Căn hộ được bán một cách nhanh chóng và đơn giản vào tuần đầu của tháng mười một. Việc mua bán giao nhà xong xuôi, Adrian và Bill mang hết đồ đạc của nàng đến nhà chàng ở bên kia chung cư. Công việc gọn nhẹ, không thấy bi lụy như nàng lo sợ. Không có gì níu kéo nàng lại, không có gì làm cho nàng bịn rịn khi ra đi. Steven đã lấy hết các thứ mang theo gã trước đây năm tháng rồi. Ngay cả tập ảnh chụp cảnh đám cưới của họ. Nàng tự hỏi không biết anh ta sẽ làm gì với tập ảnh, nàng nghĩ có lẽ anh ta sẽ ném nó đi thôi. Thật kì cục. Tất cả đều biến mất, như thể không có gì đã xảy ra. Nàng nói với Bill như thế khi để những đồ vật cuối cùng của mình trong phòng dành cho khách tại nhà chàng.
- Cảnh tượng như thể chúng tôi không hề lấy nhau. Em cảm thấy như mình không hề quen biết anh ta. – Thế nhưng ngay khi ấy, Bill biết nàng vẫn còn trung thành với Steven rất nhiều.
- Có lẽ đúng thế. Thỉnh thoảng có những người như thế. – Chàng sung sướng khi thấy nàng không đau khổ. Độ này nàng có vẻ mệt mỏi hơn, nhưng nhìn chung vẫn khỏe mạnh. Nàng đã có mang bảy tháng và cả hai người đều phấn khích muốn gặp các con của chàng vào dịp lễ Tạ Ơn. Hai tuần nữa, các bé sẽ đến. Nhưng tuần trước nàng phải đi khám bác sĩ. Và lần này Bill cùng đi. Chàng muốn đi với nàng đã nhiều tháng nay, nhưng mỗi khi nàng đi, chàng thường gặp chuyện lộn xộn trong bang trình diễn hay bận họp với đài truyền hình trung ương.
Nhưng lần này, chàng dặn cô thư kí rằng dù chuyện gì xảy ra, chàng cũng phải vắng trong vòng hai giờ và chàng lái xe chở Adrian đi bác sĩ. Sau khi gặp Bill một thời gian ngắn, nàng chuyển sang khám tại một nữ bác sĩ do bạn bè giới thiệu và Adrian thấy thích bác sí này. Khi Bill gặp bà ta, chàng mới hiểu lí do tại sao nàng thích. Jane Bergaman thông minh, thẳng thắng, cho biết tình trạng thai nghén của nàng bình thường, tự nhiên. Bà bảo đảm với hai người rằng sự sinh nở sẽ tiến hành bình thường và dễ dàng. Bà còn tỏ ra vẻ vui vẻ khi biết hai người không cưới nhau nhưng quyết định sống chung. Một trong những lí do khiến Adrian thay bác sĩ là vì ông bác sĩ trước biết rõ và luôn hỏi nhiều về Steven. Bà bác sĩ này không biết đứa bé là con người khác. Bà ta cho Bill nghe nhịp tim của thai nhi và chàng rất sung sướng.
- Nghe như tiếng đập của tim chuột. – Bill nói.
- Nói đúng quá, - Adrian cười nói. Nhưng Bill thật quá cảm động khi nghe tiếng tim em bé đập, và rất xúc động khi thấy nàng nằm trông yếu đuối với cái bụng to tướng. Bác sĩ Bergman cho biết em bé khá lớn, bà ta đề nghị họ đến dự lớp dưỡng thai Lamaze. Cả hai đều biết lớp này dạy gì. Nhưng Adrian không tin kết quả của phương pháp này, còn Bill cũng đã tham dự lớp này với Leslie cách đây hơn tám năm rồi.
- Lớp này có phương pháp làm cho tình thế khác đi, - bà ta vui vẻ nói. Bà ta bằng cỡ tuổi của Bill. Chàng thấy bà ta có kinh nghiệm, chàng mừng vì đã đến đây với nàng. Chàng thích bà ta. Khi họ về lại văn phòng, chàng nói nhiều với Adrian.
- Em ước gì tự sinh nở ở nhà được, - Adrian nói, mắt nhìn ra cửa sổ xe.
