Tiếng Nói Của Con Tim

Chương 3: Chương 3




Hôm sau, cả hai cùng đi làm một lượt. Sáng nào họ cũng làm những công việc với giờ giấc ấn định. Trước khi đi làm, Steven chạy một vòng, rồi về nhà tập thể dục bằng cách vừa đạp xe đạp vừa cạo râu và xem tin tức, trong khi Adrian làm bữa ăn sáng nhẹ. Nàng đã tắm rửa, mặc áo quần xong. Steven đi tắm, mặc áo quần trong khi Adrian chùi nhà bếp và dọn dẹp phòng ngủ. Vào những ngày cuối tuần, nàng có chồng làm giúp, nhưng những ngày khác trong tuần, anh quá bận, quá hấp tấp nên không giúp nàng được.

Adrian luôn xem tin tức thời sự buổi sáng, và phần lớn chương trình hôm nay trước khi đi làm. Nếu chương trình có gì hấp dẫn, họ bàn luận cùng nhau. Nhưng thường họ ít nói với nhau vào buổi sáng. Tuy nhiên, sáng nay lại khác. Đêm qua họ làm tình hai lần, nên bây giờ Adrian cảm thấy thích nói và rất trìu mến khi hôn chồng, đưa cà phê cho chồng.

Người Steven vẫn còn ướt vì chạy, nhưng ngay cả khi tóc ướt và quần áo lao động ướt dính vào người, Steven Townsend trông vẫn điển trai như tài tử. Nhưng yếu tố khác khiến anh ta muốn đi khỏi Detroit và giã từ bố mẹ. Đó là vì anh quá lanh lợi, quá tham vọng, và quá điển trai để gắn đời mình với nơi chôn nhau cắt rốn.

Adrian cũng hấp dẫn theo cách riêng của nàng, nhưng nàng không hề nghĩ đến điều đó. Nàng quá bận bịu với cuộc sống nên không nghĩ đến chuyện mình đẹp xấu ra sao, ngoại trừ khi nàng mặc áo quần để đi chơi với anh. Nhưng nàng có vẻ đẹp tự nhiên chứ không giả tạo như nhiều người. Nàng không biết mình có sắc đẹp tự nhiên, còn Steven hiếm khi nói với nàng về chuyện này. Anh thường để tâm lo những chuyện khác, chẳng hạn như cuộc sống và sự nghiệp của mình. Thậm chí có nhiều lúc anh không hề ngó ngàng gì đến nàng.

- Hôm nay có tin gì đặc biệt không? – Steven nhìn nàng qua trên tờ báo khi ăn sáng. Nàng đã hâm nóng bánh nướng xốp làm bằng cây việt quất nàng mua tối qua, và làm cho anh đĩa xà lách trái cây tươi trộn với sữa chua.

- Chẳng có gì đặc biệt. Em sẽ biết chuyện gì xảy ra nơi em giao tiếp. Tin tức buổi sáng không có gì đáng quan tâm, nhưng ai biết? Có thể trong khi chúng ta đang ăn sáng thì tổng thống bị ám sát.

- Phải. – Steven nhìn vào mục giá chứng khoán, rồi lật sang các trang về kinh doanh. – Đêm nay em có về khuya không?

- Có lẽ khuya. Chiều nay mới biết được. Hai người đã đi nghĩ hè, vì vậy nhân viên đang thiếu. Thậm chí cuối tuần này em cũng phải đi làm.

- Anh hy vọng em sẽ không đi làm. Em nhớ tối mai chúng ta sẽ đi dự tiệc tại nhà Jamese chứ?

Nàng cười, mắt trong mắt họ nhìn nhau đắm đuối. Anh không tin nàng nhớ chuyện này, vì dù sau nàng cũng đang là trợ lý tổng biên tập của chương trình thời sự trên mạng lưới truyền hình chính. – Dĩ nhiên em nhớ, việc này có quan trọng không?

Steven gật đầu. Khi chuyện gì có liên quan đến nghề nghiệp của mình, anh đều cho là quan trọng. Nàng đã quen với chuyện như thế này rồi.

– Tất cả những người làm việc trong công ty quảng cáo đều đến dự. Anh muốn nhắc lại cho em nhớ.

