Tiên Vương Tái Xuất

Chương 232: Chương 232: Phàm phu tục tử




Bugattis?

Cho dù có là người mù kiến thức về xe thì cũng biết Bugatti là xe hạng sang.

Vừa rồi một đám người còn đang cười nhạo Lạc Tú giả ngầu, không có xe mà cứ gắng phải nói mình có xe.

Mà hiện tại thì sao?

Người ta không chỉ có xe, mà còn là siêu xe Bugatti.

Giá trị phải đến cả chục triệu chứ ít gì.

So ra, chiếc Land Rover mà tất cả mọi người đều muốn ngồi của Lưu Văn Vĩ lại bình thường, giản dị quá mức.

Hiển nhiên Trần Thiến cũng không ngờ Lạc Tú sẽ lái chiếc xe thể thao này đến.

Land Rover có lẽ đã là loại xe sang không thể với tới với mọi người.

Nhưng Bugattis thì sao?

Đừng nói là ngồi, có muốn nhìn thấy trên đường cũng khó.

Trần Thiến kích động trực tiếp chui vào.

Lạc Tú thì chẳng thèm nhìn đám bạn học kia lấy một cái, trực tiếp đóng cửa xe, sau đó rín ga một tiếng, Bugattis lao đi mất.

Chỉ để lại một đám bạn học mặt mày nhăn nhó khó coi.

Lúc này vẻ mặt bọn họ cực kỳ đặc sắc.

Người ta giả ngầu sao?

Người ta căn bản không thèm, người ta chỉ ăn ngay nói thật thôi.

Người ta quả thật có xe, lại còn là xe sang.

Lưu Văn Vĩ vốn lái Land Rover tới để giả ngầu, hơn nữa còn một mực giẫm lên thể diện của Lạc Tú.

Mà hiện tại không chỉ bị vả mặt mà còn bị Lạc Tú đoạt hết cả nổi bật.

Phải biết rằng, vừa rồi anh ta đã thề son sắt nói với mọi người rằng Lạc Tú không có xe.

Lúc này Lạc Tú lại lái Bugattis đến, quả thực chính là một cái tát vô cùng tàn nhẫn đối với anh ta.

Sau cùng người hối hận nhất vẫn là Vu Sa Sa.

Land Rover?

Có thể sánh với Bugattis sao?

Hơn nữa vừa rồi Lạc Tú còn mời cô ta nữa.

Thế mà cô ta lại khinh thường Lạc Tú, chọn ngồi xe rời đi cùng Lưu Văn Vĩ.

Hiện tại thì sao?

Cơ hội có thể ngồi xe Bugatti cứ thế bị cô ta từ chối rồi.

Hơn nữa trước đó cô ta cũng có quan hệ tốt với Lạc Tú, vốn rất có cơ hội.

Hiện tại Vu Sa Sa quả thực hối hận đến xanh ruột.

“Khụ khụ, lát nữa về rồi mọi người vẫn nên nói lời xin lỗi đối với Lạc Tú đi.” Chu Y Tuệ ở bên cạnh nhắc nhở.

Có thể lái Bugattis tới, giá trị con người bao nhiêu đã không cần phải nói nữa.

Mà trên bàn ăn, mọi người đều khinh thường Lạc Tú.

Hiển nhiên chuyện này vô cùng nực cười.

Sắc mặt mọi người đều rất khó coi, sau cùng mọi người suy sụp rời đi, vốn muốn chờ xem trò hề của Lạc Tú, kết quả cuối cùng chỉ nhận lại một cái bạt tai.

Lưu Văn Vĩ thì nắm chặt tay, đến cuối cùng vẫn thả lỏng.

Có tiền thì thế nào?

Anh ta cũng không phải người bình thường, không cần phải so đo với người bình thường như Lạc Tú.

Thế giới của anh ta, là thế giới mà Lạc Tú vĩnh viễn không thể chạm tới.

Dòng dõi vu cổ, há là thứ mà những kẻ tầm thường này có thể so sánh?

Nghĩ vậy, Lưu Văn Vĩ không khỏi cười khẩy một tiếng.

Mình cần gì đi so đo với một thường dân?

Nếu đã nhìn không vừa mắt, một phàm nhân thôi, tiện tay nghiền chết là được.

“Đi thôi, Sa Sa, tôi đưa cậu về, nhân tiện dẫn cậu đi thăm thú một thế giới mà đến giờ cậu cũng không dám tưởng tượng đến.” Lưu Văn Vĩ cười khẩy một tiếng.

Lúc Sa Sa trở lại khách sạn, phát hiện Lạc Tú còn chưa trở về.

Rạng sáng ngày hôm sau, Vu Sa Sa đã tỉnh, lúc này Lạc Tú vẫn chưa về.

Vốn dĩ Vu Sa Sa muốn xin lỗi Lạc Tú.

Nhưng tối hôm qua Lưu Văn Vĩ lại dẫn cô ta đến một nơi, để cô ta được chứng kiến vài thứ.

