Sáng thứ bảy, khi thức dậy, Adrian không ngửi thấy mùi thịt heo chiên. Không có khay đựng đồ ăn sáng đợi nàng. Không có trứng ốp la do hai bàn tay của chồng làm. Không có mùi thơm ngon, không có âm thanh, không tiếng nói thân ái. Không có gì hết. Chỉ có sự im lặng. Nàng chỉ một mình. Sự cô độc khiến nàng cảm thấy lòng nặng trĩu. Nàng cựa quậy trên giường tìm Steven rồi bỗng nhớ ra, anh ta đã bỏ đi rồi.
Tối qua Adrian gọi đến cơ quan, cáo bệnh để xin nghỉ vào buổi phát thanh giờ chót. Nàng không muốn đi đâu hết, chỉ nằm khóc trên giường cho đến khi ngủ thiếp đi mà cứ để đèn sáng. Nàng thức dậy vào lúc ba giờ sáng, cởi áo quần, thay áo ngủ, tắt đèn và bây giờ thức dậy cảm thấy mình như người say sau hai tuần nhậu nhẹt bù lu. Cặp mắt nàng sưng húp, miệng khô, bụng cồn cào, toàn thân đau nhức. Nàng đã trải qua một đêm khủng khiếp, một tuần khủng khiếp. Thật vậy, nàng đã trải qua mười ngày khổ sở từ khi biết mình có thai. Nàng vẫn còn sự lựa chọn. Nàng có thể phá thai và anh ta sẽ trở về, nhưng nếu nàng phá thai thì họ sẽ ra sao? Họ đã giận nhau, căm thù nhau. Nàng nghĩ, nếu mình bỏ đứa con cho vừa lòng chồng, nàng sẽ ghét anh ta, còn nếu không làm thế, anh ta sẽ giận nàng mãi mãi. Chỉ trong một tuần lễ mà họ đã làm hỏng cuộc hôn nhân lý tưởng tốt đẹp mấy năm nay.
Nàng nằm im một hồi lâu, nghĩ đến Steven, lòng tự hỏi cái gì đã khiến anh ta làm thế. Nàng biết rõ vì tuổi thơ ấu khổ sở đã làm cho Steven khiếp sợ nên anh ta không muốn có con. Đây là vấn đề không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Nàng hi vọng một ngày nào đó anh ta sẽ thay đổi.
Bỗng chuông điện thoại reo, trong lúc đang thất vọng nàng mong sao đó là Steven gọi về. Chắc Steven đã tỉnh trí, thay đổi ý kiến… anh ta muốn nàng… và đứa bé… Nàng nhấc máy, trả lời giọng khàn khàn đầy hi vọng, nhưng khi nghe giọng người bên kia đầu dây, mặt nàng bỗng tiu nghỉu. Người gọi là mẹ nàng. Vài tháng bà mới gọi một lần, nhưng nàng không muốn nói chuyện với bà. Câu chuyện của hai người thường xoay quanh những việc làm tốt của chị nàng. Lần nào bà cũng đề cập đến sự thất bại của Adrian. Nhiều năm rồi, nàng không gọi về cho gia đình, không về nhà vào dịp lễ giáng sinh, nàng đã quên ngày sinh nhật của bố, đã đến California và lấy người mà họ không thích, và làm cho họ thất vọng vì không có con. Ít ra mẹ nàng đã chấm dứt việc hỏi nàng và Steven có đi khám bác sĩ không.
Adrian trả lời mẹ rằng nàng bình thường, chúc mẹ vui vẻ trong Ngày của Mẹ nhưng khi ấy nàng mới hay rằng ngày ấy đã qua rồi, vào tuần trước. Nàng giải thích vì quá bận việc nên quên lễ ấy vào ngày nào. Nàng không nói cho bà biết mình đang gặp chuyện khó khăn.
