Núi Cửu Cung quả thật khá lớn, hơn nữa mặc dù Kim Cương môn ở trên núi Cửu Cung, nhưng không ai dẫn đường thì hầu như không ai có thể tìm thấy nơi này.
Đoàn người Lí Trí Hoa đi về phía trước, trong khi Lạc Tú cùng huyết thi vương đi ở phía sau.
Lúc đầu Lí Trí Hoa vẫn còn nhiệt tình với Lạc Tú, thỉnh thoảng nói chuyện với Lạc Tú trên đường đi.
Nhưng sau đó, có lẽ bởi vì đi leo núi mệt nên không nói nhiều.
Nhưng vào lúc này, Lí Kỳ lại lặng lẽ lẻn đi ra sau, nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt châm chọc.
“Anh đã lên kế hoạch từ lâu rồi phải không?”
“Muốn ngồi thuyền lớn của chúng tôi và thuận lợi theo chúng tôi gia nhập Kim Cương môn à?”
“Cuộc đời bổn tiểu thư đây ghét nhất là những người đầu cơ trục lợi, anh chết tâm đi, anh như vậy đừng nói là gia nhập Kim Cương môn, cho dù làm người trông cửa người ta cũng chẳng thèm!” Lí Kỳ chế nhạo.
Đúng lúc này, nhóm người đi qua một đỉnh núi, đến một chỗ vô cùng bí mật.
Nơi này không phải là khu du lịch nên không mở cửa.
Cổng Kim Cương môn được giấu ở đây.
Chỉ là người thường không vào được, cũng không tìm thấy.
“Hà đạo trưởng, phiền ngài rồi.” Lí Trí Hoa quả nhiên biết Hà đạo trưởng, hơn nữa cũng đã thương lượng xong.
“Được rồi, đi thôi.” Hà đạo trưởng ngạo nghễ mở miệng nói.
“Nhớ kỹ, tâm thành tất linh, hãy đi theo bước chân của tôi, tôi giẫm vào đâu các người giẫm đó!” Hà đạo trưởng dặn dò.
“Làm phiền Hà đạo trưởng.” Lí Trí Hoa ôm quyền nói.
Vị đạo trưởng này chuyên muôn phụ trách tiếp đón người muốn vào Kim Cương môn, hoặc là nói, ai muốn vào Kim Cương môn đều phải thông qua vị đạo trưởng này mới vào được.
Phía trước có một khu rừng rậm rạp, Hà đạo trưởng bước vào, người còn lại cũng theo sát phía sau.
Lúc đầu mọi người cũng không để ý lắm, bởi vì phía trước còn có một vách núi rừng rậm.
Nhưng khi đi vào trong, khung cảnh phía trước đột ngột thay đổi.
Là một ngọn núi hùng vĩ, phía trên là điện ngọc Quỳnh Thai, đầy những tòa nhà cổ kính!
Một con đường mòn từ đây dẫn lên núi.
“Quỳ xuống!” Lí Trí Hoa quỳ xuống trước.
Mà bất ngờ là lần này Lí Kỳ lại nghe theo quỳ xuống.
“Ba quỳ chín lạy, thành tâm tất linh.” Lí Trí Hoa lẩm bẩm.
Dọc đường đi đều làm như vậy.
Mặt khác, Lạc Tú và Huyết Thi Vương ở một bên lại tỏ ra thờ ơ.
Thực ra Lạc Tú đang cảm thán, không ngờ ở đây lại có trận pháp từ thời thượng cổ.
Mặc dù hiện tại trận pháp này đã bị phá nhưng vẫn có chút tác dụng.
Thảo nào anh đi quanh núi Cửu Cung vài ngày mà vẫn chưa tìm được nơi này.
Hơn nữa trận pháp này còn có tác dụng.
Chẳng lẽ truyền thuyết đại đế Tử Vi đến núi Cửu Cung là sự thật sao?
Hơn nữa có thể trận pháp này là do đại đế Tử Vi tạo ra, nhưng Lạc Tú ngay lập tức lắc đầu.
Không phải như vậy, nếu là do đại đế Tử Vi tạo ra, trận pháp này không thể bị tàn phá thành như thế.
Nhưng một số người ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc nhìn Lạc Tú.
Bởi vì tất cả mọi người đều quỳ xuống, chỉ có Lạc Tú và Huyết Thi Vương vẫn đứng ở một bên.
Hà đạo trưởng cau mày và định nói gì đó, nhưng Lí Trí Hoa đã nhanh chóng ra hiệu cho Hà đạo trưởng.
Đây là mật hiệu của bọn họ, có nghĩa là một trăm vạn.
Nhìn thấy Lí Trí Hoa làm động tác này, Hà đạo trưởng không nói gì.
Lí Trí Hoa không nhịn được mà cười thầm.
Nhìn xem, so sánh ra, không phải cháu gái của ông ta vô cùng thành tâm sao?