- Ôi, lạy Chúa Jesus, - Bill gay gắt đáp. – Đừng nói thế.
- Tại sao? – Nàng hỏi, giọng than vãn trẻ con, khiến chàng thấy lo sợ. – Sinh ở nhà chắc tuyệt đối hơn nhiều.
- Và cũng nhiều nguy hiểm. Em hãy cố gắng nghe lời khuyên của bác sĩ Bergman. Chúng ta sẽ theo lớp Lamaze ngay sau khi các con anh đến. – Họ sẽ tham dự lớp học được một tháng trước khi đứa bé chào đời. chàng nhận thấy Adrian có vẻ rất lo sợ. Bảy tháng nay nàng tìm cách tránh né không để cho người ta biết mình có thai, rồi bây giờ đùng một cái, ngày sinh nở đã đến gần, nàng phải đối diện với việc này. Nàng hỏi Bill rất nhiều về các đứa bé khi chúng chào đời, và nàng bắt đầu đọc những cuốn sách viết về vấn đề này. Chàng biết nàng sợ đau đớn và những tai biến có thể xảy ra trong khi sinh nở. Với Bill, thai nhi có vẻ to lớn và khỏe mạnh.
Khi chia tay nàng trên hành lang của phòng thời sự, chàng nhắc lại: - Anh yêu em.
- Xin chào Harry! – Một biên tập viên lớn tiếng chào khi anh ta đi qua họ. Bill nhìn Adrian với vẻ bối rối.
- Harry là ai thế? – Chàng hỏi và nàng cất tiếng cười. Nàng nhớ lại câu chuyện đã kể cho họ mấy tháng trước.
- Là anh. Em nói với họ anh tên là Harry… Và nói anh góa vợ, vợ anh là bạn thân của Helen… - Nàng nói nội dung bộ phim truyện trên truyền hình với vẻ mặt nghiêm trang khiến chàng cười ré lên.
- Em thật tuyệt. Thôi, vào làm việc đi và đừng lo về thai nhi.
- Ai lo? – Nàng hỏi giả vờ vui vẻ. Nhưng chàng biết, mặc dù nói thế nhưng nàng rất lo. Chàng không trách nàng, vì nàng chịu đựng cảnh li dị trong khi đang có thai.
- Lát nữa sẽ gặp lại em. – Chàng hôn nàng và quay về làm việc, sau khi đã hứa sẽ đến đón nàng vào buổi phát tin giờ chót và đưa nàng đi nhà hàng ăn tối.
Họ đến ăn ở nhà hàng Chardonnay. Họ đã ăn một bữa rất ngon và hưởng một buổi tối tuyệt vời. Chàng lại đoạt thêm giải thưởng về chương trình phim truyện trên truyền hình, báo chí hết lời khen ngợi, chàng cảm thấy vui sướng. Nàng cũng tự hào về chàng, chàng kiên quyết nói rằng nhờ nàng chàng mới được như thế.
- Nhờ những ý kiến quá tuyệt vời của em, anh mới được đánh giá cao như thế. – Nàng đã cung cấp cho chàng nhiều chi tiết rất hay để đưa vào chương trình. Chàng vẫn hy vọng rồi đây nàng sẽ đến làm việc cùng mình sau khi đã sinh nở xong. Hai người đang cười nói vui vẻ thì có một cặp vào ngồi gần bàn họ. Bill không để ý đến đôi trai gái này nhưng Adrian tái mặt khi nhìn vào hai người ấy. Nàng nhìn người đàn ông như nhìn thấy ma và anh ta cũng có vẻ hoảng hốt khi thấy nàng. Rồi anh ta quay mặt sang nói chuyện tiếp với người phụ nữ đi cùng mình. Cô ta trẻ, sang trọng, hấp dẫn, trông có vẻ như một vận động viên thể thao. Nhưng cô ta không đẹp bằng nửa Adrian, mặc dù trông cô có vẻ trẻ hơn nàng vài tuổi, nhưng Bill không nhìn vào cô gái ấy, mà nhìn Adrian ngồi trước mắt mình. Chàng bèn quay lui và thấy người đàn ông ngồi gần bàn họ là ai. Đấy là Steven.
