Tiếng Nói Của Con Tim

Chương 26: Chương 26




Adrian thức dậy khoảng một giờ sau khi Bill ra về. Em bé vẫn ngủ, các cô y tá vào để kiểm tra sức khỏe cho nàng. Nàng khỏe mạnh, chỉ còn vài cơn co thắt nhỏ, nhưng mọi việc đều bình thường. Sau khi họ ra khỏi phòng, nàng nằm yên, suy nghĩ. Nàng phải gọi điện đi hai nơi và bây giờ là lúc thuận tiện cho nàng gọi nhất. Nàng cảm thấy sinh lực phục hồi nhanh chóng, cứ nhìn em bé ngủ bên cạnh mãi. Thật là một ngày kích thích nhất trong đời, giây phút hạnh phút nhất và đứng trên vài mặt nào đấy, nàng muốn có người chia sẻ niềm hạnh phúc này.

Nàng gọi đi Connesticut trước. Cuốc gọi khó khăn, nhưng tin vui làm mọi người hoan hỉ.

- Tại sao con không nói cho mẹ biết? – Mẹ nàng hỏi, sửng sốt với tin vui mình có cháu ngoại, mặc dù bà không hề nghe Adrian báo nàng có thai. – Cháu bé có bình thường không? – Bà hỏi, đây là lí do duy nhất bà muốn biết, vì Adrian không nói gì cho bà biết hết. Nhưng bà đã quen với tính tình của Adrian, đã biết mối liên hệ của nàng với bố mẹ trong những năm vừa qua lạnh nhạt như thế nào rồi. Kể từ khi nàng lấy Steven, bố mẹ nàng thẳng thắn tỏ thái độ không thích anh ta. Họ đúng nhưng mối quan hệ giữa họ với con gái vẫn không được cải thiện.

- Con rất buồn, mẹ à. Nhiều chuyện xảy ra quá lộn xộn. Steven bỏ đi từ tháng sáu. Và… con nghĩ thế nào anh ấy cũng về… Con nghĩ, con thật u mê.

- Mẹ cũng nghĩ thế. – Họ im lặng một hồi lâu. – Anh ta có trả tiền cấp dưỡng chứ? – Nàng lấy làm lạ, ai cũng nghĩ đến vấn đề ấy.

- Không, con không muốn tiền trợ cấp.

- Anh ta có đòi quyền bảo trợ đứa bé không?

- Không. – Nàng quyết định không nói với họ các chi tiết này, nàng cũng quyết định không nói cho họ biết về Bill, nếu không, mẹ nàng có thể nghĩ rằng nàng đã dan díu với chàng nên Steven mới bỏ nàng. Sau này có nhiều dịp để nàng nói cho họ biết các chi tiết. Bây giờ Adrian chỉ nói cho mẹ biết về chuyện em bé thôi.

- Con sẽ ở bệnh viện bao lâu? – Mẹ nàng hỏi với giọng thản nhiên, thật khó mà gần bà ấy được, ngay cả bây giờ, khi Adrian đã làm mẹ.

- Có lẽ đến ngày mai. – Nàng không chắc. – Hay hai ngày nữa, con chưa biết.

- Khi con về nhà, mẹ sẽ gọi cho con. Con còn số điện thoại như trước chứ? – Bà hỏi cho có chuyện vậy thôi, vì hiếm khi bà gọi đến, mà thường thì Adrian gọi cho bà.

- Phải. – Khi nàng bán căn hộ, nàng chuyển máy điện thoại đến nhà Bill. Như thế dễ hơn là xin số khác. – Con sẽ gọi mẹ, mẹ à.

- Được rồi và… xin chúc mừng con… - Mẹ nàng có vẻ như không biết nói gì nữa, và bố nàng thì vắng nhà. Nàng thấy buồn khi gọi cho bố mẹ, nhưng ít ra nàng đã làm xong bổn phận.

Cuốc gọi tiếp theo mới căng. Luật sư của nàng đã đưa số điện thoại của Steven cho nàng cho có lệ thôi, nhưng ông ta nói nàng cứ gọi thử xem sao. Nàng lấy cuốn sổ ghi địa chỉ trong xách tay ra, tay trái ẵm em bé, tay kia bấm số máy. Bấm xong, nàng nhìn Sam. Em bé rất xinh, dễ thương, nằm yên trong tay nàng. Nàng muốn em bé được vạn sự như ý. Em bé mới ra đời được bốn giờ, nhưng nàng cảm thấy như bé đã ở với nàng từ lâu.

