Adrian nghỉ làm vào ngày lễ Giáng sinh. Họ nằm trên giường ngủ gà ngủ gật, ôm ấp nhau, và đến chín giờ mười lăm thì điện thoại reo. Adam và Tommy từ Stowe gọi đến. Hai cậu đang trượt băng với mẹ ở đấy. cả hai anh em rất hưng phấn, vui vẻ sau khi gác máy, Adrian cười, chúc Bill Giáng sinh vui vẻ. Hai người nhảy ra khỏi giường, đến chỗ giấu quà của mình. Lấy quà tặng đã được gói đẹp đẽ. Quà tặng của chàng được cửa hàng gói, còn quà của nàng do chính tay mình gói. Nhưng chàng thích tất cả những gì nàng tặng. Chàng khoái nhất cái tivi và máy điện thoại. Chàng mặc áo len dưới chiếc áo khoát chơi dã cầu bằng da đỏ mà nàng đã mua cho chàng trước đây hai ngày khi họ chơi ở Melrose. Nàng cũng thích quà chàng tặng. Chàng đã mua tặng nàng cái áo dài bằng da lộn màu rất đẹp ở Giorgio, để nàng mặc sau khi sinh xong, với cái xách hiệu Hermes, loại xách Kelly bằng da cá sấu màu đen mà nàng mơ ước mỗi khi họ đi qua đó. Chàng còn tặng sách và đôi giày màu hồng vui mắt với hình quả dưa hấu, và ba chiếc áo ngủ đẹp cùng chiếc áo khoác dài để nàng dùng sau khi sinh con. Chàng còn mua tặng nàng nhiều thứ linh tinh lạ mắt, sợi dây chuyền móc chìa khóa bằng vàng, cây bút cổ, cái đồng hồ hiệu Mickey Mouse mà nàng thích và tập thơ có nội dung mà chàng nghĩ là hợp với nàng. Nàng khóc khi mở hết quà ra xem và chàng rất sung sướng khi thấy phản ứng của nàng. Rồi chàng biến mất và lại xuất hiện với cái hộp nhỏ được gói trong giấy màu lam buộc bằng vải sa tanh trắng. Ôi, thôi, đừng thêm nữa!- Nàng giấu mặt trong cặp găng tay da đen mà chàng đã mua cho nàng ở cửa hàng Gucci. Cặp găng có nơ đỏ dính vào, nàng rất thích nó. – Bill, anh không thể làm thế!
Em nói đúng, - chàng cười. – Anh sẽ không làm, và anh không làm gì hết. Nhưng trời đất quỷ thần ơi, tại sao em không mở cái hộp ra mà xem? – Nàng nhìn cái hộp, thấy sợ hãi. Linh tính báo cho nàng biết rằng quà này rất quan trọng. – Mở ra… đừng nhát gan như thế… - Tay nàng run run, nàng mở gói, trước hết nàng thấy cái hộp giấy bìa có màu xanh với hàng chữ Tiffany ở trên. Rồi trong cái hộp giấy này là cái hộp bằng da lộn màu đen đậm. Nàng từ từ mở hộp ra, há hốc miệng khi thấy món đồ trong hộp. Đấy là chiếc nhẫn kim cương. Nàng nhìn chiếc nhẫn, sững sờ vì ngạc nhiên. – Đeo vào, ngốc thật. – Chàng nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn nơi nàng. – Mang vào… xem có vừa không… - Chàng biết tay nàng có hơi phồng lên một chút và chàng đoán chiếc nhẫn vừa với cỡ tay nàng, chiếc nhẫn vừa vặn.
- Ôi lạy Chúa… ôi, Bill…- Nàng nhìn chàng sửng sốt, nước mắt tuôn ra đầm đìa. – Chiếc nhẫn đẹp quá, nhưng… - Nàng đã nói với chàng vào ngày hôm kia rằng nàng chưa sẵn sàng để lấy chồng. Chiếc nhẫn cưới này rất đẹp, ít phụ nữ nào may mắn có được sau hai mươi năm lấy chồng. Các chương trình của chàng vừa mới nhận được phần thưởng, nàng biết mặc dù chàng giữ bí mật, nhưng chàng đã nhận được khá nhiều tiền, nên mới đủ sức mua chiếc nhẫn này.
