Trên bàn cơm vang lên tiếng cười to.
Mọi người không chỉ tên nói họ, nhưng hiển nhiên ở đây ai cũng đang cười nhạo Lạc Tú.
Một người đến chính mình còn chẳng quan tâm lại rảnh rỗi mở miệng nói giúp Trần Thiến?
Mà Trần Thiến không biết vì sao, lần này cuối cùng cũng mở miệng.
Trần Thiến rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói.
“Thật ra, ngày mai tôi cũng phải kết hôn.”
Câu này vừa kết thúc, nhất thời khiến cho mọi người trên bàn đều ngẩn ra.
“Đây là chuyện tốt mà, Trần Thiến, sao cậu lại không nói cho mọi người biết?”
Trần Thiến lại chỉ lắc đầu.
Bởi vì cô ấy và bạn trai cô ấy đều rất nghèo.
Không có váy cưới, không có tiền làm tiệc rượu, cho nên mới không mời người khác.
Dùng một câu nói cực kỳ thông tục chính là, cưới chui.
Có lẽ hiện trường hôn lễ sẽ cực kỳ đơn giản, thậm chí hai người còn không dám nói với cha mẹ đôi bên.
Bởi vì thật sự quá nghèo, thậm chí đến nhẫn cưới cũng không mua nổi.
Trần Thiến nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.
Mà những người khác thì chỉ coi chuyện này là một khúc nhạc đệm.
Nên không quá để ý, nếu Trần Thiến không mở miệng mời bọn họ, vậy thì bọn họ cũng sẽ không chủ động đi, dù sao nếu đi chẳng phải còn cần thêm tiền mừng sao?
Không phải ai cũng là phú nhị đại như Lưu Văn Vĩ, trong nhà có tiền, cho nên đương nhiên không thèm quan tâm đến tiền bạc. Truyện Trọng Sinh
Rất nhiều người đều cực kỳ để ý đến tiền, dù sao lúc này bạn học tụ hội, nói không ganh đua so sánh đó là chuyện không có khả năng.
Đến lúc đó bỏ ra mấy trăm tệ thì nhất định sẽ bị nói là không có bản lĩnh, nhưng nếu bỏ ra những một hai ngàn tệ, đối với rất nhiều bạn học mà nói, đây có thể là nửa tháng tiền lương rồi.
Buổi tụ tập này kéo dài đến mười hai giờ tối thì tan.
Mọi người thi nhau ùa ra khỏi nhà hàng.
Người khiến người ta chú ý nhất đương nhiên là Lưu Văn Vĩ, trong khi rất nhiều bạn học còn không có xe thì Lưu Văn Vĩ đã có được một chiếc Land Rover, có vẻ đặc biệt xuất chúng.
Thậm chí còn có mấy bạn nữ muốn đi nhờ xe nhưng đều bị Lưu Văn Vĩ từ chối.
Anh ta đã hẹn xong, muốn đưa hoa khôi Vu Sa Sa của khối trở về.
Xe nhanh chóng được sắp xếp hết, một vài người có xe thì ai nấy đều chở người có quan hệ tốt hoặc người thân thiết với mình.
Chỉ riêng Lạc Tú và Trần Thiến thì không ai để ý đến.
Lạc Tú thì không cần nói, tất cả mọi người đều nhìn ra được, Lưu Văn Vĩ là cố ý nhằm vào Lạc Tú.
Một mặt bởi vì Lưu Văn Vĩ quả thật khinh thường Lạc Tú, một mặt khác là vì Lưu Văn Vĩ muốn thể hiện mình ở trước mặt mọi người, cho nên đương nhiên coi Lạc Tú trở thành mục tiêu để giẫm đạp.
Vừa hay bản thân Lạc Tú lại không thú vị, cho nên bị coi là chuyện cười cho mọi người.
Mà Trần Thiến thì quả thật mọi người không muốn qua lại quá thân thiết với cô ấy.
Cho nên hai người đều không có ai bằng lòng lái xe đưa bọn họ trở về, cho dù trên xe của bọn họ còn rất nhiều chỗ trống.
Lạc Tú cũng không thèm để ý, đi đến bên cạnh Trần Thiến mở miệng nói.
“Thiến Thiến, tôi đưa cậu về nhé.” Lạc Tú mỉm cười nói.
Trần Thiến thấy không ai đồng ý đưa mình về thì đương nhiên gật đầu, bởi vì đã rất muộn rồi, không có xe công cộng, mà bắt xe thì cô ấy lại không nỡ.
Hơn nữa những người khác đều không muốn đưa cô ấy về, lúc này Lạc Tú mở miệng, quả thật khiến Trần Thiến vô cùng cảm động.
Mà Lưu Văn Vĩ nghe thấy lời này, không khỏi liếc mắt ra hiệu cho những người khác.
“Tôi nói này Lạc Tú, không phải cậu bắt xe tới sao?”
“Làm sao đưa Trần Thiến về được?” Lưu Văn Vĩ hiển nhiên muốn vạch trần Lạc Tú, anh ta cảm thấy bản thân kẻ làm phú nhị đại như anh ta còn không dám giả ngầu như vậy, Lạc Tú động một tí là giả ngầu, thật sự quá đáng.
Nhưng khiến cho Lưu Văn Vĩ kinh ngạc chính là, Lạc Tú bị vạch trần lại không hề xấu hổ, ngược lại còn liếc Vu Sa Sa một cái.
