Trong mắt Đường Hân, mặc dù thoạt nhìn Lạc Tú không phải là quá nghèo, nhưng những nơi như thế này, không phải nơi mà một gia đình khá già bình thường hay một ông chủ nhỏ có thể ăn nổi.
Vì vậy cho nên, theo quan điểm của cô ta, lời này cũng không có gì đáng trách.
Nhưng Lạc Tú lại hoàn toàn không để ý, ngược lại anh còn cảm thấy, một cái quán cơm lớn như vậy, sao lại có ít người phục vụ thế này.
“Phục vụ, còn phòng trống không?” Đường Hân chặn một người phục vụ đang bưng đồ ăn lại hỏi.
“Tạm thời là chưa có, hay là quý khách tới đại sảnh đi.” Người phục vụ vội vàng mở miệng nói.
Đường Hân gật gật đầu, vừa rồi cô ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu vậy thôi, dẫu sao thì một phòng ở đây ít cũng phải lên tới hơn năm vạn.
Số tiền này nếu có thể tiết kiệm được thì cớ gì không cố tiết kiệm đi?
Dẫu sao thì cũng không phải mời đạo diễn hay là nhà làm phim đi ăn cơm.
Chỉ là mời Lạc Tú đi ăn cơm mà thôi, có thể mời anh tới nơi này cũng xem như là rất có thành ý rồi.
Sau khi ngồi xuống, Đường Hân không để Lạc Tú gọi món, dù sao thì một mâm đồ ăn ở nơi này cũng phải có nền tảng hơn bình thường, cũng không biết ông chủ nghĩ thế nào.
Nếu giá cả thấp hơn chút, thì e là ngày nào khách cũng tới đông đến mức xếp hàng dài ngoài cửa.
Sau khi gọi bốn món, với giá cả chỉ trên dưới một vạn, Đường Hân mới hài lòng gật gật đầu.
Chỉ có điều, tốc độ dọn đồ ăn lên dường như hơi chậm, Đường Hân gọi cốc nước trái cây, uống trước.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, đang chuẩn bị động đũa, kết quả từ đâu xuất hiện một đám người ăn mặc sặc sỡ bước vào cửa.
Người cầm đầu chính là một thanh niên mặt ngựa, tóc nhuộm vàng chóe, đeo cái dây xích vàng lớn trên ngón cái.
Đường Hân vội vàng chuẩn bị cúi đầu.
Dạo gần đây cô ta đang bị một tên công tử nhà giàu đeo bám, và mặc dù người nhà giàu kia ở phía bắc, nhưng cũng có thể coi là một gia tộc lớn có tiền có thế.
Đáng ra có thể coi đây là một chuyện tốt, vì dẫu sao thì được tiến vào một gia tộc lớn như vậy không phải dễ, nhưng tên công tử nhà giàu kia cũng chỉ theo đuổi gái để yêu chơi chơi mà thôi, và đương nhiên Đường Hân không muốn như vậy.
Mà tên thanh niên mặt ngựa kia, chính là một tay chó săn của tên con nhà giàu kia, Thôi Hạo!
Mà cũng vì có chỗ dựa là tên con nhà giàu kia, nên Thôi Hạo cũng có thể coi là một tên lưu manh du côn có tiếng ở một địa phương của thành phố Bạc, bình thường rất ít người dám chọc vào anh ta.
Nghe nói là đến bây giờ, tay anh ta đã đoạt năm mạng người rồi.
Vậy mà vẫn có thể thong dong tự do ngoài vòng pháp luật, như vậy cũng đủ hiểu bối cảnh đối phương không bình thường.
Chỉ có điều, Đường Hân vừa mới cúi đầu, đối phương đã phát hiện ra ngay.
“Chẳng phải chị dâu đây sao?” Thôi Hạo huênh hoang bước tới, thong thả tới chỗ họ.
“Chào chị dâu!” Năm sáu tên đàn em Thôi Hạo dẫn theo mở miệng cười nói.
Nét mặt Đường Hân có chút khó coi, lập tức giả bộ như không quen biết.
Và đương nhiên, Lạc Tú cũng không để ý.