- Anh nghĩ khi em vào bệnh viện, em phải có vẻ trang trọng. Vì thế em phải đeo nhẫn đính hôn, nhưng anh nghĩ đeo nhẫn này đẹp hơn đeo viên đá khổng lồ, - chàng nhìn nàng, e lệ nói tiếp, - trông em như thể đã có chồng. Khi chúng ta cưới nhau, nếu em muốn, anh sẽ mua cho em chiếc nhẫn vàng đơn giản. – Chiếc nhẫn đẹp, nàng rất thích. Nàng còn thích chàng nhiều hơn. Chàng rất tuyệt vời, không chê vào đâu được. Nàng nhìn chiếc nhẫn trên bàn tay trái, lòng bàng hoàng. Nàng đã tháo chiếc nhẫn cưới bằng vàng ra cách đây hai tháng, vì tay nàng phồng lên, chiếc nhẫn chật không đeo vừa, và theo tình hình trước mất, việc nàng đeo nó không còn thích hợp nữa.
- Lạy Chúa, Bill, chiếc nhẫn tuyệt vời quá!
- Em thích nó không? – Chàng có vẻ sung sướng và nàng rất cảm động trước những gì chàng đã làm cho mình.
- Anh đùa ư? Thích à! Em yêu nó! – Nàng cười rồi nằm ngửa ra giường, nhìn chiếc nhẫn, miệng cười toe toét. Nàng thấy chiếc nhẫn sáng nhấp nháy. Khi sinh em bé, các cô y tá sẽ lác mắt khi thấy chiếc nhẫn mà xem.
- Tuyệt. – Chàng liếc nhìn nàng. – Trông em có vẻ như không có chồng. – Chàng đặt tay lên bụng nàng, cảm thấy như em bé máy. – Chắc em bé là con gái. – Chàng sung sướng nói.
- Tại sao? – Nàng hỏi, mắt vẫn nhìn chiếc nhẫn. Nàng không tin nổi.
- Lúc nào em bé cũng đạp chân vào bụng mẹ, - chàng thản nhiên đáp.
- Có lẽ nó muốn có chiếc nhẫn như mẹ nó. – Nàng cười, cúi người hôn chàng, lòng vui mừng khi nghĩ đến chuyện nàng đã mua tặng chàng cái đồng hồ hiệu Cartier. Nàng sẽ trao tặng Bill vào dịp sinh nhật của chàng, đúng vào ngày tết. Nàng đã trích một số tiền lớn trong số tiền bán căn hộ để mua quà này, nhưng đây là việc đáng làm. Nàng dành số tiền còn lại để nuôi con. Bill đã nói để chàng trả tiền viện phí, nhưng nàng nhất quyết không cho chàng làm.
– Em không suy nghĩ lại để xem có thể thành hôn với anh ngay được à? – Chàng cố hỏi, hi vọng nàng bằng lòng. Chàng vẫn cố thuyết phục nàng. Nếu nàng bằng lòng họ sẽ lấy họ của chàng viết vào giấy khai sinh cho em bé, như thế sẽ đẹp hơn là khai bố vô danh như nàng đã quyết định. Hay là để trống họ của bé như ông luật sư đề nghị. Nếu nàng và chàng cưới nhau, họ sẽ điều chỉnh giấy tờ và viết thêm họ của chàng vào sau.
Nhưng nàng buồn bã nhìn Bill, không muốn làm chàng đau đớn. – Em vẫn nghĩ là chúng ta nên đợi. – Họ đã thỏa thuận đợi đến tháng hai, nếu mọi việc diễn tiến tốt đẹp, Steven không gây chuyện khó khăn, bằng cách thay đổi ý kiến về việc em bé. Đây là thời gian mà Bill nghĩ rằng Steven không đáng được hưởng. Nhưng nàng vẫn nghĩ anh ta sẽ hiện ra nơi ngưỡng cửa phòng sinh ngay khi em bé chào đời. Theo Bill thì nàng sẽ tỉnh trí và thực tế hơn sau khi sinh con, còn bây giờ nàng vẫn còn mơ tưởng rằng ngày nào đó Steven sẽ ân hận.
