Tiên Vương Tái Xuất

Chương 391: Chương 391: Côn Luân kỳ quái




Lạc Tú đi phía trước, nhưng lão Hoàng ở đằng sau đã ngấm ngầm có sát ý.

Ở trong mắt ông ta, Lạc Tú chẳng qua là dựa vào người phụ nữ kia mà thôi, nếu người phụ nữ kia không còn ở bên cạnh Lạc Tú nữa, vậy thì Lạc Tú chỉ có thể bị ông ta gây khó dễ.

Đồ đệ của ông ta chết rồi.

Nhưng ông ta không trách Tuyết Nữ, mà chuyển qua trách Lạc Tú.

Bởi vì Lạc Tú thấy chết không cứu, nên đồ đệ của ông ta mới chết.

Đây chính là suy nghĩ của ông ta.

Nhưng ông ta lại bỏ sót một điều, chính bọn họ cũng đối xử với Lạc Tú như vậy.

Hơn nữa quan trọng nhất là, lúc nãy ông ta đã ăn nói khép nép cầu xin Lạc Tú.

Thậm chí ngoài Lạc Tú ra, ông ta còn muốn giết hết mấy người còn lại.

Bởi vì chỉ cần giết hết đám người này, vậy thì chuyện hôm nay sẽ không còn ai biết đến nữa.

Cũng sẽ không có ai lan truyền trò hề ban nãy của ông ta ra bên ngoài.

Vì thế, ông ta đã đi đằng sau, âm thầm đưa ra quyết định.

Rất nhanh mọi người đã đến lối vào thứ ba.

Ở lối vào nơi này, khắp nơi đều là đá vụn, rất nhiều đá bị gió tuyết che lấp, có nửa tấm bia đá cổ bị vùi lấp trong tuyết trắng.

Lạc Tú gạt tuyết sang một bên, lộ ra tấm bia đá.

Ở lối vào nơi này, khắp nơi đều là đá vụn, rất nhiều đá bị gió tuyết che lấp, có nửa tấm bia đá cổ bị vùi lấp trong tuyết trắng.

Ở trong mắt ông ta, Lạc Tú chẳng qua là dựa vào người phụ nữ kia mà thôi, nếu người phụ nữ kia không còn ở bên cạnh Lạc Tú nữa, vậy thì Lạc Tú chỉ có thể bị ông ta gây khó dễ.

Lạc Tú gạt tuyết sang một bên, lộ ra tấm bia đá.

Đồ đệ của ông ta chết rồi.

Lạc Tú gạt tuyết sang một bên, lộ ra tấm bia đá.

Tấm bia đá mang phong cách cổ xưa, trải qua bao năm sương gió, mặc dù chỉ còn lại một nửa, nhưng Cẩn Du vẫn có thể phân biệt được, có lẽ chữ cuối cùng trên nửa tấm bia đá này là chữ Mẫu.

Tất nhiên Lạc Tú cũng có thể nhìn ra.

Chẳng lẽ trên tấm bia đá hoàn chỉnh này khắc ba chữ Tây Vương Mẫu?

Nhưng chuyện này không thể nào, Tây Vương Mẫu là nhân vật cỡ nào?

Tại sao tên húy của bà ấy lại được khắc trên bia đá?

Nhưng tấm bia đá này thật sự có cảm giác thăng trầm của năm tháng.

Lạc Tú vươn tay, lau kỹ tấm bia đá, trên tấm bia đá đen kịt truyền đến cỗ áp lực yếu ớt.

Nếu trong người Lạc Tú không có Thái Hoàng Kinh, e rằng đã sớm bị cỗ áp lực yếu ớt đó chấn động đến chết.

Có thể thấy cho dù chỉ là một cỗ áp lực yếu ớt cũng mạnh đến cỡ nào.

Côn Luân thật sự quá thần bí.

Hơn nữa nó hoàn toàn khác với bầu không khí yên bình huyền bí như trong tưởng tượng.

