Ở trong phòng quay phim ngay dưới hành lang, Bill Thigpen đang ngồi trên ghế đẩu, nói chuyện với người đạo diễn, chàng càu nhàu than vãn:
- Làm sao tôi biết cô ấy ở đâu? Cô ta trả phòng khách sạn cách đây một tuần rồi. Tôi không biết cô ấy đi với ai. Tôi không biết cô ấy đi đâu. Sylia lớn rồi và việc cô ấy đi với ai không dính dáng gì với tôi… Cho đến khi cô ta làm cho chương trình quay của tôi bị gián đoạn, tôi mới quan tâm đến việc này. Bây giờ việc Sylia vắng mặt mới có quan hệ đến công việc của tôi, nhưng tôi không biết cô nàng ở đâu.
Sylia Stewart đi Las Vegas không về từ tối chủ nhật tuần trước. Khách sạn ở đấy cho biết cô ta trả phòng vào sáng thứ hai, trước đây chín ngày nhưng cô ta không trở lại làm việc. Bill cảm thấy e ngại, bèn đến nhà Sylia để kiểm tra, và kết quả thật cô ta không về.
Họ đã viết kịch bản khác để thay thế trong tuần qua, nhưng việc vắng Sylia, chuyện làm phim hết sức chán nản.
Trong vài ngày nữa nếu cô ta vẫn không về, họ phải thay người khác thôi. Bill đã nói thế với ông đạo diễn. Không thèm gọi về để trình bày lí do vắng mặt, rõ ràng cô ta đã vi phạm hợp đồng.
- Nếu cô ta không xuất hiện trong buổi trình diễn vào ngày mai, tôi sẽ thay cho quý vị người khác. – Bill nói với nhà đạo diễn và một người phụ tá sản xuất. Sáng hôm nay họ đã gọi một trong những công ty môi giới diễn viên, nhưng không dễ gì người thay thế cô ta sẽ làm cho khán giả hài lòng.
- Hôm nay mọi người đã có bài mới chưa? – Ông đạo diễn hỏi, cau mày nhìn tập bản thảo Bill vừa đưa cho mình. Đây là toàn bộ kịch bản mới, rõ ràng Bill đã giục các nhà văn làm việc cả ngày lẫn đêm trong thời gian Sylia vắng mặt. Kịch bản này được viết đột xuất dùng cho chuyện phim nhiều tập trong thời gian cô ấy đi vắng. Chuyện phim diễn tiến trong thời gian Vaughn Williams ở trong tù, có nhiều pha rất sinh động, nhưng thời gian này chỉ kéo dài chín ngày thôi, không thể nào kéo dài lâu hơn. Nhân vật này vẫn còn ở trong tù, bị giam cầm vì tội giết người anh rể của cô ta cách đây chín ngày, vào ngày thứ sáu.
Bill ở lại trong phòng quay cho đến khi họ quay phim, chàng xem toàn bộ buổi trình diễn, hài lòng vì mọi người đóng vai trong kịch bản rất giỏi. Khi buổi phát sóng kết thúc, chàng khen ngợi mọi người rồi quay về văn phòng. Nửa giờ sau, cô thư kí báo cho chàng biết qua máy nội đàm rằng có người muốn gặp chàng.
- Người nào tôi biết không? Hay chúng ta phải giữ bí mật? – Chàng quá mệt vì làm việc khuya nhiều đêm liền, nhưng sung sướng vì công việc tiến hành tốt đẹp. Chàng nghĩ, được thế là nhờ mình có đội ngũ nhân sự hùng hậu, hai nhà văn tích cực và người đạo diễn năng nổ, có tài. – Ai đây, Betsey?
Cô thư kí im lặng một lát mới đáp: - Cô Stewart.
- Cô Stewart của chúng ta ư? – Cô Stewart mà chúng ta tìm khắp bang Nevada ư? – Chàng nhướng mắt kinh ngạc.
- Người ấy chứ còn ai nữa.
- Vui lòng mời cô ta vào. Tôi đang nóng lòng cần gặp cô ta đấy.
Sylia bước vào phòng ngay khi Betsey mở cửa. Cô ta đi vào như một đứa bé khiếp sợ, và trông cô ta đẹp hơn bao giờ hết. Mái tóc đen dài xõa xuống lưng như nàng Bạch Tuyết, mắt mở to nhìn chàng với vẻ ân hận. Bill đứng dậy khi cô ta vào phòng, nhìn cô ta chăm chăm như nhìn một bóng ma.
- Cô ở đâu về đấy? – Chàng hồi hộp hỏi. Cô ta nhìn chàng, không biết tại sao, bèn bật khóc.
- Chúng tôi quá lo, gọi đến khắp Las Vegas. Các bạn trong nhóm nói họ để cô lại với một người nào đó. Chúng tôi định gọi đến cảnh sát Nevada, nói cho họ biết cô mất tích. – Chàng lo cho cô ta cả tuần qua, sợ có chuyện gì không hay xảy ra.
