Yên tĩnh một cách lạ thường.
Đây là Côn Luân, lẽ ra phải linh thiêng yên bình, nhưng bây giờ lại giống như suối vàng địa ngục.
Thậm chí còn có khí tức khác thường, xung quanh đều là đồi trọc, nhưng nơi này đã không còn tuyết đọng nữa.
Đồng thời phía trước có màn sương màu tím bốc lên, giống như giấc mộng.
Lạc Tú vừa mới bước vào đã cảm nhận được sự khác thường ở đây, khiến Lạc Tú ngày càng tò mò.
Rốt cuộc Côn Luân đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao lại có khí tức đáng sợ như vậy?
Người ta thường nói rằng tử khí đông lai, tử khí vốn là khí tức bản nguyên của Đạo gia, Y Hỉ ở Hàm Cốc Quan đã từng nhìn thấy Lão Tử đi về phía tây.
Đó chính là tử khí cuồn cuộn ba ngàn dặm.
Nhưng bây giờ tử khí ở đây lại rất kỳ lạ, mang theo luồng khí tức của yêu tà.
Những nơi như núi Côn Luân sẽ không bao giờ xuất hiện những thứ yêu dị như này, bởi vì đây là Đạo gia chính thống, cho dù không xuất thế, cũng không cho phép những thứ không sạch sẽ như này xuất hiện.
Lạc Tú vừa đi được vài bước, chợt cảm thấy sởn gai ốc.
Bởi vì phía trước đã xuất hiện một người.
Nói đúng hơn là một cỗ thi thể.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ cổ xưa.
Ông ta rất cao lớn, nhưng cả người lại khô cằn một cách bất thường, làn da vàng như nghệ, thậm chí còn hơi biến thành màu đen bọc xương của ông ta lại.
Không có máu thịt, rõ ràng đã chết từ rất lâu rồi.
Hơn nữa, Lạc Tú nhìn kiểu dáng của bộ đồ kia, hình như là đồ của triều đại Thương Chu.
Chẳng lẽ đây là cỗ thi thể cổ đại từ thời Thương Chu?
Mặc dù làn da vàng như nghệ trông có vẻ khô héo nhưng lại có ánh sáng lấp lánh chuyển động, rõ ràng lúc còn sống thực lực của đạo sĩ này vô cùng mạnh.
Nhưng dường như bây giờ đã bị khí tức kỳ lạ nào đó ô nhiễm, cả người nửa tà ác nửa thần thánh.
Triều đại Thương Chu là một trong những thời kỳ đỉnh phong của thần thoại Hoa Hạ.
Nhà họ Cơ từng là hoàng tộc cái thế, có Khương Thị với sức mạnh Phong Thần, v.v.
Có lẽ thời đại đó không phải là truyền thuyết, mà là có người tài ba cổ đại thật, người có bản lĩnh thần thông đi lại trên thế gian.
Cuối cùng hai đạo lớn chính thống đã lấy nhân gian làm chiến trường, triển khai một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Thậm chí còn có đạo chính thống ở bên ngoài cũng tham gia vào.
Cho dù kết quả thế nào, chắc chắn người của thời đại đó cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Lạc Tú từng ở trên Tiên giới nên hiểu rõ.
Cũng vì trận đại chiến ở thời đại đó, đã dẫn đến linh khí ở trái đất nhanh chóng khô cạn, cũng khiến những đạo chính thống còn sót lại sau trận đại chiến đó dứt khoát phong tỏa núi không xuất thế nữa.
Nhưng không thể nghi ngờ rằng, người tu đạo ở thời đại đó mới là người tu đạo, thần thông thực thụ.
Do đó điều khiến Lạc Tú cảm thấy ngạc nhiên là, lẽ ra đạo sĩ trước mặt cũng là một vị cường giả, tại sao lại bị khí tức tà ác này làm cho ô nhiễm?
Nhưng Lạc Tú còn chưa kịp hiểu rõ, bỗng có một tiếng cười khà khà lạnh lẽo đã phá vỡ sự tĩnh lặng bị dồn nén này.
Lạc Tú đứng cách xa đạo thi kia, đạo thi kia từ từ mở mắt ra, khẽ chớp mắt.
Trong đôi mắt trống rỗng kia nhất nhất thời bao trùm làn khói đen, trông có vẻ cực kỳ yêu dị.
Đạo thi di chuyển, tiến về phía Lạc Tú, bước đi cứng nhắc, trường kiếm bằng đồng mang theo lớp gỉ màu xanh lá, nhưng lại kéo ra tia lửa trên mặt đất.
Nhất thời, núi sông thay đổi, cảnh tượng trước mặt Lạc Tú cũng thay đổi.
Đó là một con sông khổng lồ, nhưng lại có màu đỏ, trong dòng sông đều là dòng máu đỏ tươi, trên dòng sông, từng cỗ thi thể đã biến thành màu trắng, thậm chí có thi thể còn bị phân hủy.
“Kẽo kẹt, kẽo kẹt, kẽo kẹt!” Một đạo sĩ đang ngồi xổm bên bờ sông, trường kiếm bằng đồng ở trong tay đang mài đi mài lại trên tảng đá mài khổng lồ ở dưới chân.
Khóe miệng nở nụ cười quỷ dị thâm trầm.
Khi thanh trường kiếm bằng đồng của ông ta mài qua mài lại, dường như giữa trời và đất có một nhịp điệu kỳ quái.
Khiến người khác cảm thấy vô cùng ngột ngạt, khó chịu và hoang mang.