Nàng vẫn nhìn vào anh ta, rồi không nói gì với Bill, nàng cúi người tới trước để nói với chồng:
- Steven… - Nàng đưa tay tới trước như muốn làm cho anh ta chú ý, nhưng chỉ có cô gái quay nhìn nàng, tự hỏi không biết nàng muốn gì. Steven quay lưng lui phía nàng, giả vờ gọi người bồi bàn. – Steven… - Gọi anh ta to hơn. Cô gái ngạc nhiên, không biết nên cười với nàng, hay nên lánh xa nàng. Mặt nàng rất kỳ dị, quá đau khổ và có vẻ như đã có thai lớn rồi.
Rồi biết mình không thể tránh nàng lâu hơn, anh ta đứng dậy và nói với cô gái, giọng khàn khàn.
- Ta đi thôi. Nhà hàng này phục vụ tồi quá. – Anh ta nói xong bèn bỏ đi, được nửa đường đến cửa, cô gái mới nói được nên lời.
- Tôi nghĩ anh ấy không nghe. – Cô ta nhìn Adrian với vẻ bối rối, thất vọng, như thể để xin lỗi vì việc anh ta bỏ đi.
- Không, anh ta nghe. - Adrian đáp, mặt tái mét, hai tay ướt đẫm mồ hôi. – Anh ta nghe rất rõ. – Còn việc phục vụ của nhà hàng không có gì đáng trách.
- Tôi xin lỗi. – Cô gái gật đầu chào rồi bước nhanh theo Steven. Adrian thấy cô ta nói gì đấy với Steven, nhưng anh ta kéo cô ta ra khỏi cửa rồi bỏ đi. Nàng ngồi nhìn theo. Bill trả tiền cho nhà hàng, trông mặt chàng cũng tái xám. Chàng không nói một tiếng, hai người đi ra ngoài trời mát lạnh, và Adrian lấy lại hơi thở. Nàng cảm thấy như người muốn mắc bệnh sau bữa ăn ngon. Khi ra đến đường, họ thấy Steven lái chiếc Porsche đi, trong xe có cô gái ngồi cùng anh ta.
- Tại sao em muốn nói với anh ta? – Bill hỏi khi họ bước vào xe. – Tại sao em bận tâm thế? – Trông chàng có vẻ buồn bã. Nàng quay nhìn chàng với ánh mắt giận dữ. Nàng không muốn cãi cọ với chàng, hay với ai. Steven đã tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt với nàng như thể chưa hề quen biết.
- Em không gặp anh ta đã năm tháng nay. Em đã lấy anh ta hai năm rưỡi. Bây giờ em nói với anh ta vài tiếng có kỳ dị không?
- Theo cách cư xử của Steven, việc em gợi chuyện với anh ta rất kỳ. Em không thấy thế à? Hay em muốn cám ơn vì vừa qua anh ta đã làm cho em những việc tốt đẹp? – Sự thật là Bill ghen, chàng ghét mình vì đã làm ồn lên như thế này. Nhưng chàng cũng ghét ánh mắt của nàng, ghét vẻ đau khổ trên mặt nàng khi đưa tay về phía anh ta. Và chàng ghét Steven đã làm cho nàng đau khổ. Chàng muốn anh ta tránh xa nàng mãi mãi.
- Đừng đả kích em. – Nàng bật khóc. Ngồi trong xe, nàng vừa thoa bụng vừa khóc, mặt tái mét. Ngay cả thai nhi cũng buồn. Nó máy dữ dội. nàng chỉ muốn về nhà, nằm nghỉ để quên anh ta, nhưng nàng biết mình không thể quên được. – Anh ta không thèm nhìn đến em.
- Adrian, - Bill rít qua kẽ răng, - anh ta là đồ rác rưởi. bao lâu nữa em mới chấp nhận như thế? Một năm ư? Năm năm? Mười năm ư? Em muốn đợi anh ta quay về mang hoa hồng tặng em và đứa bé ư? Anh nói cho em biết anh ta sẽ không về đâu. Em đã thấy thái độ của anh ta trong tối nay rồi chứ? Anh ta không thèm nói chuyện với em, anh ta đứng dậy và đi ra. Anh ta không quan tâm đến em và đứa bé. – Bill tin anh ta sẽ không bao giờ quan tâm, mặc dù chàng không nói ra.
