Khi Adrian Townsend lái xe ra khỏi siêu thị, trí nàng nghĩ đến Steven đang đợi mình ở nhà. Đã bốn ngày rồi nàng không thấy anh ta. Anh bận đi dự họp tại ST. Louis, làm đại diện cho khách hàng. Steven Townsend là ngôi sao sáng chói của công ty quảng cáo anh đang làm việc. Steven tin rằng một ngày nào đấy, nếu muốn, anh ta sẽ điều hành văng phòng ở L.A. Ở tuổi 34, Steven đi một bước khá dài từ chốn nghèo nàn ở vùng Trung Tây, và nàng biết sự thành công này rất có ý nghĩa đối với anh ta. Cái gì cũng có nghĩa với người đàn ông này cả.
Anh ta ghét cảnh nghèo khổ, ghét thời thơ ấu, ghét vùng Trung Tây, và theo lời kể của Steven chính học bổng của trường đại học UC Berkeley đã giúp anh ta thoát khỏi cảnh sống nghèo nàn ấy suốt 16 năm trời. Anh ta học môn chính là thông tin, cũng như sau này Adrian đã học 3 năm tại Stanford. Niềm đam mê của nàng là truyền hình, nhưng Steven lại yêu ngành quảng cáo ngay từ đầu. Ngay khi mới ra trường, Steven đến làm cho công ty quảng cáo ở San Francisco, rồi anh ta theo học trường kinh doanh vào ban đêm và khi đến Nam California anh đã có bằng cử nhân quảng trị kinh doanh. Rõ ràng mọi người đều nghĩ rằng Steven Townsend sẽ thành công, dù anh ta gặp trở ngại gì hay phải chi tiêu khá nhiều. Anh ta luôn quyết tâm đến bằng được nơi mình muốn, luôn tìm cách vạch kế hoạch rất hoàn hảo để đạt được ý muốn ấy. Trong đời của Steven Townsend, không có tai nạn, không có sai lầm, không thất bại. Thỉnh thoảng anh ta nói với Adrian lâu hàng giờ về các khách hàng mà mình sẽ đạt được trong tương lai. Thỉnh thoảng nàng kinh ngạc, khâm phục những quyết định và cả sự can đảm của anh ta.
Đường đời của Steven không dễ dàng. Bố Steven là công nhân trong xưởng chế tạo xe hơi, làm việc ở dây chuyền sản xuất tại Detroit. Ông có năm người con, ba gái hai trai, Steven là con út. Người anh cả chết ở Việt Nam, ba người con gái ở gần nhà, hoàn toàn bằng lòng việc không học đại học. Hai trong số ba người con gái ấy đi lấy chồng khi tuổi còn vị thành niên, dĩ nhiên vì có thai trước, còn người chị đầu lấy chồng năm 21 tuổi và có bốn đứa con trước khi ăn sinh nhật thứ 25. Chị ta cũng lấy chồng công nhân nhà máy xe hơi như bố chị, và khi xảy ra đình công, tất cả đều sống nhờ vào an sinh xã hội.
Steven xem cuộc sống ấy như cơn ác mộng, ít khi anh ta nói với ai về quá khứ của mình. Chỉ có Adrian mới biết anh ta ghét thời ấy và ghét cả những người trong gia đình. Khi rời khỏi Detroit, không bao giờ anh ta trở về đấy, và Adrian còn biết đã hơn năm nay anh ta không liên lạc với bố mẹ. Anh ta không nói chuyện với bố mẹ nữa, anh ta nói với nàng như thế vào lần họ đi ăn tiệc ở cơ quan về và anh ta uống hơi xỉn. Anh ta rất ghét họ, ghét cảnh nghèo hèn, ghét sự thất vọng, ghét vẻ buồn rầu thường xuyên hiện ra trên mắt mẹ anh, vì bà không thể làm gì giúp con. Adrian nói với anh ta rằng: chắc bà thương các con, vì nàng nghĩ đàn bà thường thương con, thường muốn giúp con, nhưng bà không thể làm gì giúp họ, nhất là cậu con út, Steven đứa con có nhiều âu lo và đầy tham vọng
- Anh nghĩ bà ta không thương ai đâu, - Steven đáp, giọng gay gắt, - bà ấy không còn tình thương để dành cho ai… ngoại trừ ông ấy. Em biết không, khi anh rời bỏ gia đình ra đi, bà ấy đang có mang, mà khi ấy bà đã năm mươi… may thay là bà ấy hư thai.