Nhưng cảnh tượng này lại khiến Thôi Hạo cảm thấy không vui, nếu không phải chỗ dựa kia của anh ta hứng thú với cô gái nhỏ này, thì với thái độ khinh khỉnh như vậy, anh ta đã tới cho cô ta mấy cái bạt tai lâu rồi.
Nhưng nghĩ thì là nghĩ vậy, Thôi Hạo vẫn không dám làm bậy, dẫu sao thì đối phương cũng là người mà người chống lưng cho anh ta coi trọng, nếu anh ta có thể thu phục được Đường Hân, sau đó giao cô ta cho vị thiếu gia kia, như vậy cũng có thể coi như anh ta lập được công lớn rồi.
Cho nên Thôi Hạo cũng không dám lỗ máng, mà chuyển lực chú ý về phía Lạc Tú.
“Anh, tránh ra, qua bên kia đi, tôi muốn nói chuyện với chị dâu!” Thôi Hạo mở miệng nói với vẻ hung tợn.
Nhưng Lạc Tú thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn đối phương lấy một cái, chỉ tập trung vào việc ăn của mình.
Lần này mặt Thôi Hạo như sắp rách ra rồi, rốt cuộc thì Đường Hân không cho anh ta mặt mũi, anh ta cũng không dám làm bậy.
Nhưng những người khác thì lấy đâu ra cái cửa đó?
Chưa kể, tên ẻo lả này lại ngồi ăn cơm chung với Đường Hân, nói không chừng chính là tình địch của vị thiếu gia kia.
“Tôi nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao?” Thôi Hạo phẫn nộ quát lớn.
“Tại sao quán cơm này lại để chó vào chạy loạn như vậy?” Lạc Tú bất ngờ mở miệng.
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng anh, đừng nói là Thôi Hạo, đến cả nét mặt Đường Hân cũng hoàn toàn thay đổi.
Lời này chính xác là đang chửi Thôi Hạo.
Vài người lập tức chuyển động cơ thể, Thôi Hạo bước lên trước, duỗi tay định động thủ đánh người.
Nhưng anh ta chỉ vừa mới duỗi tay ra, thì không biết từ đâu bỗng xuất hiện một bát tiết canh và váng dầu.
“Đồ ăn của mọi người!” Một cô gái nhỏ tầm cỡ mười bảy – mười tám tuổi mở miệng nói.
Rất rõ ràng, trạng thái của cô gái nhỏ này hôm nay có vẻ không được tốt lắm, cô ấy cũng không chú ý xung quanh, bưng đồ ăn tới đúng lúc Thôi Hạo chìa tay ra trước.
Thôi Hạo duỗi tay ra, lập tức luồn vào, tức khắc, bàn tay run lên, bát tiết canh bị đánh bay.
Còn bàn tay Thôi Hạo thì đỏ bừng.
“Con mẹ nó, cô không có mắt à?” Thôi Hạo lập tức quay về phía cô gái trẻ kia, lớn tiếng mắng!
Hàng lông mày của cô gái kia rất đẹp, làn da trắng hồng, đôi mắt to tròn ngấn nước trông rất đẹp.
Nhưng lúc này lại trở nên ngơ ngẩn vô hồn, chắc hẳn là do vừa rồi cô ấy đang thất thần, nếu không sẽ không đến mức như vậy.
Kết quả sau khi bị Thôi Hạo quát một tiếng, cô gái trẻ kia lập tức khôi phục lại tinh thần, sau đó bất ngờ cúi đầu, khóe mắt ngấn nước, mở miệng nói.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
“Con mẹ nó chứ, cô tự tìm đường chết à?” Thôi Hạo đột nhiên nổi điên, toàn bộ những người khác trong quán cơm đương nhiên sẽ không ngu gì tự đi tìm chuyện, nên chẳng ai quản chuyện này.
Mà người phục vụ khác lại càng lạnh nhạt vô tình, giống như đang hy vọng cô gái trẻ này sẽ gặp chuyện.
Thuộc hạ của Thôi Hạo đột nhiên đẩy cô gái, khiến cô ấy ngã ngồi và đập trúng cái bàn bên cạnh, cánh tay lập tức rỉ máu.