- Bố khỏe không? – Nàng hỏi. Mẹ nàng chỉ trả lời ông đã già ra, rồi nói qua chuyện người anh rể của nàng. Anh ta vừa mua chiếc Cadillac. Bà hỏi Steven đi xe gì. Nàng đáp: chiếc Porsche. Đó là xe ngoại à? Và con còn đi chiếc xe kỳ cục thời đại học à? Mẹ nàng xác nhận bà quá sốc khi nghe Steven không mua cho nàng chiếc xe tốt. Chị nàng có hai chiếc xe. Chiếc Mutang và chiếc Volvo. Câu chuyện rất dễ làm cho nàng nổi giận và nàng đã giận. Adrian chỉ nói mọi việc đếu tốt đẹp, Steven đi chơi tennis rồi. Adrian nghĩ nếu giờ này có được bà để hàn huyên, để tựa đầu tên vai bà mà khóc cho nhẹ nỗi lòng là điều rất tuyệt. Nhưng mẹ nàng là người lắm chuyện nên nàng không có cái hạnh phúc đó. Khi đã nghe đủ rồi, bà nói nhờ Adrian chuyển lời đến Steven rồi tắt máy.
Sau đó chuông điện thoại lại reo, nhưng lần này Adrian không nhấc máy. Lát sau nàng xem máy nhắn tin mới biết người gọi đến là Zelda, nhưng nàng không muốn nói chuyện với chị ta. Nàng muốn một mình nghĩ để lấy lại sức và người duy nhất nàng muốn nói chyện là Steven. Nhưng suốt ngày anh ta không gọi và tối đó, Adrian mặc áo ngủ, ngồi bó gối một mình dưới máy truyền hình, tủi thân khóc.
- Điện thoại lại reo, nàng nhấc máy lên nghe. Zelda đang làm việc, gọi đến nàng hỏi một vài điều. Chị ta nghe giọng Adrian có vẻ kỳ cục, liền đoán có chuyện gì không ổn xảy ra cho nàng.
- Cô bệnh phải không?
- Sơ sơ… - Nàng miễn cưỡng đáp. Nàng đã trả lời Zelda những câu hỏi vè công việc. Zelda chừng chừ muốn hỏi nàng khỏe không. Vừa rồi chị cảm thấy Adrian có vẻ bối rối.
- Adrian, tôi có thể làm gì để giúp cô?
- Không… tôi… - Adrian xúc động khi bạn hỏi.- Tôi khỏe mà.
Giọng Zelda tử tế cất lên. – Cô có vẻ không được khỏe. – Nghe chị ta nói, Adrian bèn khóc.
- Phải, - Nàng thút thít trong máy, cảm thấy mình quá điên vì để gia đình tan nát như thế này, nhưng nàng không thể giả vờ bình thường được nữa. Chuyện xảy ra quá gay gắt, việc Steven bỏ đi là một vố quá nặng cho nàng. Nàng vẫn không tin anh ta làm như thế, nàng ước chi có người ở gần quàng tay an ủi mình.
– Tôi không được khỏe. – Nàng cười qua nước mắt, sặc vì khóc, khiến Zelda tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Và Adrian quyết định nói cho chị ta biết. Nàng không có ai để tâm sự, nàng và Zelda đã chơi thân với nhau trong những năm cùng làm việc. – Steven và tôi… anh ta… chúng tôi… anh ta đã bỏ tôi…- Những tiếng cuối cùng nghe thất thanh vì nàng khóc to lại. Zelda cảm thấy ái ngại cho nàng. Chị ta biết chuyện này rất đau đớn. Chị ta đã từng lâm vào cảnh như thế nên rất thông cảm. Vì thế mà bây giờ chị chỉ đi chơi với bọn thanh niên. Chị muốn vui chơi giết thì giờ, chứ không muốn rơi vào cảnh đau lòng và nhức đầu nữa.
- Tôi rất buồn, Adrian thật đấy. Tôi có thể làm gì giúp cô được không?