- Xin chào! – Tiếng nói quen thuộc vang lên trong máy, đã từ nhiều tháng nay nàng không được nghe giọng nói ấy. Bỗng nàng cảm thấy lúng túng.

- Chào… Steven… tôi… là Adrian đây. Tôi xin lỗi đã gọi anh. – Anh ta im lặng một hồi lâu không nói gì. Steven không biết tại sao nàng gọi mình, và không biết tại sao nàng có số điện thoại không đăng ký này.

- Tại sao cô gọi tôi? – Anh ta làm như thể nàng không có quyền nói chuyện với mình. Nghe anh ta hỏi, nàng cảm thấy tay run run.

- Tôi nghĩ là anh có quyền biết… đứa bé đã sinh hồi sáng nay. Bé con trai, nặng hơn bốn ký một chút. – Bỗng nàng cảm thấy gọi anh ta như thế này là quá ngu. Anh ta im lặng một hồi lâu nữa và nàng nói tiếp: - Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ đáng ra tôi không nên gọi… tôi nghĩ…

Bỗng bên kia đầu dây, anh ta lên tiếng hỏi:

- Nó bình thường chứ? – Câu hỏi giống như mẹ nàng đã hỏi, nhưng có vẻ lạnh nhạt hơn.

- Thường, nó khỏe, - nàng đáp, - Nó rất xinh.

Rồi anh ta e dè hỏi tiếp: - Cô cũng khỏe chứ? Việc sinh đẻ có khủng khiếp không? – Anh ta hỏi, giọng có vẻ như người đàn ông nàng đã từng quen biết.

- Không có gì khủng khiếp. – Chả cần nói cho anh ta biết sinh đẻ đau đớn như thế nào. Mang nặng đẻ đau quá khủng khiếp, ngoài sức tưởng tượng của nàng, nhưng bây giờ nàng cảm thấy không đến nổi tệ, và kết quả là nàng có Sam trong tay, chuyện đau đớn qua rồi. – Sinh đẻ thì phải đau đớn thôi. – Nàng chần chừ một lát nói tiếp. – Tôi muốn gọi anh… Tôi nghĩ rằng… Tôi biết anh đã ký giấy tờ khướt từ quyền làm cha, nhưng tôi muốn cho anh cơ hội để nhìn nó, nếu anh muốn. – Nàng thật tốt hơn bất cứ người đàn bà nào khác trên đời. Nhưng con người Adrian là thế. – Dĩ nhiên tôi không đợi anh đến… Tôi chỉ nghĩ rằng tôi muốn anh biết, phòng khi… - Nàng bỗng ngưng nửa chừng và giọng anh ta nói chen vào.

- Tôi muốn đến. – Nàng ngạc nhiên khi nghe anh ta nói. Nàng có ý định sẽ cho anh ta cơ hội đến thăm con nàng, nhưng nàng không ngờ anh ta chấp nhận đến. – Cô sinh ở đâu?

- Ở bệnh viện Cedars Sinai.

- Tôi sẽ đến nội trong sáng nay. – Rồi bằng giọng bâng khuâng, kỳ lạ, anh ta hỏi tiếp: - Nó có tên rồi chứ?

Nàng gật đầu, nước mắt chảy xuống má. Nàng không ngờ như thế, và bây giờ việc này làm cho nàng buồn rầu. Sau bao chuyện phủ phàng, anh ta muốn thấy đứa bé. – Tên nó là Sam. – Nàng nói trong tiếng thì thào.

- Hôn nó giúp tôi. Hẹn sẽ gặp cô. – Nàng quá sửng sốt trước việc anh ta vừa nói. Bỗng nhiên anh có vẻ khác trước, dịu dàng hơn. Nàng sợ khi anh ta đến gặp nàng sẽ có chuyện xảy ra mất. Nàng nằm suy nghĩ về vấn đề này cả buối sáng, tay ôm em bé vào lòng. Bé ngủ say, không hề cựa quậy. Gần đến giờ ăn trưa thì nàng nghe cửa phòng mở, rồi thấy Steven đứng ở ngưỡng cửa nhìn nàng. Anh ta mặc quần màu xám, áo sơmi xanh, khoác vét tông mỏng. Tóc anh ta để dài hơn trước, da rám nắng, trông đẹp trai hơn bao giờ hết.

