Tiếng Nói Của Con Tim

Chương 4: Chương 4




Adrian thức dậy vào lúc chín giờ mười lăm phút. Nàng ngửi thấy mùi thịt heo muối đang chiên ở dưới nhà, nàng nghe tiếng son quánh va nhau leng keng do Steven gây ra trong nhà bếp. Nàng cười, lăn mình trên giường. Nàng thích những ngày thứ bảy, thích có Steven ở nhà, thích thấy anh bưng bữa sáng lên tận giường cho nàng rồi sau đó lại làm tình.

Khi nghĩ đến chuyện ấy, nàng nghe bước chân chồng trên cầu thang, miệng hát ư ử, va cái khay vào thành cửa khi ra vào, và nàng nghe máy hát dưới nhà đang chơi nhạc của Bruce Springsteen.

- Dậy thôi đồ ngủ trưa. – Steven cười nhìn nàng, để cái khay xuống giường. Nàng duỗi người, cười lại với chồng, Steven là hình ảnh của tuổi trẻ xinh đẹp. Tóc anh vẫn còn ướt khi tắm, Steven tắm trước khi nàng dậy, người mặc áo quần chơi quần vợt màu trắng mới giặt, cặp chân dài đều đặng rám nắng và nàng đang nằm trên giường, thấy hai vai Steven thật vạm vỡ, to lớn.

- Đàn ông mà biết nấu nướng như anh thật là giỏi, . – Nàng cười rồi chổng một cùi tay nhổm người lên

- Lười biếng như em cũng giỏi. – Anh đáp, ngồi xuống giường bên cạnh nàng. Nàng cười ha hả.

- Đêm qua em về, anh ngủ như chết.

- Anh đã làm việc quá căng thẳng ngày hôm qua, và sau khi chơi bóng, anh mệt phờ người. – Anh vẻ hơi bối rối, bèn hôn nàng để lấy lại tự nhiên. Nàng ăn thịt heo ướp muối.

- Hôm nay anh chơi tennis à? – Nàng hỏi. Nàng hiểu chồng rất rõ. Steven thích những môn thể thao ganh đua, nhất là bóng quần và tennis.

- Phải. Nhưng đến mười một giờ ba mươi mới chơi. – Anh nhìn đồng hồ và cười, nàng cười lại, nhưng nàng chưa kịp nói gì thì Steven đã cởi áo quần và chui vào chăn với nàng.

- Này ông Townsend, làm lộn xộn gì đấy? Không sợ việc này sẽ làm yếu sức đánh tennis hay sao?- Nàng thích trêu chồng về quyết tâm đánh thắng tennis của anh ta.

- Có thể. – Anh tỏ ra trầm tư và nàng lại cười. Rồi anh nhìn nàng, cười khêu gợi. – Nhưng em quan trọng hơn việc chơi tennis.

- Thật không? Đúng vậy không?... Anh đang lo đấy!

Steven áp môi lên môi nàng để nàng hết nói, rồi mấy phút sau, cả hai quên việc chơi tennis và nửa giờ sau, nàng ngây ngất thỏa mãn trong vòng tay chồng, Steven còn vuốt ve nhẹ mái tóc đen mượt mà của vợ. Nàng nói nhỏ bên tai chồng: - Theo em… em thích ngày nào anh cũng làm việc này hơn là chơi tennis… - Nàng mở nửa mắt, vươn người hôn chồng.

- Anh cũng vậy. – Steven uể oải duỗi người, anh ghét phải ra khỏi giường, đi tắm lại trước khi đi chơi tennis với người đàn ông trong chung cư, người mà Steven chỉ biết tên là Harvey.

- Anh có về ăn trưa không? – Nàng hỏi. Steven đáp lớn là khi nào về anh ấy sẽ làm xà lách để ăn, rồi nhắc nàng nhớ tối nay đi dự tiệc tại nhà James lúc bảy giờ. Nhưng việc đi ăn tiệc này sẽ rất khó khăn cho nàng. Nàng biết đêm nay mình phải đi làm vào giờ phát tin buổi tối, rồi phải trở lại làm việc vào giờ trình diễn lúc gần khuya. Như vậy nàng phải mặc quần áo dự tiệc trước khi đi làm, rồi làm xong phải chạy về nhà để cùng Steven đi dự tiệc hay phải gặp anh ấy tại buổi tiệc, dự một chút rồi phải tới cơ quan làm việc tiếp. Nhưng nàng nghĩ buổi tiệc rất quan trọng tới Steven, cho nên dù bận rộn đến đâu nàng cũng phải đi dự. Nàng thường không muốn làm cho anh thất vọng, nhất là không để cho công việc ở cơ quan làm mất hạnh phúc gia đình. Không giống Steven, anh ấy đi luôn, nhưng chính vì thế mà nàng được dễ dàng đi làm về khuya.