Bởi vì ông ta mài được một lát, sẽ cắt một chiếc tai từ một cỗ thi thể ở bên cạnh bỏ vào miệng nhai say sưa, như thể đang ăn rất ngon lành, phát ra âm thanh giòn giã.
Nếu đổi thành người khác, e rằng đã sớm bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ mất mật.
Nhưng Lạc Tú lại rất bình tĩnh.
Cảnh tượng này thật sự chỉ là chuyện nhỏ đối với anh.
Lạc Tú từng tàn sát một tinh cầu, cho nên bây giờ chỉ là một dòng sông máu, đâu thể khiến anh cảm thấy sợ sệt được?
Đạo sĩ mài thanh trường kiếm thêm vài lần nữa, sau khi dội máu tươi lên, ông ta mới quan sát kỹ lưỡng thanh trường kiếm bằng đồng.
Lạc Tú dứt khoát đi tới bên cạnh đạo sĩ, rồi ngồi xuống nhìn ông ta.
“Không ngờ cậu lại không sợ tôi.” Giọng nói của đạo sĩ khàn đặc, như thể mang theo khí tức kim loại nồng đậm.
Lạc Tú không trả lời.
“Không ngờ cậu lại không sợ tôi.” Đạo sĩ lặp lại câu nói, mặt không cảm xúc.
Lạc Tú vẫn không trả lời.
“Tại sao cậu lại không sợ tôi?” Thanh kiếm của đạo sĩ mài ngày càng nhanh, đã ma sát ra tia lửa.
“Lẽ ra cậu nên sợ tôi.” Đạo sĩ lại nói.
Lạc Tú vẫn không lên tiếng.
“Cậu phải sợ tôi.” Vẻ mặt của đạo sĩ ngày càng vặn vẹo, đáng sợ.
“Cậu phải sợ tôi.” Đạo sĩ gào lên, thanh trường kiếm trong tay bỗng chém về phía Lạc Tú.
“Keng!”
Lạc Tú kẹp thanh trường kiếm của đạo sĩ bằng hai ngón tay, mặt không cảm xúc nhìn đạo sĩ.
“Ông hãy nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lạc Tú từ tốn hỏi.
“Nó đến rồi, chết hết rồi, bọn họ đều chết hết rồi.” Đạo sĩ hồn bay phách lạc lẩm bẩm.
“Nó là gì?”
“Bọn họ là ai thế?” Lạc Tú truy hỏi.
“Chết rồi, chết hết rồi, toàn bộ sinh linh đều phải chết, dù là thần hay tiên. Nó đến rồi, đều phải...”
“Chết!” Chữ chết này vừa được thốt ra, Lạc Tú liền cau mày.
Bầu trời trên đỉnh đầu bỗng đen kịt, mây đen đè xuống, đồng thời một luồng sức mạnh cực kỳ quỷ dị ập tới, ánh kiếm màu đen trên thanh trường kiếm bằng đồng trong tay đạo sĩ nhất thời tăng vọt.
Tiếng kiếm ngân vang, vùng vẫy thoát ra khỏi hai ngón tay của Lạc Tú, đồng thời bổ xuống một kiếm.
Lạc Tú vội né sang một bên, rầm, ngọn núi lớn ở phía xa xa nhất thời bị chém trúng, hóa thành bột mịn.
Mà lúc này, trên Côn Luân, cỗ thi thể trước mặt Lạc Tú cũng bổ xuống một kiếm.
Lạc Tú dùng cánh tay để chặn lại.
Ầm, tảng đá ở xung quanh nổ tung, trên mu bàn tay của Lạc Tú cũng bị chém thành một ấn trắng.
Không ngờ còn xuất hiện tơ máu.
Lạc Tú cau mày, sức lực trong người anh mạnh đến cỡ nào thì không cần phải nói ra nữa.
Không ngờ anh lại bị chém ra máu.
Đây là lần đầu tiên Lạc Tú bị thương kể từ khi anh trọng sinh.
Nhưng Lạc Tú lại mỉm cười.
Anh tung ra một cú đấm, thế như cầu vồng, đạo thi kia vung kiếm lên đỡ, phát ra tiếng keng trầm thấp.
Đạo thi lùi về sau vài bước.
Sau đó, trong tay Lạc Tú ngưng tụ ánh sáng óng ánh, rồi một chữ cổ ngưng tụ trong tay Lạc Tú.
Chữ cổ này vừa xuất hiện, dường như thời gian như bị đóng băng.
Đó là chữ phong.
Rõ ràng thực lực của đạo thi này có thể tương đương với Lạc Tú, nhưng dù gì ông ta cũng là cổ thi, hơn nữa Lạc Tú có quá nhiều bản lĩnh, cho dù thực lực của ông ta tương đương với Lạc Tú, nhưng vẫn chưa đủ so tài với Lạc Tú.
Dù sao thì kiếp trước Lạc Tú cũng là tồn tại lấy dưới khắc trên, trong cùng cấp độ, Lạc Tú sẽ không bao giờ có đối thủ.
Lạc Tú muốn thăm dò bí mật của cổ thi này, rốt cuộc nó mà ông ta nói đến là cái gì?
Tại sao bây giờ không còn nhìn thấy tất cả các vị thần và tiên ở thời đại Thương Chu?
Vì thế, Lạc Tú dự định phong ấn cổ thi này ngay, nhưng chữ Phong này vừa mới xuất hiện, biến cố đã đột ngột xảy ra.