Họ trải qua một buổi chiều yên lặng, chàng nấu bữa tối cho hai người ăn, chàng còn làm con gà tây cả buổi chiều trong khi nàng thư giản ở ghế dài, ngủ một giấc ngắn, vẫn đeo chiếc nhẫn đẹp mà chàng đã tặng nàng vào sáng hôm đó.
Ngày hôm sau, khi nàng vừa đi làm, Zelda nói về chuyện này ngay. Không thể nào không thấy chiếc nhẫn trên tay nàng, cô gái tóc đỏ giương mắt nhìn nó rồi thốt lên:
- Trời! Cô đám cưới vào cuối tuần hả?
- Không. - Adrian cười, nụ cười bí mật – Đính hôn thôi. – Nàng đáp và cười mình. Nàng có mang gần sinh mà chỉ dừng lại ở đính hôn.
- Chiếc nhẫn quá tuyệt. – Zelda đáp vẻ hâm mộ.
- Anh ấy là người tuyệt vời, - Adrian nói thêm, rồi quay lại để gặp một biên tập viên trong phòng thời sự.
Nàng dành thời gian còn lại trong tuần cố để giải quyết những công việc linh tinh, cố trình bày cho Zelda biết kế hoạch của mình. Nàng sẽ nghỉ làm việc trong vòng hai tuần nữa và kế hoạch hoàn tất mọi công việc trước khi nàng ra đi, xem có vẻ khó có thể thực hiện được. Được nửa tuần, có người gặp nàng tại buổi trình diễn của Bill, nói rằng họ định sẽ tổ chức một buổi tiệc mừng sinh nhật thứ bốn mươi của chàng, nhưng không cho chàng biết để làm chàng ngạc nhiên. Họ muốn nàng hợp tác, đưa nàng đến đây, nàng sung sướng phấn chấn, mừng cho chàng. Ngày sinh nhật của chàng đúng vào ngày đầu năm mới, họ sẽ mở tiệc vào buổi chiều, ngay tại sàn diễn, có ban nhạc, những thành viên đã đóng vai trong chương trình trước đây cũng như hiện tại và bao gồm những bạn bè của chàng mà họ tiếp xúc được. Adrian nghĩ rằng bữa tiệc này sẽ rất tuyệt. đêm giao thừa, nàng khó kiềm chế mình giữ được chuyện bí mật này.
Họ ăn tối với bạn vào đêm giao thừa, đây là buổi nhỏ của một nhà văn quen chàng mời tại nhà hàng Chasen. Sau đó, khi họ về nhà lúc quá nửa đêm, chàng cởi quần áo và leo lên giường ngay. Khi nàng vào giường ngủ với chàng, chàng đã ngủ say.
- Chúc năm mới hạnh phúc, - nàng thì thào nói, chàng cười, - chúc sinh nhật hạnh phúc nữa! – Nàng nghĩ đến bữa tiệc vào ngày hôm sau, nhưng chàng đã ngủ trước khi nàng nói hết. Nàng nhìn chàng, cúi xuống hôn chàng. Chàng rất dễ thương, rất tốt với nàng, nàng yêu chàng hết mình. Nàng nằm thức một hồi lâu, mệt mỏi, nhưng không ngủ như trước đó một giờ. Rồi bỗng nàng cảm thấy thai máy thật mạnh, rồi từ ngực đến đùi thắt lại thật đau đến nỗi nàng khó thở nổi. Nàng nghĩ: cái thai chuyển động trước khi ra đời đây. Bây giờ những cơn co thắt như thế thường xảy ra hơn. Nhất là những hôm bận bịu công việc, khi nàng mệt mỏi, nên nàng không quan tâm. Nàng vẫn nằm im, nghĩ vẩn vơ rồi bỗng cơn co thắt khác ập đến rồi tiếp theo cơn khác nữa. nàng quyết định làm dịu cơn co thắt, không thức chàng dậy làm gì. Nàng đi rót nửa ly rượu vang, hớp một hớp. Nhưng lần này không hết co thắt. Đến ba giờ, những cơn co thắt đều đặn, nhưng nàng không tin mình chuyển bụng đẻ. Nàng bèn tắt đèn, cố ngủ, nhưng mỗi lần cơn co thắt nổi lên, nàng tỉnh dậy, trăn qua trở lại, khiến Bill thức giấc. Chàng cựa mình và hỏi nàng chuyện gì.
