Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 640: Chương 640: Vấn Đề Mặt Mũi




Thấy thái độ của Thần Nông tộc rất kém, Kim Phi Dao lắc lắc Khương Nhất trên lưng: “Khương Nhất, mau nói với tộc nhân của ngươi một tiếng, thái độ của bọn họ thật bất thiện.”

Mập Mạp kéo quần áo nàng, lạnh nhạt nói: “Lão đại, nàng ngất đi rồi.”

“A!” Kim Phi Dao cả kinh, gia hỏa đáng chết này sao lại hôn mê chứ, vừa rồi nàng chỉ mải chú ý Thần Nông tộc chung quanh, không để ý tình hình của Khương Nhất. Sớm không ngất trễ không ngất, cố tình ngất vào lúc này, cố ý đùa giỡn ta sao!

“Phản kháng sẽ chết!” lúc này, trong trại đi ra một nam tử Thần Nông tộc Hợp Thể kỳ, tóc dài áo choàng dài rực rỡ, trên trán có hoa văn lá cây lục sắc. Thoạt nhìn cũng không cường tráng, thế mà mở miệng là có chết hay không.

Kim Phi Dao hít sâu một hơi, thành thật nói: “Ta không phản kháng!”

Nhà sàn gỗ cao cao, phía trên người ở, phía dưới trồng linh thảo âm tính, Thần Nông tộc rất biết tận dụng không gian. Trong trại tất cả đều là cỏ, chỉ có đường cho người đi mới dùng đá lớn để trải, không ít nơi còn có những bụi cây thấp bé, tất cả đều là tự mọc mà không phải cố ý trồng.

“Nơi ở thật tốt nha, nếu Độ Thiên giới không bị hủy thì chắc chắn là một tàng bảo khố. Mập Mạp, không bằng chúng ta ở lại Độ Thiên giới đi, nơi này linh khí thật sự rất nhiều, rất thích hợp cho chúng ta ở.” Kim Phi Dao nhàn nhã đánh giá trại của Thần Nông tộc, hưng trí bừng bừng nói.

Mập Mạp ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thật khinh thường nói; “Lão đại, ngươi có thể lo lắng cho tình hình hiện tại của chúng ta một chút không hả? Nếu như bị mang đi thử độc thì ta cảm thấy ngươi chắc chắn sẽ chết nhanh hơn ta.”

“Đừng có mở miệng quạ đen có được không hả? Ta không muốn chết đâu.” Kim Phi Dao trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn những tiểu hài tử Thần Nông tộc đang vây quanh lồng nhìn hai người, đã nhìn nửa ngày rồi, sao còn chưa đủ a!

Kim Phi Dao và Mập Mạp hiện tại đang ở trung tâm của Thần Nông tộc, không bị đánh nhưng cũng không được lấy lễ tương đãi mà bị nhốt vào trong một cái lồng gỗ rất lớn. Nói là lồng gỗ nhưng lại cứng rắn như thép, Kim Phi Dao lấy tay bẻ một cái cũng không có nửa điểm phản ứng.

Khương Nhất bị người mang đi, nam tử Hợp Thể kỳ kia ném Kim Phi Dao và Mập Mạp vào trong lồng, sau đó không nói câu nào bỏ đi. Những tiểu hài tử Thần Nông tộc chưa từng nhìn thấy tam tộc cho nên tò mò chỉ trỏ các nàng, còn nhỏ tiếng nghị luận.

“Lão đại, nếu bọn họ quyết định độc chết chúng ta thì phải làm sao?” Mập Mạp lo lắng đến vấn đề nghiêm trọng này, hỏi chủ ý của Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao mờ mịt nhìn hắn, trong lòng Mập Mạp đã có cảm giác điềm xấu. Quả nhiên, nàng vuốt mặt, lạnh nhạt nói: “Ta không biết, đến lúc đó rồi tính.”