- Chào Adrian, tôi vào được không? – Anh ta đứng nhìn nàng, vẻ chần chừ. Nàng gật đầu, cố để khỏi khóc khi gặp anh ta. Nhưng cố gắng của nàng vô ích, vì khi anh ta đi vào, nước mắt nàng chảy xuống má. Bỗng nàng nhớ nàng đã yêu anh ta tha thiết, xây đắp nhiều hi vọng, tin tưởng cuộc hôn nhân của họ sẽ bền vững và khi anh ta ra đi, nàng đau đớn, thất vọng biết bao nhiêu.

Anh ta nhìn nàng trước hết, từ từ bước về phía nàng, tay ôm bó hoa hồng vàng lớn, rồi khi đứng gần nàng, anh ta mới nhìn đến đứa bé. Bé được bọc trong tấm chăn xanh nhỏ, cái mặt bé tí tẹo hồng hào trông giống như chồi hoa quý báo của nàng.

- Ôi lạy Chúa… - Anh ta nhìn đứa bé. – Nó đấy ư?

Nàng gật đầu, cười qua nước mắt trước câu hỏi ngu ngốc của anh ta. – Nó đẹp không?

Lần này Steven gật đầu, bỗng anh ta chảy nước mắt, rồi quay mắt qua nhìn nàng. – Tôi là đồ điên… - Đúng là lời nói mà nàng mơ ước, nhưng không hề mong đợi.

Nàng gật đầu, khóc một cách tự nhiên, nàng đồng ý với anh ta. Nhưng không ai can ngăn anh ta được, ông luật sư của anh ta đã cố khuyên can ảnh nhưng không thành công.

- Tôi nghĩ anh quá hoảng sợ.

- Đúng là tôi hoảng sợ. Tôi không nghĩ đến chuyện có con, không hy sinh như mọi người được. Bây giờ tôi vẫn không nghĩ đến chuyện có con, - anh ta thành thật nói. Nhưng anh ta ngây ngất trước cảnh con mình nằm trong tay nàng. Con anh ta. Tác phẩm của anh ta.

- Nó đẹp, phải không? – Anh ta bình tĩnh hỏi. Nhìn em bé, rồi nhìn nàng, mắt anh ta thản nhiên, không dịu dàng. – Trong mấy tháng qua, chắc cô gặp nhiều khó khăn. – Nàng gật đầu, không muốn nói cho anh ta biết về Bill. Việc này không liên quan gì đến ảnh.

– Cô sống ở đâu? - Bây giờ mới hỏi, thật quá kỳ lạ. Lâu nay anh ta không thèm biết nàng ở đâu và sống như thế nào. Bây giờ mới hỏi, không biết anh có thật lòng không. Nàng liền đáp một cách qua loa.

- Cũng tại chung cư ấy, phía bên kia chung cư. – Anh ta nghĩ chắc nàng mua căn hộ khác nhỏ hơn bằng số tiền chia hai tiền bán căn nhà của họ.

- Hay! – Bỗng anh ta nhìn đứa con của mình, nhẹ sờ mấy ngón tay của nó. – Nó bé quá… - Anh ta nói.

- Nó cân nặng hơn bốn ký, - nàng biện hộ cho Sam, nhưng Steven cứ nhìn em bé với vẻ kỳ lạ. Anh ta không gặp ai quen biết ở đây hết, có lẽ ngoại trừ Adrian, nhưng trông anh ta như người đã tỉnh ngộ. Steven không hề quan tâm đến việc này. Adrian nhìn anh ta ngại ngùng, tay vẫn còn run vì cú sốc. – Anh muốn bế nó không?