Sau khi được tận mắt thấy những thứ kia, cô ta bỗng nhiên cảm thấy thế giới này ngoài tiền ra còn có rất nhiều thứ kỳ lạ.

Lạc Tú có tiền thì thế nào?

Có xe sang thì thế nào?

Lúc so sánh với Lưu Văn Vĩ quả thực cách nhau quá xa.

Thậm chí hoàn toàn không phải người của cùng thế giới.

Nếu đi theo Lưu Văn Vĩ, ngày tháng sau này mình sẽ không cần để ý đến tiền bạc nữa.

Bởi vì có vài thứ còn vượt quá cả thế tục.

Giống như vị thiếu niên tông sư Hoa Đông kia, anh ta còn cần quan tâm xe mình có bao nhiêu tiền sao?

Tuy Lưu Văn Vĩ hoặc là cả nhà họ Lưu so ra kém xa vị thiếu niên tông sư Hoa Đông kia, nhưng so với người bình thường thì sao?

Vẫn là sự tồn tại cao không thể chạm tới.

Cho nên Vu Sa Sa cũng không chủ động đi tìm Lạc Tú nữa, ngược lại ngồi Land Rover rời đi với Lưu Văn Vĩ.

Có điều bọn họ nhất thời nhận được thông báo, địa điểm tổ chức hôn lễ hôm nay bị đổi lại.

Vốn đặt tại tiểu khu xa hoa, nhưng hiện tại đổi thành một khách sạn xa hoa tại thành phố Thanh Thủy.

Điều này khiến cho Lưu Văn Vĩ có hơi kinh ngạc.

Khách sạn Hoàng Gia Số 1 không chỉ ở Thanh Thủy, mà còn là khách sạn số một số hai của cả Tương Tây.

Ông chủ đứng sau khách sạn cực kỳ có thực lực, làm ăn kinh doanh khắp nơi trên cả nước.

Đến nơi, cho dù mọi người đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn không khỏi cảm thán sự xa hoa của nơi này.

Hoàng Gia Số 1 có một vườn hoa trong không trung.

Bên trong có thể nói là xanh vàng rực rỡ, mỗi chiếc đèn thủy tinh vĩ đại treo trên không kia phải có giá đến mấy trăm vạn.

Hơn nữa nghe nói vật phẩm để trang hoàng nơi này đều có giá cả xa xỉ.

Nhặt bừa một cái thảm đỏ bày trên mặt đất cũng phải hơn mười vạn, cái bát bên cạnh là được mạ vàng thật.

Không chỉ có vậy, mỗi chậu hoa cỏ nơi này đều có giá đến vài vạn.

Có thể nói là sự hưởng thụ của hoàng gia thật, xa xỉ đến cực hạn.

Từ lúc khánh thành khách sạn này tới nay, cả thành phố Thanh Thủy mới chỉ có tỷ phú gả con gái mới tổ chức hôn lễ ở trong này.

Còn có hôn lễ của một vài minh tinh trong nước cũng sẽ chọn tổ chức tại đây.

Nơi này thuê một ban nhạc đến diễn cũng mất 20 vạn một giờ.

Cho nên có thể thấy, tổ chức hôn lễ ở đây xa hoa đến mức nào.

Thậm chí đây còn được xem như một địa điểm du lịch nổi tiếng bậc nhất Thanh Thủy, rất nhiều cô gái đều hy vọng có thể cử hành hôn lễ ở đây, nhưng đáng tiếc, giá cả quá cao khiến người ta chùn bước.

Lúc này một đám bạn học tụ tập, sau đó bắt đầu đi tặng tiền mừng.

Hiện tại chính là lúc thể hiện thực lực và giả ngầu.

Mọi người thi nhau đưa tiền mừng cho người thu, sau đó báo tên mình, ký tên lên sổ.

Trong tất cả bạn học, nến muốn kể đến người có thực lực nhất, đương nhiên vẫn là Lưu Văn Vĩ.

Phủi tay một cái là mười vạn tệ tiền mừng.

Số tiền mừng này có thể nói là hơi dọa người.

Những người khác đều có chút ghen tị nhìn Lưu Văn Vĩ, mà Lưu Văn Vĩ thì cố ý khoát tay.

Lúc này, Lạc Tú cũng đã đến.

Thật ra mọi người cũng muốn nhìn thử xem Lạc Tú sẽ đi bao nhiêu tiền mừng.

Bởi vì dù sao đêm qua Lạc Tú cũng lái Bugattis.

Dựa theo so sánh này, có thế nào cũng phải cao hơn Lưu Văn Vĩ nhỉ?

Nhưng lúc này Lạc Tú tiến lên phía trước, sau đó chỉ rút ra 66 tệ bỏ vào.

“66?” Ông lão phụ trách thu tiền mừng cũng phải ngẩn cả người.

Đã ở thời đại nào rồi, đi tiền mừng ít cũng phải 100 chứ?

Sao còn 66?

Mà đám bạn học ở bên vẫn một mực chờ xem, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Lưu Văn Vĩ thì cười khẩy một tiếng: “Lạc Tú, cậu làm thế này có phải hơi quá đáng rồi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.