- Tại sao Steven làm thế? Tại sao anh ta không nghĩ đến con mình? Bây giờ anh ta từ chối, nhưng không chóng thì chầy, anh ta cũng phải đối diện với thực tế này.
- Người duy nhất phải đối diện với sự thể là chính em. Anh ta đi rồi, em yêu à. Hãy quên anh ta đi. – nàng không đáp. Họ im lặng trên suốt đoạn đường về, nhưng khi về đến nhà, hai người lại bắt đầu cãi nhau. Adrian khóc sướt mướt khi đi ngủ ở phòng dành cho khách. Sáng hôm sau, khi gặp nhau vào giờ ăn sáng trong nhà bếp nàng đã bình tĩnh trở lại. Chàng không nói gì và để cho nàng tự làm bữa sáng của mình, rồi cuối cùng chàng nhìn nàng bên trên trang báo thể thao, hỏi:
- Em đợi gì nơi anh ta? Tại sao em không nói rõ cho anh biết em muốn gì nơi anh ta? – Chàng đã chuẩn bị sẵn sàng để cạnh tranh với điều ấy.
- Đợi cái gì ở Steven ư? – Chàng gật đầu. – Em không biết. Em chỉ đợi anh ta quan tâm đến việc anh ta và em đã có con với nhau. Anh ta không thèm biết đến điều mà mình từ bỏ. Em chấp nhận việc Steven li dị và nghĩ là em phản bội anh ta. Nhưng em không chấp nhận việc anh ta quay lưng lại với con của mình. Ngày nào đó anh ta sẽ ân hận cho mà xem.
- Dĩ nhiên Steven sẽ ân hận. Nhưng đấy là cái giá anh ấy phải trả. Có lẽ anh ta sẽ không bao giờ tỉnh trí. Vậy tại sao em cho là mình đã phản bội Steven? Em đã làm gì sai trái với anh ta à? Em có ý đồ để cho mình có thai phải không?
- Hoàn toàn không. – Nàng có vẻ bị xúc phạm. Đây là câu hỏi chàng chưa hề hỏi, nhưng nó cứ ám ảnh trong trí chàng. Chàng phân vân không biết có phải vì thế mà nàng cảm thấy có tội. – Em biết anh ta không muốn có con, nên em rất cẩn thận về vấn đề này.
- Anh cũng đã nghĩ thế. – Chàng cười. Chàng rất yêu nàng. Chàng ghét việc họ cãi nhau. Nhưng thật ra họ chẳng cãi gì nhiều, chỉ một vấn đề thôi là chuyện của Steven. – Nhưng hỏi cho rõ thì chẳng có gì đáng ngại. em cứ nói tiếp đi. Em đợi gì nơi anh ta? – Chàng muốn biết, vì số phận của chàng và của nàng. Họ cần đối diện với thực tế.
- Em chỉ muốn anh ta chấp nhận đứa bé. Em muốn Steven xác nhận đứa bé là con mình. Em nghĩ anh ta bỏ chạy thực tế này ngay từ đầu. Em muốn anh ta đối diện với thực tế, anh ta phải nói rằng đúng rồi, đứa con là của tôi, nhưng tôi không muốn nó… hay có thể nói rằng, đúng thế, tôi đã sai lầm, tôi yêu đứa bé. Em không muốn anh ta trốn chạy mãi, em cứ nghĩ anh ta sẽ trở về để xin lỗi, muốn mẹ con em lại, nhưng anh t a đã làm cho đời em lộn tùng phèo, làm cho đời của đứa bé xáo trộn và làm rối beng cả đời anh. Em cần cảm thấy hoàn toàn thoát khỏi anh ta khi ấy mới có thể sống được yên ổn. Muốn được thế, em cần anh ta nói thẳng vấn đề hay ít ra nói với em. Trình bày lí do tại sao anh ta làm như thế. Từ khi bỏ nhà ra đi, anh ta không hề nói gì với em.