Đến hai giờ, Steven về, ướt mèm, nhưng tươi cười vì chiến thắng. Anh ấy hạ Harvey một cách dễ dàng.

- Lão ta mập, không cân đối, và sau hiệp thứ hai, lão xác nhận với anh rằng mình không bỏ thuốc lá được. Thằng cha này không bị đột quỵ ở sân banh kể ra cũng may đấy.

- Em hy vọng anh thắng anh ta một cách dễ dàng. - Adrian đáp, nàng đang ở trong bếp pha nước chanh cho chồng. Nhưng cả hai đều biết có lẽ anh không thắng dễ dàng.

- Lão ta không đáng cho anh bận tâm. Lão là đồ ngu đần. – Nàng đã làm xà lách cho chồng, để cả hai thứ lên bàn rồi nói nàng phải đi làm trước khi đi dự tiệc, nhưng Steven có vẻ không quan tâm. Thậm chí khi Adrian nói nàng phải đi làm ca khuya, Steven cũng không có ý kiến gì. – Này em. Anh có thể đi nhờ xe ai đấy để về nhà. Em cứ lấy xe anh mà đi.

- Em quay về để đón anh đi. – Nàng nhìn chồng, vẻ ân hận. – Em xin lỗi. Nếu mọi người không đi vắng và ông tổng biên tập không bị bệnh…

- Không sao. Em có thể làm thay một thời gian cũng được. Tốt thôi.

Adrian nhìn Steven với ánh mắt lạ lùng trong khi anh ta ăn món xà lách do nàng làm. – Này cưng, tại sao buổi tiệc tối nay quan trọng với anh như thế? Có gì hấp dẫ mà em không được biết ư? – Nàng hỏi và nghĩ chắc sẽ có sự đề bạc gì quan trọng đây.

Anh ta im lặng một lát rồi cười: - Nếu mọi việc tối nay tiến hành trôi chảy, anh sẽ giành quyền viết bài quảng cáo cho Tổ chức quỹ tiền tệ quốc tế, hay ít ra cũng có cơ hội làm thử việc đó. Tuần trước anh nghe nói, họ không hài lòng với công ty hiện đang quảng cáo cho họ, nên họ đang muốn tìm công ty khác. Anh gọi đến cho họ và Mike rất hăng hái về việc này. Có lẽ ông ta sẽ để cho anh bay đi Chicago vào thứ hai để gặp họ.

- Lạy chúa, quảng cáo cho cơ quan này thì quá tuyệt! – Đây là vụ rất quan trọng. Quảng cáo cho quỹ tiền tệ quốc tế là việc quảng cáo vĩ đại nhất nước.

- Phải, đúng thế. Có lẽ anh phải đi cả tuần, nhưng anh tin rằng em sẽ đồng ý vì đây là việc có gái trị.

- Đúng thế. - Nàng ngồi dựa vào lưng ghế, đưa mắt nhìn chồng. Steven là người đặc biệt. Ở tuổi ba mươi bốn, anh ấy quyết tâm theo đuổi công việc của mình cho đến cùng. Mọi người đều khâm phục Steven, nhất là khi họ nhìn lại nơi xuất xứ cảu anh ấy. Nàng cố nói cho bố mẹ mình biết về chuyện này, nhưng hai người nhất mực không nhìn nhận phẩm chất này của Steven, họ luôn mồm bảo Steven là người có nhiều tham vọng, không tốt. Như thể muốn thành công trên đường đời là một tội lỗi. Ít ra nàng không nghĩ thế. Anh ấy có quyền thực hiện điều mình muốn chứ? Anh ấy cần phải thành công trên đường đời. Thậm chí thỉnh thoảng nàng còn lo cho Steven nữa, vì nhu cầu thành công này rất mãnh liệt trong lòng anh. Mỗi khi Steven thất bại, ngay cả thua tennis, anh ấy cũng đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác.