Mặc kệ là hoa bỉ ngạn suối vàng hay là Tuyết Nữ, đều là những thứ không thuộc về nhân gian, nói cách khác, đây đều là những thứ không nên thuộc về thế giới này.

Bởi vì đó là một luồng sức mạnh cực kỳ tà ác.

Nhưng những thứ này lại xuất hiện ở vùng đất vốn được xem là nơi linh thiêng của các vị thần.

Chẳng lẽ các vị thần thật sự đã sa sút rồi ư?

Cho nên sức mạnh tà ác kia mới chiếm giữ nơi này, đúng không?

Lạc Tú bác bỏ suy đoán này ngay.

Nực cười, chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Truyện Full

Nhưng chuyện này phải giải thích thế nào, tại sao mấy thứ linh tinh kia lại xuất hiện ở Côn Luân?

Trong Côn Luân có đạo Nho chính thống phong tỏa núi, nếu đã phong tỏa núi, e rằng sẽ không cho phép mấy thứ tà ác kia đến một nơi như Côn Luân để làm loạn mới đúng.

Cuối cùng Lạc Tú lắc đầu thở dài, xem ra trong Côn Luân có quá nhiều điều thần bí, với thực lực hiện tại của anh, vẫn chưa đủ phá giải bí mật ở bên trong.

Lạc Tú nhìn lối vào thứ ba, do dự một hồi.

Rồi từ tốn nói.

“Nếu mấy người không muốn chết thì đừng đi vào nữa.”

Bởi vì Lạc Tú đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm ở bên trong, nếu đám người này cùng theo vào, chỉ có một con đường chết.

Cẩn Du không có ý kiến gì, bởi vì cô ta đã sợ rồi.

Sau một hồi do dự, hai vị tông sư khác cũng gật đầu đồng ý.

Chỉ có lão Hoàng là luôn giữ im lặng.

Nhưng đúng lúc này, lão Hoàng bỗng lên tiếng.

“Đội trưởng Lạc nói chí phải, vậy thì chúng tôi sẽ đợi cậu ở đây.” Lão Hoàng nói như vậy, thái độ rất thành khẩn, sau đó vẫy tay với hai vị tông sư.

Hai vị tông sư chẳng hề nghi ngờ, dứt khoát đến gần lão Hoàng, tưởng lão Hoàng có lời muốn nói.

Nhưng hai người vừa mới đến gần, lão Hoàng bỗng giơ hai tay lên, đánh mạnh vào ngực của hai vị tông sư.

Hai vị tông sư nhất thời hộc máu tươi, bay ra ngoài ngay tức khắc.

Lý Đao ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn lão Hoàng.

Ngay cả Lạc Tú cũng hơi ngạc nhiên, Cẩn Du càng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho trợn mắt há mồm.

“Lão Hoàng, ý ông là sao?” Lý Đao mở miệng hỏi.

Ông ta không ngờ lão Hoàng lại xuống tay với bọn họ.

“Hai vị, đắc tội rồi, nhưng tôi hoàn toàn bất đắc dĩ, không muốn hai vị gây vướng víu mà thôi.” Lão Hoàng vẫn giả vờ chắp tay với hai người Lý Đao.

Sau đó, ông ta nhìn Lạc Tú, ánh mắt không hề che giấu tia sát ý.

“Lão Hoàng, ông muốn làm gì?” Lý Đao bỗng mở miệng mắng.

“Đội trưởng Lạc vừa cứu ông đấy.” Lý Dao hét lớn.

Dù gì ông ta cũng không ngốc, câu nói của lão Hoàng đã quá rõ ràng, hơn nữa ông ta không hề che giấu sát ý khi nhắm vào Lạc Tú.

Biến cố này khiến Cẩn Du nhất thời sửng sốt, rõ ràng không ngờ bây giờ lão Hoàng lại muốn xuống tay với Lạc Tú.