Adrian lắc đầu, nước mắt chảy hai hàng xuống má. – Không, tôi sẽ khỏe. – Nhưng khi nào… và anh ta có về không? Nàng cầu mong chồng mình sẽ tỉnh trí.
- Dĩ nhiên cô sẽ khỏe. – Zelda khuyến khích nàng. – Cô biết không, dù ta nghĩ nếu không có họ, ta sẽ không sống nổi, nhưng ta vẫn luôn luôn sống được. Sáu tháng sau, cô sẽ mừng vì chuyện này đã xảy ra cho mà xem. – Lời của Zelda càng làm cho nàng khóc to hơn.
- Tôi không tin thế.
- Cứ đợi mà xem. – Chị ta đáp, nhưng Adrian biết nàng không mừng như Zelda nói. – Sáu tháng sau, có lẽ cô sẽ yêu người nào đó mà cô chưa hề quen biết cho mà xem.
Lời Zelda nói bỗng làm cho Adrian bật cười. Hình ảnh nàng khi ấy trông sẽ rất tức cười. Sáu tháng nữa, nàng sẽ có thai bảy tháng rồi. – Tôi không tin thế. – Nàng lại hỉ mũi và thở dài.
- Tại sao cô chắc như thế?
Adrian nghiêm túc trở lại - Vì tôi đang có thai. – Im lặng một lát, ở bên kia đầu dây, Zelda sững sờ trước tin vừa nghe. Rồi chị ta huýt gió một hơi nhỏ và thở dài.
- Việc này sẽ làm cho tình thế đổi khác rồi đấy. Anh ta biết rồi chứ?
Adrian chần chừ nhưng chỉ một giây thôi, vì nàng cần thổ lộ với ai đấy, mà Zelda là người khôn ngoan, lanh lợi. Adrian có thể tin cậy chị ta. – Biết. Vì thế anh ta mới bỏ đi. Anh ta không muốn có con.
- Anh ta sẽ về. – Zelda đáp, giọng tin tưởng. – Anh ta chỉ đóng kịch thôi. Có lẽ do lo sợ. – Zelda nói đúng. Steven hoảng sợ, nhưng Adrian không tin chồng mình sẽ tỉnh trí. Nàng muốn anh ta về hơn bất cứ cái gì, nhưng khó có thể đoán được anh ta sẽ làm gì. Steven đã từng từ bỏ gia đình mà đi và không bao giờ nhìn trở lại. Thực vậy, nàng tin chắc anh ta không bao giờ nhớ họ. Khi đã quyết định, Steven có thể cắt đứt sợi dây ràng buộc đã từng đem lại hạnh phúc cho họ, nếu sự cắt đứt này hợp với mục đích của anh ta.
- Tôi hi vọng chị nói đúng. - Adrian lại thở dài, hơi thở của nàng hổn hển. Bỗng nàng nghĩ đến chuyện khác. – Đừng nói với ai ở cơ quan biết chuyện này nhé. – Nàng chưa muốn nói cho mọi người biết. Nàng muốn giải quyết ổn thỏa với Steven trước đã. Vấn đề sẽ đơn giản hơn nếu anh ta trở về, mọi việc êm thấm cho đến khi nàng nói cho mọi người biết mình có thai. Nàng không muốn làm cho người ở cơ quan lo sợ nàng có bỏ việc hay không.
- Tôi sẽ không nói gì đau. – Zelda đáp. – Cô sẽ làm gì? Nghỉ việc hay xin phép nghỉ hộ sản?
- Tôi chưa biết. Tôi chưa nghĩ đến chuyện này. Chắc tôi xin phép nghỉ hộ sản thôi. – Nhưng nếu Steven bỏ đi thì sao? Nếu nàng ở một mình thì làm sao? Làm sao nàng đi làm và nuôi con được? Nàng chưa nghĩ đến. Nhưng dù sao đi nữa, nàng cũng phải đi làm thôi.
