Tiên Vương Tái Xuất

Chương 270: Chương 270: Cứu tôi!




Mà vào lúc này, tại đại điện Kim Cương Môn.

“Môn chủ, Kim Cương Môn chúng ta trước nay luôn khiêm nhường, giấu mình không khoe khoang, không màng đến chuyện thiên hạ!” Một ông già mở miệng nói, ông ta là một trong bảy trưởng lão lớn của Kim Cương Môn, xếp hạng lão Ngũ, thực lực của ông ta so với Đinh lão quái chỉ mạnh chứ không yếu!

Thực tế thì Đinh lão quái là người có thực lực kém cỏi nhất trong số bảy trưởng lão của Kim Cương Môn, đứng hạng lão Thất.

“Môn chủ, thù của lão Thất không thể không báo, cũng vì Kim Cương Môn chúng ta trước giờ sống khép kín, không muốn khoe khoang thể hiện tài năng nên mới dẫn tới chuyện người của chúng ta ra ngoài bị nhục mạ!” Trưởng lão thứ ba mở miệng nói.

“Nhưng mà đối phương chính là thiếu niên tông sư, ba người lão Thất bọn họ dù có hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của người đó.” Lão Ngũ nhíu mày nói.

Ông ta cảm thấy Kim Cương Môn và thiếu niên tông sư kia chẳng có thù sâu hận lớn gì, hơn nữa, tính tình lão Thất thế nào ông ta cũng hiểu rõ, là một kẻ chuyên gây rối, gây chuyện rồi thì lão Thất và Giang Dật Phi kia lại quay về gọi thêm quân tiếp viện.

Trưởng lão thứ năm thế nào cũng không muốn tham gia vào, mấy cái ân oán đó dẫu sao cũng chẳng liên quan gì tới Kim Cương Môn bọn họ.

Vậy thì hà tất gì phải đi gây thù chuốc oán?

“Hừ, thiếu niên tông sư cái quái gì chứ, chẳng qua chỉ là mấy lời cố tình thêu dệt.” Trưởng lão thứ nhất hừ lạnh một tiếng.

Thiếu niên tông sư?

Một chọi ba sao?

Ông ta hoàn toàn không tin đây là sự thật, khả năng lão Thất thua chỉ là cố tình nói dối thôi.

“Kim Cương Môn của chúng ta có rất nhiều cao thủ, tùy tiện dẫn bừa hai người cùng ra ngoài cũng có thể trừng trị cậu ta.” Trưởng lão thứ hai cũng mở miệng nói theo.

“Hừ, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì tới chúng tôi, người ta đâu có tìm tới cửa gây chuyện đâu?” Trưởng lão thứ năm mở miệng nói tiếp.

“Lão Ngũ, ông có bị đần không vậy?” Người nãy giờ vẫn im lặng không mở miệng nói câu nào – môn chủ Kim Cương Môn mở miệng quát lớn.

“Trước tiên khoan hãy nói đến những chuyện khác, cứ cho cậu ta thật sự là một thiếu niên tông sư đi, nhưng sao có thể một mình đấu ba được?”

“Tuy môn chủ tuổi tác đã cao, nhưng hiện tại đã đạt tới cảnh giới nhập đạo từ lâu, dù mới chỉ biến đổi nửa bước cũng có thể tham gia chiến đấu!”

“Còn nữa, Kim Cương Môn của chúng ta là chỗ nào chứ?”

“Không có người dẫn đường thì Kim Cương Môn chúng ta ở chỗ nào cậu ta còn không biết!” Môn chủ Kim Cương Môn hừ lạnh một tiếng.

“Chẳng lẽ ông cho rằng trận pháp lớn Kỳ Môn Độn Giáp của chúng ta chỉ dùng để trang trí thôi sao?”

“Năm đó Sấm Vương được Kim Cương Môn của chúng ta cứu, trăm vạn binh lính tới truy đuổi còn không tìm ra được, thì một kẻ hèn tông sư như cậu ta có thể tìm được sao?”

Có điều, lời này vừa mới thoát ra khỏi miệng người kia, trời bỗng nổi sấm sét!

“Hoa Đông, Lạc Vô Cực đến xin gặp mặt hành lễ, mau giao Giang Dật Phi ra!”

“Nếu không!”

“Giết không tha!”

Cái này có hơi xấu hổ.