Đây là lần đầu tiên nàng đề cập vấn đề một cách minh bạch như thế này. Nàng không tin anh ta sẽ đi luôn. Nàng muốn Steven nhận ra hành động vô trách nhiệm của mình. Nhưng Bill tin rằng nàng sẽ không đạt được ý muốn đó. Steven không được như vậy, anh ta đã cho nàng thấy bản chất của mình trong năm tháng qua và cụ thể là vào tối hôm qua. Anh ta sẽ đi luôn, thuê luật sư để li dị, bỏ đứa con, không bao giờ ngó ngàng gì đến nó. Anh ta sẽ làm như thế, nàng phải đối diện với thực tế này.
- Anh nghĩ là em sẽ không được gì nơi anh ta. Anh ta sẽ không làm gì giống như em mong đợi đâu.
- Tại sao anh biết?
- Cứ nhìn vào anh ta đêm qua thì biết. Anh ta có thực sự muốn nói chuyện với em không? Anh ta chạy ra khỏi cửa, trước cả cô bạn gái đến mấy mét.
- Cô ta chạy theo anh ấy à? – Nàng tò mò hỏi. Chàng có vẻ tức giận.
- Làm sao anh biết được.
- Trông cô ta rất trẻ, - nàng trầm ngâm đáp.
- Chàng càu nhàu:
- Em cũng trẻ. Vậy dẹp chuyện ấy đi, trẻ hay không có gì khác nhau? Điều quan trọng là em cứ để anh ta ra đi. Vấn đề chính là ở đấy.
- Nhưng nếu sau này anh ta trở về thì sao? – Đây là điều khiến nàng lo nhiều nhất. Nàng tin rằng sau khi nàng sinh xong, anh ta sẽ quay về.
- Khi nào xảy ra chuyện ấy, em hãy tính.
- Nhưng đứa bé có quyền…
- Anh biết, anh biết. – Chàng đấm mạnh nấm tay trên bàn ăn khiến nàng giật mình. – Đứa bé có quyền nhận người “ bố đẻ” của nó, phải không? Anh nghe nhiều lần rồi. Nhưng nếu bố đẻ của nó là đồ khốn nạn thì sao? Sao hả? Bây giờ cứ để cho chuyện ấy trôi đi có đơn giản hơn không?
- Nếu Leslie trước đây khi say đã nói với anh rằng chị ta muốn bỏ thì sao? Khi chị ta tỉnh rượu, anh có cảm thấy bổn phận xem chị ta có nghĩ thật như thế không?
- Có lẽ anh có bổn phận như thế. Tại sao em hỏi thế?
- Em cũng nghĩ Steven đã quá sợ khi nghe em báo có thai. Khi nào bình tĩnh trở lại, hết hoảng sợ, anh ta sẽ nghĩ khác.
- Có lẽ không phải như thế đâu. Có lẽ anh ta là người ghét trẻ con. Chắc em đã nghe anh ta nói rồi đúng không?
- Em chỉ muốn biết do chính miệng anh ấy nói ra mình sẽ làm gì.
- Anh ta sẽ không nói đâu. Em định ngồi thế để chờ mãi ư? – Hay nói cho đúng hơn, nàng định họ ngồi mãi để chờ? Nhưng chàng cũng biết quên người đã có con với mình, quên người đã thành hôn với mình hai năm rưỡi trước khi có thai không phải là chuyện dễ.
- Anh cho là em ngu ngốc vì quan tâm đến chuyện này phải không?
- Không. – Chàng thở dài, ngồi dựa lưng ra ghế. – Anh chỉ nghĩ em đang phí thời gian vô ích, quên anh ta đi.
- Em cảm thấy như mình đã ăn cắp của anh ta cái gì, - nàng nói, khiến chàng chú ý nghe. – Em lấy con của anh ta và cho anh, vì anh muốn em bé. Nhưng nếu anh ta trở về và nói: Này, đứa bé là của tôi, trả lại cho tôi… thì sao? – Ý kiến đúng đấy, nhưng Bill không tin anh ta sẽ thay đổi. Anh ta là thằng điên, sẽ không trở lại. Bill tin anh ta sẽ không quay lại.
- Em cứ đợi sẽ thấy. Chúng ta không đi đâu hết. Chúng ta sẽ không đưa con sang châu Phi. – Không, nhưng họ sẽ gắn bó mật thiết với nhau, chàng nghĩ thế. Chàng đã cẳm thấy đứa bé như con của mình và trên vài phương diện, chàng nghĩ rằng Adrian đang cố bảo vệ chàng khỏi bị đau đớn và tránh cho Steven khỏi mắc sai lầm khiến anh ta ân hận mãi mãi.