Adrian cảm thấy xot xa cho bà, nhưng nàng không nói gì với Steven. Anh ta không có tình cảm gì với gia đình, cho nên nói ra chỉ gây thêm rạn nứt mà thôi. Nàng tự hỏi, nếu bây giờ gặp lại Steven không biết họ sẽ nghĩ gì về anh ấy. Steven đẹp trai, lực lưỡng, có học, thông minh, dạn dĩ và thỉnh thoảng hơi khoa trương một chút. Nàng luôn luôn khâm phục tính nhiệt huyết, tham vọng, cầu tiến, và năng lực của Stenven, thế nhưng thỉnh thoảng nàng ước chi tính tình anh ta dịu dàng một chút. Có lẽ với thời gian đều này sẽ đến, khi lớn tuổi thêm chút nữa, nhờ tình thương, lòng tốt của những người thương yêu anh ấy gây nên. Thỉnh thoảng nàng trêu Stenven, nàng nói anh ta giống như cây xương rồng. Anh ta không muốn để cho ai đến gần, làm rung động trái tim mình, ngoại trừ khi được cho phép.
Họ lấy nhau đã ba năm, cuộc hôn nhân làm cho họ được thoải mái, hạnh phúc. Steven thành công rất nhanh trong công ty từ hai năm rưỡi qua, mười hai năm sau khi đến ở tại Los Angeles. Anh ta đã làm việc trong ba công ty quảng cáo, nổi tiếng là người có kinh nghiệm trong nghề, thông minh, sành sỏi, và thỉnh thoảng hơi tàn bạo. Anh ta chiếm đoạt khách hàng của bạn bè, dụ dỗ khách của các công ty khác trong những trường hợp bị cho là bất chính. Nhưng công ty của Steven không mất khách. Công ty này phát triển hàng ngày, cho nên vai trò của Steven trở nên quan trọng.
Adrian biết mình và Steven rất khác nhau, nhưng nàng nể trọng anh ta. Nhất là khi nàng kính nể nguồn gốc xuất xứ của Steven. Nàng khâm phục việc chồng mình vượt qua thời gian khổ cực lúc ban đầu rất ác liệt. Hoàn cảnh của nàng hoàn toàn khác với Steven. Nàng xuất thân trong một gia đình trên trung lưu ở Connect-cut, luôn luôn đi học trường tư, và chỉ có một người chị. Chị ấy và nàng không hợp nhau, và trong nhưng năm gần đây, Adrian thoát ly khỏi bố mẹ, nhưng cứ vài năm thì họ lại đến California để thăm nàng.
Nhưng cuộc sống của nàng ở đây rất khác với cuộc sống êm ả ở Connecti-cut, và lần mới đây, khi đến thăm, bố mẹ nàng không thích Steven. Adrian phải xác nhận rằng Steven rất khó tính với họ. Anh ta thẳng thừng công kích bố nàng và nếp sống cao đạo của ông. Bố nàng không quan tâm đến việc theo đuổi nghề nghiệp chính. Ông làm luật sư nhưng về hưu rất sớm, rồi dạy trường luật gần nhà trong nhiều năm qua. Nàng bối rối khi nghe Steven công kích ông. Nàng phải thanh minh với bố mẹ rằng Steven trực tính như thế, chứ anh ta không có ý nói xấu ai. Nhưng sau khi hai ông bà về, chị nàng, Connie, gọi cho Adrian, mắng nàng về việc để cho Steven cư xử với bố mẹ như thế. Chị hỏi Adrian tại sao lại có thể để cho anh ta làm như thế với bố mẹ.