Trong đại điện, không khí tức khắc bị bao trùm bởi sự trầm mặc của mọi người.

“Được, tới rồi cũng tốt, chúng ta đỡ phải đi tìm cậu ta, mở trận pháp lớn Huyền Thiên Hộ Sơn.” Môn chủ Kim Cương Môn đứng lên.

“Mau theo tôi ra ngoài gặp cậu ta, nếu đã tới, vậy thì hôm nay tôi sẽ khiến cậu ta máu bắn lên tận trời cao, Kim Cương Môn ta sẽ hành hạ tên tông sư đó đến chết mới thôi!” Môn chủ Kim Cương Môn cười khẩy một tiếng, sau đó dẫn người đi thẳng ra ngoài.

Lạc Tú vừa dùng tiếng sấm nói xong câu đó, không ngờ trên núi lập tức xuất hiện một đám người đi ra, mà cầm đầu là một người đàn ông cỡ tuổi trung niên, nhưng râu tóc lại để dài, nhìn thoáng qua như thể người từ thời cổ đại tới.

“Ha ha, cậu cũng thật to gan, dám xông vào Kim Cương Môn tôi!” Môn chủ của Kim Cương Môn là người có thân hình cường tráng cao lớn, đã đi được bán bộ nhập đạo giả rồi.

“Tôi tới đây chỉ có một việc duy nhất, các người giao Giang Dật Phi cho tôi, tôi sẽ lập tức quay đầu rời đi.” Lạc Tú không ra tay đánh đấm ngay lập tức.

“Hừ? Cậu còn muốn chạy?”

“Cậu nghĩ Kim Cương Môn của tôi đây là nơi mà cậu nói đến là đến, nói đi là đi sao?” Môn chủ Kim Cương Môn cười khẩy một tiếng.

“Tôi nói, các người và Giang Dật Phi cũng chẳng có quan hệ dây mơ rễ má gì nhiều, vậy nên ân oán riêng giữa tôi và anh ta, các người không tội gì phải nhúng tay vào.”

“Còn nếu nguyên do là vì tôi khiến trưởng lão Đinh của các người bị thương thì, sau này tôi sẽ tới tận cửa tạ tội và cho các người một lời giải thích hợp lý.”

“Còn giờ phút này, các người chỉ cần giao Giang Dật Phi ra, mọi chuyện sẽ lập tức kết thúc tại đây.” Lúc này Lạc Tú vẫn còn chút lý trí, anh lo lắng thay cho Kim Cương Môn.

“Ha ha, vậy nếu Kim Cương Môn chúng tôi không giao người thì cậu định thế nào?”

“Hơn nữa, tôi đã nói rồi, cậu nghĩ Kim Cương Môn là nơi mà cậu nói đến là đến, nói đi là đi được sao?”

“Nếu đã tới, thì hãy ở lại mãi mãi đi!” Môn chủ Kim Cương Môn cười khẩy một tiếng.

“Chà, đôi khi, giúp người khác tìm một con đường sống, nhưng người khác lại cố tình chắn trước mặt mình tự tìm đường chết!” Lạc Tú lắc đầu thở dài một hơi.

“Nói khoác mà không biết ngượng!” Môn chủ Kim Cương Môn liên tục cười khẩy.

“Chỉ bằng cậu mà dám lớn lối nói tạo cho bọn tôi một con đường sống?” Môn chủ Kim Cương Môn nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt khinh thường.

“Chỉ là một kẻ hèn tông sư nho nhỏ mà cũng dám mạnh miệng trước Kim Cương Môn tôi?”

“Cứ một hai đòi chặn đường tôi, vậy thì sau đừng có hối hận!” Khí chất lạnh lùng của Lạc Tú trong phút chốc lập tức được thể hiện ra ngoài.

“Chặn đường cậu?”

“Ha ha ha, thứ chúng tôi muốn là giết cậu!” Môn chủ Kim Cương Môn vung tay lên.

“Hiện tại cậu đang ở bên trong trận pháp lớn Hoàng Tuyền Thăng Khiếu, vậy mà còn dám buông mấy lời lẽ ngông cuồng trái với đạo lý?”

“Chiến đấu!”

Kỳ thật, đám người đứng phía sau môn chủ Kim Cương Môn đã bắt đầu động thủ ngay từ giây phút họ vừa mới xuất hiện rồi.

Họ đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng từ trước.

