“Dì à!”
“...”
Năm người cùng đồng thanh.
Lần này Thẩm Nguyệt Lan hoàn toàn chết lặng, bà phải làm sao đây?
Nói thật, Thẩm Nguyệt Lan đều vừa ý với năm cô gái này, ai cũng là quốc sắc thiên hương, một người trong vạn người.
Nếu lúc trước có một người ở bên cạnh Lạc Tú, Thẩm Nguyệt Lan cảm thấy mình sẽ cười tươi như hoa.
Đâu còn tâm trí để sắp xếp buổi đi xem mắt cho Lạc Tú nữa?
Nhưng bây giờ, mặc dù đây là miếng bánh từ trên trời rớt xuống, nhưng miếng bánh này thật sự quá to.
Rốt cuộc bà phải chọn ai đây?
Bây giờ Thẩm Nguyệt Lan hận không thể đá Lạc Tú hai phát.
Vừa nhìn là biết chuyện này là do Lạc Tú cố ý khơi ra để gây khó dễ cho bà.
Lạc Tú đang đứng ngoài cửa hút thuốc, để một mình Thẩm Nguyệt Lan gặp khó xử.
Chẳng phải bà muốn tìm bạn gái cho anh à?
Vậy thì anh sẽ cho Thẩm Nguyệt Lan chọn chán luôn.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Nguyệt Lan bỗng giận dữ quát.
“Thằng ranh con, mau nhìn chuyện tốt mà con gây ra đi?” Thẩm Nguyệt Lan chật vật thoát ra ngoài.
“Mẹ, con có làm gì đâu?” Lạc Tú biết rõ còn cố hỏi.
“Con vẫn còn mặt mũi để nói ra câu đó à?” Thẩm Nguyệt Lan hận không thể nhéo tai Lạc Tú.
“Con nói thử xem, con định làm gì với năm cô gái đang ngồi bên trong đây?” Thẩm Nguyệt Lan càng nghĩ càng tức, mới đầu bà còn lo lắng Lạc Tú không có bạn gái, nhưng bây giờ thì sao?
Tới tận năm cô.
“Cha con đâu có trăng hoa như vậy.” Mặc dù ngoài miệng Thẩm Nguyệt Lan nói thế, nhưng trong lòng lại vui mừng, thậm chí còn hơi đắc ý.
Con trai của mình cừ lắm!
Khiến bà nở mày nở mặt, không ngờ một lần có tới năm cô gái cùng theo đuổi, hơn nữa còn là hoa khôi Lê Mị Tư và nữ ngôi sao Lam Thục Đoan.
Mọi người hãy nhìn xem, làm gì có thanh niên nào ở Yên Kinh có được năng lực như con trai của bà chứ?
Ngay cả hoa khôi ở Yên Kinh cũng đang theo đuổi con trai của bà.
Bàn về cách tán gái, coi như Thẩm Nguyệt Lan đã mở mang tầm mắt về năng lực của con trai mình.
“Sao con không nói sớm cho mẹ biết, bây giờ con nói thử xem nên làm thế nào?” Thẩm Nguyệt Lan giả vờ giận dữ hỏi.
“Mẹ, nếu không thì mẹ tự chọn ra một cô đi.” Lạc Tú cười đáp.
Thẩm Nguyệt Lan quay đầu lại, không khỏi phì cười, bà phải chọn sao đây?
“Con tưởng con là hoàng đế đang tuyển phi tần à? Còn lựa chọn nữa chứ?” Thẩm Nguyệt Lan tức đến mức không có chỗ phát tiết.
Nhưng đúng lúc này, Thẩm Nguyệt Lan chợt nhớ tới một chuyện.
Tục ngữ có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chẳng phải vẫn còn Giang Đồng Nhiên hay sao?
Trước khi Thẩm Nguyệt Lan mất trí nhớ, bà luôn ngăn cản mối quan hệ giữa Giang Đồng Nhiên và Lạc Tú.
Ngược lại bây giờ lại muốn thúc đẩy chuyện này.
Dù gì bây giờ Lạc Tú cũng là con trai mình.
Thế là Thẩm Nguyệt Lan lén lút gọi cho Giang Đồng Nhiên.
Nhưng điện thoại không liên lạc được.
Sau đó rất lâu, Giang Đồng Nhiên mới nhắn tin lại, nói mình đã bị giam lỏng.
Điều này đã khiến Thẩm Nguyệt Lan khẽ cau mày.
Lạc Tú thuận miệng hỏi một câu, Thẩm Nguyệt Lan cũng kể chuyện này ra.
Lạc Tú cũng không hỏi gì nhiều.
Đến khi Thẩm Nguyệt Lan khó khăn lắm mới đuổi năm cô gái đi thì trời đã tối hẳn.
Thẩm Nguyệt Lan thật sự rất thích cả năm cô gái, nhưng lại rất xoắn xuýt.
Ngược lại Lạc Tú chỉ nói một câu, tối nay sẽ về nhà muộn.
“Con đừng đi ra ngoài dụ dỗ con gái nhà người ta nữa.”
“Năm cô gái đó nói ngày mai lại tới nhà chúng ta đấy.” Thẩm Nguyệt Lan trừng mắt nhìn Lạc Tú, rồi căn dặn.
Bà thật sự sợ Lạc Tú lại trêu hoa ghẹo nguyệt dẫn mấy cô về nữa, như vậy bà sẽ càng nhức đầu hơn.
Nhớ lại tối qua bà còn lo lắng tìm bạn gái cho Lạc Tú, bây giờ thì hay rồi, đụng thẳng vào ổ ong vò vẽ.