Nàng gật đầu. Steven nhìn đồng hồ và đứng dậy. – Tối nay anh sẽ chơi bóng quần lúc sáu giờ. Nếu em làm việc về trễ, anh khỏi ăn tối ở nhà. Em cứ nhắn tin đến văn phòng cho anh biết là được.

- Vâng, thưa ngài. Em cần biết gì nữa không, trước khi chúng ta ai lo việc nấy?

Steven có vẻ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, nhìn nàng đang còn ngồi nơi bàn ăn. Nhưng trí óc anh đã nghĩ đến chuyện đâu đâu chứ không nghĩ đến nàng nữa. Anh nghĩ đến hai khách hàng mới mà mình sắp tiếp cận, và một khách hàng mình vừa cuỗm tay trên của người đàn anh trong công ty. Trước đây Steven đã từng làm thế nhưng không thành công, với nội dung quảng cáo khác. Đây là lề lối làm việc khiến anh không hề bối rối hay sợ sệt gì.

Steven thường chủ trương, kết quả sẽ biện minh cho phương tiện. Mười sáu năm về trước, anh ta đã chủ trương như thế rồi. Lúc ấy, anh ta đã lật tẩy người bạn thân để giành suất học bổng đi học ở đại học Berkeley. Người bạn của Steven đáng được cấp học bổng đi học đại học, nhưng Steven đã biết bạn mình gian lận trong kỳ sát hạch đầu tiên để xin cấp học bổng, và anh ta không ngại đem chuyện này nói với lãnh đạo chương trình cấp học bổng biết.

Dù bạn của Steven có điểm cao hơn anh và trong mỗi kỳ sát hạch vào năm lớp mười và lớp mười hai của Steven, bạn anh đều giúp đỡ, nhưng Steven vẫn không thương tiếc bạn. Họ là bạn thân với nhau,… nhưng bạn của Steven đã gian lận… và thế là nhà trường đã chuyển phần học bổng đó sang cho anh ta. Và Steven đã đi khỏi Detroit không hề quay đầu nhìn lại. Anh ta không hề hỏi tin tức về bạn mình. Nhưng nhiều năm trước đây, Steven nghe chị mình kể lại Tom đã bỏ học, đứng bán xăng đâu đó tại một khu nhà ổ chuột. Thỉnh thoảng chuyện đời như thế là thường. Mạnh ai nấy sống. Steven Townsend là mẫu người như vậy. Trong trường hợp nào anh cũng áp dụng châm ngôn ấy. Anh đứng nhìn Adrian một lát, rối đi nhanh lên lầu, tắm rửa, thay quần áo để đi làm.

Khi Steven mặc áo quần xong để đi xuống, Adrian vẫn còn ngồi trong bếp, thấy anh mặc quầm kaki, áo sơ mi xanh nhạt, thắt cà vạt vàng, trông hết chê. Với máy tóc đen bóng, trông anh như tài tử điện ảnh, hay ít ra giống diễn viên quảng cáo. Khi anh nhìn Adrian, nàng bỗng nhiên thót người vì chàng quá đẹp trai.

- Trông anh rất tuyệt!

Anh có vẻ sung sướng khi được khen, đưa mắt nhìn nàng. Nàng đứng dậy, đeo túi xách đi làm. Đấy là chiếc xách loại Hermes bằng da đen mềm mà nàng đã dùng nhiều năm nay, và nàng thích chiếc xách như thích chiếc xe thể thao cũ của mình vậy. nàng mặc chiếc váy màu xanh nước biển, cái sơ mi lụa trắng, vắt trên vai chiếc áo đen tay dài casơmia trắng. Nàng đi đôi giày đế phẳng màu đen. Nhìn chung, trông nàng ăn mặc rất thanh nhã, bình thường, nhưng đồ dùng đều đắt tiền. vẻ ngoài tự nhiên, bình dị, nhưng nhìn kĩ mới thấy khiếu thẫm mĩ của nàng kín đáo, chứng tỏ mình là người có giáo dục, không đua đòi.