- Làm gì? Nàng hỏi.
- Làm cho bố cảm thấy quá tầm thường. Mẹ nói Steven đã làm nhục bố. Bà nói bố quyết định sẽ không bao giờ đến California nữa.
- Trời đất ơi… chị Connie… - Nàng rất buồn khi thấy bố mình đau đớn, và nàng phải chấp nhận rằng Steven hơi… hả hê khi xúc phạm đến ông, nhưng đấy là bản chất của anh ta. Nàng không làm sao nói cho chị mình thông cảm. Nhưng hai chị em không gần nhau. Họ cách nhau đến năm tuổi và Connnie luôn luôn bất bình với Adrian, như thể chị không hiểu được nàng. Vì vậy, sau khi học xong đại học, Adrian ở California. Và thực ra nàng muốn kiếm việc trong nghề sản xuất các chương trình truyền hình.
Adrian đi Los Ageles để theo học các khóa về phim ảnh tại đại học UCLA, và đã có kết quả tốt. Nàng có nhiều công việc rất tốt, rồi Steven xuất hiện, anh ta tạo cơ hội cho nàng làm việc khác. Trong vài phương diện, việc này đã thay đổi tình hình. Anh ta nghĩ rằng làm việc trong môi trường phim ảnh, ngay phim ảnh cho truyền hình, là công việc quá văn nghệ. Anh ta cho rằng nàng phải làm công việc gì bền vững hơn, cụ thể hơn.
Họ sống với nhau được hai năm thì nàng được đề nghị làm việc cho phòng thời sự đài truyền hình. Dĩ nhiên công việc này có nhiều tiền hơn, nhưng rất khác với những việc trong mơ của nàng. Nàng đau khổ, phân vân, không biết có nên làm việc này hay không, vì cảm thấy công việc không hợp với mình, nhưng cuối cùng Steven khuyên nàng nhận việc này, và anh ta đã làm đúng. Trong ba năm qua, nàng thích việc này.
Sáu tháng sau khi đi làm, nàng và Steven đi Reno nghỉ cuối tuần và thành hôn với nhau. Anh ta ghét làm đám cưới lớn, có gia đình tham dự ồn ào, và nàng phải đồng ý để khỏi làm anh ta buồn. Nhưng đều này lại khiến cho cha mẹ nàng rất buồn. Họ muốn tổ chức đám cưới cho con gái út tại quê nhà thật lớn. Nhưng nàng và Steven bay đi miền Đông và bố mẹ nàng chỉ còn niềm vui là biết họ thành hôn với nhau. Mẹ nàng khóc, bố nàng mắng cả hai và hai người cảm thấy mình như những đứa trẻ hư hỏng. Steven tức giận, và như mọi khi, Adrian cãi nhau một trận dữ dội với chị Connie. Connie có mang đứa con thứ ba và là đứa cuối cùng, và như mọi khi, chị ta làm cho Adrian cảm thấy bất lực, như thể nàng đã làm một việc kinh khủng.
- Vì chúng tôi không muốn làm đám cưới lớn thôi. Làm thế có tội không? Tổ chức lễ hội rầm rộ khiến cho Steven bực mình. Làm lớn như thế có lợi ích gì đâu? Tôi hăm chín tuổi rồi, tôi có thể làm đám cưới theo cách mình thích.
- Tại sao cô làm cho bố mẹ đau đớn? Cô không gắng làm hai người vừa lòng một lần được hay sao? Cô sống xa nhà đến ba ngàn dặm, cô muốn làm gì thì làm. Cô không ở gần đây để giúp đỡ bố mẹ, không làm cái gì cho bố mẹ hết… - Giọng bà chị nhưng ở nửa chừng, vẻ trách móc em gái, còn Adrian thì nhìn chị đăm đăm, phân vân không biết hai chị em căng nhau đến độ nào đây, và tình hình như thế náy có hậu quả ra sao. Trong những năm vừa qua, tình chị em họ trở nên căng thẳng trầm trọng.