Lạc Tú mỉm cười bắt xe rời đi.
“Anh đẹp trai đi đâu đây?”
“Nhà họ Giang.” Mắt Lạc Tú lóe lên tia lạnh lẽo.
Bây giờ đã đến lúc giải quyết người nhà họ Giang.
Trước mắt, tình hình nhà họ Giang không được ổn cho lắm, dứt khoát chia thành hai phe, một phe là người của cha con Giang Đông và Giang Khánh Quốc.
Giang Nam cũng không chịu yếu thế, lôi kéo mấy ông lão có địa vị cao trong tập đoàn Giang thị. Mấy ngày nay, toàn bộ tập đoàn Giang thị đã chìm trong nội chiến, giá thị trường của công ty đã giảm mạnh.
Nói đúng hơn là, hơn một nửa tài sản tập đoàn Giang thị đã bị bán tháo ra bên ngoài, hơn nữa còn mua một tặng một.
Bởi vì sau khi Giang Nam mất đi cháu trai của mình đã hoàn toàn phát điên, bây giờ chỉ muốn phá hủy gia tộc to lớn do một tay ông ta và anh trai mình gây dựng nên.
Hơn nữa đối tượng mà ông ta bán là một người thần bí.
Tất nhiên người này chính là Trương đại sư mà Lạc Tú đã sắp xếp.
Nói cách khác, bây giờ, hơn một nửa sản nghiệp của tập đoàn Giang thị đều thuộc quyền sở hữu của Lạc Tú.
Nhưng bây giờ Giang Nam cũng không dễ sống, sáng hôm nay, cuối cùng Giang Đông cũng quyết tâm, định giết chết em trai ruột của mình, bằng không toàn bộ nhà họ Giang sẽ bị ông ta hủy hoại.
Bây giờ trong đại sảnh biệt thự nhà họ Giang, Giang Nam đã bị trói lại.
Bên trong không chỉ có một mình Giang Nam, mà còn có người thuộc phe ông ta.
“Haizzz, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau!” Giang Đông thở dài.
“Ông đừng làm bộ làm tịch nữa, nhiều năm qua tôi đã trả giá bao nhiêu cho nhà họ Giang hả?”
“Ông hãy đặt lên ngực tự hỏi mình xem, người ta thường bảo huynh trưởng như cha, nhưng ông lại đối xử với em trai ruột của mình như thế nào?”
“Cháu trai duy nhất của tôi đã chết trong tay con trai của ông.” Giang Nam lạnh lùng nói, dáng vẻ vẫn xem nhẹ cái chết.
Quả thật ông ta cũng chẳng muốn sống nữa, dù gì bây giờ ông ta cũng chẳng còn hy vọng gì nữa.
“Bác hai, cháu trai của bác là người, vậy con trai của tôi không phải là người ư?” Giang Khánh Quốc ngồi bên cạnh cười gằn.
“Hừ, Giang Khánh Quốc, mày độc ác bẩm sinh, ban đầu mày không theo đuổi được Thẩm Nguyệt Lan, nên dùng nhà họ Giang để gây áp lực cho nhà họ Thẩm. Tao còn nghe nói, mày đã tìm cao thủ Mật Tông nguyền rủa Thẩm Nguyệt Lan, nên con trai mày chết là do báo ứng.” Giang Nam hừ lạnh, chẳng hề sợ sệt nói.
“Báo ứng thì sao chứ?” Giang Khánh Quốc cũng chẳng để bụng hỏi ngược lại.
“Nếu tôi đã không có được thì tôi phải hủy hoại bà ta.”
“Hơn nữa bản thân bác cũng đâu tốt lành gì.” Giang Khánh Quốc lại chế giễu.
“Ban đầu lúc con trai và con dâu bác chết, chẳng qua chỉ là một vụ tai nạn, nhưng bác lại tìm người giết cả nhà người ta, ngay cả đứa con gái ba tuổi nhà người ta bác cũng không bỏ qua.” Giang Khánh Quốc chỉ trích.
“Đó là do bọn họ...”
“Đủ rồi.” Giang Đông bỗng quát lớn.
Người nhà họ Giang đều lòng dạ độc ác, ai cũng không sạch sẽ.
“Mấy người muốn giết thì cứ việc, tôi chỉ hận là mình chưa báo thù cho cháu trai của mình thôi.” Giang Nam ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn Giang Khánh Quốc.
“Tôi sẽ cho ông cơ hội trả thù, ông có cần không?” Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa chính biệt thự.
“Rầm!”
Cửa chính bằng đồng thau ngã thẳng xuống sàn.
Một thanh niên đang đứng ở cửa.
“Mày là ai?” Người mặc đồ đen ở cửa nhanh chóng cầm dao đi tới.
Mấy người mặc đồ đen này đều là vệ sĩ do nhà họ Giang đào tạo, ai cũng là cao thủ, mặc dù không phải là Tông sư, nhưng chắc chắn cũng được xem là cao thủ.
Trong đó có mấy người đã là võ giả nội kình đại thành.
Mà lúc này, Đường Vân cũng đưa mắt nhìn thanh niên đang đứng ở cửa.
Thanh kiếm trong tay anh ta đã sẵn sàng rút ra khỏi võ, nhưng lúc nhìn thấy thanh niên kia thì vội vàng thu lại.
Lúc trước đại chiến ở núi Bách Hoa, anh ta không có đi, dù gì bây giờ nhà họ Giang cũng đang hỗn loạn.
“Cút!”