“Chị Dương, Lạc gia là do tôi mời, tôi không thể để cậu ấy mất mặt được.” Tô Lăng Sở khó xử nói.
“Không cần, Huyết Hổ, dặn dò mọi người không ai được nương tay, rõ chưa?” Lạc Tú từ xa đi tới.
“Rõ ạ!” Huyết Hổ làm động tác quân đội, sau đó chạy đi.
“Cậu thanh niên, cậu tự tin như vậy sao?” Chị Dương nhướng mày, càng tỏ vẻ khinh thường Lạc Tú.
Mà Tô Lăng Sở cũng thở dài, ông ta đã giúp Lạc Tú rồi, nhưng Lạc Tú lại không cảm kích.
“Chẳng phải đợi một lát sẽ biết ngay sao?” Lạc Tú ngạo nghễ nói.
Đùa sao, mấy ngày nay tên Vệ Tử Thanh đã được anh huấn luyện nhập đạo rồi, làm sao có thể thua được chứ?
Thân thể Thanh đế trường sinh, hơn nữa còn kế thừa pháp môn tu hành Thái Hư Cung Nhất Mạch tốt nhất trên tiên giới, lại còn do anh hướng dẫn mà hôm nay để thua thì có quỷ rồi.
Dù sao vẫn có sự khác biệt về bản chất giữa võ giả và người tu đạo.
“Người trẻ tuổi, chỉ huấn luyện nửa tháng sẽ không đuổi kịp và vượt qua những người này, trừ phi anh cho họ uống thuốc tiên thôi.”
Nhưng Lạc Tú vẫn không hề để ý đến Vương Trác.
Điều này khiến cho Vương Trác cảm thấy rất mất mặt, dù gì anh ta cũng là nhân vật có máu mặt, chưa từng bị người khác ngó lơ như thế.
Hơn nữa lại còn là một người trẻ tuổi.
Nhất thời Vương Trác cười gằn trong lòng, nếu để thua, để xem anh sẽ nói thế nào đây?
Tô Lăng Sở mở miệng định nói cái gì, nhưng Lạc Tú đã lên tiếng trước.
“Tôi hiểu rồi.”
Chi tiết nhỏ này của Tô Lăng Sở thực sự khiến cho Lạc Tú cảm thấy ông ta là một người tốt.
Mà Chị Dương kia lại cười khẩy, bà ta thật sự muốn xem Lạc Tú làm thế nào mà trong vòng nửa tháng có thể đào tạo ra một người đánh bại được Huyết Sát đây?
Còn Thường Chí Quốc và Quan Tuyết Di đều ở bên cạnh cười khẩy, tôi xem hôm nay anh sẽ bẽ mặt như thế nào đây?
“Bắt đầu đi!”
Một câu bắt đầu.
Vệ Tử Thanh ra sân huấn luyện.
Nếu là nửa tháng trước, nhất định anh ta sẽ không có tự tin để thách đấu đám người Huyết Sát.
Dù gì anh ta cũng không có huyết thanh, lại càng không có sức mạnh kia.
Nhưng hiện tại, Vệ Tử Thanh đã có cảm giác nóng lòng muốn thử xem sao.
Anh ta muốn xem mình đã đạt được bao nhiêu tiến bộ trong nửa tháng qua.
“Ác Quỷ, hãy lên đi, giáo quan Lạc đã nói rồi, không được nương tay, đây là mệnh lệnh!” Huyết Hổ mở miệng nói.
“Vâng, đội trưởng!” Ác Quỷ làm động tác chào của quân đội.
“Tử Thanh, xin lỗi, đội trưởng ra mệnh lệnh cho tôi, đành đắc tội vậy.” Ác Quỷ cười nói.
Thật ra Ác Quỷ có thể được coi như là người cũ của Huyết Sát, ngay cả Tô Lăng Sở cũng biết.
Điều quan trọng nhất là có chiến công hiển hách, có sở trường về tốc độ, xuất quỷ nhập thần trên chiến trường giống như ma quỷ, vô cùng đáng sợ.
Người đầu tiên đi lên là Ác Quỷ, tự nhiên đám người Quan Tuyết Di cười tươi rói.
Sở trường của Ác Quỷ là tốc độ, một khi đã ra tay sẽ là một kích trí mạng, từ trước đến nay đều là tốc chiến tốc thắng.
Để Ác Quỷ lên sân khấu cũng chính là trận chiến này đã phân rõ thắng bại.
Ác Quỷ di chuyển, tốc độ thật giống như ma quỷ, chân sau giẫm lên mặt đất phát lực, trên mặt đất liền bị lõm vào ngay.
Mặc dù Vệ Tử Thanh hơi căng thẳng nhưng lúc nhìn Ác Quỷ chạy tới, anh ta kinh ngạc phát hiện sau khi làm theo phương pháp vận khí trong cơ thể mà Lạc Tú đã dạy cho thì dường như mọi thứ đều chậm hơn.
Những người khác như đang đứng im, mà Ác Quỷ chạy đến, anh ta đều thấy rõ từng bước, thật sự mọi thứ đều diễn ra rất chậm.
Anh ta nhìn thấy bàn tay của Ác Quỷ giấu sau lưng kia là chuẩn bị cho anh ta một đòn trí mạng.
Thậm chí anh ta còn có thời gian quay đầu lại để nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của những người khác.
Ví dụ, khuôn mặt chế giễu của Quan Tuyết Di và giáo sư Thường ở phía xa xa kia.
Ví dụ như vẻ mặt phức tạp của Huyết Hổ, vẻ mặt lo lắng của Tô Lăng Sở.
