Tháng chín trôi qua với công việc dồn dập và những đêm hạnh phúc, những ngày cuối tuần sung sướng. Đến cuối tháng, người ta bắt đầu nghi ngờ rằng nàng có thai. Nàng đã có thai sáu tháng, và dù nàng mặc áo quần rộng đến đâu, người ta cũng dễ thấy bên dưới áo quần có cái gì khác lạ. Nhưng nàng không xin nghỉ hộ sản, nàng định làm việc đến sau khi sinh sẽ nghỉ luôn, như thế đơn giản hơn.
- Nếu nghỉ trước, chắc em rầu thúi ruột. – Nàng nói với Bill như thế. Chàng đồng ý với nàng. Chàng nghĩ rằng chừng nào bác sĩ còn nói sức khỏe nàng tốt, thì nàng muốn làm gì tùy ý. Và chàng nhắc lại đề nghị mời nàng làm việc với ban phụ trách phim truyện sau khi sinh xong và có lẽ phải nộp giấy thông báo cho phòng thời sự biết trong tháng mười hai.
Họ đi ăn ngoài rất nhiều, đến các nhà hàng yên tĩnh để thư giản như các tiệm Ivy, Chianti và Bistro Garden, rồi thỉnh thoảng đến các tiệm ồn ào hơn, sinh động hơn như Morton, Chasen và… dĩ nhiên là cả Spago. Họ nói chuyện với các cậu bé mỗi tuần ít nhất hai lần, các bé đều khỏe mạnh. chương trình phim truyện của Bill được đánh giá cao hơn bao giờ hết. Mọi việc đều tốt đẹp và Bill nhắc nàng nhớ rằng lần sau có đi khám bác sĩ, nói cho chàng biết để chàng cùng đi. Bây giờ đứa bé cũng là con của chàng rồi, dù giống là của ai chăng nữa, nhưng chàng đã làm tình với nàng, đã cùng sống với nàng, thì nó cũng xem như con của chàng. Adrian không chối cãi điều này.
Nàng không nghe tin tức của Steven từ tháng sáu và không nghe luật sư của anh ta nói gì từ tháng bảy nhưng nàng không lo lắng về chuyện này. Nàng biết việc li dị đang được tiến hành, nhưng không muốn suy nghĩ gì nhiều. Nàng bận bịu công việc và sống hạnh phúc với Bill. Nàng không ngủ ở nhà mình từ tháng tám, vào đêm các cậu bé con của nàng ra về.
Nhưng cuốc gọi điện thoại của luật sư của nàng vào hôm mồng một tháng mười vẫn làm cho nàng ngạc nhiên. Ông ta gọi đến nói rằng Steven muốn rao bán căn hộ, nàng đã biết trước, nhưng vẫn bàng hoàng kinh ngạc. Biết rằng mình có nhà riêng, mặc dù nàng không ở, cũng dễ chịu hơn là không có.
- Họ muốn chắc chắn khi nhà rao bán sẽ không có bà ở đấy. – Người luật sư nói.
- Tốt thôi, - nàng lạnh lùng đáp.
- Họ muốn bà giao chìa khóa cho người môi giới địa ốc, và giữ căn hộ thật ngăn nắp.
- Việc ấy không khó. Họ có nói cho ông biết anh ta đã lấy đồ đạc đi hết rồi không? Tôi chỉ còn cái giường ngủ và áo quần trong tủ âm tường, một tấm thảm, một cái ghế đẩu trong bếp. Tôi sẽ cố làm cho căn hộ được sạch sẽ. – Dù căn hộ không có đồ đạc, nhưng nàng vẫn thấy vui, muốn giữ cho nó được sạch sẽ.
- Thế bà không sắm đồ đạc khác à?- Vị luật sư có vẻ ngạc nhiên khi nghe nàng nói như thế. Trước đây nàng đã quên nói cho ông ta biết. Luật sư của Steven không nói cho ông ta biết điều này, nhưng ông ta nghi rằng có nhiều chuyện khác nữa mà Steven không nói cho ông biết, như là tại sao anh ta từ chối con mình và li hôn với người đàn bà vừa biết điều vừa đứng đắn.
