Lạc Tú lái xe quay về.
Về phần Thôi Hạo, anh ta lại móc điện thoại ra gọi thêm người, Thôi Hạo anh ta có kêu thêm năm sáu mươi người cũng không thành vấn đề.
Hiện tại trên đầu anh ta bị quấn miếng băng gạc màu trắng, lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người khác đánh thành thế này.
Bác sĩ kiểm tra xong nói là não bị chấn động.
Cho nên việc đầu tiên anh ta làm khi tỉnh lại, đó chính là tính toán giết chết Lạc Tú.
“Đợi lát nữa, cứ đánh tung cửa lớn 304 ra, thấy người nào thì lập tức cầm đao chém người đó cho tao, không cần hỏi gì hết!” Thôi Hạo gọi cho từng người một rồi ra lệnh.
E là đêm nay dù có giết chết cả nhà đối phương, anh ta cũng muốn làm!
Lạc Tú quay về phòng, Ly Hỏa Chi Tinh khiến tính tình anh trở nên hơi táo bạo chút.
Xem ra phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, nếu không sẽ lại có thêm phiền toái nữa tìm tới.
Có điều, chỉ cần đêm này đám người kia dám tới, tới bao nhiêu, Lạc Tú thật sự sẽ giết bấy nhiêu!
Sau khi điều chỉnh lại trạng thái, Lạc Tú bắt đầu khoanh chân ngồi thiền.
Hai giờ đồng hồ trôi qua, đã rất khuya, vẫn không có động tĩnh gì, những điện thoại của Lạc Tú đã vang lên.
Lạc Tú nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ.
Hai giờ đồng hồ trôi qua, đã rất khuya, vẫn không có động tĩnh gì, những điện thoại của Lạc Tú đã vang lên.
Lạc Tú nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ.
Chẳng lẽ là của ý tá bệnh viện?
Lạc Tú bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng alo.
“Cô là?” Lạc Tú hỏi.
“Anh, em chính là nữ sinh được anh cứu hôm nay đây, em tên Điền Kỳ Kỳ.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng dễ nghe.
“Anh, em gọi là để nói với anh một lời cảm ơn chân thành, cảm ơn anh hôm nay đã chịu đứng ra giúp em, còn đưa em đi bệnh viện, để em có thể cảm nhận được sự ấm áp của nhân gian trước khi rời khỏi nhân gian.” Đầu dây bên kia là tiếng khóc của Điền Kỳ Kỳ.
“Từ từ, lời này của em là có ý gì?” Hàng lông mày của Lạc Tú khẽ nhăn lại, trạng thái của Điền Kỳ Kỳ có gì đó không đúng, hôm nay lúc còn ở quán cơm, dáng vẻ như mất hồn mất vía.
“Anh, em không muốn sống nữa.” Điền Kỳ Kỳ ngã quỵ, đầu dây bên kia tiếp tục truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào của cô ấy.
“Em chẳng còn gì nữa cả, mẹ em bỏ em chạy theo người khác, đến ba em cũng không cần em nữa, hôm nay bạn trai em lại chia tay với em.” Điền Kỳ Kỳ như tìm được người để nói hết nỗi lòng, trong khoảnh khắc đó, cô ấy bộc bạch tất cả những chuyện mình trải qua.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa cô ấy tuyệt vọng rồi.
Mặc dù Lạc Tú không hiểu rõ rốt cuộc sao lại thế này, nhưng nếu mấy chuyện này là sự thật, thì e là không có bất kỳ cô gái trẻ nào có thể hứng chịu nổi sự đả kích này.
Rốt cuộc thì Lạc Tú cũng là quái vật già đời trải qua cả trăm nghìn khó khăn, vừa nghe Điền Kỳ Kỳ nói, vừa chuẩn bị ra khỏi cửa. Đọc tru