Tiên Vương Tái Xuất

Chương 246: Chương 246: Đầy kịch bản




“Anh bán hết giúp tôi ư?” Nhậm Tư Vũ sửng sốt.

“Chỗ của tôi có rất nhiều thảo dược.” Nhậm Tư Vũ tưởng Lạc Tú đang nói đùa.

Quầy hàng của cô ta có không ít thảo dược, cho dù người bình thường mua lại toàn bộ cũng dùng không hết.

Hơn nữa có mấy cây thảo dược có giá cả rất đắt đỏ.

Trên thực tế, cô ta bày hàng ở đây, hai ba ngày có thể bán được một cây đã tốt lắm rồi.

Giống như mấy cây nhân sâm, hà thủ ô, mai rùa, hổ tiên kia hoàn toàn lấy ra để lấp đầy mặt hàng, chứ không thể nào bán đi được.

Đây vốn là quầy hàng của ba cô ta, nếu không phải vì ba cô đang bị bệnh thì cô ta cũng sẽ không tới đây.

“Thì sao chứ?” Lạc Tú lên tiếng hỏi.

Có lẽ Nhậm Tư Vũ cảm thấy anh trai này rất biết nói đùa, nên mới gật đầu nói.

“Thôi được rồi, không cần phải là toàn bộ, cho dù anh bán được một nửa thì tôi không những nói cho anh biết mấy loại thảo dược này được hái từ đâu, mà còn đích thân dẫn anh đi tới đó, được không?” Nhậm Tư Vũ cười nói.

“Tôi nói toàn bộ là toàn bộ, nhưng lát nữa cô không được phép nói chen vào, thế nào?” Lạc Tú căn dặn.

“Được, để tôi xem anh bán bằng cách nào?” Nhậm Tư Vũ hoàn toàn không tin nên khinh thường nói.

Giang Đồng Nhiên cũng sửng sốt, cũng rất tò mò. Rốt cuộc Lạc Tú phải làm thế nào để bán hết số thảo dược đó chứ?

Nhưng Lạc Tú đã xoay người, sau đó cố ý đi về phía Giang Dật Phi và Lưu Văn Vĩ lần nữa.

Giang Dật Phi thấy thế thì sắc mặt nhất thời ngày càng ảm đạm.

“Chị Tiểu Nhiên, lát nữa lúc chúng ta rời đi, chị nhớ nhắc tôi nhé, mấy cây thảo dược đó rất quan trọng đối với tôi.” Lạc Tú bỗng nói với Giang Đồng Nhiên, rồi chỉ tay về phía quầy hàng của Nhậm Tư Vũ.

“Hả? À, được.” Giang Đồng Nhiên cũng sửng sốt, chẳng phải cậu ấy nói không mua thảo dược hay sao?

Tại sao mình lại phải nhắc cậu ấy chứ?

Nhưng Giang Đồng Nhiên không nói ra nỗi thắc mắc của mình.

“Nhóc con, cậu cần loại thảo dược gì à?”

“Bây giờ tôi sẽ đi mua cho cậu không được ư?” Thẩm Nguyệt Lan cũng không để tâm cho lắm.

Sau đó một đám người nhanh chóng kéo tới quầy hàng của Nhậm Tư Vũ.

“Em gái, thảo dược này của cô bán thế nào?” Lạc Tú lên tiếng hỏi.

Nhậm Tư Vũ đang cảm thấy kỳ lạ, sau đó lại sửng sốt lạnh lùng hỏi.

“Chẳng phải ban nãy anh...”

“Em gái, thảo dược này của cô bán thế nào?” Đúng lúc này, Giang Dật Phi bỗng đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.

“Anh hỏi cây nào?” Nhậm Tư Vũ hỏi ngược lại.

“Không, tôi nói tất cả.” Giang Dật Phi cười khẩy.

“Vậy anh đợi tôi tính giá một lát.”

