“Dật Phi, con đến rồi à?” Thẩm Nguyệt Lan cười nói.
“Chị Tiểu Nhiên, vị này là?” Giang Dật Phi mở miệng hỏi, giọng điệu mang theo cảm giác cả vú lấp miệng em.
“Đây là bạn chị.” Giang Đồng Nhiên vốn muốn nói là bạn trai, nhưng lại bị Thẩm Nguyệt Lan trừng mắt một cái nên không dám mở miệng nói vậy.
“Ồ... chào anh, tôi là Giang Dật Phi, em họ của chị Tiểu Nhiên!” Giang Dật Phi vươn tay muốn bắt tay với Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú lại thấy được chuỗi Phật châu trong tay Giang Dật Phi giống y như Phật châu mà Thẩm Nguyệt Lan đeo.
Chỉ khác chính là, khí tức hoàn toàn trái ngược.
Bên trong hạt Phật châu của Thẩm Nguyệt Lan chứa đầy oán niệm tà ác, đang hấp thu sinh mệnh cùng vạn thế của Thẩm Nguyệt Lan.
Mà Phật châu trong tay Giang Dật Phi thì lại bổ sung sinh mệnh và vận thế cho Giang Dật Phi.
Đây là một bộ.
Nói cách khác, hai chuỗi Phật Châu này có tác dụng hút vận thế và sinh mệnh của Thẩm Nguyệt Lan cung cấp cho Giang Dật Phi.
Hơn nữa xem ra, chuỗi Phật châu này không chỉ mình Giang Dật Phi có, mà còn có cả những người khác nữa.
Chỉ có điều chắc Thẩm Nguyệt Lan không biết những chuyện này.
“Tiểu Tú, em họ chị đang muốn bắt tay với cậu đấy.” Giang Đồng Nhiên nhắc nhở.
Nhưng lúc này Giang Dật Phi bỗng nhiên rút tay về.
“Anh tốt nhất là cách xa chị Tiểu Nhiên của tôi một chút.” Giang Dật Phi bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy.
“Dật Phi!” Thẩm Nguyệt Lan cau mày nói.
“Dì Lan, đừng giận, cháu chỉ nói đùa anh ta thôi.” Giang Dật Phi cười khẩy với Lạc Tú.
Anh ta không nói đùa.
Anh ta là vị thái tử gia của tập đoàn Thiên Dược, con trai của nhà họ Giang, cũng coi như là một cậu ấm vô cùng cao quý.
Hơn nữa trong lòng anh ta vẫn còn chút suy nghĩ không phù hợp với Giang Đồng Nhiên, lúc này nhìn thấy Lạc Tú và Giang Đồng Nhiên đứng cạnh nhau, anh ta đương nhiên có chút không vui.
Quan trọng hơn là, với thân phận và địa vị của anh ta, anh ta đương nhiên khinh thường người như Lạc Tú.
Bất kể Lạc Tú đến đây vì điều gì, anh ta đều có thể tùy ý nghiền áp.
“Dật Phi, em tới Tương Tây làm gì?” Giang Đồng Nhiên bỗng ngửi thấy mùi thuốc súng giữa hai người nên vội vã nói sang chuyện khác.
“Tập đoàn Thiên Dược có một số việc cần em tới xử lý, hơn nữa bên Hoa Đông xuất hiện một thiếu niên tông sư, không biết dì Lan có từng nghe qua chưa?” Giang Dật Phi mở miệng nói.
“Thiếu niên tông sư?” Thẩm Nguyệt Lan không khỏi cả kinh.
Bà lớn lên ở Yên Kinh nên đương nhiên biết thế nào là tông sư, thậm chí truyền kỳ cả một thế hệ như Lâm Hóa Long bà cũng từng gặp qua vài lần rồi.
Tông sư có ý nghĩa gì, bà đương nhiên biết rõ ràng.
Đó là sự tồn tại liên quan đến sự hưng suy của cả một gia tộc!
Hơn nữa đây còn là thiếu niên tông sư?
Thế chẳng phải là thành tựu ngày sau còn đáng sợ hơn hay sao?
“Con xác định là thiếu niên tông sư ư?” Thẩm Nguyệt Lan vẫn có chút không dám tin.
“Không chỉ là thiếu niên tông sư, mà còn là người đứng đầu Hoa Đông, dì Lan, chắc dì biết Phong Thiên Lôi chứ?”