Adrian có phong thái dịu dàng, không phô trương nhưng nhìn nàng, người ta vẫn thấy ở nàng có nét đẹp và hấp dẫn. Khi hai người cùng ra khỏi nhà, họ là một cặp đẹp đôi. Chồng bước vào chiếc Porsche, còn vợ lên chiếc AG, nàng cười khi nhìn vẻ mặt của chàng. Steven bối rối khó chịu khi ở gần xe nàng. Anh dọa sẽ bắt nàng đậu xe ở bãi xe lộ thiên trước chung cư.

- Anh thật rởm đời!- Nàng cười nhìn Steven, anh lắc đầu. Lát sau, Steven rồ máy, phóng nhanh vào đường. Adrian buộc chiếc khăn quanh đầu, mở máy, sung sướng khi lắng nghe tiếng máy rồ nhè nhẹ, rồi cài số, cho xe chạy đi làm.

Xa lộ giờ này đông nghẹt xe, mấy phút sau nàng phải ngồi trong xe đợi thông đường. Nàng tự hỏi không biết Steven có lách xe chạy được hay không, và khi nghĩ đến chồng, bỗng nàng nghĩ đến chuyện có liên quan giữa hai người, chuyện hiếm khi xảy đến cho nàng. Nàng trễ kinh. Đáng ra nàng phải có kinh trước đây hai hôm, nhưng nàng nghĩ việc này chắc không sao. Với lối làm việc bất thường như thế này, và thường nàng rất căng thẳng, thì chuyện trễ kinh không có gì lạ, mặc dù nàng nghĩ chuyện này ít khi xảy đến với mình. Nàng nhẩm tính trong óc xem đã trễ mấy ngày rồi, cùng lúc đó đường thông trở lại, nàng nhấn ga cho xe chạy tới, đến cơ quan.

Khi nàng đến cơ quan, cảnh tượng trong văn phòng ồn ào náo nhiệt. Ông tổng biên tập bị bệnh nên nghỉ ở nhà. Hai người quay phim giỏi bị gặp tai nạn nho nhỏ, và hai phóng viên nàng không mấy cảm tình đang tranh cãi gần bàn làm việc của nàng, nàng buộc lòng phải bảo họ im đi. Việc này khiến cho mọi người ngạc nhiên vì Adrian ít khi nổi nóng.

- Trời đất, ồn như thế này thì làm được gì cơ chứ! Nếu hai người muốn cãi nhau xin đi chỗ khác mà cãi.

Một ông thương nghị sĩ đi máy bay bị rớt, các phóng viên tại hiện trường gởi tin về báo không còn ai sống sót. Một siêu sao điện ảnh tự tử vào đêm qua. Hai tài tử Hollywood được mọi người yêu thích vừa tuyên bố sẽ lấy nhau. Và một trận động đất ở Mexico đã làm cho gần một ngàn người tử vong. Đấy là loại tin trong ngày thường làm cho Adrian hụt hơi. Nhưng ít ra cuộc sống đối với nàng có ý nghĩa, hay ít ra đó là lời của Steven an ủi mõi khi nàng phàn nàng kêu ca. Phải chăng nàng thích sống trong thế giới tưởng tượng, làm những đoạn phim truyền hình nhiều kỳ, và những đoạn phim đặc biệt về các quý bà ở Hollywood? Không, nhưng nàng thích làm những loại phim truyền hình chiếu vào giờ cao điểm thành công, và bây giờ nàng nghĩ mình có kinh nghiệm về sản xuất phim để làm công việc đó. Nhưng Adrian cũng nghĩ là mình sẽ không thuyết phục được Steven tin rằng công việc như thế đáng cho nàng phải quan tâm đến.

- Này, Adrian ?

- Gì đấy? – Nàng lơ đãng, để cho tâm trí ở tận đâu đâu, không chú tâm đến công việc phải làm trước mắt. Nàng nghĩ đến chuyện tối nay mình không có thì giờ để đi ăn tối với chồng. Nàng nhờ người gọi báo cho Steven biết việc ấy, rồi quay qua nói chuyện với người trợ lý. Trên sàn quay, có nhiều cảnh sắp phát hình, mọi người tìm phòng vi âm nữa để phát sóng.