Bỗng Steven có vẻ hoảng hốt, rồi anh ta kinh ngạc khi thấy mình gật đầu, đưa hai tay ra. Thái độ của anh ta cũng làm cho nàng ngạc nhiên. Nàng nhẹ nhàng đưa đứa bé cho anh ta. Dù sao đứa bé cũng là con của Steven, và đây là lí do khiến cho nàng gọi cho anh ta. Gọi điện để xem anh ta có quan tâm đến con không, để cho anh ta cơ hội cuối cùng tiếp cận với đứa con mà mình đã khước từ. Nàng để em bé vào tay Steven, cảm thấy cổ nghẹn ngào. Nàng nhìn anh ta. Anh ta nhìn đứa bé đang ngủ với vẻ ngạc nhiên. Steven ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, không dám động đậy, vẻ hoảng sợ, hai tay để yên, như thể anh ta sợ đứa bé vùng dậy, và cắn mình. Steven ngồi yên nhìn em bé, và khi nàng nhìn anh ta thì cửa phòng bật mở, Bill bước vào, mang trên tay một đóa hoa khổng lồ. Chàng lúng túng để con gấu xuống trên ngưỡng cửa. Chàng dợm chân bước vào phòng khi Steven cúi xuống trả em bé lui cho nàng, và chàng thấy cảnh ấy diễn ra trước mắt. Cảnh ba người đoàn tụ rất hạnh phúc. Adrian thấy Bill, nàng trố mắt ngạc nhiên, còn Steven đứng bên cạnh nàng, như không muốn rời khỏi nàng và lần đầu tiên em bé cất tiếng khóc, như thể bé cảm thấy có gì khủng khiếp đang xảy ra.

- Ồ… tôi xin lỗi… thật tôi đến không đúng lúc, - Bill nói to cho cả phòng đều nghe, không dám nhìn vào mắt Adrian, sợ sẽ thấy cái gì đấy trong ánh mắt của nàng.

- Không sao đâu, - Adrian lúng túng đáp, - đây là Steven Townsend, là… - Nàng nghẹn ngào không nói nên lời, chắc nàng muốn nói “chồng tôi”. Nàng thấy mặt Bill tái mét, nàng muốn xin chàng đừng như thế, đừng hoảng hốt, cứ đi vào, Steven sắp ra về rồi. Nhưng nàng không nói được, còn Steven thì nhìn chàng với vẻ không thân thiện. Bill liền bước ra khỏi phòng, không đợi ai giãi bày gì hết.

- Tôi sẽ quay lại sau.

- Không… Bill… - Nhưng chàng đã đi nhanh trên hành lang, cảm thấy quá nghẹn ngào như có viên đá mắc trong họng, giống như khi Leslie tuyên bố chị ta không đi theo chàng đến California. Chuyện như thế lại xảy đến cho chàng lần nữa, sự mất mát, đau đớn, buồn phiền, cô đơn. Nhưng lần này chàng sẽ không để mình đau đớn như trước.

Trong phòng sinh, Adrian thất vọng, đau đớn, Steven nhìn nàng, hỏi: - Ai thế? – Trông anh ta có vẻ tức giận, vì bỗng nhiên có kẻ đến cắt ngang giây phút hân hoan của mình.

- Một người bạn, - nàng nhẹ nhàng đáp. Nàng thấy Steven tỏ ra tức giận, nhưng cả hai đều biết rằng anh ta không có quyền ấy. Anh ta nhìn nàng với vẻ mặt trang nghiêm. Từ khi nàng gọi đến, Steven đã suy nghĩ nhiều, và bây giờ thấy em bé, anh ta càng suy nghĩ nhiều hơn nữa.

- Tôi cần phải xin lỗi cô, - anh ta buồn rầu nói. Adrian lo lắng trong lòng, nàng biết tâm trạng của Bill như thế nào rồi. Nàng không ngờ Steven đến sớm như thế, và khi anh ta đề nghị ngày giờ đến, nàng vui mừng vì nghĩ sẽ gặp anh ta một lần cho xong, rồi nàng và Bill sẽ tính chuyện trăm năm. Nàng đã định sẽ gọi anh ta, nhưng nàng không ngờ chuyện xảy ra như thế này, không ngờ Bill đến trong khi hai người đang gặp nhau. Mọi việc bỗng đảo ngược. Đứa bé khóc, nàng không biết xoay xở ra sao, bèn bấm chuông gọi y tá, nhờ cô ta bế đứa bé đến phòng trẻ sơ sinh một lát. Rồi Adrian quay qua nhìn Steven với ánh mắt giận dữ.