“Phong Thiên Lôi có Phách Không Chưởng sao?” Thẩm Nguyệt Lan ở Hoa Đông từ rất lâu trước kia, cho nên sao có thể chưa từng nghe qua chứ?
Đó chính là nhân vật thành danh từ rất lâu rồi.
“Lần trước ông ta đã bị thiếu niên tông sư đập chết rồi.” Giang Dật Phi cười nói.
“Hả? Thế chẳng phải là hiện tại Hoa Đông đại loạn rồi sao?”
“Loạn không được, vị thiếu niên tông sư kia có thủ đoạn vô cùng máu lạnh, cháu áng chừng anh ta có thể sánh ngang với Lâm Hóa Long rồi.” Giang Dật Phi mở miệng nói.
“Nhà họ Sở và nhà họ Giang ở Hải Đông đã từng phong quang vô hạn, nở mày nở mặt cỡ nào?”1
“Thế nhưng cũng bị vị thiếu niên tông sư kia nhổ tận gốc!”
Lời này khiến cho Thẩm Nguyệt Lan bỗng thay đổi sắc mặt, hai mươi mấy năm trước lúc bà còn ở Hải Đông, hai nhà này đã là nhà giàu ăn sâu bén rễ tại đây, không nghĩ tới lại bị người ta giết chết.
Thế này thì phải thủ đoạn cỡ nào chứ?
Hơn nữa cho dù là Lâm Hóa Long lúc còn trẻ chỉ sợ cũng không làm được đến trình độ này đâu?
“Có điều, bây giờ nhà họ Thạch lại mời vị thiếu niên tông sư kia đến, chắc anh ta cũng chuẩn bị đến đây rồi.” Trên mặt Giang Dật Phi hiện lên vẻ đắc ý.
“Ý cháu là muốn kéo gần quan hệ với người này, nhìn xem có thể tranh thủ mời người đến nhà họ Giang hay không.” Giang Dật Phi cười nói.
Nếu nhà họ Giang có thể mượn sức nhân vật bậc này, vậy thì quả thật giống như hổ thêm cánh, có thể nói là bay lên trời được rồi!
“Nếu có thể lôi kéo đến nhà họ Giang, ngày sau nhà họ Giang sẽ có hai vị tông sư, thế thì khó mà so sánh nổi.” Thẩm Nguyệt Lan than thở một tiếng.
Thiếu niên tông sư đấy!
Ở trong mắt người bình thường, đây đã là truyền kỳ của một thế hệ rồi!
“Được rồi, bạn của cháu cũng đã đến đây.” Giang Dật Phi ngẩng đầu nhìn lại, nơi xa có một nam một nữ đi tới.
“Lạc Tú?”
Một nam một nữ không ai khác, chính là Lưu Văn Vĩ và Vu Sa Sa.
“Mấy đứa biết nhau à?” Thẩm Nguyệt Lan và Giang Đồng Nhiên cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ lạ, sao Lạc Tú này ai cũng biết thế?
“Hừ, không chỉ là biết, chúng tôi còn rất quen thân đó.” Lưu Văn Vĩ cười khẩy một tiếng.
“Lạc Tú, đừng tưởng rằng có dòng tộc A Phổ làm chỗ dựa cho cậu thì cậu tưởng mình giỏi. Không có dòng tộc A Phổ, cậu chẳng là cái đinh gì.”
“Tôi chỉ cần một bàn tay là có thể đập chết cậu!” Lưu Văn Vĩ lại cười khẩy nói.
Xét cho cùng anh ta vẫn cứ cảm thấy Lạc Tú chỉ là người bình thường, nếu có ra tay thì mười Lạc Tú cũng không thể địch lại mình.
“Hơn nữa gia tộc A Phổ cũng sắp xong đời rồi, nhà họ Thạch chúng tôi đã mời được người đứng đầu Hoa Đông, vị thiếu niên tông sư kia, chờ nhân vật kia đến, để tôi xem gia tộc A Phổ còn có thể càn quấy được bao lâu?”
“Tôi chịu mấy bạt tai kia cũng không uổng phí!” Lưu Văn Vĩ lạnh lùng nói.
Lần này nhà họ Thạch vốn chỉ ôm thái độ thử xem, không nghĩ tới thật sự có thể mời được vị thiếu niên tông sư đệ nhất Hoa Đông kia tới.