“Con mẹ nhà cô…”
“Bốp!” Một cái đĩa sứ thật dày đập thẳng vào đầu Thôi Hạo, ngay tức khắc, máu chảy không ngừng!
Bát là do Lạc Tú ném.
“Mày dám ra tay…”
“Bốp!”
Lại là một cái chậu sứ thật lớn khác đập lên đầu Thôi Hạo, Thôi Hạo bị đánh đến mức hôn mê ngay tại trận.
Sạch sẽ gọn gàng, không hề có chút dáng vẻ gì gọi là ướt át bẩn thỉu, Đường Hân nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Cô ta không ngờ, Lạc Tú lại đánh người một cách dứt khoát như vậy, quá độc ác.
Thôi Hạo ngã sõng soài xuống đất, để lại mấy đám lưu manh kia chỉ biết ngây ngẩn cả người.
Chưa bàn đến thân thủ của Lạc Tú, chỉ riêng tư thế đánh người đó của anh cũng đủ để dọa người.
Đây nào còn gọi là đánh người nữa, mà gần như giết người rồi.
Lạc Tú thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Thôi Hạo nằm liệt trên mặt đất lấy một cái, chỉ đứng dậy đi tới đỡ cô gái trẻ kia dậy.
Đương nhiên, cô gái trẻ đang rất sợ hãi, nước mắt không chịu nghe lời mà chảy không ngừng, vậy mà chẳng ai để tâm đến cô ấy.
Lạc Tú lấy một tờ giấy, băng cánh tay cô gái trẻ kia.
“Cảm ơn.” Cô gái rưng rưng nước mắt, mở miệng nói.
Còn Thôi Hạo thì được người ta bế lên đưa ra ngoài nhanh chóng, dù sao thì giờ cũng không phải thời điểm dạy dỗ lại Lạc Tú, mà phải nhanh chóng cứu người mới đúng.
Cũng may ở phía đối diện là bệnh viện, nên không cần gọi xe cứu thương.
Về phần Lạc Tú, anh cau mày nhìn cô gái kia.
“Rất nghiêm trọng, không chỉ là trầy da thôi đâu, còn bị trật khớp nữa, để tôi đưa cô tới bệnh viện.” Lạc Tú kéo tay cô gái kia rồi rời đi, không quan tâm đến Đường Hân vẫn đứng đó.
“Anh tự tìm phiền toái rồi.” Đường Hân nhìn theo bóng dáng Lạc Tú, hô to một tiếng, nhưng Lạc Tú thậm chí còn không quay đầu, cũng không giải thích với Đường Hân lời nào.
Không phải ai cũng hăng hái làm việc nghĩa, không phải ai cũng đủ can đảm làm điều ấy.
Vừa rồi, thời điểm cô gái kia bị đẩy ngã, không ai tình nguyện ra mặt giúp đỡ, cái này gọi là lòng người!
Khi đến bệnh viện, trị liệu một chút, cô gái được bó bột, sau đó luôn miệng nói lời cảm ơn với Lạc Tú suốt dọc đường đi.
“Cần phải quay lại đây thay thuốc, nếu là người nhà cô ấy thì để lại số điện thoại.” Y tá mở miệng nói.
Lạc Tú để lại số điện thoại, sau đó đưa cô gái nhỏ đến quán cơm đối diện.
Bởi vì Thôi Hạo đã dẫn theo người đợi Lạc Tú ở một bên khác.
“Nơi này là cửa bệnh viện, tao sẽ không ra tay ở chỗ này, mày dám đánh tao, có gan thì khai ra tối nay mày ở đâu, đêm nay gặp lại!” Trong tay Thôi Hạo cầm một khẩu súng, nói lời uy hiếp thẳng mặt.
Lạc Tú nhìn nhìn Thôi Hạo, trong lòng tự nhiên thấy bực bội vô cớ, sau đó mắt chợt lóe lên tia sát ý, bỗng nhiên mở miệng nói.
“Được thôi, ngoại thành, 304 thôn Bạc.” Ra tay giết nhiều người ở chỗ này sẽ khó tránh khỏi phiền phức, nếu để bọn họ tới căn nhà kia, tới bao nhiêu, Lạc Tú sẽ giết bấy nhiêu!