- Adrian , nếu tôi làm cho cô đau đớn, tôi xin lỗi vậy. – Nghe anh ta nói, nàng nhớ lại cái đêm gặp nhau ở nhà hàng Chardonnay, khi ấy nàng đã có thai sáu tháng. – Sáu tháng qua chắc cô đã gặp nhiều khó khăn. – Anh ta nói, không nêu cụ thể nàng khổ sở như thế nào. Nếu không có Bill chăm nom săn sóc, nàng không biết mình sẽ sống ra sao. – Nhưng trong thời gian đó, tôi cũng sống rất khổ sở.

Adrian không tin những điều anh ta nói. Nàng không phải là người li dị anh ta. Bây giờ nàng vẫn còn giận Steven vì chuyện anh ấy đã làm cho nàng. Tức giận và đau đớn khiến nàng không tin là mình có thể tha thứ cho anh ta được. – Cô đã gây cho tôi một sự thách đố lớn, có thể nói rằng việc này làm cho tôi hoàn toàn choáng váng, một hành động phản bội hoàn toàn. – Anh ta nói tiếp trong khi Adrian nhìn đăm đăm. Anh ta vẫn tỏ ra ích kỉ như bao giờ. – Nhưng… vì số phận của con trai tôi… con chúng ta… bây giờ tôi nghĩ rằng, tôi bằng lòng tha thứ cho cô.

Nàng nhìn anh ta sửng sốt, không tin được điều mình nghe. Anh ta bằng lòng tha thứ cho nàng!

- Anh thật tốt, - nàng bình tĩnh đáp, - tôi rất cảm ơn anh. – Nàng gần như nghẹn ngào khi nói ra những lời này. – Nhưng Steven này, anh không phải là người duy nhất bị đau đớn. nếu anh cảm thấy bị phản bội thì tôi xin lỗi. Anh đã bỏ tôi khi tôi có thai. anh hoàn toàn xua đuổi tôi. Anh lấy hết đồ đạc, đuổi tôi ra khỏi nhà, ly dị tôi, bỏ quyền làm cha đứa bé. Thậm chí khi tôi gọi điện, anh không thèm nói chuyện với tôi. – Nàng nói rất nhiều chuyện, nhưng anh ta có vẻ không quan tâm. Anh ta ngắt lời nàng.

- Đừng nhắc lại chuyện cũ làm gì. – Anh ta đáp. – Tôi nghĩ vì số phận của đứa bé, chúng ta có thể quay lại với nhau.

- Anh nói thật ư? – Nàng kinh hoàng nhìn anh ta. Nàng không có ý định như thế, dù nàng muốn đối xử công bằng với anh ta. Steven còn vô cảm hơn trước nữa. Giống như mọi chuyện khác trong cuộc đời anh ta, anh ta ích kỷ, không muốn nhận đứa bé, rồi bây giờ thấy bé xinh đẹp, là con trai, bỗng anh ta nghĩ đến chuyện nhận lại nó, sau khi đã bỏ cả hai mẹ con mà đi. Nàng thấy đây là cơ hội để cho anh ta gặp lại con. Nhưng nàng chỉ nghĩ đến việc anh ta nên tỏ lòng thương con mà thôi, chứ không nghĩ đến nàng. Hay nếu anh ta có tình cảm với nàng, thì chỉ dịu dàng và tốt với nàng là được. Nàng chỉ cần anh ta ân hận, tỏ lòng tốt và quan tâm là đủ. Còn người mà nàng nghĩ đến chính là Bill, chứ không phải anh ta. Steven không còn gì trong lòng nàng nữa.

