Mặc dù họ đã thua cuộc, nhưng Quan Tuyết Di vẫn không phục.
Cô ta là người luyện nội kình nên không tin Vệ Tử Thanh được Lạc Tú huấn luyện có thể đánh lại một võ giả nội kình như cô ta.
Vệ Tử Thanh nhìn Lạc Tú, Lạc Tú gật đầu với anh ta.
“Ầm bùm.” Hai người lại đánh nhau.
Lần này Vệ Tử Thanh không còn chiếm thế thượng phong, dù sao thì anh ta cũng không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu như Quan Tuyết Di, hơn nữa cô ta còn được Lâm Hoá Long hướng dẫn nữa.
Nhưng cả hai gần như ngang tài ngang sức.
Điều này khiến Quan Tuyết Di tức giận như muốn nổ tung cả lồng ngực.
Dù sao cô ta không thể thắng cũng có nghĩa là đã thua.
Lạc Tú cũng ở một bên lắc đầu.
Sau đó Lạc Tú bỗng lên tiếng.
“Tử Thanh, dùng hết sức đi.”
Dùng hết sức?
Cả đám người sững sờ, có ý gì?
Chẳng lẽ Vệ Tử Thanh chiến đấu với họ nửa ngày mà vẫn chưa dùng hết sức ư?
Quan Tuyết Di nghe vậy cũng rất tức giận, đánh cả nửa ngày mà vẫn chưa dùng hết sức ư?
Con mẹ nó, đùa với tôi à?
“Rõ, giáo quan Lạc.” Vệ Tử Thanh trả lời.
Sau đó lại nói với Quan Tuyết Di một lần nữa.
“Đắc tội rồi!”
Vệ Tử Thanh lại di chuyển, sử dụng phương pháp cơ bản nhất của Thái Hư Tiên Cung Nhất Mạch, Tróc Vân Thủ.
Mặc dù hiện tại Vệ Tử Thanh chưa thể sử dụng Tróc Vân Thủ chân chính nhưng đối phó với võ giả như Quan Tuyết Di thì chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Trong chớp mắt anh ta đã đến bên cạnh Quan Tuyết Di, cô ta định tránh nhưng Vệ Tử Thanh đã móc cổ cô ta bằng một độ cong như chiếc sừng linh dương.
Vừa nghe tên Tróc Vân Thủ đã biết rồi, nếu luyện thành thục thì thật sự có thể tróc mây, huống chi là người.
Hiện trường lại yên tĩnh.
Quan Tuyết Di cũng thua rồi.
Hơn nữa thua tâm phục khẩu phục.
Điều này khiến cho đám người Huyết Sát hoàn toàn bị đả kích.
Ngay cả khi gạt mọi thứ sang một bên và nói rằng trong thời gian này họ đã liều mạng luyện tập hằng ngày, còn Vệ Tử Thanh đều ăn uống chơi bời mỗi ngày.
Bây giờ thực lực của Vệ Tử Thanh lại cao hơn bọn họ.
Sao có thể công bằng được chứ?
Nỗ lực và phần thưởng là hoàn toàn không tương xứng.
Nhất là Quan Tuyết Di, càng như vậy thì cô ta càng cảm thấy bất công.
Mà đám người Huyết Sát còn lại vẫn còn ngơ ngác, cảm giác như đã bị đả kích quá nặng.
Mà Chị Dương và Vương Trác ở bên cạnh lại lắc đầu.
Hiện tại bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ chắc chắn trong chuyện này có trò gian xảo gì đó, bọn họ sẽ không tin Vệ Tử Thanh mới luyện được nửa tháng mà lại mạnh như thế.
Nếu thật sự chỉ sau nửa tháng huấn luyện mà có thể đánh bại được Huyết Sát thì có lẽ các thế gia luyện võ và môn phái sẽ phát điên lên mất.
“Giáo sư Thường, có phải cậu ta đã tiêm một loại huyết thanh mới nào đó không?” Chị Dương hỏi.
Dù sao nếu tiêm vào một loại huyết thanh kiểu mới, nói không chừng sẽ khiến thực lực cao hơn bình thường.
Nhưng giáo sư Thường lại lắc đầu, hiện giờ ông ta không có gì để nói.
Đúng là Lạc Tú không hề đi tìm ông ta để lấy huyết thanh, hơn nữa lúc trước nền tảng của Vệ Tử Thanh cũng không vững chắc lắm.
Mặc dù vấn đề này là phi khoa học, nhưng ít nhất bây giờ thực sự Thường Chí Quốc không có gì để nói.
Còn Quan Tuyết Di cũng đứng sang một bên với vẻ mặt u ám, cô ta cũng không còn gì để nói.
“Mọi người cũng đừng nản chí, là phương pháp huấn luyện của mọi người đã sai lầm thôi, sau này ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi sẽ khiến mấy người được nâng cao thực lực.” Lúc này Lạc Tú mới an ủi đám người Huyết Sát.
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh đột ngột vang lên, có vẻ rất khinh thường.
Giọng hừ này là do Vương Trác phát ra.
“Thật nực cười. Không chăm chỉ tập luyện mà lại muốn đi đường tắt để lừa gạt những người này.”
