Khi Adrian về nhà sau buổi phát tin lúc sáu giờ, chuông điện thoại reo, nàng liền chụp lấy máy nghe khi máy nhắn tin bắt đầu hoạt động, tay kia ném xuống ghế cái xách đeo vai, tờ báo và một số đồ vật nàng mua ở tiệm thuốc tây khi trở về nhà. Steven gọi về. Khi nàng nghe giọng anh ta, mọi vật đều ngưng hoạt động.
- Em khỏe chứ? – Giọng anh ta căng thẳng, lo lắng. Nàng hiểu tại sao. – Anh gọi em suốt buổi chiều. Tại sao em không trả lời điện thoại? – Anh ta rất lo lắng, goi nàng từ lúc mừi hai giờ trưa, nhưng chỉ có máy nhắn tin trả lời. khi nàng nghe điện thoại lúc bảy giờ, anh ta có vẻ điên tiết. Steven không muốn gọi đến văn phòng làm việc của nàng và nàng thì không muốn gọi anh ta. Nàng cần có thời gian suy nghĩ, trình bày cho chồng biết mình không phá thai.
- Em không có ở nhà, - nàng đáp. Nàng phải tùy cơ ứng phó vì sáng nay hai người đã nhất trí với nhau về công việc rồi. Steven chưa biết nàng đã không làm đúng điều họ nhất trí, cứ nghĩ nàng đã phá rồi.
- Em ở đâu? Họ giữ em tại phòng khám bệnh suốt cả ngày à? Có chuyện gì không ổn hay sao? – Steven có vẻ điên tiết, nàng vừa thương vừa giận anh ta. Anh ta để cho nàng làm việc này một mình, cứ nói rằng đây là việc nhỏ, dễ dàng thôi. Nàng tức điên lên vì chồng mình đã nghĩ thế.
- Không có chuyện gì bất ổn. – Nàng đáp rồi dừng lại một lúc khiến cho không khí giữa họ im lặng nặng nề. Rồi nàng quyết định nói cho anh ta biết, không chần chừ nữa. – Em không phá thai.
Lại im lặng một lát vì ngạc nhiên và sau đó anh ta mới nói lớn trong máy điện thoại: - Sao? Tại sao không? Em có gì không ổn khiến cho ông ta không phá à?
- Phải, - nàng bình tĩnh đáp rồi ngồi xuống. Bỗng nàng cảm thấy mình già nua mệt mỏi, những cảm xúc đã đè bẹp ngày nay trỗi dậy. Khi nghe chồng hạch sách, bỗng nàng thấy mình kiệt sức. – Có chuyện gì bất ổn. Em không muốn phá thai.
- Vì cô sợ quá nên không phá à? – Gọng Steven đay nghiến. Anh ta quá tức giận và nàng cũng thế.
- Nếu anh nói thế cũng được. Em muốn giữ đứa con của chúng ta. - Hầu như người nào cũng rất sung sướng khi biết mình có con. Nhưng cả hai đều nghĩ anh ta không có lương tâm trong vấn đề này.
- Tôi không phải là người như thế. Tôi không cảm động… không sung sướng… tôi nghĩ cô là đồ điên. Cô nói thế chỉ để mua chuộc tôi chấp nhận việc này, nhưng tôi báo cho cô biết, tôi sẽ không để cho cô làm như thế đâu.
- Anh nói về chuyện gì thế? Anh mới là người điên. Đứa con trong bụng em không phải là kẻ thù truyền kiếp… mà là tác phẩm do anh và em tạo nên. Mọi người đều thích ứng với chuyện này, họ không xem đứa bé như tên Mafia hại người đang hăm dọa mạng sống của mình.
- Adrian, tôi không thích luận điệu hài hước của cô.
- Còn tôi cũng không thích thái độ vô trách nhiệm của anh. Anh có gì bất ổn à? Tại sao anh để tôi một mình đi bác sĩ phá thai? Đây không phải là việc nhỏ như anh nói đâu. Mà là việc lớn. Việc đại sự. Và một trong những lí do khiến tôi không muốn phá nó là vì tôi yêu anh.
- Cô nói toàn chuyện rác rưởi. – Anh ta có vẻ lo sợ, đuối lí, và hoảng hốt trước lời lẽ của nàng. Adrian nghĩ họ không thể giải quyết chuyện này qua điện thoại, thậm chí trong tương lai gần cũng không. Steven cần phải bình tĩnh để thấy rằng đứa bé không phải là mối hiểm họa cho đời mình. Nhưng trước hết, cả hai đều phải ngưng giận nhau.
