Tiên Vương Tái Xuất

Chương 392: Chương 392: Bất khả chiến bại




Trong mắt lão Hoàng, Lạc Tú đã mất đi búp bê bảo vệ kia, chỉ là một con kiến để mình tùy ý giẫm dưới chân.

Mình có thể tùy ý chém giết, thậm chí chỉ cần mình quát ầm lên cũng có thể khiến anh chấn động đến chết.

Trong mắt ông ta, từ đầu đến cuối đều coi thường hạng người này.

Anh chỉ là một cậu chủ nhà giàu mà thôi, muốn giết chết anh thật sự quá đơn giản và dễ dàng.

Nhưng lão Hoàng vẫn quyết định ra tay, ông muốn trước khi chết, Lạc Tú phải nhận hết oan ức và giày vò.

Do đó lão Hoàng đã vung tới một cái tát, chắc chắn một chàng trai bình thường như Lạc Tú sẽ không thể nào tránh được cái tát này.

Hơn nữa rất có khả năng nửa bên mặt sẽ bị biến dạng ngay tức khắc.

“Tôi sẽ cho cậu hứng chịu nỗi đau bằng xương bằng thịt trước.” Lão Hoàng cười khẩy nói.

Nhưng lúc cái tát này rơi xuống, khóe miệng của Lạc Tú đã nở nụ cười châm biếm, cũng vung tới một cái tát, nhưng tốc độ càng nhanh hơn, gần như nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy rõ.

“Bốp!”

Lão Hoàng bị tát bay ra ngoài ngay.

Ban nãy ông ta chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn đập vào mặt mình, rồi ông ta bay ra ngoài ngay.

Luồng sức mạnh này quá lớn, ông ta hoàn toàn không thể ngăn cản.

Nửa bên mặt của ông ta đã bị biến dạng, trông cực kỳ đáng sợ.

Đợi đến khi ông ta phản ứng lại, răng đã rụng hết sạch, hàm bị trật khớp, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, thậm chí tai cũng bị điếc.

Trên mặt lão Hoàng tràn ngập vẻ không dám tin, ngạc nhiên nhìn Lạc Tú.

Mấy người còn lại cũng hóa đá tại chỗ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cũng may, lão Hoàng chỉ bị ăn một tát, rồi vội vàng bò dậy, nổi giận đùng đùng vung nắm đấm về phía Lạc Tú.

Cú đấm này mang theo tiếng xé gió, nếu bị đánh trúng, cho dù là tấm thép cũng sẽ bị đánh thủng.

Nhưng cú đấm này lại bị Lạc Tú đỡ lấy bằng một tay, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Lạc Tú đã túm lấy nắm đấm của lão Hoàng.

Lần này lão Hoàng đã phản ứng kịp, mồ hôi lạnh nhất thời túa ra, đầu óc trống rỗng.

“Chuyện này, cậu, chuyện này sao có thể?” Lão Hoàng ngạc nhiên nhìn Lạc Tú.

Ông ta biết rõ cú đấm của mình mạnh đến cỡ nào, vậy mà bây giờ lại bị Lạc Tú đỡ lấy một cách hời hợt như thế.

Ông ta đã hiểu rõ, thanh niên trước mặt không những không phải là người bình thường, mà rất có khả năng thực lực của anh còn cao hơn cả ông ta.

“Ông đúng là kẻ không có đầu óc.” Lạc Tú mỉa mai.

“Nếu bên cạnh tôi đã có cao thủ bảo vệ, ông cảm thấy cô ấy sẽ dựa vào điều gì mà cam tâm tình nguyện bảo vệ tôi?”

“Chẳng phải ông tò mò, tại sao Dương Chí Minh lại sắp xếp tôi đến làm đội trưởng à?”

“Chẳng phải ông đã hỏi tôi rằng dựa vào điều gì mà tôi có thể làm đội trưởng à?”

“Chẳng phải dọc đường đi, ông đã cảm thấy kỳ lạ rằng tại sao tôi lại coi thường cao thủ như ông à?” Lạc Tú liên tục cười khẩy, nhìn lão Hoàng bằng ánh mắt thương hại.

“Bởi vì trong mắt tôi, việc giết chết ông chẳng khác nào đang giết chết một con chó.” Lạc Tú vừa dứt lời, tiếng răng rắc liền vang lên.

Cả cánh tay của lão Hoàng nhất thời bị nổ tung.

Dưới vẻ mặt kinh hoàng của lão Hoàng, Lạc Tú bỗng nhấc chân đạp tới.

Lão Hoàng nhất thời bay ra ngoài như quả đạn pháo, đập vào vách tường đá ở phía sau, khiến vách tường đá vỡ nát, rồi trượt xuống.

Lạc Tú sải bước đi tới, giẫm lên mặt lão Hoàng.

“Chỉ dựa vào ông cũng đòi giết tôi?”

Lão Hoàng hoàn toàn choáng váng, thực lực này khiến ông ta không thể nào đỡ nổi, không ngờ đối phương lại có thực lực đè bẹp ông ta.

Trong lòng ông ta nhất thời dâng lên cảm giác hối hận nồng đậm, ông ta biết hôm nay mình xong đời rồi. Ông ta vốn đang chắc nịch mọi chuyện, bỗng xuất hiện tình trạng đảo ngược lớn.