- Không, tôi không sắm. Căn hộ trống trải.
- Như thế khó giới thiệu đấy. Có lẽ họ tưởng bà sắm bàn ghế khác rồi.
- Steven chắc đã nghĩ đến chuyện này trước khi anh ta dọn hết đồ đạc đi. Tôi không sắm đồ đạc là để cho anh ta có thể bán căn hộ một cách dễ dàng.
- Bà Townsend này, bà có muốn mua phần của ông ấy không?
- Không, tôi không mua. Và dù muốn, tôi cũng không có tiền để mua. – Ông luật sư đã nói cho họ biết ông muốn bán bao nhiêu, nàng nghĩ giá như thế quá cao. Nhưng nếu ông ta bán được giá đó, nàng sẽ có một nửa, nên nàng không bàn luận làm gì. – Việc li dị đến đâu rồi? – Nàng thận trọng hỏi. Đây là vấn đề vẫn còn tế nhị với nàng.
- Mọi việc đang tiến hành. – Ông ta chần chừ một lát rồi quyết định hỏi, dù chồng nàng không muốn biết. – Vấn đề thai nghén của bà như thế nào?
- Tốt đẹp. – Rồi nàng hỏi: - Có phải luật sư của Steven hỏi về việc này không?
- Không, ông ta không hỏi. – Luật sư của nàng ngần ngại đáp. Nàng chỉ còn biết gật đầu.
- Có gì nữa không?
- Không. Chỉ có về căn hộ. Chúng tôi sẽ bàn bạc với các người môi giới địa ốc, và khuyên bà nên bán cho ai. Khi nào thì bà có thể cho họ xem nhà?
Nàng suy nghĩ một phút rồi nhún vai. – Ngày mai. – Chẳng có việc gì làm hết. Ngay cả tủ quần áo cũng trống trơn, vì hiện một nửa vật dụng của nàng đã nằm trong tủ phòng dành cho khách của Bill.
- Mai chúng ta sẽ gặp nhau. – Nàng cảm ơn ông ta và gác máy. Khi Bill đến đón nàng về nhà sau buổi phát tin lúc sáu giờ chiều, nàng vẫn còn trầm tư mặc tưởng. Bây giờ chàng đến đón nàng nhiều lần, khiến cho mọi người bàn tán xôn xao. Họ biết chàng là ai, nhưng họ muốn biết chàng và nàng có mối quan hệ như thế nào. Nàng vẫn không nói gì về việc mình có thai. Khi bị người đàn bà mà nàng không ưa hỏi, nàng nhìn thẳng vào mặt chị ta và đáp: Không, tôi không có thai.
- Hôm nay có chuyện gì phải không? – Khi lái xe về nhà, chàng hỏi vì thấy nàng không vui. Chàng đã mua cua để ăn tối.
- Không có gì nhiều, - nàng nói dối. Nàng vẫn còn bối rối vì cuộc gọi từ ông luật sư của mình.
- Em có vẻ lặng lẽ.
- Anh quá thông minh, không giấu gì anh được. – Nàng nghiêng qua hôn chàng. – Hôm nay luật sư của em gọi.
- Chuyện gì thế? – Bỗng chàng có vẻ lo lắng.
- Steven rao bán căn hộ.
- Em lo phải không? - Chàng cau mày nhìn nàng. Chàng không thích nói về Steven. Và nàng cũng không thích khi nhắc đến Leslie.
- Lo chứ. Mình có nhà, dù không ở cũng thấy yên tâm hơn.
- Tại sao? Có nhà hay không có gì khác nhau đâu?
- Nếu anh chán em thì sao? Hay chúng ta gây gỗ nhau, hay… em không biết… khi các con anh trở lại ăn lễ Tạ Ơn, chúng ta sẽ làm gì? – Nhưng nàng nghĩ rằng đến khi ấy chắc căn hộ đã bán rồi.
- Chúng ta sẽ nói với chúng rằng chúng ta yêu nhau, em sắp sinh con, chúng ta sống cùng. Đấy, chúng ta sẽ nói với chúng như thế. Không có gì to tát hết.