“Hừ, đến đây học đạo, quan trọng nhất là phải thành tâm tất linh, vậy mà anh lại không quỳ?” Lí Kỳ ở một bên đi được ba bước lại quỳ xuống.
“Tôi không cần quỳ!” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
“Thiếu niên, mặc dù lão Lí thay cậu cầu tình nhưng tôi vẫn phải nói, đến Kim Cương môn của chúng tôi thì phải theo quy củ của Kim Cương môn.”
“Tốt nhất là thành tâm một chút, giữ mồm cho sạch sẽ!”
“Nếu không việc cậu muốn bái sư ở Kim Cương môn chỉ là nằm mơ thôi!” Hà đạo chưởng ngạo nghễ nói.
Kim Cương môn của bọn họ chú trọng nhất là môn quy, năm đó Lí Trí Hoa không được gia nhập Kim Cương môn cũng là vì tính kiêu căng và ngạo mạn của mình.
“Haha, tôi nói muốn đến đây để bái sư lúc nào?” Lạc Tú lại cười khẩy.
“Vậy cậu tới đây để làm gì?” Mọi người đều nhướng mày!
“Giết người!” Lạc Tú cười tà mị.
“To gan, ở Kim Cương môn chúng tôi mà cũng dám to tiếng như vậy?” Hà đạo trưởng lập tức tức giận.
“Thiếu niên, cậu có biết mình đang nói cái gì không?”
“Những lời này không thể nói đùa đâu!” Lí Trí Hoa ở một bên quát lớn.
“Còn không mau xin lỗi Hà đạo trưởng?” Lí Trí Hoa lại quát lớn.
“Nói đùa?”
“Tôi cũng không hay nói đùa!” Lạc Tú hừ lạnh một tiếng.
“Người như cậu mà cũng dám nói đến Kim Cương môn để giết người ư?” Lí Kỳ khinh thường nhìn Lạc Tú.
“Tôi xem lúc bị đánh chết thì ai tới nhặt xác cho cậu!”
“Thiếu niên, đây là Kim Cương môn, dựa vào những gì cậu vừa nói, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một bài học.”
“Hơn nữa chỉ có một mình cậu, cũng dám nói đến Kim Cương môn chúng tôi giết người sao?” Hà đạo chưởng cười khẩy một tiếng, sau đó ra chưởng về phía Lạc Tú.
Tu vi của ông ta cũng coi như là nội kình đại thành của cảnh giới võ giả.
Nếu không Kim Cương môn cũng sẽ không cho ông ta làm người tiếp đón ở bên ngoài.
Nhưng phải nói, chưa từng có ai dám tới cổng Kim Cương môn trên núi Cửu Cung để gây sự!
Bởi vì đây là đâu chứ?
Chỗ này đâu đâu cũng có kỳ môn độn giáp!
Dù có tài giỏi đến mức nào thì đến đây cũng chỉ có thể khoanh tay chịu trói!
Bởi vì ở đây đều là trận pháp lớn bao lấy trận pháp nhỏ, trận pháp nhỏ gộp thành trận pháp lớn.
E rằng ngay cả Phật sống có đến cũng không dám giương oai!
Huống chi là người bình thường?
Hà đạo trưởng đánh chưởng tới, huyết thi vương đứng bên cạnh Lạc Tú cũng ra chưởng.
Cùng đánh chưởng ra, tay của Hà đạo trưởng đột nhiên nổ tung.
“Người đâu, người đâu!” Hà đạo trưởng vừa kinh ngạc vừa tức giận, hiển nhiên không ngờ người trẻ tuổi này lại mang theo cao thủ.
Mà vệ sĩ mà Lí Trí Hoa mang tới cũng ra tay với Lạc Tú sau khi Lí Trí Hoa ra lệnh.
Nhưng vừa động thủ, Lạc Tú vung tay, khiến chưởng của vệ sĩ kia tan vỡ hoàn toàn!
Lần này, Lí Trí Hoa hoàn toàn chấn kinh.
Không phản ứng lại được.
Lí Kỳ cũng vậy, cô ta hoảng sợ nhìn Lạc Tú.
Cô ta biết người vệ sĩ đó mạnh cỡ nào, nhưng giờ vệ sĩ lại bị người thanh niên trước mặt đánh tan xương nát thịt.
Mùi máu tươi và thịt nát bay ra khắp mọi nơi, còn rơi lên người Lí Kỳ.
Nhưng cô ta sợ quá không dám cử động, quần đã ướt sũng.
“Cậu, cậu rốt cuộc là ai?” Hà đạo trưởng nhìn Lạc Tú đầy kinh ngạc và tức giận.
Sự kinh hãi trong mắt ông ta mãnh liệt đến cực điểm.
“Haha, ông hỏi tôi là ai sao?”
“Hoa Đông, Lạc Vô Cực đến bái kiến, mau giao Giang Dật Phi ra đây!”
“Nếu không!”
“Giết không tha!” Ba câu này lập tức hóa thành sấm sét, nổ tung ngay trên toàn bộ cổng Kim Cương môn!