“Cậu làm vậy có hơi bất ổn đấy?” Lạc Tú đứng bên cạnh nhíu mày nói.

“Sao lại hơi bất ổn cơ chứ?” Lưu Văn Vĩ đứng bên cạnh cũng cười khẩy.

“Chuyện gì cũng phải có trước có sau chứ?” Lạc Tú giả vờ sắc mặt rất khó coi.

“Đồ đang để ở đây, mặc kệ ai tới trước thì người nào cũng có thể mua được.” Giang Dật Phi ngạo nghễ nói.

“Tôi lặp lại lần nữa, tôi tới trước.” Lạc Tú trầm giọng nói.

“Hừ, cậu tới trước ư?” Lưu Văn Vĩ lại cười khẩy, rõ ràng đang định tranh luận với Lạc Tú.

Anh ta muốn gây khó dễ với Lạc Tú, kể cả Giang Dật Phi cũng thế.

“Cậu tới trước thì sao chứ?”

“Chẳng lẽ cho cậu cả Lạc mua, lại không cho người khác mua hay sao?”

“Hình như cậu cả Lạc hơi ra oai ở thành phố Thanh Thủy rồi đấy?” Lưu Văn Vĩ lạnh lùng nhìn Lạc Tú.

“Tôi tính xong rồi, tổng cộng là một vạn mốt.” Đúng lúc này Nhậm Tư Vũ bỗng nói chen vào.

“Được, tôi mua lại hết.” Giang Dật Phi nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt đầy khiêu khích.

“Một vạn hai.” Lạc Tú tăng giá.

“Một vạn ba.” Giang Dật Phi đắc ý cười nói.

Đúng lúc này, Giang Đồng Nhiên định lên tiếng thì bị Thẩm Nguyệt Lan ngăn cản.

Bà luôn cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.

“Hai vạn.” Đúng lúc này, Lạc Tú bỗng mở miệng.

Mọi người xung quanh nhất thời vây lại, chuẩn bị xem náo nhiệt.

“Tôi nói này hai cậu đừng chỉ ra giá như thế, bằng không lát nữa lại không mua.” Có người tốt bụng lên tiếng.

“Ba vạn.” Giang Dật Phi chẳng thèm nhíu mày nói.

“Năm vạn.” Lạc Tú làm bộ nghiến răng nghiến lợi, như thể hơi thẹn quá hóa giận khi thấy Giang Dật Phi tăng giá.

“Sáu vạn.” Giang Dật Phi thấy vẻ mặt này của Lạc Tú thì càng vui vẻ hơn.

“Hôm nay cậu nhất định phải đẩy giá lên với tôi đúng không?” Lạc Tú lạnh lùng hỏi.

“Chuyện này đâu thể gọi là đẩy giá lên chứ?”

“Tôi cũng ngắm trúng mấy thảo dược này, người xưa có câu ai trả giá cao thì sẽ có được mà.”

“Nếu cậu không trả nổi hoặc cảm thấy đắt thì có thể không mua nữa.” Giang Dật Phi là con trai của chủ tịch tập đoàn Thiên Dược, nên chưa bao giờ thiếu tiền.

Hơn nữa trong mắt anh ta, mấy vạn tệ này chỉ như mấy đồng tiền lẻ, hoàn toàn không đáng được nhắc đến.

Điều mà anh ta để tâm đến ở đây là không cho Lạc Tú lấy được mấy loại thảo dược này.

Bởi vì ban nãy Lạc Tú đã nói, mấy loại thảo dược này rất quan trọng với anh.

Mặc dù anh ta không biết cây nào có tác dụng quan trọng đối với Lạc Tú trong số thảo dược này, nhưng không sao, anh ta có tiền nên có thể mua lại hết.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng này của Lạc Tú, anh ta càng vui vẻ hơn.

Lưu Văn Vĩ ở bên cạnh cũng vui vẻ nhìn Lạc Tú bị bẽ mặt.

Muốn so tiền với cậu cả nhà họ Giang ư?