- Không có gì, - nàng càu nhàu. – Bụng co thắt thôi.
Chàng hé mở mắt nhìn nàng nằm bên cạnh. – Em có cảm thấy đang chuyển bụng đẻ không?
- Không. – Những cơn co thắt khiến nàng khó chịu, nhưng nàng nghĩ do mình mệt, chắc không phải chuyện bụng đẻ. Còn hai tuần nữa mới đến ngày sinh, không có lí do gì em bé lại chào đời sớm thế. Ngày hôm qua nàng mới đi khám bác sĩ, bà ta không thấy có dấu hiệu gì đáng nghi. Nhưng bà ta nói rằng em bé đã đầy tháng, từ bây giờ cho đến hai tuần nữa bé có thể chào đời bất cứ lúc nào.
- Em bị co thắt bao lâu rồi? – Bill hỏi nhỏ vừa quay nằm nghiêng sang một bên lại.
- Em không nhớ… ba hay bốn giờ gì đấy. – Gần ba giờ rưỡi.
- Tắm nước nóng đi. – Đấy là liệu pháp thần bí khác của chàng, cũng có hiệu quả. Nàng đã dùng nhiều lần khi bụng co thắt, quả chúng hết thật. Nhưng bác sĩ nói rằng khi đến lúc sinh nở thì làm gì cũng không ngăn được, uống rượu vang hay tắm nước nóng hay đứng lộn đầu xuống dưới cũng không ngăn được. Khi em bé chào đời, nó cứ ra. Nàng không thích bước ra khỏi giường để đi tắm cho bớt những cơn co thắt. – Đi đi, - Bill giục. – Tắm đi, em sẽ ngủ được cho mà xem.
Sau đó một lát, nàng đi vào phòng tắm. Chàng cười khi thấy nàng làm theo lời mình, rồi chập chờn ngủ vừa nghe văng vẳng bên tai tiếng nước chảy vào bồn tắm. Chàng có cảm giác như mấy giờ sau mới nghe có tiếng nàng nằm xuống bên cạnh chàng lại. Rồi bỗng chàng cảm thấy nàng cứng đơ, ú ớ những tiếng gì rất kì lạ. Chàng liền thức dậy nhìn nàng, mặt nàng căng thẳng, và khi nàng níu lấy chàng, toàn thân nàng cứng ngắt.
- Em không sao chứ, em yêu? – Chàng lo lắng nhìn mặt nàng, bèn bật đèn và thấy những giọt mồ hôi rịn ra trên trán nàng. Tắm không làm ngưng được những cơn co thắt. Rồi nàng thư giãn trở lại và chàng cười, nhưng vẫn thấy mặt nàng hiện ra vẻ lo sợ. Chàng cầm tay nàng hôn mấy ngón tay. – Anh nghĩ người bạn nhỏ của chúng ta muốn ăn tết với chúng ta. Em nghĩ sao, cưng? Anh gọi bác sĩ nhé? – Nhưng chàng thấy rõ ràng nàng đang chuyển bụng đẻ.
- Không… - Nàng bóp mạnh tay chàng. – Em không sao… thật đáng… Ồ, không! – Bỗng nàng la to. – Không, em không… Ôi, Bill! – Nàng níu chặt tay chàng, bóp mạnh, uên phương pháp thở mà họ đã dạy cho nàng. Nhưng chàng nhắc cho nàng nhớ và nàng hít thở đúng theo phương pháp đã học. Và chàng nghĩ rằng không nên để mất thì giờ. Nàng quá đau rồi, phải đi bệnh viện thôi. Chàng giúp nàng ngồi dậy, nàng lấy lại hơi thở, đi lại tủ áo với vẻ choáng váng. Nàng mệt mỏi và lo sợ, người bắt đầu run. Lát sau, nàng từ tủ quay lại, vẻ hoảng sợ. Chàng liền chạy đến bên nàng, giúp nàng ngồi xuống ghế, nhưng bây giờ bụng nàng lại co thắt khiến nàng không nói gì được. Nàng ngồi há hốc mồm để thở, nhớ lại cảnh đau đớn của sản phụ trong cuốn phim. Nàng thấy mình còn tệ hơn chị ta nhiều. Nàng không thể thở nổi, rồi bỗng cơn đau dồn dập ào đến khiến nàng hụt hơi.