“Tử cục a!” Mập Mạp hết chỗ nói rồi, hắn cũng không có cách nào, hiện tại cơ hồ chính là tử cục, Hiên Viên thị bên kia có một đám Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ cũng có, vậy thì Thần Nông tộc bên này chắc chắn cũng không thiếu, nếu không thì địa bàn lớn như vậy đã sớm bị các Thần tộc khác mượn dùng rồi.

“Làm sao có thể là tử cục, ta là cứu người, làm chuyện tốt đó, nếu như vậy còn giết chết chúng ta thì quá kỳ quái.” Kim Phi Dao nhìn hắn, nói.

Mập Mạp không nói gì nhìn nàng, Thần tộc thật sự sẽ nói đạo lý sao? Tuy nhiên, hiện tại cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ xem Thân Nông tộc muốn làm gì. Nếu muốn giết người thì thế nào cũng phải đánh cuộc phản kháng, không thể nào cứ ngồi chờ chết.

Tuy nhiên, đợi một hồi, Mập Mạp vẫn tức giận bất bình nói: “Hùng Thiên Khôn cũng thật là nhiều chuyện, cả ngày làm cái gì không biết!”

“Việc của nam nhân ta không đoán được. Ta cũng không biết bọn họ cả ngày nghĩ cái gì, có lẽ đều là mấy chuyện về nữ nhân, linh thạch, pháp bảo gì đó.” Kim Phi Dao thở dài một tiếng, ngồi trong lồng nhìn đám tiểu hài tử bên ngoài, đột nhiên nói: “Hay là ta đưa cho những tiểu hài tử này chút điểm tâm đi, biết đâu trong số đó lại có tôn tử, chắt trai gì đó của tộc trưởng, ăn đường ta cho xong liền thấy ta thuận mắt, nếu có người muốn giết ta thì hắn cũng sẽ nhảy ra bảo vệ ta!”

“Lão đại, ngươi đừng có nằm mộng. Hơn nữa, ngươi lấy đâu ra điểm tâm? Bốn trăm năm chưa từng đi mua một lần, lấy gì cho bọn hắn ăn?” Mập Mạp liếc nàng một cái, đúng là mộng tưởng hão huyền.

“Ý của ngươi là ta đã bốn trăm năm chưa ăn đường?” Kim Phi Dao đột nhiên ý thức được chuyện này, kinh ngạc nhìn Mập Mạp.

Thấy Mập Mạp gật đầu khẳng định, nàng mới vỗ đùi hiểu được vì sao cứ cảm thấy ăn nhạt, hóa ra là không đổi sang ăn ngọt. Lần sau dứt khoát làm bánh bao ngọt, một lần giải quyết vấn đề này, chỉ ăn một loại vị rất không tốt, sẽ dễ bị ngấy.

Mập Mạp ngồi trong lồng, mắt cũng không nhàn rỗi, nhìn xuyên qua đám tiểu hài tử này, đánh giá xem trong Thần Nông tộc có nữ nhân xinh đẹp hay không. Kim Phi Dao thì ngồi cân nhắc xem có cái gì có thể dùng làm bánh bao ngọt, cả hai người đều không lãng phí thời gian, tranh thủ làm việc mình có hứng thú.

Sau nửa canh giờ, những tiểu hài tử ở bên ngoài đột nhiên bị đuổi đi, có đại nhân vật đang đi tới chỗ các nàng.

Đầu lĩnh vẫn là tên nam nhân đã bắt các nàng vào đây, phía sau hắn có tám người, tu vi đều ở Hợp Thể kỳ. Bọn họ đứng ở ngoài lồng đánh giá Kim Phi Dao và Mập Mạp.

Đầu óc Kim Phi Dao nhanh chóng chuyển động, không thấy Đại Thừa kỳ xuất hiện, chẳng lẽ Thần Nông tộc chỉ dựa vào độc khí tự bảo vệ mình, kỳ thực không có tu sĩ Đại Thừa kỳ? Hoặc là, người có tu vi Đại Thừa kỳ căn bản không để nàng vào mắt, chỉ phái Hợp Thể kỳ tới? Nếu chỉ là muốn giết người thì sẽ không có nhiều Hợp Thể kỳ tới như vậy, hẳn là đến để thẩm vấn.

Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao tận lực làm cho thanh âm của mình nghe thật ôn nhu săn sóc, mở miệng nói: “Các vị tiền bối, Khương Nhất hiện tại thế nào? Tuy độc đã được khống chế nhưng vẫn cần tiếp tục trị liệu mới được.”

Thanh âm ôn nhu này vừa ra khỏi miệng, chính nàng cũng cảm thấy chấn động, thật sự là ngụy trang quá tốt nha, vừa nghe thì biết là loại nữ nhân ôn nhu như nước, chưa từng làm chuyện xấu, gặp được tiểu động vật bị thương sẽ nhặt về nhà, đương nhiên, nhặt về nhà không phải để ăn mà là trị thương cho chúng nó sau đó thả ra.

Người Thần Nông tộc hơi nhíu mày lại, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu càng thêm mãnh liệt, uy áp bắt đầu phô ra cho nàng cảm giác áp bách, muốn làm nàng bị yếu thế về mặt tâm lý. Kim Phi Dao trấn định nhìn thẳng vào bọn họ, loại uy áp trình độ này còn không thể làm nàng mất tự tin, nàng đã trải qua vô số lễ rửa tội bằng uy áp của tu sĩ cao giai, hiện tại chỉ là chút lòng thành.

Tuy trên người không khỏe nhưng tâm lý lại hoàn toàn không có vấn đề, trong mắt nàng vẫn là chân thành và thản nhiên như trước. Nàng đúng là thật tâm hy vọng Khương Nhất sẽ sống lại, như vậy thì nàng mới có cơ sở để nàng làm Thần Nông tộc mềm lòng. Mà Kim Phi Dao từ trước tới giờ cho dù là chuyện tốt hay chuyện xấu đều làm rất bình thản, nơi nào sẽ có ánh mắt trốn tránh?

Cứ nhìn như vậy một hồi, tên nam tử đầu lĩnh rốt cục mở miệng: “Độc Thần Diệt Thải thảo là do ngươi giải?”

Rốt cục cũng tới! Kim Phi Dao mỉm cười: “Đúng vậy, ta nhìn thấy nàng trúng độc ngất đi cho nên đã giải độc giúp nàng. Tuy nhiên, dư độc trong người làm cho Khương Nhất toàn thân vô lực cho nên ta liền cõng nàng về.”

“Ngươi tới đây có mục đích gì?” Nam tử nhàn nhạt hỏi.

Kim Phi Dao phát hiện ra Khương Nhất trong địa bàn Thần Nông tộc, tự nhiên là người vụng trộm đi vào, nếu không có mục đích gì thì sao có thể đi xuyên qua khói độc mà vào? Người Thần Nông tộc đâu phải ngốc tử, sao có thể không nghĩ ra điểm này.

“Ta tới tìm Tỉnh Thần Hoa Lộ, các người ở kín đáo như vậy, nếu ta không đi qua khói độc thì cũng không gặp được các ngươi. Ta đã đợi ở trấn nhỏ bên ngoài tám năm cũng không thấy một vị Thần Nông tộc xuất hiện, tự nhiên chỉ có thể tự đi vào một chuyến. Nhìn tu vi của ta thì các ngươi cũng yên tâm, ta hoàn toàn không có nguy hiểm gì với các ngươi, nếu không phải vì cứu người thì ta căn bản sẽ không đến Độ Thiên giới.” Kim Phi Dao theo dõi hắn, thành khẩn nói.

Nói xong, nàng còn tự nói một câu: “Loại địa phương nguy hiểm như thế này, ta còn ước gì sớm được trở về.”

“Tỉnh Thần Hoa Lộ? Vì sao chúng ta phải cho ngươi?” nam tử kia hỏi.