Nàng cười gượng với chàng. – Anh viết truyện phim nhiều tập lâu rồi. Chuyện này đối với anh bình thường, nhưng với mọi người thì không bình thường và với Adam và Tommy cũng như thế. Nếu em ở luôn tại nhà anh, chắc chúng sẽ thấy nhà quá đông, và đâm ra giận em. – Nghĩ đến chuyện này suốt ngày, nàng thấy lo lắng.
- Vậy em tính sao? Em muốn có nhà riêng phải không? – Trông chàng rất khổ sở.
- Điên mới muốn thế. Em chỉ nói rằng em không thích anh ta bán nhà. Có nhà vẫn hay hơn.
- Anh ta muốn bán nhà bao nhiêu? – Nàng nói cho chàng biết và chàng huýt sáo. – Thế thì quá nhiều. Nhưng anh nghĩ anh ta bán với giá ấy thì em sẽ có một nửa. Gởi tiền vào ngân hàng hay hơn là giữ căn hộ em không dùng mà chỉ ngồi chơi.
Nàng thở dài, gật đầu đồng ý. – Anh nói đúng, chuyện này không quan trọng gì. Rồi cũng sẽ quen thôi.- Từ tháng sáu đến giờ, có nhiều chuyện nàng đã quen rồi. Có nhiều chuyện thay đổi rất kỳ diệu.
- Anh ta có nói chuyện với em không? – Bill bình tĩnh hỏi, chàng đậu xe vào bãi. Chàng lái chiếc xe có thùng gỗ của mình. Nàng lắc đầu. Steven không muốn nói.
Nàng sáng hôm sau, nàng gọi Steven tại văn phòng anh ta. Nàng nhận ra giọng nói của cô thư kí, nàng lễ phép yêu cầu cô ta cho mình nói chuyện với chồng.
- Xin lỗi, ông Townsend bận việc rồi. Ông ấy đang họp.
- Xin lỗi, cô vui lòng thông báo cho ông ấy biết có tôi gọi đến, - nàng nói.
- Tôi sợ làm phiền ông ấy.
- Xin cô nói thử xem sao, - nàng năng nỉ, cảm thấy tức giận. Rõ ràng Steven đã dặn cô thư kí đừng nối đường dây với anh ta khi Adrian gọi đến, nàng đâu đáng bị đối xử như thế.
Cô thư kí biến mất rồi hai phút sau, cô ta nói lại. Rõ ràng cô ta giả vờ chứ thời gian hai phút, không thể nói với ai chuyện gì được. – Cô ta nói. – Xin lỗi, ông Townsend bận việc cả ngày, nhưng tôi sẵn lòng ghi lại lời nhắn của bà. – Nói với anh ta chết quách đi cho rảnh mắt, nàng muốn nói như thế, nhưng lại không nói. Còn nhiều cách khác để đối phó, nàng cứ thử xem sao.
- Nói với ông ấy rằng tôi gọi đến để nói về việc bán nhà, - nàng nói, rồi nói sang chuyện quan trọng hơn, - và nói về thai nhi. – Nàng đã thả quả bom. Im lặng nặng nề tiếp đó. – Cám ơn nhiều.
- Tôi sẽ nói cho ông ấy biết ngay, - cô thư kí vội vã nói, làm như thể anh ta không biết. Nhưng Adrian biết Steven rất ghét tin nhắn. nếu cô thư kí biết, thì sớm muộn gì mọi người sẽ bàn tán xôn xao chuyện này.
Nàng anh ta không gọi. Nửa giờ sau, ông luật sư của anh ta gọi. Steven đã gọi cho ông ta trong bảy phút. Ông ta gọi luật sư của nàng nhưng không gặp.
- Có chuyện gì rắc rối à, bà Townsend? Tôi biết sáng nay bà gọi cho... ông Townsend.
- Đúng thế. Tôi muốn nói chuyện với anh ấy. – Trong giây phút tức giận, nàng muốn hỏi tại sao anh ta lại làm như thế, tại sao anh lại lấy hết đồ đạc đi và tại sao từ bỏ đứa con của mình. Bây giờ thai nhi đã sinh sôi nảy nở, nàng cảm thấy nó lớn mạnh, bụng nàng đã khá to, nàng không hiểu nổi tại sao anh ta bỏ đi. Hành động đó thật vô nghĩa, nàng muốn nói chuyện với anh ta về chuyện này. Chuyện này không liên quan đến việc nàng yêu Bill. Nàng rất yêu chàng. Nhưng Steven vẫn là bố của đứa bé.