- Tại sao ta không đợi khi anh về nhà rồi mình bình tĩnh nói chuyện với nhau? – Nàng hỏi, nhưng anh ta vẫn tức giận.
- Không có gì để nói với nhau nữa. trừ phi cô tĩnh trí, đi phá thai. Tôi sẽ không bàn gì với cô đến khi cô đã làm xong chuyện ấy. rõ ràng chưa?- Anh ta hét lớn trong máy như đồ điên.
- Steven, chấm dứt đi! Hãy bình tĩnh trở lại! – Nàng nói như nói với một đứa bé mất trí, nhưng anh ta vẫn không bình tĩnh trở lại. Trong phòng khách sạn ở Chicago, anh ta run lên vì tức giận
- Đừng bắt tôi làm việc này nọ, Adrian. Cô đã phản bội tôi.
- Tôi không phản bội anh. – Suýt nữa nàng đã phá cười, anh ta có vẻ quá phi lí, nhưng sự thật không có gì vui vẻ để cười. – Đấy chỉ là tại nạn. Tôi không biết tại sao nó lại xảy ra hay do lỗi của ai. Bây giờ không thành vấn đề nữa. Tôi không trách bất kỳ ai. Tôi muốn giữ đứa bé.
- Cô mất trí rồi, cô không biết mình đang nói cái gì. Anh ta tỏ vẻ như người xa lạ. nàng nhắm mắt cố giữ bình tĩnh.
- Ít ra tôi cũng không điện loạn. Bây giờ ta đừng cãi nhau nữa, khi nào anh về nhà, ta sẽ bàn việc này.
- Tôi không có gì để nói với cô nữa, cho đến khi cô giải quyết xong cái thai.
- Như thế nghĩa là sao? – Nàng mở mắt. Giọng anh ta có cái gì đó kì lạ mà trước đây nàng chưa hề nghe, giọng nói lạnh lùng khiến nàng khiếp sợ, nàng phải nhắc mình nhớ đây chỉ là Steven mà thôi.
- Nghĩa là tôi nói quá rõ rồi. Cô chọn tôi hay đứa bé? Trục nó ra! Adrian này, tôi muốn ngày mai cô đi đến bác sĩ lại để phá nó đi.
Nàng cảm thấy như có bàn tay bóp nát trái tim mình. Nàng tự hỏi không biết anh ta có nói thật không, nhưng nàng nghĩ anh ta chẳng thể sai khiến mình được. Steven không thể khiến nàng chọn đứa bé và anh ta, làm thế là điên. Nàng nghĩ anh ta không thể đan tâm như thế.
- Này anh yêu… làm ơn… đừng như thế… em không thể trở lui… em không thể… em không thể làm thế.
- Cô phải làm. – Steven có vẻ như gần khóc, nàng muốn quàng tay ôm để an ủi chồng, nói với anh ta rồi mọi việc sẽ ổn. Ngày nào đó, sau khi đứa bé chào đời, anh ta sẽ tự cười mình vì những suy nghĩ này. Nhưng bây giờ anh ta không nghĩ như thees. – Adrian, tôi không muốn đứa bé.
- Anh chưa có đứa con nào hết. Tại sao anh không thư giãn cho khỏe, quên chuyện này đi trong vài ngày. – Nàng cảm thấy mệt phờ, nhưng bình tĩnh hơn từ khi nàng có quyết định dứt khoát.
- Tôi không thư giãn được cho đến khi cô phá thai.
Nàng ngồi yên lặng lắng nghe chồng, đây là lần đầu tiên trong ba năm nàng không thể làm theo ý kiến của anh ta. Không thể và không muốn làm cho chồng buồn thêm. Nàng không thể hứa rằng mình sẽ làm theo lời anh ta nói. – Steven… em xin anh… - Bỗng dưng nước mắt lại trào ra, nàng lại khóc. –Tôi không thể. Anh không hiểu được ư?
- Tôi chỉ hiểu điều cô đang làm cho tôi. Cô độc ác, tàn nhẫn không chịu làm theo yêu cầu của tôi, không chịu thông cảm cho nỗi khổ của lòng tôi. – Steven nhớ rất rõ mỗi lần bố anh ta làm cho mẹ có mang lại. Ông ta phải làm hai việc suốt nhiều năm, rồi sau đó ba việc, và cuối cùng, tội nghiệp thay, ông ta chết vì bệnh sơ gan. Khi ấy con cái trong nhà phải tứ tán khắp nơi, và đời anh đến chỗ bế tắc.