Nếu vị thiếu niên tông sư kia đến, ai còn có thể là đối thủ của anh ta?
Đến lúc đó gia tộc A Phổ cái gì, còn không phải để mặc cho người ta bóp chết ư?
Không có gia tộc A Phổ, Lưu Văn Vĩ thấy việc bóp chết Lạc Tú chỉ như bóp chết một con kiến.
Mà Vu Sa Sa thì thở dài một tiếng, cô ta không nghĩ tới Lạc Tú đã đắc tội với Lưu Văn Vĩ mà còn dám ở lại đây.
Lưu Văn Vĩ vốn không phải người bình thường, nếu xuống tay với Lạc Tú thì Lạc Tú có thể thật sự không có sức chống đỡ.
Đôi bên vừa nhìn là biết có thù oán, căn bản không cần phải nói.
Thẩm Nguyệt Lan và Giang Đồng Nhiên đương nhiên phát hiện ra chuyện này.
May mà hai người kia đều là người cực kỳ thông minh.
“Tiểu Tú, đi mua đồ với chị đi.” Giang Đồng Nhiên túm Lạc Tú rời đi.
Hiển nhiên muốn tách đôi bên ra.
Dù sao Giang Đồng Nhiên cũng rất hiểu tính tình Lạc Tú, vừa rồi nếu không có Thẩm Nguyệt Lan và mình ở đây, sợ là đôi bên đã ra tay đánh nhau rồi.
Một bên là người đàn ông mình thích, một bên là bạn của em họ mình, Giang Đồng Nhiên nhất định không hy vọng hai phe nổi lên xung đột.
Cho nên mới túm Lạc Tú đi.
Mà Thẩm Nguyệt Lan thì nói mấy câu quấn lấy đám người Giang Dật Phi.
Chẳng qua Lưu Văn Vĩ vẫn có chút không cam lòng, cho nên ném cho Giang Dật Phi một ánh mắt.
Ý chính là nhất định phải tìm cơ hội đá cho Lạc Tú mấy cước.
Vừa hay Giang Dật Phi cũng ngứa mắt Lạc Tú, cho nên đương nhiên đáp trả lại Lưu Văn Vĩ một ánh mắt yên tâm.
Hai người đều là cậu ấm nhà quyền quý, đặc biệt là Giang Dật Phi, anh ta quả thật có lai lịch lớn, là đại thiếu Yên Kinh, con trai của chủ tịch tập đoàn Thiên Dược.
Cho nên sẽ không để Lạc Tú vào mắt.
Giang Đồng Nhiên thì kéo Lạc Tú tới một quán ven đường.
Bên này cái gì cũng bán.
Đủ các loại đa dạng mẫu mã, quần áo có, đồ ăn vặt cũng có.
Thậm chí còn có cả thảo dược ở đây.
Mà quầy bán thảo dược kia đã hấp dẫn sự chú ý của Lạc Tú.
Đó là một cô gái, trông tuổi tác không lớn, chắc chỉ tầm mười bảy tuổi, nên hẳn là còn đang học trung học.
“Cô lấy những thảo dược này từ đâu ra?” Lạc Tú bỗng nhiên nhìn đống thảo dược này hỏi, bởi vì những thảo dược này mang khí tức rất đặc biệt, nói không chừng thảo dược mà Lạc Tú cần cũng sinh trưởng ở nơi đó.
Dù sao bên trong đống thảo dược này cũng có một gốc thảo dược có cùng hoàn cảnh sinh trưởng với thảo dược mà anh cần.
“Không thể nói, đây là bí mật của tôi, trừ khi mua cho tôi vài cây dược liệu!” Nhậm Tư Vũ cười giảo hoạt.
“Tôi mua cũng không có tác dụng gì, như vầy đi, tôi giúp cô bán tất cả nó với giá cao được không?” Lạc Tú bỗng nhiên nhếch khóe miệng cười khẩy, khóe mắt liếc nhìn Giang Dật Phi và Lưu Văn Vĩ ở cách đó không xa.
“Tôi mua cũng không có tác dụng gì, như vầy đi, tôi giúp cô bán tất cả nó với giá cao được không?” Lạc Tú bỗng nhiên nhếch khóe miệng cười khẩy, khóe mắt liếc nhìn Giang Dật Phi và Lưu Văn Vĩ ở cách đó không xa.