Sylia nấc lên một tiếng, ngồi xuống ghế nệm dài. Chàng đưa cho cô ta chiếc khăn. – Tôi xin lỗi.
- Cô xin lỗi là đúng. Nhiều người đều lo cho cô. – Chàng nói như nói với một đứa con nít. Bỗng dưng chàng mừng là vì ít ra việc Sylia xuất hiện như thế này cũng làm cho chàng hết gặp khó khăn. – Cô ở đâu? – Bây giờ việc cô ở đâu không quan trọng nữa, vì cô đã về, vô sự. Chính điều này làm cho chàng lo. Chàng biết ở Las Vegas có nhiều chuyện quái đản xảy ra. Nhất là đối với những cô gái như Sylia Stewart. Đặc biệt khi họ ngủ với một người xa lạ.
Nhưng bây giờ cô ta nhìn chàng đăm đăm và lại khóc.
- Tôi đã lấy chồng.
- Cô làm gì? – Bỗng dưng chàng có vẻ sửng sờ. Chàng đã nghĩ đến đủ thứ xảy ra cho cô ta, nhưng chàng không nghĩ đến chuyện này. – Lấy ai? Lấy anh chàng trong phòng cô vào tối hôm nọ phải không?
Cô ta gật đầu và hỉ mũi. – Anh ấy làm việc trong ngành may mặc ở New Jersey.
- Ôi lạy Chúa. – Bill nặng nề ngồi xuống bên cạnh cô ta trên ghế nệm dài, lòng phân vân không biết chàng có hiểu cô ta hay không. – Cái quái gì làm cô hành động như thế?
- Tôi không biết. Tôi chỉ… anh thường làm việc quá nhiều… tôi cảm thấy quá cô độc.
Lạy Chúa. Cô ta hai mươi ba tuổi, đẹp lộng lẫy, mà khóc vì cô đơn. Hơn một nửa phụ nữ ở Mỹ chắc đều muốn vui chơi, muốn có người tình bên cạnh như cô ta. Cô ta lấy một kỹ nghệ gia ngành may mặc không quen biết để làm chồng, và đi nghỉ cuối tuần với anh ta tại Las Vegas. Bỗng dưng Bill tự hỏi không biết có phải lỗi của mình không. Có lẽ nếu chàng không lơ là, nếu chàng không quá lo cho chương trình diễn phim… thật là điệp khúc quen thuộc. cô ta đã đi theo con đường của Leslie. Nhưng có phải chàng chịu trách nhiệm hết không? Phải chăng đây là do lỗi của chàng mà ra? Tại sao họ không thích nghi với lối sống của chàng? Tại sao họ bỏ chạy khỏi chàng để làm một công việc điên cuồng như thế? Rồi bây giờ cô gái này đi lấy một người xa lạ. Bill ngạc nhiên nhìn cô ta.
- Bây giờ cô sẽ làm gì, Sylia? – chàng muốn nghe cô ta trả lời.
- Tôi không biết. Tôi nghĩ tuần sau tôi sẽ dọn đến New Jersey. Chồng tôi tên là Stanley, anh ấy phải về Newark vào thứ ba.
- Thật tôi không ngờ. – Bill dựa đầu ra sau ghế nệm dài, cất tiếng cười. Chàng không thể nín được cười. Betsey ngồi ở ngoài mà cũng nghe được chàng cười, chị mừng vì chàng không to tiếng. Ít khi chàng to tiếng với ai, nhưng chị nghĩ việc Sylia biến mất như thế sẽ khiến chàng nổi nóng.
– Cô và Stanley phải về Newark vào thứ ba… có phải thế không?
- Phải… - Trông Sylia có vẻ bối rối. – Đại loại như thế. Nhưng tôi biết tôi có hợp đồng đóng cho chương trình một mùa nữa. – Thực ra cô ta tưởng chàng sẽ tống cổ cô ta ra khỏi chương trình sau khi gọi cô vào tối hôm đó, và trong lúc hoảng sợ, cô ta đã thành hôn với Stanley. Sylia không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng ông ta rất tốt với cô, ông ta mau cho cô chiếc nhẫn kim cương thật đẹp ở Las Vegas, lại hứa quan tâm chăm sóc cô khi cô đến Newark. Ông ta hứa sẽ kiếm cho cô công việc người mẫu thật tốt, và nếu muốn cô có thể đóng phim ở New York. Cả một chân trời mới mở rộng trước mắt cô, và xét theo vài khía cạnh việc cô ta lấy người trong kỹ nghệ may mặc ở Newark không phải là không đúng vai cho Sylia Stewart
–Tôi phải thực hiện hợp đồng như thế nào? – Cô ta nhìn Bill, ánh mắt van lơn, và chàng lại cất tiếng cười. Chàng thật không thể nín được cười, vì chuyện đời quá phi lí. Không thể nào nghiêm trang với một việc như thế. Cuộc đời diễn ra như một vở kịch, chàng thấy cuộc đời quá tức cười.