- Cô còn nhiều thì giờ. Cô nói đúng. Đừng nói gì hết, họ sẽ cuống cuồng lên khi biết chuyện này.
Nàng có công việc quá tốt, có thể nói là tuyệt vời. Zelda cố gắng mấy cũng không với tới, vì công việc này đòi hỏi nhiều trách nhiệm và khiến người ta nhức đầu. Nhưng chị biết Adrian rất giỏi trong việc này và chị biết nàng thích nó. Thực ra công việc này do ý kiến của Steven, nhưng nàng thích, mặc dù đôi khi nàng mơ làm công việc gì có tính chuyên môn nhiều hơn. Làm việc thông báo tin tức hằng ngày nhiều lúc quá chán và khủng khiếp. Họ thường đối diện với cảnh kinh hoàng do con người phạm tội với người khác, đối diện với những cảnh bi thương do thiên nhiên gây ra, ít khi thấy được cảnh hạnh phúc của người đời. Nhưng công việc này nhiều khi cũng thú vị và Adrian làm rất tốt. mọi người đều công nhận thế.
– Hãy bình tĩnh đi, Adrian. Đừng để những chuyện không hay như thế này làm cho mình chán nản. Công việc rồi sẽ đâu vào đấy, đứa bé sẽ chào đời khi mình sẵn sàng đón nhận nó, có lẽ vài ngày nữa Steven sẽ về với một đóa hoa hồng và quà tặng, làm ra vẻ anh ta không bao giờ bỏ cô.
- Tôi hi vọng chị nói đúng. – Mấy phút sau họ gác máy. Zelda không biết Steven sẽ làm gì. Chị có gặp anh ta nhiều lần và bị gây ấn tượng mạnh, nhưng trong thâm tâm chị không thích anh ta. Trông Steven có vẻ lạnh lùng và tính toán. Anh ta tìm hiểu hoàn cảnh của người khác, biết người nào sẽ có lợi hoặc hại cho mình. Chị nghĩ Steven không phải là người tốt, thân thiện như Adrian. Nàng có điểm gì đấy khiến cho chị mới gặp đã thích ngay. Bây giờ chị lo cho nàng. Hoàn cảnh này rất khó khăn, có thai mà chồng bỏ đi. Zelda nghĩ như thế là không đẹp, nàng không đáng phải gánh chịu cảnh như vậy.
Nàng không đáng như thế, nhưng nàng không biết giải quyết vấn đề này như thế nào. Nàng không biết làm gì để Steven trở về hay cho anh ta thay đổi ý kiến. Khuya đó, Adrian ngồi trước tivi, mắt nhòa vì lệ. Nàng khóc. Cuối cùng nàng ngủ trên ghế nệm dài đến bốn giờ mới thức giấc vì tiếng nhạc trong bài quốc ca vang lên. Nàng tắt tivi, trở người trên ghế nệm dài. Nàng không muốn lên lầu nằm vào chiếc giường trống trải, vì nàng sẽ cảm thấy rất buồn. Khi thức dậy, ánh mặt trời ban mai lọt vào qua cửa sổ. Nàng nghe tiếng chim hót ở bên ngoài, trời đẹp, nhưng nàng cảm thấy lòng nặng trĩu như đeo cả tảng đá. Nàng nằm trên ghế nệm dài, nghĩ đến Steven. Tại sao anh ta làm thế này? Tại sao anh ta muốn nàng vứt bỏ đứa con thân yêu của mình? Chuyện này thật kì lạ, nàng đã thỏa thuận sẽ không có con, rồi bây giờ bỗng dưng lại muốn hi sinh hạnh phúc của mình cho đứa con trong bụng. Nàng từ từ ngồi dậy trên ghế, cảm thấy toàn thân đau nhức. Tứ chi đau đớn, hai mắt sưng vù vì khóc quá nhiều trong đêm qua. Lúc tắm, nhìn mình trong gương, nàng rên lên hoảng hốt.