“Chàng trai trẻ, cậu không ngờ tới đúng không?” Lão Hoàng cười khẩy, nói đúng hơn là nở nụ cười dữ tợn hỏi.

“Tôi đã nhẫn nhịn cậu suốt dọc đường, bây giờ đã đến lúc kết thúc rồi.”

“Nếu đi vào đây, có lẽ sẽ không có bao nhiêu nguy hiểm, dù gì lần trước tôi cũng đi vào rất suôn sẻ.” Lúc này, lão Hoàng chắp hai tay ra sau lưng, như thể đã trở lại phong thái cao thủ vô địch ban đầu.

“Do đó, công lao lớn như vậy, làm sao có thể để cậu lấy đi được?” Lão Hoàng cười khẩy.

“Lão Hoàng, anh ta vừa mới cứu chúng ta.” Mặc dù Cẩn Du bị dọa sợ trước khí thế của Lão Hoàng, nhưng cô ta vẫn lấy hết can đảm lên tiếng.

“Ha ha, cậu ta đã cứu chúng ta ư?” Lão Hoàng lại cười khẩy.

“Nếu không tại cậu ta, đồ đệ của tôi cũng sẽ không chết.”

“Nếu cậu ta sớm chịu cứu người, làm sao đồ đệ của tôi lại chết?” Lão Hoàng chỉ trích.

Lý Đao ngạc nhiên nhìn lão Hoàng, câu nói già mồm át lẽ phải này khiến ông ta hơi không dám tin, không ngờ người trước mắt lại là lão Hoàng mà ông ta luôn kính trọng.

Với những hành vi mà bọn họ đã làm trên dọc đường, Lạc Tú không bảo cô gái kia giết chết bọn họ, đã khách sáo lắm rồi.

Không ngờ bây giờ ông ta còn đẩy trách nhiệm lên đầu Lạc Tú.

“Cho nên, bây giờ ông định giết chết tôi, rồi một mình đi vào, ôm công lao quay về à?” Lạc Tú cười nói.

Anh nhìn lão Hoàng ở trước mặt như đang nhìn một kẻ ăn mày đáng thương.

“Ha ha, không được à?” Lão Hoàng cười khẩy, rõ ràng vô cùng tự tin.

“Lão Hoàng, đội trưởng Lạc...”

“Cô mau ngậm miệng lại cho tôi!” Lão Hoàng quá lớn, ngắt lời của Cẩn Du ngay, khiến Cẩn Du sợ đến mức lùi về sau.

“Ông có chắc là muốn giết tôi không?”

“Tại sao lại không?” Lão Hoàng ngạo mạn nhìn Lạc Tú.

“Tôi biết, cậu chỉ dựa vào cô gái kia mà thôi.” Lão Hoàng như đã ăn chắc Lạc Tú, nói ra một câu chắc nịch.

“Nhưng cậu thấy rồi đó, bây giờ cô gái kia không ở bên cậu.”

“Do đó, tôi muốn giết cậu thật sự quá dễ dàng.” Lão Hoàng lộ ra sát ý, trên gương mặt già nua hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“Ông đó, có đôi lúc thật sự cần phải có một chút đầu óc.” Lạc Tú lắc đầu thở dài.

“Hừ, đừng giả thần giả quỷ với ông đây. Quả thật cô gái kia rất đáng sợ, nhưng dọc đường đi ông đây đã để ý rồi, có lẽ chỉ số IQ của cô ta có vấn đề. Nếu cậu chết rồi, chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ đến gây sự với tôi để báo thù cho cậu.”

“Ông nói cô ấy không đến tìm ông để báo thù là đúng, nhưng có lẽ chỉ số IQ của cô ấy cao hơn ông đấy.” Lạc Tú lại lắc đầu bất đắc dĩ.

“Hừ, ông đây chẳng muốn nói nhảm với kẻ sắp chết như cậu, kiếp sau nhớ đừng đắc tội với người không nên đắc tội nữa.” Lão Hoàng hừ lạnh, dứt khoát ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.