõng nàng lên, thuận miệng nói: “Ngươi ngày thường
không ăn cơm sao? Sao lại nhẹ như vậy?”
“…” nữ hài không hé răng, chỉ cảm thấy nữ nhân không phải nên nhẹ một chút sao, cũng đâu phải là nam nhân mà cần nặng.
“Xem ra Thần Nông tộc rất nghèo, ngay cả cơm cũng không có. Vừa rồi lúc
ngươi vừa tỉnh lại, câu nói đầu tiên chính là: ăn cơm? Hơn nữa, lúc ta
phát hiện ngươi thì miệng ngươi vẫn còn nhét cái lá độc này. Thật sự là
đói bụng ăn quàng nha, ăn cả cỏ. Trên người ta còn có chút thịt, lát nữa đến nhà ngươi ta sẽ nấu canh thịt cho các ngươi, sao có thể để tiểu hài tử đói thành như vậy chứ.” Kim Phi Dao vừa đi vừa lải nhải, mục đích là để tăng thêm cảm tình của nhân vật Thần Nông tộc trúng độc từ trên trời rơi xuống này.
Biết rõ Thần Nông tộc luôn có thường bách thảo
truyền thuyết, nữ hài này chắc chắn là đi ra ngoài hái linh dược, sau đó nhàn rỗi không có việc gì bắt chước tổ tiên loạn thử thảo, cho nên mới
bị trúng độc. Tuy biết chắc chắn là như vậy nhưng Kim Phi Dao vẫn như
trước, giả vờ hoàn toàn không nghe nói qua việc này, một mực chắc chắn
nữ hài là đói thành như vậy.
Loại lý giải này làm nữ hài không
chịu nổi, đành phải nhỏ giọng nói: “Không phải là ta đói, ta đang đi hái linh thảo. Tộc chúng ta thử luyện mỗi người phải tìm kiếm được mười
loại thực vật không làm thuốc. Loại cây này ta chưa thấy ở trong tộc cho nên mới hái xuống, muốn nhìn xem có dùng được hay không.”
“Ngươi bình thường chắc chắn không học tập cho tốt, loại cự độc ăn một lần sẽ
chết này, tộc nhân không có khả năng không nhắc nhở được.” Kim Phi Dao
thuận miệng nói.
Nữ hài cúi gằm mặt xuống lưng nàng, giả bộ bất
tỉnh để che lấp. Thần tộc có lịch sử trên vạn năm, trên Độ Thiên giới
làm sao còn loại thực vật nào mà bọn họ không biết, sở dĩ còn để tiểu
bối trong tộc tìm mười loại thực vật chưa được dùng làm thuốc là vì cố ý không cho bọn họ tiếp xúc toàn bộ thực vật, để bọn họ tự đi phát hiện,
tự mình nếm thử linh thảo, như vậy mới có thể cảm giác được chân lý tinh thần của Thần Nông tộc.
Đương nhiên, dù không giao cho bọn hắn
tất cả thực vật hữu dụng nhưng những loại có độc, ăn một lần là chết
chắc chắn sẽ nói. Mấy loại ăn vào đau bụng, trên người khó chịu thì bọn
họ không nói, dù sao người người đều mang theo rất nhiều giải dược,
trúng độc thì ăn là được.
Loài thảo hoa ban sắc này tên là Thần
Diệt Thải thảo, nghe tên là biết ăn vào sẽ chết, đã sớm được giảng dạy
trong tộc. Tuy nhiên, nữ hài này thường không thích nghe trưởng bối
giảng giải những thứ buồn tẻ vô vị này cho nên thường để thần trí dạo
chơi tứ hải, tám phần là đã được giảng giải lúc nàng đang phân thần cho
nên không nghe thấy.
Thần Nông tộc thử thảo bị độc chết, lại là
loại thảo đã được đặc biệt nhắc nhở không được ăn, nếu truyền ra thì
thật mất mặt, cho nên nàng hiện tại giả bộ bất tỉnh, lảng tránh vấn đề
này.
Không đề cập tới cái này, Kim Phi Dao còn có vấn đề khác,
không trực tiếp hỏi tình hình Thần Nông tộc mà lân la lôi kéo quan hệ
với nữ hài bằng những câu hỏi như nàng tên gì, bao nhiêu tuổi, trên
người còn khó chịu không…
Có hỏi mới biết nữ hài tên Khương Nhất, năm nay đã hai trăm mười sáu tuổi.