- Bà nói cho tôi biết lí do tại sao bà gọi ông ấy được không? – Ông ta cố làm ra vẻ tử tế. Steven đã có ý kiến cương quyết rồi.
- Không được, đây là chuyện cá nhân.
- Tôi xin lỗi. – Ông ta ngừng nói và Adrian hiểu biết sự thể.
- Anh ấy không nói chuyện với tôi, phải không?
Ông luật sư không muốn trả lời trực tiếp với nàng, nhưng chính vì không trả lời mà hiểu rõ vấn đề như thế nào.
- Ông ấy nghĩ rằng… chuyện này sẽ rất khó khăn cho cả hai người, nhất là với tình hình như hiện nay. – Ông ta sợ nàng sẽ dùng tình cảm và đứa bé để làm áp lực lên Steven. Ông ta không biết rằng nàng đang sống với một người đàn ông rất tốt và chàng muốn nhận đứa bé là con mình. Ông ta sẽ không thể nào hiểu được điều này.
- Có vấn đề khó khăn vì việc thai nghén phải không? Mặc dù phương pháp đối xử với em bé hợp pháp nhưng vẫn có cái gì liên quan đến ông Townsend à? – Nàng muốn bảo ông ta im miệng đi, muốn bác bỏ tính hợp pháp và sự quan tâm đến nàng bằng tình người. Nhưng điều không hay là ông ta cố tránh.
- Không, đừng quan tâm. Ông nói với anh ta hãy quên chuyện ấy đi. – Đấy đúng là điều anh ta muốn. Steven đã nói với ông luật sư rằng anh ta muốn quên mọi việc về nàng, nhưng ông luật sư không nói cho nàng biết.
Nàng gác máy và cả chiều hôm ấy buồn vô kể. Thấy nàng buồn, Bill nghĩ là vì việc căn hộ. Chàng thấy buồn như vậy là ngốc. Nhưng chàng không biết nàng đã gọi cho Steven, nàng muốn nói chuyện với anh ta, muốn hỏi lý do tại sao. Không phải nàng muốn thay đổi ý, nàng chỉ muốn biết tại sao anh ta không yêu mình, tại sao không chịu nhìn nhận đứa con. Hẳn có lí do anh ta mới làm thế, có gì quan trọng hơn thời thơ ấu khó khăn. Nhưng nàng không muốn Bill chạm tự ái. Nàng ngồi bình tĩnh trong phòng khách, đưa ý kiến sau bữa ăn tối họ sẽ gọi cho các đứa bé. Nói chuyện với các đứa bé thường làm cho nàng vui. Ngày hôm sau, ông luật sư của nàng gọi đến, nói cho nàng biết tên của người môi giới địa ốc, ông ta sẽ đưa khách đến để xem căn hộ.
Cuối tuần đó, nàng và Bill đi nghỉ xa, đến thứ hai nàng mới cảm thấy người tươi tỉnh hơn. Căn hộ không còn là vấn đề quan trọng, nàng nhận ra nàng không cần căn hộ riêng cho mình nữa. Nàng sống với Bill đầy đủ, hạnh phúc rồi. Căn hộ nàng từng ở với Steven không đáng giá để nàng cố giữ lấy.
Họ đến ở lại chơi với bạn bè của chàng tại Palm Beach. Một diễn viên khi còn trẻ đã từng đóng trong chương trình của chàng và sau đó đóng phim điện ảnh thành công. Anh ta rất dễ thương, có gia đình, Adrian rất thích vợ anh ta. Họ đã hưởng ngày cuối tuần thú vị, hai vợ chồng anh ta đùa Bill về cái thai. Họ nghĩ rằng thai nhi là con của chàng, họ thấy việc chàng và nàng không cưới nhau mà có con là rất bình thường. Họ vui vẻ đề nghị hai người lấy nhau và Janet, vợ của người diễn viên, hoàn toàn ủng hộ “ kết quả kỳ diệu” của hai người là nàng đã có thai.