Ha ha, đúng là điếc không sợ súng, cho dù cậu cả nhà họ Giang không mua nổi thì anh ta cũng sẽ ra tay mua.

Cho dù mua lại số thảo dược này không hề có tác dụng gì, anh ta cũng sẽ mua.

Chỉ để Lạc Tú phải khó chịu.

“Sao thế? Cậu cả Lạc có tăng giá nữa không?” Lưu Văn Vĩ đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác nói.

“Bảy vạn.” Hình như Lạc Tú càng tức giận hơn.

“Hừ, mười vạn.” Giang Dật Phi vẫn cười khẩy nói.

“Hai mươi vạn.” Hình như lần này Lạc Tú rất quyết tâm.

“Ba mươi vạn.” Giang Dật Phi vẫn hoàn toàn xem nhẹ.

“Sáu mươi vạn.” Lạc Tú đã tức đến mức cả người hơi run rẩy.

Nhưng Giang Dật Phi vẫn rất thong thả, anh ta rất hưởng thụ cảnh tượng ở trước mắt.

“Một trăm vạn.” Giang Dật Phi cười nói.

Hình như Lạc Tú đang do dự, cuối cùng anh đã bỏ cuộc.

“Được, vậy cậu cầm lấy đi.” Lạc Tú giả vờ cười nói.

“Cậu đừng có mà giở trò đó với tôi, tôi đã sớm nhìn thấu cậu rồi.” Giang Dật Phi vẫn cười khẩy nói.

Sau đó anh ta hỏi số tài khoản của Nhậm Tư Vũ, rồi chuyển cho Nhậm Tư Vũ một trăm vạn ngay tại chỗ.

“Một trăm vạn hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi.”

“Nhưng để cậu không thoải mái thì tôi bỏ ra một trăm vạn rất đáng giá. Cậu tưởng tôi vì cậu đẩy giá lên một trăm vạn mà cảm thấy tức giận ư?” Giang Dật Phi như đã nắm chắc phần thắng.

“Cậu sai rồi, muốn đấu với tôi ư, cậu vẫn còn non lắm, chàng trai trẻ ạ!” Giang Dật Phi học theo giọng điệu của người lớn tuổi nói.

Quả thật một trăm vạn đối với Giang Dật Phi mà nói chỉ như một trăm tệ đối với người bình thường, thậm chí còn chưa tới mức đó.

“Người có tiền chính là tùy hứng như vậy.” Trên mặt Giang Dật Phi nở nụ cười chế giễu.

Anh ta cố ý gây khó dễ cho Lạc Tú, để Lạc Tú cảm thấy giận dữ và uất ức.

“Lạc Tú, cậu vẫn chưa đủ tư cách để đấu với cậu Giang đâu.” Lưu Văn Vĩ nhìn thấy Lạc Tú ăn quả đắng, tất nhiên trong lòng sẽ vui như nở hoa rồi.

Nếu Giang Dật Phi không giành ra tay trước thì anh ta cũng sẽ ra tay.

Cho dù bỏ ra một trăm vạn thì có làm sao chứ?

Chút tiền này đối với anh ta chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, huống chi là Giang Dật Phi?

Vu Sa Sa đứng bên cạnh lắc đầu, rồi thở dài.

Suy cho cùng Lạc Tú vẫn không có đủ lai lịch để đấu với mấy cậu chủ hào môn này.

Cũng may là mình kịp thời bước ra lựa chọn Lưu Văn Vĩ.

“Lạc Tú, cậu hãy nghe tôi khuyên một câu, cậu mau quay về Hải Đông đi, cậu ở lại đây cũng không có lợi ích gì đâu.” Vu Sa Sa lắc đầu nói.

Nhưng Lạc Tú chẳng hề để tâm đến Vu Sa Sa, ngược lại còn nhìn Nhậm Tư Vũ.

“Thế nào? Tôi đã nói giúp cô bán hết là giúp cô bán hết đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.