- Mẹ đã sáu hai, còn bố sáu lăm tuổi rồi, họ cần giúp đỡ gì nữa? – Adrian hỏi, Connie có vẻ tức tối.
- Rất nhiều. mỗi khi trời sa tuyết, Charlie phải đến xúc tuyết khỏi xe hơi của bố. Có bao giờ cô nghĩ đến chuyện ấy không? – Connie chảy nước mắt, Adrian muốn tát vào mặt chị.
- Có lẽ bố mẹ nên chuyển đến Florida mà ở, để mọi việc dễ dàng hơn cho cả hai chúng ta, - Adrian bình tĩnh đáp.
- Cô muốn như thế phải không? Muốn bỏ chạy, trốn thật xa.
- Chị Connie, tôi không trốn. Tôi phải kiếm sống ở phương xa.
- Làm gì để sống? Làm với đám sản xuất phim ảnh phải không? Cô biết không đó là cái nghề dơ bẩn. Tu tỉnh lại đi Adrian. Hãy sống như tất cả chúng tôi, làm vợ, làm mẹ. Còn nếu cô muốn đi làm, thì hãy làm nghề gì đó có giá trị. Nhưng ít ra cô hãy tu tĩnh, sống bình thường như mọi người.
- Như ai? Như chị phải không? Chị bình thường vì trước khi có con chị làm nghề y tá phải không? Còn tôi không bình thường vì tôi làm cái nghề mà chị không hiểu gì hết phải không? Này, nếu chị hiểu chắc có lẽ chị sẽ thích công việc trong phòng thời sự của tôi. Việc ấy được gọi là trợ lý tổng biên tập, có lẽ chị sẽ thấy công việc này rất tuyệt.
Nhưng nàng ghét cảnh chị em thù hận trong bao năm qua, ghét sự gay gắt, sự ganh tỵ giữa họ. Họ không gần gũi nhau, mặc dù trước đây họ thân thiện nhau, hay ít ra giả vờ như thế. Bây giờ cái vỏ thân thiện ấy bị xé rách chỉ còn sự tức giận của Connie vì Adrian bỏ đi, sống tự do, làm việc theo sở thích của mình ở California.
Adrian không nói cho họ biết nàng và Steven thỏa thuận không có con. Việc này rất có ý nghĩa với Steven. Vì anh ta quá khiếp sợ thời thơ ấu của mình. Adrian không đồng ý với anh, nhưng nàng biết anh ta oán trách sự nghèo khổ của bố mẹ vì họ có nhiều con. Từ lâu Steven đã nói cho nàng hay rằng anh ta không muốn có con, và cần Adrian đồng ý với mình. Nhiều lần Steven bàn đến việc cắt ống dẫn tinh, nhưng cả hai đều sợ vì làm vậy sẽ có kết quả không hay cho cơ thể. Steven giục nàng đi buộc ống dẫn tinh, nhưng nàng nghĩ làm thế có vẻ quá đáng. Nên cuối cùng họ nhất trí dùng các biện pháp phòng ngừa tránh thai để đảm bảo kế hoạch của mình thành công.
Thỉnh thoảng Adrian rất buồn vì việc mình sẽ không có con, nhưng nàng muốn hy sinh cho chồng. Nàng nghĩ việc này rất quan trọng với Steven. Steven muốn theo đuổi con đường sự nghiệp mà khỏi vướng vào vòng thê nhi, và anh ấy cũng muốn nàng được tự do để theo đuổi đường sự nghiệp của mình. Steven ủng họ công việc của nàng. Trong ba năm qua, nàng cảm thấy thích công việc của phòng thời sự này, nhưng nàng vẫn nhớ những buổi trình diễn trên sân khấu trước đây, những bộ phim truyền hình, những đoạn phim ngắn và đặc biệt là những phần mình đã đóng. Nhiều lần nàng nói đến việc bỏ việc ở phòng thời sự để làm việc sản xuất phim.