- Hình như anh không hiểu ý tôi, - nàng nói tiếp. – Steven à. Anh đã từ bỏ tất cả, anh không quan tâm đến chúng tôi. Anh xa lánh chúng tôi. Lí do duy nhất mà tôi gọi anh không ngoài mục đích tạo cho anh cơ hội để anh ăn năn hối lỗi. Tôi muốn anh có dịp để thấy em bé. Nhưng anh không quan tâm đến ai hết. Anh hoàn toàn không nghĩ đến những gì mình đã làm. Người duy nhất anh quan tâm đến là bản thân mình. Anh là người ích kỷ, anh không quan tâm đến tôi, hay đến đứa bé. Tôi nghĩ anh chỉ có ấn tượng rằng anh có đứa con trai, nhưng đây là vấn đề. Đối với anh thì nó là ai? Nó sẽ có ý nghĩa gì? Anh đã chuẩn bị gì cho nó? – Đây là câu hỏi quan trọng và Steven có vẻ tức giận khi bị hỏi như thế.

- Có chỗ để ở, thức ăn, học hành, đồ chơi… - Anh ta không nghĩ được gì khác hơn, và nàng lắc đầu. Anh ta không tiến bộ chút nào hết. Nàng biết Steven sẽ không bao giờ tiến bộ. Đây là điều nàng cần phải biết và nàng mừng vì đã gọi anh ta đến.

- Anh đã quên mất điều rất quan trọng.

Steven nghĩ đến điều ấy nhưng không nghĩ ra. Anh ta đẹp trai, nhưng đầu óc trống rỗng.

- Anh quên mất tình thương. Điều đó quan trọng hơn nhà ở, thức ăn, giáo dục, hay bất cứ thứ gì. Nó có ý nghĩa hơn máy vi tính, hơn vợt đánh tennis, bàn ghế, máy hát, căn hộ, công việc. Tình thương. Đây là điều độc nhất mà tôi nghĩ là anh đã quên khi chúng ta lấy nhau. Nếu anh thương tôi thì chắc không bỏ tôi và con mà đi.

- Tôi yêu cô… nhưng cô không yêu tôi. Cô đã phá hỏng lời hứa thiêng liêng với tôi là không có con. – Anh ta nói thật.

- Tôi không thể giữ lời hứa ấy được. – Nàng đáp, không ân hận gì hết. – Nên bây giờ tôi không hối tiếc.

- Cô phải ân hận vì đã làm tôi đau khổ, - anh ta đáp với vẻ buồn rầu.

- Tôi đã gây cho anh đau khổ à?- Adrian hỏi, nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên. Steven đứng dậy, đi quanh trong phòng, nhìn con gấu khổng lồ mà Bill vừa để trên ngưỡng cửa.

- Sự thật là cô đã phản bội tôi, - anh ta nói lại, - và nếu bây giờ tôi bằng lòng tha thứ cho cô, vì số phận của đứa bé, cô phải cám ơn tôi rất nhiều mới phải. – Nàng nhìn anh ta đăm đăm, không tin nổi tai mình.

- Không, tôi không thể. – Nàng nhìn anh ta đáp thẳng thừng. Rồi nàng hỏi anh ta câu hỏi đáng sợ nhất: - Steven, anh có yêu đứa bé không? Tôi muốn nói tình yêu thực sự. Anh có muốn nó hơn bất cứ cái gì khác… có muốn hy sinh đời mình để làm cho đời sống của nó tốt đẹp lên không?

Anh ta nhìn nàng một hồi lâu mới nói – Tôi phải có thời gian để học cách yêu thương nó. – Nàng nhìn Steven và thấy rằng tình thương trong anh ta đã chết từ lâu, nàng không hề thấy được nó.

- Nếu anh cảm thấy bị chúng tôi đe dọa thì sao? Anh sẽ bỏ đi phải không? Hay bán căm hộ? Hay anh nộp đơn xin tòa cho chấm dứt tình vợ chông, tình cha con? – Anh ta đã quá độc ác với nàng và gián tiếp độc ác với con. Cho dù bây giờ Steven nói đến sự phản bội, nhưng cả hai đều biết anh ta độc ác.

- Tôi không hứa với cô về chuyện tương lai. Tôi sẽ cố gắng thôi. Nhưng tôi nghĩ nếu cô trở về với cô, cố thử sống một thời gian, thì cô đã mang ơn rồi đấy. – Nàng mang ơn anh ta. Anh ta thân ái biết bao. Dịu dàng biết bao!