– Adrian, cô không quan tâm đến nỗi lòng của tôi. Cô không lưu tâm gì đến tôi. Cô chỉ quan tâm đến đứa bé trong bụng thôi. – Rồi bỗng anh ta khóc và Adrian tự hỏi nàng đã làm gì để chồng mình khóc. Nàng không hiểu. Steven đã nói khi nào giàu có, anh ta có thể bằng lòng có con, nhưng lại không nói mình ghét chúng, và không muốn có chúng. – Này, Adrian, cô cứ giữ đứa bé. Cô có thể giữ nó… nhưng không thể giữ tôi… Anh ta khóc trong máy, và nàng cũng khóc.
- Steven, em xin anh… - Nhưng anh ta cắt máy khi nàng nói đến đó, máy điện thoại trên tay nàng im lặng như tờ. Nàng không tin anh ta đau khổ đến vậy. Suốt hai giờ tiếp theo, nàng dằn vặt, phân vân không biết có nên phá thai hay không. Nếu anh ta quá muốn nàng phá thai, nếu đứa con là mối đe dọa lớn cho anh ta, nàng buộc anh ta phải chấp nhận đứa con có chính đáng không? Và việc nàng giết đứa bé để làm vừa lòng người đàn ông đã trưởng thành không muốn có con có đúng không? Steven sẽ thích nghi thôi, anh ta cần học cách để giải quyết vấn đề, sẽ nhận thấy nàng không bớt yêu mình, có lẽ nàng còn yêu anh ta nhiều hơn, và đời anh ta sẽ không gặp khó khăn. Nàng không thể giết đứa bé. Nàng nhớ giây phút đến văn phòng bác sĩ và cảm thấy rùng mình. Nàng sẽ giữ đứa bé va Steven phải chấp nhận việc đó. Nàng sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc này, anh ta chỉ việc ngồi yên, nghỉ ngơi thư giãn, đừng để chuyện này làm mình nổi điên là được.
Khi lái xe đi làm lúc mười một giờ, nàng vẫn tự nhủ lòng như thế. Và khi về nhà lúc mười hai giờ khuya, nàng cho máy nhắn gọi lui để xem anh ta có gọi điện không, nhưng chẳng có cuộc gọi nào cả. Ngày hôm sau khi nàng đi làm, nàng vẫn còn buồn về chuyện này, và nàng gọi đến văn phòng Steven làm việc để hỏi xem anh ta về chuyến bay nào. Họ trả lời cho nàng biết Steven sẽ về lúc hai giờ, nàng có nhiều thì giờ để ra phi trường đón chồng mình. Nàng hi vọng tối đó, họ sẽ bình tĩnh, cuộc sống trở lại bình thường như cũ. Cuộc sống sẽ bình thường trong một thời gian. Không chóng thì chầy, họ phỉ thích nghi với sự thật là nàng có thai như bao cặp vợ chồng khác. Họ sẽ mua nôi mây, làm phòng, chuẩn bị mọi thứ để đón đứa bé. Nghĩ đến chuyện đó nàng mỉm cười khi làm việc lại, lòng tự nhủ không nghĩ đến Steven nữa.
*******
Chiều đó, mọi người đang đứng trên sàn quay, nhìn Sylia bị giết. John vào nhà tù để thăm Vaughn, giả làm luật sư của cô ta. Khi Vaughn thấy anh ta, cô hoàn toàn kinh ngạc, và một lát sau, người lính canh để họ trong phòng dành riêng, không chú ý đến họ, John đưa tay bóp cổ Vaughn cho đến chết. Khi John bóp cổ, cô ta thốt lên những tiếng ú ớ nghe rất lạ lùng. Cảnh diễn thật tuyệt vời, Bill hài lòng với tất cả các diễn viên đóng trong phần này, khi màn trình diễn được phát hình xong, mọi người đều đến chia tay Sylia, họ khóc trước giờ chia ly. Sylia đã làm cho chương trình này một năm, bây giờ chia tay, mọi người sẽ nhớ cô ta. Sylia rất dễ mến, làm việc với cô ta thật thoải mái, ngay cả những người phụ nữ khác cũng thích cô. Ông đạo diễn gọi sâm banh và đưa cho Bill một ly giấy, khi ấy ông đứng bên cánh gà để xem vở truyền hình nhiều kì diễn tiến. Stanley cũng có mặt tại đấy, anh ta cảm thấy hơi lúng túng. Cuối cùng, Bill lặng lẽ rút lui, nhưng trước khi chàng về, Sylia đã thấy chàng, nói gì đấy với chàng mà không ai nghe hết, và chàng cười, nâng cao ly chúc mừng cô ta, rồi quay qua nâng ly chúc mừng Stanley.