- Đừng nhúc nhích… ngồi yên… gắng hít thở vào… Nói xong chàng liền đến tủ lấy chiếc áo dài rộng của nàng. Chàng giúp nàng cởi áo ngủ, tròng áo dài qua đầu, rồi đi tìm đôi giày đế mềm.
- Em không thể đi với áo quần như thế này! – Nàng nói. Chàng đã lấy cái áo xấu nhất của nàng.
- Đừng quan tâm. Em quá đẹp rồi. – Chàng mặc quần jeans, tròng áo len qua đầu, đi đôi dép Docksider nằm dưới giường rồi gọi điện thoại cho bác sĩ, vừa gọi vừa nhìn nàng. Bà ta hứa sẽ gặp họ tại bệnh viện trong vòng nửa giờ nữa. Chàng giúp Adrian đứng lên khỏi ghế, nhưng trước khi ra khỏi phòng, một cơn co thắt khác ập đến làm nàng đau đớn. Chàng tự hỏi không biết có nên gọi xe cấp cứu hay không. Nếu gọi, chắc phải đợi lâu. Chàng bèn quyết định không nên để nàng sinh ở nhà như ước muốn của nàng. Chàng khuyến khích nàng đi ra khỏi phòng ngay khi cơn co thắt dịu xuống. Chàng xách cái vali đi bệnh viện của nàng và họ bước ra cửa trước, ngay khi ấy cơn đau ập đến. Họ bước từ từ, nàng khóc khi cơn đau khác ập đến. – Không sao đâu, cưng… Ổn hết thôi. Chúng ta sẽ đến bệnh viện trong vòng vài phút nữa và em sẽ cảm thấy khá hơn.
- Không, em không khá hơn đâu, - nàng khóc, níu chặt vào chàng để được yên tâm. – Ôi, Bill… đau khủng khiếp.
- Anh biết, em yêu, anh biết em đau, nhưng sẽ hết thôi. Và chúng ta sẽ có em bé kháu khỉnh. – Nàng cố cười qua nước mắt, nhìn chàng và cố thở điều hòa, nhưng không dễ. Chàng nói đúng, nàng sắp sinh, nhưng nàng không ngờ nó xảy đến nhanh như thế.
Thời gian có vẻ rất lâu họ mới đến nơi chàng đỗ xe, nhưng cuối cùng chàng cũng đưa nàng được vào xe và để vali vào ghế ngồi ở phía sau. Chàng lái xe thật nhanh đến bệnh viện, mong sao có xe cảnh sát tuần tra chạy theo. Chàng không quan tâm đến việc bị xe cảnh sát đuổi theo chặn lại. Chàng mong có xe cảnh sát hộ tống, trường hợp nàng sinh con. Nhưng nàng không sinh trên xe và không ai đuổi theo chàng. Chàng lái xe vào phòng cấp cứu, bóp còi để ai đó chạy ra giúp mình. Lát sau, nhân viên y tế hiện ra, trong khi Adrian quặn quại đau đớn, níu chặt lấy chàng. Họ giúp nàng ngồi vào xe lăn, đẩy nhanh vào trong, nàng khóc, còn Bill chạy theo chiếc xe.
- Em không thể… Bill… Ôi… - Nàng không nói nổi. Chàng thấy nàng run cầm cập, bèn lấy áo khoác của mình khoác lên người nàng để nàng khỏi lạnh.