Có nhiều lúc Adrian phân vân không biết mình có vượt qua được việc thai nghén này không, có lúc nàng lại quên việc mình có thai. Việc này tùy vào hoàn cảnh nàng sống, tùy vào lúc vui lúc buồn và tùy vào chuyện xảy ra. Nhưng điều còn lưu lại trong óc nàng, nhờ Janet đã nhắc nhở cho nàng nhớ, là cuối đường, phần thưởng không phải là sự vinh hoa phú quý, mà, như Janet nói, sự vinh hoa phú quý chỉ là phù du, con cái mới là vật kỳ diệu đáng quý nhất. Sau kỳ nghỉ cuối tuần, hai người cảm thấy vui sướng và hưng phấn về đứa bé trong bụng nàng. Bill tìm thấy cuốn sách mà chàng đã mua cho nàng nhưng hai người chưa đọc, bây giờ chàng đọc cho nàng nghe. Cuối cùng, họ làm tình, và ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, vào lúc đang làm việc, luật sư của nàng gọi điện và tuyên bố rằng có người đã đề nghị mua căn hộ với giá do Steven đưa ra. Nghe xong, nàng rất ngạc nhiên. Giá căn hộ theo lời hô của anh ta là trong vòng mười ngàn đô la, Adrian thật không tin được có người bằng lòng mua giá này.
- Đã thỏa thuận rồi à?
- Chúng tôi rất ngạc nhiên, và người mua muốn dứt điểm trong vòng ba mươi ngày, nếu bà đồng ý với giá này. Chúng tôi nhận thấy có thể giao nhà như thế này thì quá sớm cho bà. – Nhưng bỗng nàng chẳng quan tâm, ngày ấy sẽ đúng vào ngày mười một, các con chàng sẽ đến mừng lễ Tạ Ơn, Bill nhất quyết đòi nàng ở lại với chàng, và đã đề nghị sẽ biến phòng dành cho khách thành phòng trẻ con trong vài tháng sắp đến. Điều này làm cho nàng quá ngạc nhiên. – Bà nghĩ sao về thời hạn giao nhà trong ba mươi ngày? – Ông luật sư hỏi nàng.
- Tốt. – Ông ta ngạc nhiên khi nghe nàng trả lời.
- Và giá bán? – Nàng ngồi yên lặng một phút, nhưng nàng muốn từ giả căn hộ và Steven.
- Cũng tốt thôi.
- Bà bằng lòng ư?
- Vâng. – Lạy Chúa. Tống khứ đi. Tống khứ đi.
- Chiều nay tôi sẽ đưa giấy tờ cho bà kí. Kí xong tôi sẽ gởi lại cho luật sư của chồng bà.
- Tốt.
- Chúng tôi sẽ gởi cho họ liền. – Khi ông ta gởi giấy tờ đến, nàng thấy chữ kí của Steven hiện ra trước mắt nàng có vẻ rất kì lạ. Từ lâu nàng không gặp anh ta, bây giờ thấy nét chữ của anh ta, nàng cảm thấy choáng váng như đang sống trong quá khứ. Nhưng chẳng có gì hết, không có lời ghi gì, không thư từ, cũng không giấy tờ nhắn gởi. Anh ta hoàn toàn lìa xa nàng và muốn như thế mãi mãi. Anh ta làm như thể rất sợ nàng, nhưng nàng không hiểu tại sao. Nàng thấy tình thế thật vô nghĩa, nhưng có lẽ không thành vấn đề nữa.
Tối đó nàng đưa tờ giấy đó cho Bill xem, chàng nói giấy tờ như thế này là tốt rồi, nhưng chàng có vài ý kiến bổ túc về bản giao kèo cho người thứ ba giữ, và cách giải quyết số tiền cọc. Chàng đề nghị nàng nói với ông luật sư lo việc ly dị về các vấn đề này. Và chàng dặn nàng phải cẩn thận trong việc chia tiền bán nhà. Rồi chàng hỏi nàng về những thắc mắc lâu nay của mình
- Vấn đề trợ cấp cho vợ thì sao? Anh ta có đề nghị với em trợ cấp bao nhiêu không? Và trợ cấp cho con nữa?