“Anh nói cái gì?” Vệ Tử Thanh vừa nghe đã phản đối.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
“Anh không hề tiêm huyết thanh, mà nửa tháng trước lại không đánh thắng những người này. Theo tôi thì mấy người thông đồng với nhau diễn giống như thật để lừa những người ở đây thôi.”
“Mới nửa tháng mà đã có tiến bộ như vậy ư? Ai có đầu óc đều biết là không thể.” Vương Trác không kiêng nể gì mà nói thẳng.
“Dường như nơi này không có chỗ cho anh xen vào, đúng không?” Lạc Tú cau mày.
“Được rồi, chẳng phải anh nói phương pháp huấn luyện của anh có hiệu quả sao, vậy có dám đấu với tôi một trận không?” Vương Trác cười gằn.
Lạc Tú còn chưa lên tiếng mà Vệ Tử Thanh đã nổi giận.
“Nói thật, loại đàn em vô danh như anh vẫn chưa xứng để giáo quan Lạc của chúng tôi ra tay đâu.”
“Ồ, đường đường là đại đệ tử của chưởng môn Hình Ý Môn như tôi mà đến miệng anh lại biến thành đàn em vô danh ư?” Vương Trác cũng tức giận cười.
“Ồ, chưởng môn Hình Ý Môn?”
“Anh hãy đi hỏi sư phụ của anh, đó là ông ta đến đây có dám ra tay với tôi không?” Lạc Tú cười khẩy.
“Nên đổi lại cách nói đi, ngay cả tôi cũng chẳng coi anh ra gì, huống chi là sư phụ của tôi.” Vương Trác cũng cười khẩy.
Lạc Tú vừa nhìn thì biết đây là một tên ngốc nên không định tranh luận với anh ta.
Mà Tô Lăng Sở lại nhìn về phía Chị Dương, nhưng Chị Dương lại lắc đầu.
“Để người trẻ tuổi chịu thiệt thòi rồi, bị giáo huấn một phen cũng không có gì là không tốt.”
“Chị Dương, tôi chỉ sợ chị sẽ hối hận thôi, Vương Trác này rất giỏi nhưng chị cứ để mặc cậu ta không coi ai ra gì, nói năng ngông cuồng thì e rằng sẽ huỷ hoại cậu ta.” Tô Lăng Sở nhắc nhở.
Lúc trước ông ta hơi lo lắng về phương pháp huấn luyện của Lạc Tú, nhưng ông ta chưa bao giờ nghi ngờ thực lực của Lạc Tú.
Đừng nói là Vương Trác, ngay cả chưởng môn của Hình Ý Môn đến đây cũng không thể ra tay với Lạc Tú.
Nhưng rõ ràng Chị Dương không nghĩ như vậy.
“Như vậy đi, cũng đừng cãi nhau nữa. Vương Trác, đành để cậu chịu thiệt thòi rồi, trước tiên hãy dạy dỗ tên nhóc này, nếu cậu thắng thì sẽ đấu với giáo quan Lạc.” Chị Dương nhìn về phía Tô Lăng Sở.
Mà Tô Lăng Sở lại nhìn về phía Lạc Tú, dù sao những người này đều là người của anh nên ông ta không thể vượt quá quyền hạn của mình.
“Tử Thanh, lên đi.” Lạc Tú gật đầu.
“Được, vậy tôi sẽ dạy dỗ anh một hai chiêu.” Vương Trác làm ra vẻ già đời nói.
Thực lực của anh ta mạnh hơn Quan Tuyết Di rất nhiều.
Dù gì cũng đã luyện Hình Ý quyền từ khi còn nhỏ.
Hai người đã đánh nhau, có một câu nói rằng Thái Cực mười năm không xuất môn, Hình Ý một năm đánh chết người.
Vương Trác ra tay rất tàn nhẫn, từng chiêu của anh ta có thể nói là vô cùng có lực xuyên thấu.
Thậm chí tiết ra nội lực có thể để lại lỗ thủng trên mặt đất.
Nhưng may mắn trong khoảng thời gian này Vệ Tử Thanh đã chịu khó tu luyện pháp môn nên cũng có thể đánh qua đánh lại với đối phương.
Chỉ sau một vài chiêu, Vương Trác đã không thể chịu đựng được nữa.
Dù sao anh ta luyện Hình Ý quyền, cho dù là luyện đến ngoại tam hợp nhất cũng không thể nào đấu lại. Bởi vì Vệ Tử Thanh luyện chính là pháp môn, từng chiêu thức đều có một luồng sức mạnh kỳ lạ.
Cuối cùng một tiếng nổ vang lên, Vương Trác đã bị hất văng xuống đất.
Ngay lập tức, anh ta đỏ bừng mặt.
Hồi nãy còn khoác lác sẽ dạy dỗ cho Vệ Tử Thanh một trận, giờ lại thua mất.
Mà sắc mặt của Chị Dương kia cũng rất khó coi.
“Anh đã thua rồi, tôi nói mà, anh vẫn chưa đủ tư cách để đấu với giáo quan Lạc của chúng tôi đâu.”
Nếu không phải Vệ Tử Thanh thiếu kinh nghiệm chiến đấu thì có lẽ đã thắng từ lâu rồi.
Vệ Tử Thanh xoay người dự định trở về đội.
Nhưng khi Vệ Tử Thanh vừa xoay người đã truyền đến một tiếng thét hoảng hốt: “Cẩn thận!”