- Không sao đâu… ráng lên… em sẽ bình an vô sự… tốt… sẽ xong thôi. – Đây chỉ là lời động viên an ủi, nhưng nàng cảm thấy yên tâm. Chàng nghĩ khi họ vào phòng sinh, người ta sẽ buộc máy giám sát vào người nàng để họ có thể thấy những cơn co thắt dữ dội như thế nào, kéo dài trong bao lâu, khi nào đến tột đỉnh và khi nào giảm xuống. Cho nên chàng có thể nói cho nàng biết cơn co thắt đã hết. Nhưng bây giờ những cơn co thắt không giảm, nàng tiếp tục đau đớn, hoảng sợ, mất hết tự chủ. Nàng nghĩ chắc mình sắp chết. khi chàng giúp nàng bước ra khỏi xe lăn, nàng trở nên cáu gắt.
Bác sĩ đã đợi họ ở đấy rồi, bà ta giúp Adrian nằm trên giường, cùng với một cô y tá trẻ vui vẻ. Adrian liền không ưa cô ta ngay. Rõ ràng nàng không được bình tĩnh, và khi họ cởi áo dài nàng ra, buộc máy giám sát vào người nàng thì cơn co thắt khác ập đến khiến nàng như người điên loạn.
- Cố gắng lên, Adrian… chỉ một phút thôi là xong. – Bác sĩ nói, giúp cô y tá buộc máy giám sát trong lúc Bill cố giữ cho Adrian hít thở. Nàng quá đau đớn, đưa mắt nhìn họ, bàng hoàng kinh ngạc.
- Nó sắp ra! – Nàng hoảng hốt nói, nhìn láo liên từ Bill qua bà bác sĩ. – Nó sắp ra… em bé sắp ra!
- Không, không phải. – Bác sĩ cố làm cho nàng bình tĩnh, bảo nàng hít thở, Bill thì nhắc cho nàng nhớ cách thở. Nhưng nàng vẫn la hét và nhất quyết nói rằng em bé sắp chào đời. Đừng rặn – bác sĩ hét lớn nói với nàng. Bỗng có hai y tá nữa xuất hiện trong phòng. Bà bác sĩ cau mày khi nhìn vào máy giám sát rồi đến rửa tay nơi bồn rửa và nói với Bill. – Bà ấy đang bị những cơn co thắt khủng khiếp hành hạ… những cơn co thắt kéo dài… có thể bà ấy còn đau lâu nữa. – Bà ta bình tĩnh nói, còn Adrian vẫn la hét.
- Nó đang ra… nó đang ra… - Nàng khóc không ngớt và Bill cũng khóc. Chàng không thể chịu được khi thấy nàng đau đớn, và tình hình trở nên tệ hơn khi bác sĩ đến khám cho nàng. Nàng cảm thấy như thể cơn đau tỏa khắp người nàng. Bà bác sĩ gật đầu, có vẻ hài lòng.
- Adrian, đến lúc rặn rồi… chỉ còn vài cơn co thắt nữa thôi.
- Không! – Nàng hét to, rồi cố ngồi dậy, loay hoay tháo cái máy giám sát ra khỏi cái bụng to tướng của mình. – Tôi không rặn! không thể rặn với cái này!
- Được, cô rặn được, - bác sĩ đáp. Bill cố mấy cũng không làm cho nàng bình tĩnh. Chàng cảm thấy khổ sở khi nàng đau đớn. nàng quặng quại trên giường trong khi bác sĩ tham khảo ý kiến các y tá. Tình hình trông còn tệ hơn trong cuốn phim trong lớp huấn luyện, Bill hỏi họ tại sao không cho nàng uống cái gì đó cho bớt đau. Nhưng bác sĩ ngắt lời chàng, và nói: - Adrian, cô muốn sinh cháu ngay bây giờ phải không? Cô sắp sinh ra cháu rồi đấy. Tôi đã thấy đầu cháu rồi. đấy… gắng lên… rặn đi.