- Về với tư cách gì? Có phải anh sẽ yêu cầu tôi thành hôn với anh lại hay không? – Nàng muốn biết rõ sự việc một lần cho xong. Đây là cuộc chạm trán mà nàng mong muốn từ lâu.

- Không, tôi… tôi nghĩ là chúng ta sống chung thử xem sao. Tôi nghĩ là cô quay về sống thử trong vòng sáu tháng, hay một năm, để tôi xem thử…

- Xem thử anh có làm bố được không chứ gì? Nếu anh không làm được thì sao?

- Không có gì mất hết. giấy tờ đã có rành rành đấy rồi, chúng ta chỉ bắt tay nhau và đường ai nấy đi. – Anh ta nói như đấy là chuyện kí hợp đồng làm ăn.

- Còn Sam thì sao? – Em bé rõ ràng là nhân vật quý báo, quan trọng đối với nàng.

- Nếu chia tay thì nó là của cô.

- Tuyệt quá! Sau này tôi trình bày thế nào cho bé nghe? Anh đã thử sống với nó và không thích nó ư? Không, Steven, anh đừng thử sống để xem có tình cha con hay không. Hoặc là anh có tình cha con hoặc là không có, như hôn nhân, như tình yêu, như cuộc sống chân thực. Chuyện này không phải trò chơi tennis, anh mặc sức phân loại đối thủ, rồi chọn những người chơi tệ nhất mà đấu để anh thỏa mãn lòng tự ái của mình. – Anh ta tức giận trước những lời nàng vừa nói, nhưng tất cả điều đó đều là sự thật và anh ta nghĩ thế.

- Vậy tại sao cô gọi tôi? Không phải cô muốn trở về với tôi sao? Hay cô muốn tôi tặng quà quý giá? – Chiếc nhẫn kim cương trên tay nàng không làm sao qua khỏi mắt anh ta, anh ta cũng không bỏ qua việc Bill xuất hiện với nhiều món quà để lại trên ngưỡng cửa.

- Tôi không thèm quà của anh nữa. Nhưng tôi muốn anh có cơ hội thấy con anh trước khi chia tay nó vĩnh viễn. Tôi nghĩ anh đáng được quyền ấy. Tôi nghĩ biết đâu khi nó chào đời, anh sẽ yêu nó, và ngày nào đó anh sẽ ân hận vì đã bỏ nó. Nhưng anh không yêu nó và cũng không bao giờ ân hận. Điều mà anh muốn là thử sống với nó một thời gian, và anh muốn tôi trở về với anh để giữ nó, anh bằng lòng tha thứ cho tôi vì tôi phản bội anh. Nhưng tôi không phản bội, mà anh mới là kẻ đó, và đứa bé bây giờ là của tôi. – Anh ta bối rối mà không có vẻ quá đau đớn trước lời lẽ nàng nói. Nàng tự hỏi không biết anh ta có mở não ra không. Nhưng dù có mở não ra hay không thì anh ta cũng không thay đổi được gì. Bây giờ nàng biết chắc chắn như thế.

- Cô cứ nói cho anh ta biết tôi đề nghị nhận cô lại. Nhưng cô từ chối. Chắc cô sẽ giải bày cho anh ta biết buổi gặp gỡ này.

- Và trên căn bản thử thách, không có chuyện ấy đâu. – Bỗng nàng nhận thấy mình hét lớn, nhưng nàng chẳng cần. Nàng cảm thấy thoải mái khi hét vòa mặt anh ta. – Tôi muốn yêu anh ta vô điều kiện, dù anh ấy gầy hay mập, xấu hay đẹp, tính tình tốt hay xấu, bệnh tật hay có khỏe mạnh, tôi sẽ yêu anh ấy hết mình. Tôi cũng muốn cho anh ấy luôn cả đứa con của chúng ta. – Khi nàng nói những lời này, nước mắt chảy ra trên mặt nàng. Nàng muốn cho Bill đứa con của họ, muốn cho chàng tất cả những gì nàng có, cho mãi.

- Chỉ có bọn điên mới có tình yêu vô điều kiện như thế, - anh ta nói, giọng công kích.

- Tôi sẽ yêu như thế đấy. – Nàng đã từng yêu anh ta một thời gian như thế và đáp lại, anh ta đã phụ bạc nàng.