- Chúc hai anh chị may mắn. Sống thật hạnh phúc ở New Jersey nhé. Nhớ viết thư cho tôi nhé, - Chàng trêu Sylia, rồi hôn lên má cô. Cô ta lại khóc, nghĩ rằng mình đã may mắn lấy Stanley làm chồng. Anh ta thuê chiếc Limousine dài trắng để di chuyển từ phòng quay ra phi trường. Họ nhanh chóng đến Newark vào tối đó, nên đồ đạc đã cho hết vào túi xách và bỏ lên xe rồi. Sylia đã bán căn hộ. Cô ta nhìn theo Bill khi chàng rời khỏi sàn quay với ánh mắt âu yếm. Chàng không quay nhìn lại, đi một mạch về văn phòng mình. Chàng đã trải qua một tuần dài khó khăn, nhưng cuối cùng mọi việc đều kết thúc tốt đẹp, và bây giờ chàng có thể yên tâm nghỉ ngơi cuối tuần. Khi Bill lái xe về nhà sau buổi trình diễn, Adrian trên đường ra phi trường. Điều nàng nghĩ đến là nên nói như thế nào với Steven.
Khi thấy Steven từ trên máy bay đi xuống, điều khiến nàng chú ý đến nhất là ánh mắt của anh ta. Steven đi thẳng về phía nàng mà không nói một lời, mắt ánh lên vẻ thù hận, thắc mắc.
- Tại sao cô đến đây? – Anh ta gay gắt hỏi, vẫn còn giận dữ sau cuộc nói chuyện của hai người đêm trước
- Em muốn đến đón anh, nàng đáp một cách dịu dàng. Nàng muốn cầm giúp chiếc cặp để anh nhẹ tay, nhưng anh không đưa.
- Cô khỏi cần đón. Tôi không muốn cô đến đón.
- Kìa… Steven… hãy công bằng…
- Công bằng à? – Anh ta bỗng đứng dừng lại giữa phi trường. – Công bằng à? Cô yêu cầu tôi phải công bằng à? Sau khi đối xử với tôi như thế à?
- Tôi không đối xử gì với anh sai trái. Tôi cố sức để giải quyết chuyện đã xảy ra. Chuyện xảy ra cho cả hai chúng ta. Tôi nghĩ anh bắt tôi làm một việc đáng buồn như thế là không công bằng.
- Cô đã làm một việc rất tồi tệ. – Steven đi về phía cửa ra, Adrian đi theo, phân vân không biết anh ta đi đâu. Nàng để xe trong nhà xe, còn anh ta đi về phía taxi đậu.
- Steven, anh đi đâu thế? – Anh ta đã ra bãi xe của phi trường, đến mở cửa một chiếc taxi. – Anh làm gì thế? – Bỗng nàng hoảng hốt. anh ta làm như không quen biết nàng. Nàng hoảng sợ khi thấy hành động kỳ lạ của chồng. Nàng không hiểu anh ta muốn gì. – Steven… - Người tài xế nhìn họ, ánh mắt tức giận.
- Tôi đi về nhà.
- Thì em cũng thế. Vì thế em ra phi trường.
- … để lấy đồ đạc của tôi. Tôi đã thuê một phòng ở khách sạn cho đến khi cô tỉnh trí. – Steven đang bắt chẹt nàng. Anh ta quyết định sẽ bỏ mặt nàng cho đến khi nàng phá thai.
- Lạy Chúa… Steven… - Nhưng anh ta đã đóng sầm cửa xe, , khóa cửa, đưa cho tài xế địa chỉ, và một lát sau, xe rời khỏi vỉa hè, để nàng đứng một mình kinh ngạc nhìn theo, phân vân không biết đời mình sẽ đi về đâu.
Nàng không ngờ anh ta lại đối xử với mình như thế và không tin mình sẽ bị bỏ rơi. Về đến nhà, nàng thấy anh ta bỏ đồ đạc vào ba cái vali, lấy theo hai cái vợt tennis, gậy đánh gôn, và cả một xách đầy giấy tờ.
- Tôi không tin anh sẽ làm chuyện này. – Nàng nhìn quanh, kinh ngạc. – Chắc anh đùa.