- Thảo nào, Steven bỏ mày là phải! – Nàng thốt lên khi nhìn mình trong gương, nàng cười nhưng nước mắt trào ra. Thật vô vọng. Nàng khóc quá nhiều. Nàng rửa mặt, đánh răng, chải tóc rồi mặt quần jeans và cái áo len tay dài cũ của Steven. Đấy là cánh giúp nàng được gần gũi anh. Nếu không có Steven, nàng có thể mặc quần áo của anh.
Nàng miễn cưỡng làm cho mình chiếc bánh nướng và hâm số cà phê còn lại. Mùi vị của cà phê quá tệ, nhưng nàng không quan tâm. Nàng chỉ hớp một ngụm rồi ngồi nhìn vào khoảng không, nghĩ đến Steven, nghĩ đến lí do ra đi của anh ta. Trí óc nàng chỉ nghĩ đến một giả thuyết, và khi nghe điện thoại reo, nàng liền vùng dậy, chạy đến nhấc máy nghe, vừa hồi hộp vừa háo hức… anh ta sắp về… anh ta phải về. Ai lại gọi điện đến vào lúc tám giờ sáng ngày chủ nhật? Nhưng tiếng nói trong điện thoại là của một người Trung Hoa, nàng liền cúp máy, người ta gọi lầm số.
Nàng đi lanh quanh nhà suốt cả giờ sau đó, lượm cái này lên rồi bỏ chúng xuống, sắp xếp để đem ra máy giặt, nhưng hầu hết đều là của Steven. Khi nhìn chúng nàng lại khóc. Không dễ gì cầm lòng trước những thứ này. Cái gì cũng khiến nàng đau đớn, chúng nhắ nàng nhớ lại chuyện đã xảy ra. Đến chín giờ, nàng không chịu nổi nữa, bèn quyết định đi chơi một vòng. Nàng không biết đi đâu nhưng nàng muốn đi hóng mát, để thoát khỏi số quần áo và đồ đạc của Steven, để không nhìn thấy những căn phòng trống trải làm cho nàng cảm thấy cô đơn hơn.
Nàng lấy chìa khóa, đóng cửa, đi bộ ra trước chung cư. Đã hai ngày nàng không lấy thư, nàng không cần lấy. Nhưng khi đi bộ ra ngoài, nhân tiện nàng xem có gì không. Nàng dừng lại ở thùng thư của họ, dựa vào tường, lật những chi phiếu lại xem, có hai cái thư của Steven. Không có gì của nàng, nàng để tất cả vào thùng thư, rảo bước ra xe hơi. Nàng nghĩ có lẽ nên lái xe đi một vòng. Nàng để xe hơi trước mặt chung cư từ hôm qua. Nàng thấy chiếc xe có thùng chở hàng bằng gỗ đậu bên cạnh xe mình. Khi đến gần, nàng thấy một người đàn ông đang bê chiếc xe đạp trong thùng xe hơi ra. Anh chàng nóng chảy mồ hôi, trông như vừa đạp xe đạp tập thể dục buổi sáng về. Khi anh chàng quay lui, liền trông thấy nàng. Anh ta nhìn nàng đăm đăm một lát như thể moi trí nhớ, rồi chàng ta nhoẻn miệng cười, nhớ ra nơi họ gặp nhau. Chàng có trí nhớ rất tuyệt diệu, nhớ những chi tiết vô bổ, những khuôn mặt đã gặp một lần và nhớ tên những người chưa chắc sẽ gặp lại. Chàng không biết tên nàng, nhưng chàng nhớ nàng là người phụ nữ xinh đẹp mà mình đã gặp tại siêu thị Safeway cách đây mấy tuần. Và chàng cũng nhớ nàng đã có chồng.