Adrian hét to đau đớn, nàng nhìn Bill như van xin. Hai cô y tá người giữ tay kẻ cầm chân để nàng khỏi vùng. Bỗng mọi vật trong phòng được phủ bằng giấy xanh, họ đưa cho Bill cái mũ trùm đầu và chiếc áo dài màu xanh lục. Khi chàng giữ chặt vai nàng, cả phòng đều biến dạng. – Thế… gắng lên… rặn cháu ra! – Bà bác sĩ giục nàng. Adrian luôn nói rằng mình không thể rặn được. Toàn thân nàng đau đớn, Bill muốn xin họ cho nàng uống cái gì đó cho bớt đau. Mỗi lần rặn là nàng hét to và chàng vừa giữ chặt nàng vừa khóc. Nhưng không ai để ý chàng khóc. Adrian cũng khóc. Cả hai đều khóc, rồi bỗng nàng vùng ngồi dậy và rặn. Tiếp theo đó là tiếng khóc dài, rít cao, vang lên. Bill kinh ngạc trố mắt nhìn. Chàng nhìn Adrian, nàng cười qua nước mắt, rồi nàng hét to lên lại khi đã rặn em bé ra. Sau đó nàng nằm ngửa ra gối, mệt phờ.
– Con trai! – Bác sĩ nói. Adrian và Bill vừa cười vừa khóc, chàng nhìn chú bé nhỏ xíu, bé giương đôi mắt to ngạc nhiên nhìn họ, lỗ mũi nhỏ xíu giống như mũi mẹ. Nàng căng người nhìn bé, rồi buông tiếng thở dài khoan khoái khi bà bác sĩ cắt nhau rốn.
- Bé xinh quá! – Bill nói, giọng khàn khàn, - và em cũng đẹp. – Chàng cúi xuống hôn nàng. Nàng nhìn chàng với vẻ mặt mà họ sẽ không bao giờ có được như thế, vẻ mặt và tình cảm chỉ phát sinh được vào những giây phút như thế này thôi. Cả hai sẽ nhớ mãi những giây phút này.
- Nó khỏe chứ? – Nàng hỏi giọng yếu ớt.
- Nó rất hoàn hảo, - bác sĩ đáp. Bà khâu một ít cho nàng. Họ đã phái đến một bác sĩ tại chỗ để khâu cho nàng, nhưng bác sĩ của nàng không để ý đến. Vị bác sĩ nội trú nhi khoa đến để kiểm tra đứa bé. Em bé khỏe mạnh, cân nặng hơn bốn ký, sức khỏe tốt. Bill cứ nói rằng em bé giống mẹ, nhưng nàng cho rằng bé trông giống Bill. Chàng thấy vô nghĩa, nhưng không nói gì.
Chàng giúp đưa em bé đến phòng bé sơ sinh trong khi họ làm vệ sinh cho nàng và nửa giờ sau chàng trở lại. Chỉ mới năm giờ mười lăm phút. Con đầu lòng sinh thế là nhanh. Họ đến bệnh viện lúc bốn giờ ba mươi phút. Nhưng đối với Adrian, thì giờ sinh nở ấy có vẻ quá dài.
- Anh rất ân hận vì em đã chịu đựng đau đớn quá mức, - chàng nói nhỏ khi cúi người hôn nàng. Chàng rất ngạc nhiên khi thấy nàng khác với nàng mới đây rất nhiều. Tóc nàng chảy ngay ngắn, mặt mũi thân mình sạch sẽ, thậm chí nàng còn tô son môi nữa. Nàng bây giờ hoàn toàn khác với người đàn bà la hét điên loạn vì đau đớn trước đây không bao lâu.
- Không đau đớn quá sức đâu, - nàng bình tĩnh đáp. – Thật kỳ, chàng nhìn nàng và thấy nàng có vẻ trưởng thành rất nhiều. Chỉ trong một nháy mắt, nàng trở thành người phụ nữ chín chắn. Trước đây, nàng chỉ là một cô gái còn nhỏ. Trên vài phương diện nào đấy, nàng đã nói đúng, quả nàng là trinh nữ. – Tình hình cũng không tệ lắm, - nàng sung sướng nói. – Em sẽ sinh con lại nữa… - Nàng cười và chàng bật cười to. Nàng nói những điều chàng đã tiên đoán. – Bé khỏe không?