Nhưng điều khiến anh ta nổi da gà là trong khoảng thời gian tĩnh lặng này, anh ta nhìn thấy Lạc Tú nháy mắt với mình.
Đột nhiên anh ta nghĩ, chẳng lẽ trước giờ trong mắt của giáo quan Lạc, mọi người vẫn chậm như thế sao? Thậm chí tương đương với đứng im ư?
Vậy giáo quan Lạc đáng sợ đến thế nào chứ?
Lúc này, cuối cùng Ác Quỷ cũng đã đến trước mặt Vệ Tử Thanh.
Ngay lập tức Vệ Tử Thanh nắm lấy tay tay của Ác Quỷ, một chân đá vào dưới chân kia của Ác Quỷ.
Trong mắt mọi người, tốc độ của Ác Quỷ nhanh đến mức gần như không thể nhìn rõ ràng, chớp mắt đã đến trước mặt Vệ Tử Thanh nhưng ngay sau đó Ác Quỷ lại bị đánh bay ra ngoài thật mạnh.
“Ầm.”
Ác quỷ ngã xuống đất.
Trên gương mặt anh ta hiện rõ sự kinh ngạc và không thể tin được, anh ta không nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao mình lại bị ngã?
Mà những người khác cũng sợ ngây người.
Bởi vì Ác Quỷ chạy quá nhanh nên mới tự mình ngã sao?
Chỉ có đôi mắt của Huyết Hổ là phát ra ánh sáng kỳ lạ.
“Xin lỗi, có thể ban nãy tôi không chú ý nên mới bị ngã.” Ác Quỷ đứng dậy.
“Ác Quỷ, xuống đây!” Huyết Hổ trầm giọng nói.
“Sao vậy đội trưởng? Ban nãy tôi chỉ…”
“Thế nào? Nếu đây là trên chiến trường thì cậu đã chết rồi.” Huyết Hổ giận dữ hét lên.
“Cậu hãy thử sờ vào cổ mình xem.” Huyết Hổ nói.
Sau khi bị nhắc nhở thì mọi người mới nhận ra, không biết từ lúc nào, trên cổ Ác Quỷ đã hiện lên một vết bùn.
Đó là do vừa rồi đã bị Vệ Tử Thanh bôi lên, nếu đó là một thanh đao thì quả thật Ác Quỷ đã chết rồi.
“Làm sao có thể chứ?” Nhiều người lộ ra vẻ kỳ quái.
Vừa rồi tốc độc của Ác Quỷ nhanh cỡ nào, bọn họ đã nhìn thấy.
Nhưng Vệ Tử Thanh lại có thể bôi màu bùn lên cổ Ác Quỷ ư?
Chuyện này là sao?
“Trương Phỉ, lên thử xem!”
Trương Phỉ vừa lên, chưa nói hai lời đã ra tay.
Đánh ra một quyền, thế mạnh lực trầm.
Nhưng sau khi đấm cú đấm ấy, Trương Phỉ hơi hối hận, anh ta dùng sức quá mạnh, nếu đấm xuống e rằng có thể xuyên thủng tường xi măng.
Nhưng muốn rút về cũng không thể nào.
Mà Vệ Tử Thanh vẫn còn ngây người đứng đó nghênh đón.
Gay rồi, đó là những gì Trương Phỉ nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, đột nhiên anh ta cảm thấy như thể mình bị một chiếc xe đụng phải và bay ra ngoài.
Lần này thì rất rõ ràng.
“Sao có thể chứ?”
“Chẳng lẽ chỉ trong vòng nửa tháng anh đã đánh bại chúng tôi ư?”
Người của Huyết Sát sững sờ.
Quan Tuyết Di và giáo sư Thường cũng sững sờ.
Sao có thể chứ?
“Để tôi.” Huyết Hổ lên, anh ta là lực lượng chiến đấu tiên phong trong Huyết Sát nên quyết định tự mình ra tay.
Huyết Hổ và Vệ Tử Thanh đã ra tay.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, trong nháy mắt Vệ Tử Thanh và Huyết Hổ đã ở trong một trận chiến.
Huyết Hổ càng đánh càng sợ hãi, bởi vì anh ta kinh ngạc phát hiện Vệ Tử Thanh không hề yếu hơn anh ta về tốc độ, sức mạnh và phòng ngự.
Thậm chí cuối cùng vẫn có cảm giác áp lực, nếu không nhờ kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì anh ta đã bị đánh bại từ lâu rồi.
“Không thể nào!” Huyết Hổ gầm lên. Vệ Tử Thanh vừa mới gia nhập, tuy rằng anh ta cũng có nền tảng, nhưng cũng chỉ là nền tảng của lực lượng bộ đội đặc chủng bình thường.
Huyết Hổ được mệnh danh là binh vương, hơn nữa đã được tiêm huyết thanh, sao lại hao tâm tốn sức như thế.
“Ầm.” Cuối cùng Huyết Hổ cũng bị đánh bại.
Miệng chảy máu.
Còn Vệ Tử Thanh đã bị trúng mấy cú đấm của Huyết Hổ, nhưng dường như không phải là vấn đề lớn.
Chờ Huyết Hổ rơi xuống đất, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đây thực sự là thành quả huấn luyện trong nửa tháng ư?
Hơn nữa mỗi ngày lại còn ung dung thong thả như thế, không phải phơi nắng thì chỉ nằm trên cỏ chơi thôi.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lạc Tú, rốt cuộc anh đã dùng phương pháp gì vậy?
Làm thế nào mà chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã huấn luyện một người mới mạnh đến mức như vậy?
Ngay cả siêu cấp binh vương như Huyết Hổ cũng không phải là đối thủ.
“Hừ, để tôi.” Bỗng Quan Tuyết Di bước ra.