- Vậy thì chúc cô may mắn. – Anh ta đứng nhìn nàng một hồi, tình cảm trong lòng họ từ nãy đến giờ bỗng tan biến hết. Rồi với giọng dịu dàng hơn, anh ta nói tiếp: - Adrian, tôi rất tiếc là mọi việc không diễn ea tốt đẹp. – Nhưng anh ta có vẻ không ân hận về việc từ bỏ đứa con. Anh ta đã bị em bé kích thích, gây ngạc nhiên trong phút chốc ngắn ngủi, nhưng giây phút ấy đã qua rồi. Khi cô y tá bế em bé ra khỏi phòng, Steven liền quên nó ngay.

- Tôi cũng lấy làm tiếc. Tôi buồn cho anh. – Nàng bình tĩnh nói.

- Đừng thế. – Nàng cảm thấy tự do, và rất mừng vì đã gọi anh ta đến. Steven đã thành thật với nàng, bây giờ anh ta chẳng có gì để mất. – Adrian, tôi không chuẩn bị để đón chuyện này. Tôi nghĩ không bao giờ mình gặp chuyện như thế. – Chưa bao giờ Steven có lời lẽ chân thật như vậy, dù đứa con sơ sinh của họ đẹp đến nỗi khiến cho anh ta kinh ngạc. Nhưng anh ta không phải là Bill. Bây giờ nàng nhận ra rằng nàng không yêu Steven nữa. Từ nhiều tháng nay, nàng không yêu anh ta, từ ngày Bill… hay có lẽ từ khi có thai, nhưng nàng không biết được.

- Tôi biết. – Nàng gật đầu nhìn anh ta, rồi dựa đầu lên gối, buổi sáng thật dài. – Cám ơn anh đã đến. – Anh ta sờ nhẹ tay nàng rồi quay người đi ra khỏi cửa. Nàng ân hận, nhưng nghĩ rằng mình sẽ không nhớ anh ta. Nàng nằm nghĩ đến Bill, lo lắng, không biết chàng nghĩ sao khi thấy nàng với Steven. Nàng chỉ muốn chàng quay lại để nàng trình bày trắng đen cho rõ.

Trong khi nàng nghĩ đến Bill thì Steven đi trên hành lang bằng những bước chân trịnh trọng. Anh ta dừng lại một lát nơi phòng trẻ sơ sinh để nhìn đứa con. Em bé được quấn trong tấm chăn màu xanh, nằm trong chiếc nôi nhựa, được kê cao cho các cô y tá dễ thấy, tấm biển nhỏ màu xanh treo trên nôi ghi rõ: Thompson, bé trai, nặng bốn ký một trăm bốn mươi gram, sinh lúc năm giờ mười lăm phút sáng. Thằng bé mang họ của mẹ như Steven đòi hỏi ở tòa án. Steven nhìn em bé, đợi xem mình có cảm xúc gì. Em bé đẹp thật, em quá nhỏ bé và yếu đuối. Bé khiến cho người ta muốn đưa tay sờ vào mình em. Steven sẽ không bao giờ tha thứ hành động ẵm nó của mình, và vui mừng khi thấy Adrian lấy nó lui. Bây giờ anh ta mừng vì biết em bé là của Adrian chứ không phải của mình. Thật tuyệt khi biết nó là con của người khác, Steven đã nghĩ đến chuyện cố nhận nó trong một thời gian, có lẽ chỉ nhận nàng trở lại, nhưng rốt cuộc anh ta rất sung sướng khi khỏi làm việc ấy. Thậm chí anh ta còn sung sướng hơn nhiều khi nhận ra mối liên hệ giữa họ đã chấm dứt. Nàng muốn quá nhiều khiến anh ta không thực hiện được. Nàng muốn Steven làm cho mình quá nhiều việc.

- Con của ông phải không? – Một ông già hói hút xì gà hỏi anh ta, nụ cười rộng mở trên môi. Steven nhìn ông ta, ngạc nhiên, rồi lắc đầu. Không, không phải con anh ta. Con của người khác. Rồi anh ta bỏ đi, sải chân đều đặn, lòng cảm thấy yên ổn. Đối với Steven, hoạn nạn đã hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.