– Em không chịu trách nhiệm đối với ai hết. Cứ để cho mỗi người trong chúng ta tự quyết định công việc của mình và nếu ai quyết định sai trái, thì đấy không phải là trách nhiệm của em. – Bỗng chàng ra dấu cho nàng đến gần, để tờ báo xuống một bên. – Anh yêu em… anh muốn đứa bé… nếu anh ta trở về và đổi ý, chúng ta sẽ đối diện với thực tế ấy. Điều tệ hại nhất có thể xảy ra là gì? Anh ta có quyền thăm nom phải không? Điều đó chẳng có gì khủng khiếp hết, chúng ta có thể chấp nhận. – Chàng nhìn nàng, bỗng cảm thấy lo sợ và hỏi nhỏ nàng: - Hay là em muốn trở về với anh ta? – Chàng nín thở đợi nàng trả lời. Nàng lắc đầu, nhưng có vẻ hơi chần chừ một chút mới đáp.
- Em không nghĩ như vậy.
Chàng cảm thấy muốn xỉu khi nghe nàng trả lời.
- Em muốn nói sao: Em không “nghĩ” vậy?
- Em muốn nói không. Nhưng cũng tùy thuộc vào hoàn cảnh và nhiều chuyện. Bill, em không yêu anh ta nữa… Còn có đứa bé.
- Em muốn trở về với người đàn ông mà mình không yêu, chỉ vì số phận của đứa bé phải không?
- Em không muốn thế. – Nhưng nàng không quả quyết nàng sẽ không trở về với hắn.
Chàng đứng dậy, rời khỏi bàn ăn. Họ mất mấy ngày khó chịu mới bình tĩnh trở lại. Cuối cùng, họ thỏa thuận ngừng cãi nhau, hưởng cuối tuần trên giường, nói chuyện và làm tình, cố trình bày hoàn cảnh cho nhau biết. Nàng chỉ muốn biết chắc chắn là Steven sẽ không đổi ý, không muốn em bé. Nàng nghĩ khi mình sinh xong, ít ra anh ta cũng có thể đến thăm. Bill không đồng ý. Sau buổi tối họ gặp Steven trong tiệm ăn, chàng nghĩ không thể nào có chuyện anh ta đến thăm đứa bé.
- Rồi sau đó, em có bằng lòng thành hôn với anh không? – Chàng hỏi, nàng cười tươi khi nghe thế.
- Bằng lòng, em sẽ lấy anh. Nếu anh vẫn còn muốn anh. – Nhưng nàng không muốn chàng nói cho các con mình biết họ sẽ lấy nhau, chừng nào công việc của nàng chưa xong. Nghĩa là sau khi giấy tờ li dị đã có, và họ tin chắc Steven sẽ không trở lại. Bill nghĩ chồng cũ của nàng không xứng đáng để cho nàng cư xử một cách lịch sự như vậy, nhưng chàng cố gằng chiều theo ý nàng. Chàng sung sướng khi nghĩ đến việc cuối cùng họ sẽ kết hôn với nhau.
– Anh có nghĩ các con anh sẽ đồng ý không? Nàng lo lắng hỏi. Nàng lo đủ thứ, nhưng bác sĩ đã nói rằng đứng trước tình hình như thế này, việc nàng lo là điều tất nhiên. Nàng lo về việc sinh nở, chuyển bụng, sự đau đớn, về sức khỏe của thai nhi, những chuyện thông thường mà các bà mẹ nào cũng lo sợ. Việc li dị làm cho nàng căng thẳng tinh thần và việc bán căn hộ cũng khiến nàng buồn rầu. Nàng đã cố lấy lại tinh thần, nhưng bây giờ nàng đang bắt đầu lo đến những chuyện nhỏ nhặt. Chàng nghĩ rằng nàng lo làm sao cư xử cho đẹp với Steven và đây là điều ám ảnh khiến nàng vẫn cứ lo sợ.