- Xin chào, - chàng để chiếc xe đạp bên cạnh nàng. Nàng nhìn chàng thấy đôi mắt xanh hiện ra thẳng thắn, ấm áp và thân thiện. nàng đoán chàng khoảng bốn mươi hay bốn mươi mốt tuổi, bên khóe mắt có những đường chân chim nhỏ xinh xắn, cởi mở, vui tươi. Chàng có vẻ là người đang vui sống, thoải mái với mình và với những người xung quanh.
- Chào anh. – Nàng đáp nho nhỏ, và chàng nhận thấy nàng hơi khác so với trước đây mấy tuần. Trông nàng mệt mỏi, xanh xao, chàng tự hỏi phải chăng nàng làm việc quá nhiều, hay bị bệnh gì. Nàng có vẻ thờ ơ, như người đang bận tâm lo nghĩ điều gì. Chàng nhớ vào hôm gặp nàng lúc nửa khuya trong gian hàng tạp phẩm, trông nàng hoạt bát hơn. Nhưng dù hoạt bát hay không thì trông nàng vẫn đẹp, chàng rất vui khi gặp lại nàng.
- Cô ở đây à? – Chàng cảm thấy muốn nói chuyện với nàng, thấy nơi nàng có gì đáng chú ý. Họ gặp nhau như thế này thật là kì lạ. Chàng nhìn nàng, tự đùa rằng có lẽ số phận xui họ gặp nhau như thế này. Đối với chàng, không có gì tuyệt vời hơn việc này, nhưng dĩ nhiên sẽ gặp chuyện không hay với chồng nàng. Chàng cười với nàng và tự nhắc mình nhớ như thế.
- Vâng, chúng tôi ở đây. – Nàng cười đáp. – Chúng tôi ở trong một căn hộ nhiều phòng phía đằng kia chung cư. Tôi thường ít khi đậu xe ở đây. Nhưng tôi thấy xe anh ở đây rất nhiều lần. Xe tuyệt đấy chứ? – Nàng khoái chiếc xe, nhưng không biết là của ai.
- Cám ơn, tôi thích nó. Tôi cũng thấy xe cô nhiều lần đậu ở đây, - bây giờ chàng đã biết chiếc xe này là của nàng. Chàng thích chiếc AG cũ kĩ này và bây giờ chàng nhớ đã có lần thấy nàng trong chung cư, từ xa. Nàng đi với người đàn ông cao, đẹp trai, tóc đen, họ đi trong chiếc xe hơi dường như Mercedes hay Porsche gì đó. Chàng nghĩ có lẽ anh ta là chồng nàng. Cặp vợ chồng trông rất đẹp đôi, nhưng khi gặp nàng một mình tại siêu thị Safeway, nàng gây cho chàng nhiều ấn tượng hơn. Phụ nữ đi một mình thường làm cho chàng quan tâm đến nhiều hơn khi họ đi với chồng.
– Gặp lại cô thật tuyệt, - chàng nói, thấy lúng túng. Bỗng chàng cười mình. – Gặp lại nhau như thế này, ai mà không thấy mình nhỏ lại?... Chào… Tôi là Bill… Cô tên gì?... À, cô đi học ở đây phải không? – Chàng hỏi bằng cái giọng của một cậu học trò. Cả hai cười to vì chàng nói đúng. Có chồng hay không nàng vẫn là một cô gái đẹp, và chàng là đàn ông. Cả hai đều thấy rõ chàng thích nàng. – Tôi nhớ ra là chưa chào cô. Chàng đưa tay ra bắt, tay kia vẫn nắm chiếc xe đạp khổng lồ. – Tôi là Bill Thigpen, chúng ta đã gặp nhau tại siêu thị Safeway cách đây hai tuần vào lúc nửa đêm. Tôi tông chiếc xe mua hàng vào cô khiến cô để rơi mất nhiều khăn giấy.
