Tiên Vương Tái Xuất

Chương 346: Chương 346: Vốn dĩ cùng rễ




Một chữ “cút” là do người đàn ông mặc đồ đen nói.

Anh ta là võ giả có nội kình cao cường, nếu không phải nhà họ Giang chi mạnh tay thì tuyệt đối không bao giờ mời được anh ta!

Hơn nữa, cho dù bây giờ nhà họ Giang hỗn loạn, cũng không phải nơi mà người bình thường có thể xông vào.

Phải biết rằng còn có một Đường Vân được mệnh danh là Đao vương đương thời, cấp bậc tông sư, vả lại cũng không phải một nhà quyền pháp mà là người tinh thông đao thuật.

Thậm chí có thể nói anh ta đã luyện ra đao mang hơn trăm năm chưa xuất hiện!

Một cao thủ như anh ta vì quá khiêm tốn nên đã không được xếp vào Thiên Long Bảng.

Nhưng nghe nói Lê Cửu và anh ta cũng chỉ 50:50 mà thôi!

Dù sao, Đường Vân cũng được xưng là Đao vương!

Còn Lạc Tú thì cười khẩy một tiếng.

“Chết!” Một từ được thốt ra, mấy cao thủ nội kình mặc đồ đen đang ở gần đó lập tức bị nội kình như tiếng sư tử gầm này làm cho chấn động đến nỗi thất khiếu đổ máu, ngã thẳng xuống đất!

Kính và đèn trong đại sảnh, cũng như cửa sổ, vỡ toang ngay lập tức!

“Tông sư?” Đường đao trong tay Đường Vân lóe lên một tia lạnh lẽo, lập tức ra khỏi vỏ, một đạo đao mang nháy mắt chém qua.

Đao mang vụt đến trong tích tắc, nhưng lại rơi xuống mặt đất bên cạnh Lạc Tú, tức khắc gạch trên mặt đất bị cắt ra như đậu phụ chỉ trong chốc lát.

Đường Vân cau mày, chẳng lẽ là vừa rồi mình dùng đao bị lệch?

“Bật hơi giết người, cậu là Lạc Vô Cực?” Đường Vân nhíu mày.

Anh ta không biết trước đó Lạc Tú đã xưng tôn ở Hoa Hạ, nhưng chắc chắn đã từng nghe nói về thiếu niên tông sư của Hoa Hạ.

Còn trẻ như vậy đã ở cấp bậc tông sư, vậy cũng chỉ có Lạc Vô Cực!

Giang Đông và Giang Khánh Quốc nhíu mày, bọn họ làm sao có thể chọc phải vị thiếu niên tông sư của Hoa Đông vào lúc này chứ?

Vả lại nhà họ Giang đang hỗn loạn, cho dù bọn họ có tin tưởng Đường Vân thì lúc này cũng không muốn chọc giận thiếu niên tông sư.

“Cậu Lạc, cậu được Giang Nam mời đến sao?” Giang Đông giả bộ khách sáo.

“Đương nhiên không phải, tôi tự tới.” Lạc Tú khẽ cười một tiếng.

“Vậy thì tại sao cậu lại đến đây?” Trái tim của Giang Khánh Quốc chùng xuống, hình như nghe nói con trai mình từng chọc phải vị thiếu niên tông sư này ở Tương Tây.

“Tôi tới để giết!” Trong mắt Lạc Tú lóe lên sự lạnh lùng!

“Ha ha, cậu Lạc, cậu nói đùa rồi. Tuy rằng cậu là tông sư, nhưng chỗ chúng tôi lại có Đao vương đương thời!” Giang Đông thoáng cười, rất có tự tin.

Câu này chẳng khác gì nói với Lạc Tú nếu thức thời thì chạy nhanh đi.

Dù sao thì danh hiệu Đao vương không phải chỉ gọi tùy tiện đâu.

“Đao vương, cũng chỉ thế thôi!” Lạc Tú nở nụ cười khinh thường, nhìn vết nứt trước mặt!

“Cuồng vọng!” Đường Vân cầm đường đao bước ra.

“Đừng có cho cậu mặt mũi là cậu không biết xấu hổ.” Đường Vân mắng.

“Cho cậu suy nghĩ ba giây, tuy rằng cậu là thiếu niên tông sư, nhưng mà…”

Đường Vân còn chưa nói xong, Lạc Tú đã di chuyển, tốc độ quá nhanh, Đường Vân còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị một quyền đánh tới.

Tuy rằng Đường Vân chưa vào Hóa cảnh, chỉ Bán bộ Hóa cảnh, nhưng dù sao anh ta cũng được xưng là Đao vương đương thời, thủ đoạn thông thần!

Trong phút chốc, vô số đao mang tức thì bay ra, dày đặc tán loạn xung quanh.

Giống như một sợi dây thép!

Loại đao khí này, ngay cả một tông sư Hóa cảnh như Lê Cửu cũng không dám đỡ.

Nhưng Lạc Tú lại cười khẩy một tiếng, vẫn không thu tay, trực tiếp tung một quyền phá vỡ đao mang.

“Bùm!”

Đường Vân bị một quyền đánh bay, đao mang kiêu hãnh của anh ta không chút nào uy hiếp được Lạc Tú, ngược lại là bị Lạc Tú đánh vào ngực bay ra ngoài.