Khi Adam và Tommy đến, nàng còn căng thẳng hơn mọi khi. Nàng lo sợ các cậu bé sẽ buôn lòng khi biết mình có thai. Nàng quyết định nói thật cho chúng biết khi Bill và nàng ra đón chúng ở phi trường, thấy bụng nàng lớn, chúng rất ngạc nhiên.
- Trời! – Tommy kinh ngạc thốt lên: - Có chuyện gì đã “ xảy ra” à?
- Đưng hỏi như thế! – Adam mắng em.
- Cô sắp có con, - Adrian nói điều không cần nói, vì trông nàng quá rõ rồi, ngay cả Tommy cũng thấy.
- Có phải con của bố không? – Cậu bé hỏi. Adam đá em.
Khi họ về nhà, ngồi uống socola nóng trong bếp, nàng trình bày cho các cậu bé rõ. – Đứa bé trong bụng cô không phải con của bố cháu. Con của chồng cô. Nhưng chúng tôi sắp li dị. Thực ra… - Nàng muốn nói hết sự thật cho chúng biết. Bill nói chàng sẽ giúp đỡ nàng. - … Vì lí do ấy mà ông ta từ bỏ cô. Vì ông ta không muốn có con. Vì thế mà chúng tôi li dị và ông ta tự bỏ quyền làm bố đứa bé. Nàng nói một cách giản dị, các chú bé kinh ngạc vô cùng, nhất là Adam.
- Khủng khiếp quá!
- Không, chẳng có gì khủng khiếp hết! – Tommy thản nhiên đáp. – Nếu cô ấy không sắp li dị, thì chắc cô không ở với bố và như thế cô không có dịp để cứu em ở hồ Tahoe mùa hè vừa qua.
- Đúng thế, - Adrian cười. Họ có cách làm cho tình thế bớt căng thẳng của riêng mình.
- Khi nào em bé chào đời? – Adam hỏi.
- Vào tháng giêng. Còn khoảng bảy tuần nữa.
- Nhanh quá. – Adam có vẻ lo lắng cho nàng. – Cô sẽ ở đâu? Trong căn hộ của cô à? – Nhưng lần này bố các cậu xen vào:
- Không, ở tại đây với chúng ta… với bố.- Chàng cười. – Chúng ta sẽ để bé ở trong phòng dành cho khách.
- Cô và bố có kết hôn với nhau không? – Tommy hỏi, cậu có vẻ hi vọng, và Adam có vẻ không chống đối việc này.
- Sẽ kết hôn chứ. – Bill đáp. – Nhưng còn đợi một thời gian. Chúng tôi cần thu xếp một số công việc trước đã.
- Chà! – Tommy sung sướng ra mặt, còn Adam nghiêng người ôm ghì lấy nàng. Cậu bé hoảng sợ khi nghe biết nàng bị chồng bỏ rơi, và sau đó cậu nói bố mình nên cưới nàng trước khi nàng sinh con.
- Bố ghi nhận ý kiến của con. – Rồi chàng nghiêm trang nói tiếp: - Bố rất thích, nhưng bố và cô ấy phải đợi cho việc li dị xong xuôi đã.
- Khi nào mới xong?
- Gần rồi, ta sẽ cho con biết khi nào xong xuôi. Có quá nhiều chuyện làm cho cậu bé hoang mang, nhưng sáng hôm sau, mọi người đều trở lại bình thường. máy truyền hình hoạt động, áo quần giặt phơi khắp nơi, các cậu bé nhảy nhót khắp nhà, Bill nấu bữa sáng trong nhà bếp. Cảnh tượng diễn ra như một gia đình hạnh phúc, bình thường. Tommy nói với Adrian rằng cậu ta hi vọng nàng sinh con trai, vì con gái quá gà mờ. Nhưng Adam cười nói rằng dù em bé là trai hay gái thì cậu ta vẫn thương yêu. Câu nói cao thượng của cậu làm cho nàng rớm lệ. Sau đó, các cậu đi chơi với bố một lát, nàng sắp xếp cho nhà cửa ngăn nắp. Khi mấy cha con về, họ mang về cho nàng một bó hoa lớn.
Nàng và Bill nấu bữa ăn tối mừng lễ Tạ Ơn cho cả nhà. Ngày lễ thật quá tuyệt vời. Chỉ có điều không vui là Bill nghe Adrian gọi nói chuyện với mẹ nàng.