Sau đó mở miệng nói.
“Sa Sa, dù sao cũng tiện đường, có muốn đi cùng bọn tôi không?”
Lạc Tú trái lại không biết lúc này Sa Sa đang có ý kiến với mình, vẫn coi Sa Sa như một bạn học mà đối đãi, nếu ở cùng một khách sạn thì nhân tiện đưa Sa Sa về cũng được.
“Ha ha, cám ơn, không cần, tôi đã hẹn với Văn Vĩ trước rồi, sẽ ngồi xe cậu ấy trở về.” Vu Sa Sa xua tay cười nói.
Nói đùa, tôi có Land Rover không ngồi, ai lại đi bắt taxi trở về với cậu?
Đầu óc tôi có vấn đề sao?
“Lạc Tú, cậu còn nghĩ ra được chuyện này à? Cậu muốn hoa hậu giảng đường phải ngồi taxi về nhà với cậu sao?”
Một đám người đều bật cười, người này đúng là thích giả ngầu, đáng tiếc mỗi lần đều chỉ tạo thành chuyện cười.
Cậu còn phải bắt xe về, thế mà vẫn còn thể diện mà mời hoa khôi của khối về cùng cậu sao?
Cậu lấy đâu ra dũng khí đó hả?
“Lạc Tú, nếu không các cậu ở đây chờ tôi một lát, tôi đưa hai người bọn họ về rồi quay lại đưa các cậu về.” Chu Y Tuệ có một chiếc xe, lúc này đứng ra giải vây cho Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú cũng không để ý.
“Tôi có xe, không cần bắt xe.”
Sau đó lại nói với Trần Thiến.
“Cậu chờ tôi, tôi đi đánh xe.”
“Được rồi, mọi người đừng đi vội, Lạc Tú, cậu cho chúng tôi xem thử xem xe cậu để ở đâu?”
“Cậu lái xe gì?”
Lạc Tú không tiếp lời mà đi về một bên khác, giống như thật sự đi lấy xe rồi.
Lúc anh tới nơi này không có chỗ đậu xe, cho nên dừng xe ở nơi hơi xa.
Sau khi Lạc Tú rời đi, Lưu Văn Vĩ bỗng nhiên mở miệng nói với Trần Thiến.
“Trần Thiến, cậu đừng tin mấy lời nhắng nhít của cậu ta.”
“Cậu ta căn bản không có xe, lúc cậu ta tới thành phố Thanh Thủy còn phải đi xe buýt với Sa Sa đó.”
Những người khác cũng đưa mắt nhìn về phía Vu Sa Sa.
Vu Sa Sa thở dài một tiếng, sau đó gật đầu.
“Chỉ sợ các cậu còn không biết, hôm nay tôi đi đón hai người bọn họ, tôi cố ý không cho cậu ta đi nhờ xe mà bảo cậu ta tự đánh xe tới, đến giờ mà cậu ta vẫn còn giả ngầu trước mặt chúng ta.” Lưu Văn Vĩ bổ sung thêm.
Anh ta hận nhất chính là cái loại cứ thích giả ngầu này, có điều hiện tại anh ta muốn xem Lạc Tú còn có thể giả ngầu thế nào nữa?
Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của Vu Sa Sa, lại nghe thấy những lời Lưu Văn Vĩ nói, mọi người đương nhiên biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
Cho nên đều không đi mà đang chờ xem hôm nay Lạc Tú xuống đài thế nào, chờ xem trò cười của Lạc Tú.
Đến xe còn không có mà cứ ngang ngạnh giả ngầu cái gì?
Mà Vu Sa Sa thì thở dài một tiếng, Lạc Tú, sao cậu cứ muốn giả ngầu hả.
Cậu còn đi xe buýt đến đây với tôi, cậu có xe hay không tôi còn không biết sao?
Lúc này còn cố muốn giả ngầu?
Để tôi xem cậu sẽ làm gì bây giờ?
“Tôi bảo chứ sao cậu ta đi lâu thế, không phải lén chuồn mất chứ?” Có người mở miệng nói.
“Cậu đừng nói chứ, khéo có khi là vậy thật.”
“Sao hiện tại cậu ta lại biến thành người như thế nhỉ?”
“Vừa rồi nói mình là thiếu niên tông sư tôi cũng nhịn, rõ ràng không có xe mà cứ muốn nói mình có xe.”
Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên có tiếng gầm rú của động cơ ô tô xé ngang bầu trời đêm.
Một chiếc Bugattis từ đằng xa nhanh chóng vọt tới.
Tất cả mọi người đều đang đứng ở lề đường, bỗng nhiên có một chiếc xe lao nhanh đến, khiến tất cả đều hoảng sợ.
Nhưng chiếc xe kia trực tiếp vọt qua bọn họ, sau đó phi thẳng đến đường cái sau đó mới quay đầu xe trở lại một cách vô cùng ngầu.
Tất cả động tác kèm theo chiếc xe Bugattis siêu sang này quả thực ngầu quá mức tưởng tượng.
Xe chuẩn xác dừng ở trước mặt Trần Thiến, cửa xe mở ra, dưới sự trợn mắt há hốc mồm của mọi người, Lạc Tú đi ra từ bên trong, sau đó mở cửa xe nói với Trần Thiến: “Đi thôi, Thiến Thiến!”