Phút chốc, mặt đất bốn phía bao quanh Lạc Tú bỗng bùng lên ngọn lửa.

Kỳ thật, Lạc Tú cực kỳ chán ghét mấy trận pháp dã man ngang ngược kiểu này, bởi vì ở kiếp trước, tam đại Thiên Tôn đã mời mười trận pháp hung tàn ra đánh lén anh.

Kết quả anh nằm trong vũng máu nuốt hận.

Vậy nên khi vừa nhìn thấy trận pháp, Lạc Tú đã không kìm được, lửa giận ngập trời trong lòng anh lại bùng cháy mãnh liệt.

Về phần môn chủ Kim Cương Môn, ông ta nhìn Lạc Tú vẫn đang đứng trong trận pháp lớn, cười khẩy một tiếng rồi mở miệng nói.

“Để tôi xem cậu có thể kiên trì thêm được bao lâu?”

Trận pháp này từ đông sang tây uy lực thật sự dã man thô bạo vô cùng, đôi khi chỉ với một người, hay một đội hình đơn lẻ cũng có thể làm chết mấy trăm người, mấy ngàn người, hoặc thậm chí là nếu trận pháp lợi hại hơn chút có thể khiến chết mấy vạn người chứ không phải chơi.

Chưa kể đây còn là đại bản doanh của Kim Cương Môn.

Từng trận pháp Hoàng Tuyền Thăng Khiếu này tên tuổi ngang nhau, một khi bắt đầu, người đứng bên trong trận pháp sẽ giống như rơi xuống địa ngục vậy.

Chưa nói Lạc Tú chỉ là một tông sư, ngay cả cường giả siêu phàm rơi vào tình cảnh này chắc cũng phải quỳ xin thua!

Nhưng Lý Trí Hoa đứng một bên lại đang trợn tròn mắt nhìn.

Ông ta vô tội.

“Tôi, chúng tôi tới để xin gia nhập Kim Cương Môn, chứ không phải đồng bọn của cậu ta.” Lý Trí Hoa nôn nóng hô lớn.

“Có cái rắm, chính ông ta đã dẫn người tới đây.” Đạo trưởng Hà bên cạnh cố chịu cơn đau nhức, mở miệng nói.

“Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm mà!” Lý Trí Hoa hoảng loạn tới cực điểm rồi.

Ông ta vốn định tính kế Lạc Tú, nhưng ai ngờ kết quả lại chọc phải một kẻ đáng sợ thế này chứ.

“Tôi không rảnh quản nhiều như vậy, tất cả đều đi chết hết cho tôi!” Môn chủ Kim Cương Môn cười lớn một tiếng.

Cũng đã đến lúc Kim Cương Môn bọn họ mở cửa núi tiến vào đời rồi.

Nhân dịp vừa đánh chết một thiếu niên tông sư, thông báo cho toàn bộ thiên hạ biết rằng Kim Cương Môn bọn họ mở cửa núi.

“Cứu tôi, cứu tôi.” Lý Trí Hoa hoảng loạn vô cùng, nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực vây quanh bản thân và cháu gái.

“Ông cho rằng tôi không nhìn thấu được tâm địa thối nát mưu mô của ông sao? Giờ còn có mặt mũi kêu tôi cứu ông?” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.

“Xin các người đừng giết tôi, tôi có bảo vật, tôi có thể giao bảo vật ra cho các người!” Lý Trí Hoa nhìn về phía đám người Kim Cương Môn hô lớn.

“Tôi thật sự có bảo vật, là Xá Lợi!” Lý Trí Hoa lại tiếp tục hô lớn lần nữa.

Nhưng đáng tiếc là, người của Kim Cương Môn vẫn không hề để ý tới ông ta.

“Có nhiều hay ít?” Lạc Tú đột nhiên quay đầu lại nhìn Lý Trí Hoa.

Lý Trí Hoa có lẽ đã bị dọa đến nỗi ngu người rồi, hiện tại ông ta mặc kệ người đó là ai, chỉ cần là ông ta được sống, không quan trọng Lạc Tú có thể cứu ông ta được thật hay không.

“Bảy viên Xá Lợi!”

“Được, tôi cứu ông.”

“Trâng tráo, đến bản thân còn khó giữ được mạng, mà lại dám nói cứu người sao?” Môn chủ Kim Cương Môn buông lời châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.