“Ta còn tưởng ngươi là tiểu hài tử mười bốn, mười lăm tuổi, không ngờ lại
già như vậy.” Kim Phi Dao không biết nói gì, lại không ăn Trúc Mạo đan,
hơn hai trăm tuổi không thể già hơn một chút sao? Hơn nữa, hơn hai trăm
năm mà thực vật trong phạm vi năm mươi dặm này cũng không nhận được hết, cũng không biết bình thường nàng làm cái gì.
“Thần tộc có thể
sống rất lâu cho nên ta còn chưa trưởng thành.” Khương Nhất vốn bị trúng độc, thân thể rất suy yếu, lại trả lời không ít vấn đề của Kim Phi Dao
nên hiện tại có chút thở không ra hơi.
Có Khương Nhất chỉ đường,
Kim Phi Dao đi tới nơi ở của Thần Nông tộc ở chính giữa rừng cây, trên
đường không gặp một ma thú nào. Hỏi nguyên nhân mới biết, hóa ra Thần
Nông tộc có làm túi hương, bên trong có hương vị mà ma thú tương đối
ghét, ngửi thấy liền tự động rời đi cho nên mới không gặp phải ma thú.
Khương Nhất cũng nói, ma thú nơi này chẳng phải là loại to lớn như ở
ngoài mà chỉ là những loài mà tộc nhân bắt tới để nuôi do cần dùng đến,
hoàn toàn không phải loại ở trong cái khe. Nếu gặp phải loại hung mãnh
đó thì tộc nhân sẽ giết chết, chỉ nuôi lúc nhỏ, không nuôi đến lớn.
Nghĩ cũng đúng, bên ngoài có ôi điện nên ma thú không ra được, tất cả bị vây trong cái khe. Nếu ở đây cũng có loại ma thú Hợp Thể kỳ với số lượng
nhiều như vậy thì làm gì còn chỗ cho Thần Nông tộc sinh tồn.
“Đến rồi!” Khương Nhất hơi ngẩng đầu nhìn, phía trước xuất hiện một lều trại rất lớn, những mảnh vải sặc sỡ treo ở cửa như cảnh báo nơi này nguy
hiểm không được tiến vào. Tuy nhiên, Kim Phi Dao hoàn toàn không có băn
khoăn này, bởi vì lúc này nàng muốn đi cũng không xong.
Lúc Kim
Phi Dao mới tới gần nơi này đã phát giác có người Thần Nông tộc ở các
hướng đi tới gần các nàng. Nàng vì đưa người Thần Nông tộc về cho nên
không tỏ vẻ gì, vẫn cõng Khương Nhất đi về phía trại. Hiện tại đi tới
đại môn, người Thần Nông tộc theo dõi nàng tự nhiên nhảy ra. Dù là nam
hay nữ, quần áo của Thần Nông tộc đều có màu sắc rất tiên diễm, tựa như
thực vật có độc vậy, nhắc nhở người khác rằng bọn họ rất nguy hiểm.
Lúc ở Hiên Viên thị thì nàng đi thẳng tới gặp đại nhân vật cho nên không
nhìn thấy người thường. Còn Thần Nông tộc thì nàng đi cửa lớn cho nên có không ít Thần Nông tộc bình dân, vây quanh nàng phần lớn là Nguyên Anh, Kết Đan và Hóa Thần kỳ, nhìn qua khe hở hàng rào của trại còn thấy rất
nhiều tiểu hài tử Trúc Cơ và Luyện Khí kỳ đang tò mò nhìn về phía nàng.
So sánh với Khương Nhất, những người Thần Nông tộc vây quanh Kim Phi Dao
lại không khách khí như vậy. Thấy Khương Nhất trên lưng Kim Phi Dao, có
người quát to: “Buông người của chúng ta ra, nếu không sẽ giết chết
ngươi!”
Làm cái gì vậy! Thần tộc cũng không nói đạo lý sao? Kim Phi Dao trợn trừng mắt, thế đạo gì vậy chứ, đám dã nhân này!