- Nếu họ hủy bỏ công việc này thì sao? – Steven luôn nói thế. – Khi ấy em sẽ thất nghiệp và lâm vào cảnh khó khăn. Hãy gắn bó với công việc thời sự, cưng à, việc này sẽ không bao giờ bị hủy bỏ. – Anh rất sợ cảnh mất việc, sống thất nghiệp, mất hết cơ hội tìm việc tốt, hay không có con đường tươi sáng để leo lên đỉnh danh vọng. Steven luôn luôn để mắt đến mục tiêu của mình, và mục tiêu của anh là đỉnh danh vọng. Cả hai đều nghĩ thế nào anh cũng đạt được.
Cả hai đều hạnh phúc suốt hai năm rưỡi sống cùng nhau. Họ cùng làm việc cật lực, kết bạn với một số người và trong năm qua anh ta đi du lịch nhiều. Năm trước đó, họ mua một căn họ rất đẹp. Căn họ có kích cỡ phù hợp cho cuộc sống của họ, một ngôi nhà thành phố với cái buồng thứ hai được sử dụng như phòng gải trí, phòng ngủ lớn ở trên lầu, phòng khách, phòng ăn và nhà bếp lớn. Vào những ngày cuối tuần, Adrian thích đi lang thang trong khu vườn nhỏ, có hồ tắm cho cả chung cư dùng, sân quần vợt và gara rộng hai xe để chiếc AG của nàng và chiếc Porsche mới màu đen láng bóng của chàng.
Steven cứ khuyên nàng bán chiếc xe của nàng đi, nhưng nàng không bán. Nàng mua chiếc xe cũ này khi đến Stanford trước đây mười ba năm, và bây giờ vẫn còn thích nó. Adrian thường thích những thứ cũ kỹ, còn Steven thì luôn luôn xài những thứ mới nhất. Thế nhưng hai người là một cặp biết dung hòa cho nhau. Anh ta thường lái xe thật nhanh, và cho rằng nếu nàng đi chiếc xe cũ như thế, thì không làm sao đi nhanh cho được, và nàng thường làm cho tính tình chàng dịu xuống, chạy chậm bớt lại.
Thế cũng không đủ cho mọi người. Chị nàng, Connie và anh rể, Charlie, vẫn ghét Steven, bố mẹ nàng cũng không thích anh ta. Việc này tạo nên những bất hòa giữa nàng với gia đình, nhiều lúc nàng quá đau đớn khi nhận ra mình quá xa cách với họ. Dù rất yêu họ, nhưng nàng vẫn trung thành với Steven. Steven là người chung giường với nàng, là người nàng cùng ra sức xây dựng cơ đồ, gây dựng tương lai. Dù nàng yêu họ bao nhiêu đi nữa, thì đấy chỉ là chuyện quá khứ, còn Steven là nguồn hạnh phúc hiện tại và tương lai của nàng.
Bố mẹ nàng biết thế, nên khi nàng và Steven đi về miền Đông, họ không nói gì. Thậm chí, trong năm qua họ cũng không hỏi khi nào nàng và Steven có con. Cuối cùng nàng nói với Connie rằng họ không muốn có con, nàng tin thế nào Connie cũng nói lại cho bố mẹ biết. Trước mắt họ, cuộc tình của Adrian và Steven quá kỳ lạ, nàng và anh ta là hai người theo chủ nghĩa khoái lạc ích kỷ, sống theo cuộc sống vội vã của California. Họ không hy vọng mình có thể khuyên nàng và anh ta. Tốt hơn hết là bớt nói, cho nên bố mẹ Adrian không muốn đi thăm nàng.