Không ngờ con kiến mà ông ta tưởng rằng mình có thể tùy ý bắt nạt, lại là chân long.

Chuyện này nực cười đến nhường nào?

Vậy mà dọc đường đi, ông ta còn coi thường chàng thanh niên ở trước mặt này, nhưng bây giờ, hiện thực mới là sự mỉa mai vô tình nhất, như một cái tát vả mạnh vào mặt và trái tim của ông ta.

Không ngờ ông ta lại dám có sát ý với một cao thủ có thể đè bẹp ông ta.

Điều ngu xuẩn nhất chính là, đúng như những gì Lạc Tú đã nói, ông ta chỉ cần vận não một tý là có thể đoán được thực lực của Lạc Tú, nhưng ông ta lại chọn cách làm như không thấy.

Lão Dương sẽ ngu xuẩn đến mức cử một chàng trai cho bọn họ ư?

Lão Hoàng nở nụ cười cay đắng, biết hôm nay mình xong đời rồi.

Cẩn Du ngạc nhiên nhìn Lạc Tú, rồi lại nhìn lão Hoàng đang không còn sức để phản kháng trong tay Lạc Tú, nhất thời bừng tỉnh.

Thảo nào lão Dương lại cho Lạc Tú làm đội trưởng, hóa ra người ta thật sự có thực lực này.

Thảo nào dọc đường đi, anh luôn kiêu ngạo, khinh bỉ bọn họ, bởi vì người ta thật sự có thực lực này.

Lý Đao và vị tông sư khác cũng hoàn toàn chết lặng, bọn họ không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức độ này, khiến mọi người khiếp sợ, trở tay không kịp.

Không ngờ bọn họ lại đồng hành với một người như vậy trong suốt chặng đường.

Bọn họ biết rõ lão Hoàng lợi hại đến cỡ nào, nhưng bây giờ ở trong tay Lạc Tú lại không có một chút sức lực để phản kháng, có thể thấy Lạc Tú đáng sợ đến nhường nào.

Lý Đao thầm mừng rỡ, cũng may dọc đường đi, ông ta không bất kính hoặc cố ý gây sự với Lạc Tú.

Bằng không bây giờ, e rằng kết cục của ông ta cũng không khá hơn lão Hoàng là bao.

“Chẳng phải ông muốn giết tôi à?” Lạc Tú nhìn lão Hoàng từ trên cao.

“Ông ra tay đi chứ?” Lạc Tú nhìn lão Hoàng, người này đáng bị giết.

“Cầu xin cậu hãy tha cho tôi, tôi chỉ nhất thời hồ đồ nên mới làm thế.”

“Hừ, ông bảo tôi tha cho ông ư?” Lạc Tú hừ lạnh lắc đầu.

“Ban nãy tôi đã cứu ông, nhưng ông không những không cảm kích tôi mà còn muốn giết tôi. Haizzz, con người mà!” Dứt lời, dưới chân của Lạc Tú phóng ra một luồng kình khí.

Lão Hoàng hoàn toàn không có cơ hội để lên tiếng, đã bị vỡ nát ngay tức khắc.

Máu thịt óng ánh vương vãi khắp nơi.

Lạc Tú nhìn lướt qua, ba người còn lại đều vội vã cúi đầu, né tránh ánh mắt của Lạc Tú.

Hình ảnh Lạc Tú giết người một cách quả quyết gọn gàng nhanh chóng như vậy, khiến lão Hoàng hoàn toàn không có sức để phản kháng, đã khắc sâu trong tâm trí ba người, khiến ba người vô cùng sợ sệt.

Bây giờ bọn họ mới biết, e rằng dọc đường đi, đám người bọn họ thật sự nực cười và đáng thương như một lũ hề trong mắt Lạc Tú.

Lạc Tú cũng không để tâm đến đám người này, mà quay đầu nhìn về phía lối vào thứ ba.

Rồi Lạc Tú kiên quyết đi vào.

“Đội trưởng Lạc.”

Cẩn Du bỗng rụt rè gọi anh từ phía sau.

“Sao thế?” Lạc Tú quay đầu lại.

“Đội trưởng Lạc, tôi nghe nói thật ra trong lối vào thứ ba cần phải có phương pháp đặc thù, lão Hoàng đã dựa vào phương pháp đó mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, thành công đi vào bên trong.” Cẩn Du giải thích.

“Cho nên?”

“Trước đây sau một lần lão Hoàng say rượu, đã nói cho tôi biết về phương pháp đó. Mặc dù thực lực của đội trưởng Lạc rất mạnh, nhưng dù gì bên trong cũng quá nguy hiểm, tôi ở đây...”

“Tôi không cần đến mấy thứ đó.” Lạc Tú dứt khoát ngắt lời đối phương, rồi kiên quyết đi vào trong.

Nếu anh đã đến đây rồi, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, cực kỳ nguy hiểm, Lạc Tú cũng sẽ kiên quyết đi vào.

Bởi vì anh từng là Tiên Tôn cái thế.

Anh từng là Vô Cực Tiên Tôn bất khả chiến bại, cần gì phải sợ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.