Kim Phi Dao lăng lăng nhìn hắn hồi lâu mới không cần mặt mũi nói: “Ta đã cứu tộc nhân của các ngươi, cho ta một chút coi như báo đáp được không?”

“… Khẩu khí thật lớn, không trực tiếp giết ngươi cũng đã coi như trả ân tình này rồi.” không ngờ người Thần Nông tộc này còn vô sỉ hơn cả nàng, tìm ngay ra lý do để rũ bỏ nhân tình.

“Thế thì thật không công bằng. Nếu ta không đi vào thì nàng sẽ chết. Có lẽ ông trời cho ta đi vào nơi này là vì cứu nàng một mạng, tiền bối không biết đây là một loại duyên phận sao?” Kim Phi Dao chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chập chờn.

Nam tử tiếp lời của nàng: “Duyên phận đã hết!”

“Tiền bối, đừng như vậy nha. Ta thật sự không có ác ý, nể tình ta đã cứu Khương Nhất, ngươi bán Tỉnh Thần Hoa Lộ cho ta hoặc trao đổi bằng thứ gì đó đi. Ta thật sự cần nó để cứu người, cam đoan không phải là tu sĩ ở Độ Thiên giới này đâu, chỉ là một kẻ Hóa Thần kỳ ở dưới hạ giới thôi.” Kim Phi Dao đành phải cầu xin, cũng không biết tam tộc ở Độ Thiên giới và Thần Nông tộc có thù oán hay không, vẫn nên phân rõ quan hệ cho thỏa đáng, còn cố ý hạ thấp tu vi của Hùng Thiên Khôn.

“A, ngươi chịu ra bao nhiêu linh thạch?” nam tử có chút hứng thú nhìn nàng, mở miệng hỏi.

Kim Phi Dao nhìn mặt đất ngoài lồng, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ có mấy chục vạn khối linh thạch thượng phẩm.”

“Quá ít!”

“Vậy linh thảo thì sao?”

“Được vạn năm không?”

“…Dưới nghìn năm.”

“Loại rác đó ở đây có rất nhiều.”

“Ta có một khúc gỗ lôi tính dài bằng ngón tay.”

“Làm đũa còn không đủ dài.”

“…Không còn gì khác cả, cũng không thể đem ta bán cho ngươi được.”

“Ta không nuôi nô lệ.”

Tất cả những thứ Kim Phi Dao cảm thấy có thể bỏ ra được đều đã nói một lần nhưng đều không có gì mà nam tử này muốn. Không muốn thì cũng thôi, lại còn chuyên môn nói vài lời đả kích người khác. Cuối cùng, nàng không hé răng nữa, người này hoàn toàn là đang đùa giỡn nàng, không muốn giao dịch.

Thấy nàng không hé răng, nam tử lại xoay người định dẫn đám người rời đi. Kim Phi Dao thấy vậy thì vội hô lên: “Tiền bối! Rốt cục ngươi muốn cái gì? Có thể nói ta nghe thử xem.”

“Chỉ là thử xem? Không phải ngươi rất muốn Tỉnh Thần Hoa Lộ sao?” nam tử dừng lại, quay đầu nói.

Kim Phi Dao không chút xấu hổ, đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên chỉ có thể thử xem, trả lời quá vẹn toàn ngươi bảo ta đi tìm chết thì sao.”

“Thần Nông tộc không có dục vọng với những thứ khác.” Nam tử nhàn nhạt nói.

Nghe xong câu nói mạc danh kỳ diệu này, Kim Phi Dao sửng sốt một hồi, đột nhiên hiểu ra, trong lòng thầm muốn mắng chửi người. Muốn thì cứ nói, còn giở trò xiếc ra làm gi!

Phẫn hận mắng vài câu trong lòng, nàng vẫn tươi cười nói: “Tiền bối, thần độc của Thần Diệt Thải không phải là thứ bình thường nào cũng có thể giải được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.