Nàng cười, nhớ lại cảnh ấy, đưa tay bắt tay chàng. – Tôi là Adrian Townsend. – Nàng lắc tay chàng, miệng mỉm cười dè dặt, thầm nghĩ cuộc gặp gỡ này thật kì cục. Bây giờ nàng nhớ ra chàng, mặc dù còn mơ hồ. Cuộc đời nàng thay đổi từ khi ấy. Chào, tôi là Adrian Townsend, đời tôi đã tan rồi… chồng tôi bỏ tôi rồi… tôi có thai… - Gặp anh thật tuyệt. – Nàng cố lịch sự, nhưng cặp mắt trông vẫn rất buồn. Nhìn nàng, chàng muốn quàng tay qua vai nàng. – Anh đi xe đạp ở đâu? – Nàng cố khơi chuyện để nói với chàng. Chàng có vẻ muốn tiếp tục nói chuyện.
- Ồ… gần đây… tôi lái xe xuống Malibu sáng nay. Trời thật đẹp. Thỉnh thoảng tôi xuống đấy để đi bộ trên bãi biển và giải trí nếu tôi làm việc cả đêm.
- Anh làm việc cả đêm nhiều không? – Nàng cố làm ra vẻ quan tâm đến chàng, nhưng nàng không hiểu tại sao mình làm thế. Nàng chỉ biết chàng là người dễ thương, thân thiện, nàng không muốn chạm tự ái của chàng. Chàng có nét gì đấy khiến cho nàng muốn đến gần để trò chuyện vu vơ. Nàng thấy như thể đứng bên cạnh chàng mình sẽ được yên ổn trong một lát. Nàng có cảm giác rằng chàng là người quan tâm đến mọi việc. Khi nói chuyện, chàng nhìn đăm đăm vào mắt nàng. Có chuyện gì đã xảy ra cho nàng trong suốt mấy tuần qua. Chàng tin chắc thế. Chàng không biết chuyện gì, nhưng nàng đã thay đổi. Nàng có vẻ u sầu, đau đớn trong lòng. Và điều này khiến chàng buồn cho nàng.
- Vâng… thỉnh thoảng tôi làm việc khuya. Rất khuya. Còn cô? Cô luôn luôn mua hàng tạp hóa lúc nửa khuya à?
Nàng cười khi nghe hỏi, nhưng thực đúng như vậy, nàng mua hàng khuya khi nào quên mua vào lúc sớm hơn. Nàng thích mua hàng sau buổi phát tin tối. Nàng được nghỉ sau giờ này, nhưng vẫn còn thức để làm việc nữa, mà giờ ấy cửa hàng thường rộng rãi. – Phải, thỉnh thoảng tôi làm việc khuya. Tôi làm xong lúc mười một giờ ba mươi. Tôi làm việc phát tin giờ chót… và tin lúc sáu giờ. Đấy là lúc thuận tiện để đi mua hàng.
Chàng có vẻ vui thích. – Cô làm cho đài nào? – Nàng nói cho chàng biết và chàng cười. Có lẽ số phận họ gắn bó với nhau rồi. – Cô biết không, chúng ta cùng làm cho một đài đấy. – Mặc dù chàng không gặp nàng, nhưng sàn quay chương trình của chàng cách văn phòng nơi nàng làm ba tầng lầu. – Tôi làm cho chương trình phim truyện nhiều tập cách phòng phát tin ba tầng lầu.
- Vui quá! Nàng cũng thích thú trước việc này, nhưng ít phấn kích hơn chàng. - Chương trình trình gì?
- A life worth living. – Chàng thản nhiên đáp, cố ý không để lộ sự tự hào của mình.
- Chương trình ấy rất hay. Tôi thường thích xem chương trình ấy trong lúc rảnh việc trước khi đi phát tin.
- Cô làm việc ở đó bao lâu rồi? – Chàng tò mò muốn biết về nàng và thích đứng bên cạnh nàng. Chàng mường tượng ngửi thấy mùi xà phòng gội đầu trên tóc nàng. Nàng sạch sẽ, thơm tho và bỗng chàng thắc mắc những chuyện ngớ ngẩn như nàng có dùng nước hoa hay không và nếu có thì loại nước hoa gì và không biết có phải loại chàng thích hay không.