- Cháu rất tuyệt. Họ đang tắm rửa cho cháu, sắp mang đến cho em rồi đấy. – Lát sau, cô y tá bế em bé trở lại, nó sạch sẽ và thơm tho, được quấn chặt trong áo quần và chăn. Khi cô y tá đưa đứa bé cho chàng, nó mở mắt nhìn nàng. Bill và Adrian nhìn bé, lòng tràn ngập sung sướng. bé hoàn hảo về mọi mặt, Adrian không tưởng tượng được mình có đứa con kỳ diệu như thế. Nhìn bé, Bill nhớ đến Adam và Tommy, nhưng bé cũng rất khác hai con chàng. Khác và rất đặc biệt. Chàng cảm thấy gần nàng hơn bao giờ hết, như thể họ cùng chia sẻ một linh hồn, một lý trí, một trái tim… và một em bé. Như thể ba người cùng chia sẻ một nhịp đập của trái tim. Em bé mở mắt nhìn họ, như thể cố nhớ bé đã gặp họ chưa.
Adrian bật khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt vui sướng. Tất cả mọi sự khổ đau để giữ lấy sinh mạng bé nhỏ này đều xứng đáng. Bé đáng giá cho cuộc hôn nhân tan vỡ của nàng và Steven, và bây giờ nàng vui mừng vô cùng vì đã không chịu để cho Steven buộc mình phá thai. Bill giúp nàng tháo bớt chăn cho bé, rồi để bé xuống bên ngực nàng. Bé bú ngay. Bill nhìn hai mẹ con, nước mắt chảy ra. Cuộc đời bắt đầu một cách đơn giản, dễ dàng, thú vị. Hai mẹ con thương yêu nhau, đứa trẻ vào đời họ như nguồn hạnh phúc vô tận.
- Chúng ta sẽ gọi bé tên gì? – Nàng thì thào hỏi Bill.
- Anh nghĩ gọi Thigpen chắc sẽ hay. Nhưng đấy là tên họ.
- Em thích tên ấy, - nàng dịu dàng đáp. Nàng sẽ không bao giờ quên những chuyện chàng đã làm cho mình. Chàng đã có mặt bên nàng từ đầu đến cuối, nếu không có chàng chắc nàng không qua khỏi cơn ngặt nghèo này. Các y bác sĩ có vẻ ít quan trọng hơn chàng nhiều. – Em phải có tên trước để gọi ở nhà, - nàng nói tiếp. Bill càu nhàu:
- Xin cảm phiền… anh cần phải suy nghĩ đã chứ! Mới có sáu giờ sáng – Chàng sung sướng khi nghe nàng nói đến tên trước. Khi nàng cười với chàng, nàng nhận ra hôm nay là ngày đầu năm, và là ngày sinh nhật của chàng.
- Chúc sinh nhật hạnh phúc. – Nàng cúi người tới trước hôn chàng, em bé nhìn họ. Thỉnh thoảng bé thở khụt khịt, nhưng bé có vẻ hoàn toàn thoải mái giữa họ.
- Thật là một món quà tuyệt vời! – Bước vào tuổi bốn mươi như thế này quá tuyệt, chàng nghĩ rằng cuộc sống quá quý, đơn giản và hiếm hoi. Người đàn bà mình thương yêu tặng cho mình đứa bé làm quà, có gì quý bằng! Thật là kỳ diệu. – À, mình gọi tên đầu của bé là Teddy được không?
Nàng suy nghĩ một lát rồi đổi lại: - Gọi Sam được không?
Chàng gật đầu, nhìn xuống em bé. Em bé thật xinh, tên gọi có vẻ phù hợp với nó. – Anh thấy được đấy. Sam Thigpen. – Bỗng nàng nhìn chàng, không muốn hỏi tiếp. Gọi bé là Sam Thigpen, hay Sam Townsens, hay lấy họ của nàng Sam Thompson? Nhưng hỏi nàng như thế còn quá sớm.
Bill ở lại với nàng đến tám giờ sáng, rồi chàng về nhà, tắm rửa và ăn sáng. Chàng hứa sẽ trở lại không quá mười hai giờ trưa và nói nàng cố ngủ đi một chút. Chàng rón rén đi ra cửa, đến cửa chàng quay lui nhìn hai mẹ con. Em bé ngủ trong tay mẹ, hai mẹ con ngủ yên lành, hạnh phúc và lần đầu tiên trong suốt một thời gian dài, chàng hoàn toàn thỏa mãn, thanh bình và sung sướng.