“Cậu không phải Lạc Vô Cực, cậu còn hơn cả Hóa Cảnh nữa đúng không?” Đường Vân nặng nề ngã xuống đất, sau đó khó khăn nói.

Ho khan vài tiếng, Đường Vân ho đến nỗi nội tạng vỡ nát.

“Ai nói với anh Lạc Vô Cực thì nhất định chỉ là tông sư?” Lạc Tú cười nhẹ, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Đường Vân.

Lần này đến phiên cha con Giang Đông không thể ngồi yên, bởi vì Đường Vân là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ!

Lạc Tú nhặt đường đao trên mặt đất lên, trực tiếp chém đứt dây thừng của Giang Nam, sau đó đưa đường đao cho Giang Nam.

“Bây giờ, tôi sẽ cho ông một cơ hội báo thù!” Lạc Tú nhìn về phía Giang Khánh Quốc.

Giang Khánh Quốc cũng coi là nhân vật lớn một phương, nhưng khí thế áp bách của Lạc Tú khiến Giang Khánh Quốc đối mặt với cảm giác bị áp bức này. Ông ta phát hiện mình thậm chí không có sức để cử động dù chỉ một ngón tay.

Trong phút chốc, mồ hôi lạnh túa ra.

Không có cách nào, trước một kẻ mạnh vượt qua thế tục, thân phận và địa vị của bạn đều trở nên vô dụng.

Bởi vì người ta muốn giết bạn là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Cậu Lạc, chúng ta không có ân oán hay thù hằn gì, cậu xem?” Giang Khánh Quốc chịu thua rồi, không dám nói lời gì cay nghiệt.

Người càng tàn nhẫn càng sợ chết!

“Không nhất định là vậy đâu!” Lạc Tú nhìn Giang Khánh Quốc với vẻ đầy hứng thú.

“Mẹ tôi tên là Thẩm Nguyệt Lan.” Lạc Tú khẽ cười một tiếng.

Vẻ mặt của mọi người trong nhà họ Giang đột nhiên thay đổi.

Đặc biệt là Giang Khánh Quốc.

“Cậu là con trai của Nguyệt Lan ư?” Giang Khánh Quốc ngạc nhiên nhìn Lạc Tú.

“Không được à?”

“Hừ, được, xem ra cậu cũng biết rồi, cứ tự nhiên.” Trong nháy mắt Giang Khánh Quốc đã biết mình phải chết trong ngày hôm nay.

Nhưng vào giờ khắc này, khí thế cả người Lạc Tú bỗng nhiên thu lại, tức thì Giang Khánh Quốc cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, bèn chạm vào khẩu súng ở thắt lưng.

“Giết ông ta.” Lạc Tú đột nhiên nói với Giang Nam.

Ngay giờ khắc này, Giang Nam trực tiếp giơ đường đao bổ về phía Giang Khánh Quốc.

Nhưng “bịch” một tiếng, Giang Nam đã ngã xuống đất, ôm bụng, máu chảy ròng ròng.

“Tao là một kẻ tàn nhẫn. Cho dù sắp chết, tao cũng có thể kéo mày làm đệm lưng!” Giang Khánh Quốc không bắn Lạc Tú, mà là bắn Giang Nam.

“Được rồi, nếu mày muốn thì giết đi.” Mặc dù Giang Khánh Quốc sợ chết, nhưng vào lúc này, ông ta cũng đã thông suốt.

Dù sao, hôm nay chắc chắn sẽ không sống được.

“Tuy nhiên, khiến Thẩm Nguyệt Lan phải chịu đựng nhiều như vậy cũng đáng.” Giang Khánh Quốc cười lạnh một tiếng.

“Mày đúng là có bản lĩnh giết tao.” Giang Khánh Quốc khinh thường nói, dù sao Đường Vân lúc này cũng không phải là đối thủ của người ta.

Hơn nữa lại là tử thù, vì vậy Giang Khánh Quốc đành liều một phen.

“Nhưng vậy thì sao?”

“Thẩm Nguyệt Lan chịu khổ vài thập niên, tất cả đều do tao làm. Tao cảm thấy không thiệt chút nào.”

“So với loại người ác ôn tàn nhẫn như bọn tao, mày nhiều nhất chỉ giết tao để trút giận thôi!” Giang Khánh Quốc quả thực là một kẻ lòng dạ độc ác.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng trào phúng vang lên.

“Ha ha, vậy sao?” Lạc Tú nở nụ cười khinh thường.

“Ai nói tôi muốn giết ông?”

“Có ý gì?” Giang Khánh Quốc sửng sốt.

“Ông không thấy là cái chết của con trai ông có hơi kỳ quái sao?” Lạc Tú bỗng nhiên cười khẩy.

“Đột nhiên bảo ông trở về Yên Kinh.”

“Đột nhiên bảo ông đi cứu anh ta.”

“Còn người từ nhỏ ông đã vô cùng yêu thương, coi như con ruột, vậy mà đột nhiên nổi điên giết chết con trai ông?”

“Thật tiếc vì ông đã giết người mà ông luôn coi như con ruột của mình, giờ lại giết luôn người bác hai luôn hết mực yêu thương ông.”

“Ôi, vốn là cùng rễ lại giết hại lẫn nhau.” Lạc Tú lộ ra vẻ châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.