Bốn giờ nàng mới ăn trưa, và đến sáu giờ nàng định gọi cho Steven. Nhưng Adrian biết giờ này chồng mình đang chơi bóng với bạn, và anh ấy cũng biết nàng làm việc trễ rồi. đến tối, khi làm việc nàng lại cảm thấy cô đơn. Tối thứ sáu mọi người đều họp bạn, ở nhà, đi chơi với người yêu, hay ít ra cũng nằm ở nhà đọc sách, nhưng nàng phải làm việc, chờ nghe báo cáo của cảnh sát về những vụ giết người tại địa phương và những tai nạn khủng khiếp, đọc tin trên máy viễn thông đánh về báo những chuyện thương tâm xảy ra trên khắp thế giới. Tối thứ sáu làm việc ở đây thật buồn, rồi bỗng nàng cảm thấy nổi điên lên khi nghĩ vậy.

- Tối nay trong cô có vẻ u sầu. – Zelda nói. Chị ta là một trong những trợ lý biên tập. Chị ta cười, bưng đến cho nàng tách cà phê kem. Chị ta là người vui vẻ, tốt bụng. chị lớn hơn Adrian, ly dị chồng nhiều lần và có tinh thần phóng khoáng. Mái tóc đỏ nhạt như ánh lửa, chị có tính hài hước nhưng rất ý nhị.

- Chắc tôi mệt. Thỉnh thoảng việc ở đây khiến tôi chán ngán.

- Ít ra chúng tôi nghĩ cô vẫn còn tỉnh táo. – Zelda cười với nàng. Chị xinh đẹp, Adrian đoán chị khoảng bốn mươi.

- Thế chị không thấy ngán sao? Lạy chúa, tin tức thường quá khủng khiếp làm cho mình ớn cả người.

- Tôi không nghe tin tức. – Chị nhún vai với vẻ lạnh nhạt. – Hầu như đêm nào đi làm về tôi cũng đi khiêu vũ.

- Tôi nghĩ làm thế rất tuyệt. Hầu như đêm nào Adrian về nhà thì Steven đã ngủ say, ngáy đều đều. Nhưng ít ra buổi sáng, họ cùng ăn sáng với nhau và thường cùng nhau đi nghỉ cuối tuần.

Adrian cắm cúi làm việc giấy tờ suốt bốn giờ tiếp theo và kiểm tra phòng vi âm trước khi phát tin giờ chót. Nàng nói chuyện với các phát thanh viên và đọc tất cả những tin nóng nhất. Đêm hoàn toàn im lặng, nàng mong đến giờ về nhà với Steven. Nàng biết anh sẽ ăn tối với bạn bè và tin chắc khi mình xong việc thì anh đã về nhà rồi. Ít khi Steven ở lại quá khuya, trừ phi có chuyện gì quan trọng như bận làm việc với khách hàng.

Tin giờ chót được phát sóng tốt đẹp như nàng tiên đoán. Đến mười một giờ ba mươi lăm phút, nàng lái xe về nhà trên xa lộ Santa Monica Freeway. Đến mười hai giờ kém năm phút khuya, nàng đi vào cửa trước, đèn trong phòng ngủ còn sáng. Nàng bước vào phòng ngủ, lòng hồi hộp sung sướng, rồi khi thấy chồng, nàng cười. Steven đã ngủ say trên giường, hai tay giang rộng như trẻ con, vẻ mệt mỏi, thư thái sau một ngày làm việc cật lực, chơi bóng quần và ăn tối sớm. Anh ta đã hoàn toàn kiệt sức, không có tiếng động nào trong phòng có thể đánh thức anh dậy được.

– Tốt, hoàng tử duyên dáng, - Adrian mỉm cười thì thào nói, ngồi xuống giường bên cạnh chồng sau khi đã thay áo ngủ, - trong nghề mình, họ nói đến chàng như một tấm chăn hộ mạng. – Nàng hôn nhẹ lên má chồng, nhưng Steven không hề nhúc nhích. Nàng tắt đèn, nằm xuống bên cạnh chồng, nằm xong nàng lại nghĩ đến chuyện trễ kinh, nhưng nàng tin sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.