- Em không đòi hỏi gì hết. – Nàng bình tĩnh đáp. – Em có lương. Steven đã nói anh ta đã không chấp nhận đứa con. Em đã nói với anh rồi, anh ta từ chối quyền làm cha trước khi đứa bé chào đời. – Nàng buồn rầu khi nói đến chuyện này. – Em không muốn gì nơi anh ta hết. – Nếu anh ta không muốn nàng, không muốn đứa con, thì nàng không muốn tiền của anh ta. Nhưng Bill nghĩ tình cảm của nàng vừa cao thượng vừa ngu ngốc.
- Nếu em đau ốm thì sao? Nếu có chuyện gì xảy ra cho em thì sao? – Chàng dịu dàng hỏi nàng.
- Em có bảo hiểm, - nàng nhún vai đáp. Chàng bèn nhìn nàng với ánh mắt buồn bã.
- Tại sao em để cho anh chàng này ra đi một cách dễ dàng như thế, Adrian? Em yêu anh ta phải không? Anh ta bỏ em. Anh ta phải có bổn phận đối với em và đứa con chứ? – Nàng lắc đầu, đưa tay sờ chàng. Chàng cảm thấy lòng buồn rười rượi.
- Em không yêu anh ta. Nhưng em đã lấy anh ta… anh ta là chồng em… trên nguyên tắc anh ta vẫn… - Nàng nghẹn ngào khi nói đến từ này, sau những việc Bill đã làm cho nàng, nhưng điều này đúng với sự thật, - anh ta là bố của đứa bé. – Nàng không muốn làm chàng đau khổ, nhưng đó là sự thật, nàng thấy việc này rất quan trọng, và chàng biết điều này.
- Việc này đối với em quan trọng, phải không?
Nàng nhìn xuống hai tay rồi nhìn lên chàng, nàng gật đầu và nói thật nhỏ: - Vâng, quan trọng. Không nhiều, nhưng cũng có phần quan trọng. Vì là con của anh ta, Bill à. Nếu ngày nào đó anh ta tỉnh trí mà quay về thì sao? Anh ta có quyền đấy chứ… em không muốn đóng hết mọi cánh cửa. Biết đâu có ngày anh ta muốn vào.
- Anh nghĩ anh ta không muốn quay về đâu. – Bill bình tĩnh nói. Chàng không muốn cãi cọ với nàng. Chàng tự hỏi việc chống đối Steven có ích lợi gì cho mình không? Bill không muốn bị tổn thương, nhưng càng không muốn mất nàng hay đứa bé. – Anh nghĩ, nếu em tin Steven sẽ trở về là em quá mơ mộng rồi. anh nghĩ anh ta đã tỏ thái độ quá rõ ràng.
- Anh ta có thể đổi ý.
- Adrian, em muốn anh ta phải không? Em muốn anh ta trở về phải không?
Chàng nhìn vào mắt nàng, nàng lắc đầu và chàng tin nàng. Rồi không nói tiếng nào, chàng ôm nàng vào lòng.
- Nếu mất em, anh chết mất. – Nàng biết là thế, và nếu nàng mất chàng, chắc chàng cũng sẽ chết, tuy nhiên vẫn còn bóng ma của Steven…
- Em cũng không muốn mất anh.
- Em sẽ không mất anh. – Nói xong, chàng cười. Khi ôm nàng vào lòng, chàng cảm thấy thai nhi máy trong bụng nàng.
- Cám ơn anh đã tốt với em.
- Đừng nói bậy. – chàng hôn nàng, hai người ngồi với nhau một hồi lâu, nhưng sau đó câu chuyện của họ làm cho chàng lo sợ. Chàng nghĩ nàng rất trung thành và dù nàng yêu chàng, đối với nàng, việc Steven là bố của đứa bé vẫn là điều quan trọng. Bill nghĩ chàng không thể làm gì để thay đổi tình thế được. Chàng chỉ còn cách cứ yêu nàng và cầu cho cơ hội may mắn đến mà thôi.