- Thật, - anh ta lạnh lùng đáp. – Rất thật. Đi cho đến khi nào cô tỉnh trí trở lại, khi ấy cứ gọi đến văn phòng báo cho tôi biết. Khi nào cô loại cái thai xong, tôi sẽ về.
- Còn nếu tôi không phá?
- Nếu không phá, báo cho tôi biết, tôi sẽ về lấy hết đồ đạc của mình.
- Chỉ đơn giản thế thôi ư? – Nàng cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, nhưng đồng thời cũng muốn chui xuống lỗ mà chết. Tuy nhiên, nàng vẫn nhìn chồng bình tĩnh, không để lộ sự hoảng sợ ra ngoài. – Anh xử sự như đồ điên. Tôi hi vọng anh biết thế.
- Tôi không nghĩ vậy. Theo tôi, cô đã vi phạm thỏa hiệp trung thực trong hôn nhân.
- Vì để cho có con phải không?
- Vì cái gì thì chắc cô đã biết. – Anh ta có vẻ cứng rắn và cương quyết, nàng muốn đánh vào mặt chồng.
- Phải. Tôi đã thay đổi thỏa hiệp. Nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể làm như thế. Chúng ta đủ sức để nuôi con. Và tôi nghĩ bất cứ ai có cuộc sống bình thường đều nghĩ thế.
- Tôi không muốn có con.
- Còn tôi không muốn phá thai chỉ vì anh không muốn có con và không muốn vì con mà anh phải vướng chân không đi du lịch bên châu Âu được.
- Tôi là đồ hà tiện.- Trông anh ta bị xúc phạm nặng. – Việc đi du lịch Châu u không dính dáng gì đến chuyện này. Chuyện này quan trọng hơn nhiều. Đứa con sẽ làm cho chúng ta mất nếp sống ổn định. Tôi không muốn một cuộc sống như thế vì sự điên cuồng, hay vì cô quá lo sợ không dám đi phá thai.
- Mẹ kiếp, tôi không quá lo sợ. – Nàng hét lớn. – Tôi muốn đứa con. Anh nghĩ không ra như thế sao?
- Tôi nghĩ cô làm việc này vì muốn gây ảnh hưởng đến tôi. - Nhìn vào mắt Steven, nàng nghĩ anh ta nghi mình phản bội.
- Tại sao tôi làm một việc như thế? – Nàng hỏi. Anh ta kiểm tra lại tủ để đảm bảo không quên những thứ cần thiết.
- Tôi không biết, - Steven đáp – Tôi chưa nghĩ ra.
- Anh nói nếu như tôi giữ đứa bé, anh sẽ bỏ tôi luôn à? – Anh ta gật đầu, nhìn nàng. Adrian chỉ còn biết lắc đầu. anh ta mang túi xách ra. – Anh bỏ tôi thật ư? – Nàng lại bật khóc, ngồi trên bậc cầu thang nhìn anh ta ì ạch xách vali đi, không tin đó là sự thật. Nhưng Steven đi thật. Sau hai năm rưỡi lấy nhau, anh ta bỏ đi vì nàng có con. Thật khó tin, nàng vần không hiểu nổi, ngồi nhìn anh ta đăm đăm, kinh ngạc. Sau khi đem cái xách cuối cùng ra, anh ta quay lui đứng ở ngưỡng cửa nhìn nàng.
- Quyết định ra sao hãy cho tôi biết. – Mắt anh ta lạnh như nước đá, mặt bình tĩnh. Nàng khóc và đi đến phía chồng.
- Đừng làm như thế với tôi… Tôi sẽ tốt… tôi hứa… tôi sẽ không để cho nó khóc… Steven, xin anh… đừng buộc tôi bỏ nó… và đừng ra đi. Tôi cần anh. – Nàng níu anh như trẻ con. Steven bước thụt lùi như thể nàng làm cho anh ta ghê tởm, hành động này lại làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ hơn.
- Hãy bình tĩnh và suy nghĩ cho kỹ, Adrian. Cô phải lựa chọn việc này. Tùy cô đấy.
- Không, không có sự lựa chọn. – Nàng khóc ngất. – Anh yêu cầu một việc tôi không thể làm được.
- Cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, - anh ta lạnh lùng nói, - tôi đã nói rồi, tôi không muốn nó. – Steven lấy cái vợt tennis, nhìn nàng lần cuối rồi không nói một tiếng, đi ra và đóng cửa. Adrian nhìn sửng vào chỗ anh ta đứng. thật khó tin anh ta đã làm thế với nàng. Anh ta bỏ nàng.