- Sylia, chắc cô phải biết phải làm gì theo hợp đồng rồi chứ? Cô phải làm cho tôi thêm hai ngày nữa, hôm nay và ngày mai, trên sàn quay, để đóng cho trọn vai. Rồi chúng tôi sẽ giết cô trong cảnh sôi động nhất mà cô đã chứng kiến vào hôm thứ sáu. Sau đó, cô tự do ra đi. Cô có thể về nhà với Stanley ở Newark và đẻ mười đưa con, miễn là cô đặt tên đứa con đầu lòng theo tên tôi. Tôi giải thoát cô khỏi hợp đồng.
- Thật ư? – Trông cô ta có vẻ ngạc nhiên. Chàng cười sung sướng.
- Phải, thật. Vì tôi là người tốt, tôi đã làm cho cô thất vọng vì không chú ý quan tâm đến cô. Tôi nợ cô, em yêu à. Và đây là món nợ tôi trả cho cô. – Chàng rất mừng vì cô ta xuất hiện đúng lúc. Họ sẽ dùng cô ta để quay hết phần phim còn lại. Theo chương trình, John sẽ giết Vaughn, vì cô ta đã thấy hắn giết kẻ buôn ma túy. Và câu chuyện sẽ tiếp tục từ đấy, mãi mãi.
- Tôi xin lỗi, em yêu à, - Chàng dịu dàng nói. – Tôi thấy bây giờ mình không xứng đáng để làm chồng. Đúng ra là không bao giờ xứng. Tôi đã kết hôn với chương trình này rồi.
- Vậy thì rất tốt. – Sylia nhìn chàng bẽn lẽn. – Anh không giận tôi chứ?... không giận vì tôi đã làm… tôi muốn nói vì tôi đã lấy chồng.
- Không, nếu cô được hạnh phúc. – Chàng thành thật nói. Mối tình của cô ta với Bill chỉ diễn ra hời hợt, tùy tiện, và cả hai đều biết thế. Cả hai đều xem nhẹ mối tình này, cô ta đã chứng minh điều này khi đi nghỉ mát cuối tuần với một người xa lạ, và Bill cho rằng đấy là lí do chính đáng.
- Tôi xin phép được hôn cô dâu chứ? – Chàng đứng dậy, cô ta vẫn còn ngạc nhiên vì thấy chàng để cho mình ra đi một cách dễ dàng như vậy. Sylia cứ tưởng chàng sẽ rất tức giận, sẽ tống cổ cô ta ra khỏi chương trình mà không thanh toán hợp đồng. nếu chàng để cho cô ta ra đi như thế này, cô ta sẽ dễ dàng tìm việc ở New York.
Cô ta quay qua phía chàng, chuẩn bị ôm nhau và hôn đắm đuối như trước đây, nhưng chàng chỉ hôn nhẹ lên má cô, và bỗng dưng chàng nghĩ chàng sẽ nhớ cô ta. Chàng thích nét dịu dàng, thích lòng tốt của cô ta, và họ đã trải qua với nhau những giây phút vui sướng. Cô ta đã quen thuộc với chàng, họ là bạn tốt, và bây giờ chàng lại cô đơn một mình. Nhưng chàng nghĩ đừng dan díu với ai trong công ty chắc là sẽ thoải mái hơn. Không lấy vợ lại để sống buông thả là một sai lầm. Hiện giờ đời chàng không có người đàn bà nào, chàng không biết mình có quan tâm đến vấn đề này không nữa.
– Cô tính sao về số quần áo để lại nhà tôi?
- Chắc tôi phải đến lấy hết để đi. – Cô ta đã quên số quần áo này. Không nhiều, nhưng cũng khoảng một vali quần áo tốt cô ta để trong tủ của chàng.
- Muốn đến lấy ngay bây giờ không?
- Muốn. Tôi phải gặp Stanley tại khách sạn Beverley Wlishire lúc bốn giờ. Nhưng tôi có nhiều thì giờ. – Trong giọng cô, có hàm ý gì đấy, nhưng chàng giả vờ không chú ý. Bây giờ đối với chàng, chuyện ấy đã hết rồi. Cô ta đã làm chuyện phải làm, và chàng không hề có ác ý với cô, nhưng chàng không muốn cô ta nữa.
Chàng rời khỏi văn phòng với cô ta và chàng biết mọi người nghĩ rằng họ đến nhà chàng để yêu vội yêu vàng một chút. Nhưng chàng chỉ cười, lái xe chở Sylia về căn hộ của mình, và giúp cô ta thu dọn đồ đạc. Rồi chàng lái xe chở cô ta về nhà.
- Muốn lên phòng tôi không? – Cô ta nhìn chàng buồn bã một lát khi lấy thùng đồ cuối cùng trên xe hơi. Nhưng chàng chỉ lắc đầu. Một lát sau, chàng lái xe đi và đời chàng đang lật qua trang khác.