Nhưng khi rẽ qua đường Fairfax Avenue, rời khỏi xa lộ Santa Monica Freeway, Adrian không nghĩ đến bố mẹ nữa. Nàng chỉ nghĩ đến Steven. Nàng biết thế nào anh cũng rất mệt, nhưng nàng đã mua chai vang trắng, pho mát và đầy đủ gia vị để làm đĩa Omelet cho anh. Khi nàng đậu gần chiếc Porsche của anh, nàng mỉm cười, Steven đã về nhà, nàng chỉ ân hận một đều là không ra phi trường đón anh ấy. Nàng phải làm ca khuya như mọi khi, thay mặt cho người chủ biên tin tức giờ chót, vì nàng là trợ lý số một của ông ta. Công việc này tuyệt diệu, nàng rất thích, nhưng nhiều lúc cũng thấy chán.
Nàng mở khóa nhẹ nhàng, và khi mở của nàng thấy đèn trong nhà đều bật sáng, nhưng không thấy Steven đâu hết.
- Chào!... có ai ở nhà không?... Máy hát mở, vali của Steven để ngoài hành lang, nhưng nàng không thấy cặp hồ sơ của anh đâu hết. Rồi nàng thấy anh trong bếp, đang nói chuyện điện thoại. Máy tóc đẹp màu đen tuyền dài rậm và hơi bờm xờm. Đầu cúi xuống, tay ghi chép, nàng biết chồng mình đang nói chuyện với ông chủ. Chàng bận nói và chăm chú viết, nên không thấy nàng đi vào. Nàng bước đến, quàng tay ôm và hôn chồng mình. Steven nhìn nàng mỉm cười, hôn nhẹ lên môi nàng, tiếp tục nghe ông chủ nói không bỏ sót một lời. Rồi Steven đẩy nhẹ nàng ra và tiếp tục nói chuyện tiếp với ông chủ.
- Đúng thế… Tôi nói với ông ta như thế đấy. Họ nói họ sẽ đến với chúng ta trong tuần sau, nhưng tôi nghĩ nếu chúng ta chơi mạnh tay hơn, chắc họ sẽ đến sớm hơn. Đúng… đúng… tôi nghĩ thế đấy… tốt. Hẹn sáng mai gặp ông.
Rồi bỗng nàng nằng gọn trong vòng tay của Steven, anh mặc cho thế gian quay cuồng bên ngoài. Khi nào ở bên cạnh chồng là nàng thấy hạnh phúc, luôn luôn tin chắc rằng mình đã tìm ra được nguồn sống. Khi nàng hôn Steven, nàng chỉ nghĩ đến chuyện nhớ anh biết bao mà thôi.
Steven hôn nàng thật mạnh, thật lâu, đến nỗi khi anh nhích môi ra, nàng hầu như ngộp thở. – Trời đất ơi… có anh về nhà, tuyệt quá ông Townsend à.
- Anh rất muốn về nhà với em. – Anh cười với vẻ tinh quái, hai tay ôm mông nàng kéo sát vào người mình. – Em ở đâu về thế?
- Đi làm về. Em muốn về lúc 11 giờ đêm, nhưng không ai rảnh để thay em. Trên đường về nhà, em ghé siêu thị mua chút thức ăn. Anh có đói không?
- Đói chứ. – Steven cười sung sướng, không nghĩ đến các thức ăn mà nàng đem về trong các bao màu nâu. – Thực vậy, anh đói. – Anh tắt đèn trong bếp, và nàng cười.
- Em không muốn nói đến chuyện ấy. Em có mua rượu vang, và… - Anh hôn lên môi nàng lại.
- Để sau, Adrian… để uống sau… - Anh dẫn nàng lên lầu, quên vali ngoài hành lang dưới nhà, tạp phẩm nàng mua để mặc trên nhà bếp. khi nàng cởi áo quần ra, anh thèm khát nhìn nàng, rồi anh vặn to máy hát và kéo nàng nằm xuống giường.