- Ba năm, - nàng đáp. – Tôi đã làm những buổi truyền hình đặc biệt, những bộ phim hai giờ. Tôi làm công việc sản xuất phim. Nhưng rồi gặp may làm cho ban thời sự này… - Giọng nàng nhỏ dần rồi im bặt như thể không tin vào chuyện này, và chàng phân vân không biết tại sao.
- Cô có thích công việc này không?
- Thỉnh thoảng. Có lúc công việc khiến tôi chán nản. – Nàng nhún vai như thể ân hận sự yếu lòng của mình.
- Công việc của tôi nhiều khi cũng chán lắm. Tôi không tin mình làm được công việc này. Tôi đã thực hiện hình ảnh ngoài đời… nào là giết người, hiếp dâm và loạn luân. Những đề tài mà người Mỹ thích xem. – Chàng lại cười, đứng dựa người vào xe đạp. Nàng cười và bỗng nhiên thấy mình vô tư, hạnh phúc, giống như lần đầu họ gặp nhau.
- Anh là nhà văn à? – Nàng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, nhưng nàng thấy dễ nói chuyện với chàng và nàng không có gì phải làm sớm trong sáng chủ nhật này.
- Phải, - chàng đáp. – Nhưng tôi không thường xuyên viết về phần trình diễn nữa. Tôi chỉ đứng ngoài sàn quay mách nước cho các diễn viên. – Nàng không nghĩ ra là chàng là kiến trúc sư cốt truyện của chương trình và không muốn nói cho nàng biết.
- Viết lách vui chứ? Tôi muốn viết từ lâu nhưng cuối cùng tôi có khả năng về mặt sản xuất. – Hay ít ra đấy là điều Steven nói. Khi nghĩ đến anh ta, Bill thấy mắt nàng trở nên muồn bã.
- Tôi cam đoan nếu cố gắng viết, cô sẽ viết hay. Nhiều người nghĩ rằng viết là việc hết sức bí ẩn, như toán học, nhưng thực ra không phải thế. – Nhưng khi nói, chàng thấy nàng lơ đãng, không chú ý nghe, trông có vẻ buồn buồn như hồi nãy. Chàng nhìn nàng một lát, không ai nói gì, rồi bỗng nàng lắc đầu, cố nghĩ đến chuyện viết, không nghĩ đến Steven nữa.
- Chắc tôi không viết được. – Nàng nhìn chàng, vẻ rất buồn, khiến chàng muốn sờ tay vào người nàng.
- Có lẽ cô nên viết. Thỉnh thoảng viết lách giúp ta nhẹ bớt cõi lòng…- Nhẹ bớt gánh nặng đè lên trong lòng ta khiến ta buồn. Chàng truyền sang nàng những ý nghĩ tích cực, nhưng chàng không nói gì. Dù sao họ vẫn còn xa lạ, chàng không thể hỏi việc gì đã làm nàng khổ sở.
Nàng mở cửa xe, nhìn chàng trước khi bước vào chiếc AG. Nàng có vẻ như không muốn rời khỏi chàng, nhưng không biết nói gì. Câu chuyện ngắn ngủi giúp nàng bớt khổ và nàng nghĩ mình phải đi, nhưng lòng không muốn. – Hẹn gặp lại… - Nàng nói nhỏ. Chàng gật đầu.
- Tôi hi vọng thế. – Chàng cười, bất chấp chiếc nhẫn cưới trên tay nàng, đây là hành động hiếm thấy mơi chàng, nhưng nàng là người hiếm có. Dù chưa biết gì nhiều về nàng, nhưng chàng nghĩ thế.
Nàng lái xe đi, chàng đứng nhìn theo, tay giữ chiếc xe đạp khổng lồ.