- Không, anh ấy khỏe, - nàng nói, - anh phải đi Luân Đôn có việc làm ăn. – Rồi nàng thấy mặt Bill, và sau khi nàng cúp máy, chàng chặn nàng lại trong nhà bếp. Bữa ăn tối ngày lễ Tạ Ơn đã xong, các cậu bé ngủ trong phòng.
- Tại sao em nói thế? – Chàng nghe nàng nói qua điện thoại, nói dối với mẹ nàng về Steven.
- Làm cho bà buồn chẳng hay ho gì. Trong gia đình em không ai li dị hết, mà Lạy Chúa, hôm nay là ngày lễ.
- Adrian, anh ta bỏ đi đã sáu tháng rồi. Em có nhiều thì giờ để nói với mẹ mình. – Rồi bỗng chàng nghĩ ra ý khác, bèn hỏi: - Em có nói cho bà biết về em bé không? - Nàng lắc đầu. chàng ngồi xuống ghế, nhìn nàng. – Em chơi trò gì thế? Tại sao em bảo vệ anh ta?
- Em không bảo vệ. – Nước mắt tuông ra trên mặt nàng. – Em không muốn bà biết chuyện này. Em không nói cho bà biết ngay từ đầu, vì em nghĩ anh ta sẽ trở về, và bây giờ tình thế rất khó ăn khó nói, em không muốn họ xen vào chuyện của mình. Họ thường làm cho em bực bội. Em sẽ nói cho bà biết sau. – Nàng khóc, thấy rằng khó nói cho chàng hiểu chuyện xích mích giữa nàng với gia đình.
- Khi nào em mới nói cho bố mẹ mình biết? Đợi sau khi đứa con thứ ba của chúng ta ra đời ư? Hay đợi cho đến khi đứa bé tốt nghiệp xong đại học? Có lẽ em nên cho bà biết chút ít trước thời gian đó.
- Anh muốn em nói gì? Em không gần gũi với bà. Em không muốn nói với bà về chuyện này.
- Em chỉ nói cho bà biết là em sắp sinh con.
- Tại sao? – Nàng hỏi, nhưng nghĩ đây là câu hỏi ngu ngốc.
- Em đợi gì nữa? – Chàng nhìn đăm đăm vào mắt nàng. Bỗng nàng thấy sợ, trông chàng đau đớn và giận dữ. – Có phải em đợi anh ta trở về không? Vì thế em mới giấu giếm mọi việc? – Chàng nghĩ mình đã gây căng thẳng cho nàng.
- Mới đầu có lẽ em nghĩ thế… và bây giờ tình thế hết sức phức tạp. làm sao em giải thích được việc này?
- Cuối cùng em cũng phải nói thôi… - Trừ khi Steven trở về… nhưng chàng không muốn đề cập đến chuyện này nữa. – Thôi, đây là chuyện của em. Họ là bố mẹ của em. Anh không biết em sẽ làm gì.
- Thỉnh thoảng em không biết, - nàng xác nhận. – Bill, em xin lỗi. từ khi anh ta bỏ đi, mọi việc đều lộn tùng phèo, em không biết nói với ai. Mới đầu em rất bối rối, rồi quá trễ và bây giờ thật kì cục. Trời, một nửa nhân viên tại cơ quan cứ nghĩ em lừa dối chồng. – Nàng cười, chàng kéo nàng sát vào mình.
- Nhiều lúc em làm anh nổi điên. Nhưng có lẽ vì thế mà anh yêu em.
- Và vì thế mà Harry yêu Helen, cô bạn rất thân của… - Nàng cất tiếng cười. chàng dùng khăn lau chén bát quất vào sau mông nàng khi nàng đã lau xong cái đĩa cuối cùng.
- Chấm dứt chuyện này ngay! Em bắt đầu có vẻ như là tác giả cốt truyện trình diễn này rồi đấy.
- Em xin lỗi, Bill… Thỉnh thoảng em làm cho tình hình rối ren.
- Rồi sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ sắp xếp lại cho có thứ tự. – Chàng tin rằng họ sẽ làm thế và hi vọng sớm thôi, chứ không còn lâu nữa.