Chiều hôm đó, Steven lại chơi tennis. Khi Adrian đi làm, anh ta vẫn còn chơi. Nàng hứa sẽ về đón anh đúng lúc bảy giờ. Khi nàng về, Steven đã chuẩn bị xong, đang đợi nàng. Anh mặt áo vét mỏng mới, quần trắng, thắt cà vạt đỏ nàng mua cho, trông rất đẹp trai. Nàng mặc bộ đồ lụa màu xanh ngọc bích, mang giày cùng màu và mới gọi đầu nên mái tóc của nàng láng bóng như mã não. Nhưng khi cả hai cùng bước lên chiếc Porsche, nàng thấy chồng có vẻ bồn chồn lo lắng và hơi lơ đãng. Với công việc quãng cáo cho Quỹ tiền tệ quốc tế trước mắt, thì chuyện chàng lo lắng cùng là điều dễ hiểu.

Trên đường đến Beverley Hills, nàng nói chuyện vui vẻ với chồng về những việc không quan trọng, và khi thấy nhà của James, nàng sửng sốt kinh ngạc. Mike Jamer là chủ của Steven, vợ ông ta là một trong những nhà trang trí thuộc vào hạng nhất ở Beverley Hills. Ngôi nhà được trang hoàng rất đẹp, nàng nghe nói công việc tu sửa ngôi nhà kéo dài mấy tháng trời, tiêu tốn đến hàng chục triệu đô la. Nhưng kết quả rất ấn tượng. Khi họ đi vào, trong nhà đã có chừng hai trăm người và Adrian liền lạc mất Steven ngay. Nàng phải đi lanh quanh giữa một trong nhiều quầy rượu với tủ đựng thức ăn tự chọn, lắng nghe những mẫu chuyện rời rạc.

Người ta nói đến con cái, đến hôn nhân, công việc, đi du lịch và nhà cửa của họ.

Nhiều người dừng lại nói chuyện với Adrian, nhưng nàng không quen biết ai, tính nàng lại ít nói, nên nàng không ở lại lâu với nhóm nào hết. Và nàng nhận thấy, mười lần như một, mỗi khi nói chuyện với ai, khi họ biết nàng đã có chồng, họ liền hỏi nàng có con chưa. Nàng trả lời mà lòng cảm thấy rất kỳ lạ. Như thể việc không có con là một chuyện thất bại. Đàn bà có con luôn có quyền tự hào. Khi nàng và Steven quyết định không có con, nàng phân vân tự hỏi phải chăng làm thế là mình đã đánh mất một cái gì đó. Dĩ nhiên quyết định đó không khắc lên đá và quyết định của họ không phải không thay đổi được, nhưng nàng biết Steven coi chuyện này là đinh đóng cột. Vì thế nên chuyện trễ kinh, nàng cảm thấy hốt hoảng. Và sau đó, mỗi ngày trôi qua sự hốt hoảng càng lớn thêm.

Nàng định chiều hôm đó ghé nua dụng cụ thử thai, nhưng nàng nghĩ đang còn sớm, không cần quá lo âu chỉ vì trễ kinh mới có vài ngày… Nhưng nếu có thai thì sao? Nàng đứng một mình, nhìn quanh. Một người đàn ông dừng lại, nói chuyện với nàng, mời nàng ly sâm banh, nhưng nàng không quan tâm đến việc nói chuyện với ông ta. Sau khi ông ta đi rồi, nàng lại suy nghĩ tiếp. Nếu nàng có con thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nàng sẽ nói gì?

Steven sẽ làm gì tình hình có khủng khiếp không? Hay sẽ tuyệt diệu? Steven có thay đổi ý kiến của mình không?... Còn nàng thì sao? Việc có con có ảnh hưởng đến công việc của mình không? Nàng có phải thôi việc hay được nghĩ hộ sản một thời gian rồi đi làm trở lại? Những phụ nữ khác đều như thế hết. Đối với những phụ nữ khác, có con không phải là chấm dứt mọi việc ở đời. Họ có con mà vẫn làm việc, có gì là nguy hại không? Nàng không biết. Khi nàng nghĩ đến điều đó thì Steven xuất hiện bên cạnh nàng.

- Xong rồi. – Steven cười toe toét.

- Hợp đồng xong rồi à? – Nàng có vẻ kinh ngạc. Nàng đang trầm tư thì bỗng Steven xuất hiện bên cạnh, khiến nàng giật mình. Nàng sợ chồng đoán được suy nghĩ của mình.

- Không, anh chưa làm hợp đồng. Nhưng Mike muốn anh thứ hai đáp máy bay với ông ta đến Chicago. Bọn anh sẽ họp riêng với họ, cùng họ thảo luận ý kiến. Nếu hai bên hòa hợp với nhau, tuần tiếp theo anh sẽ bay đến đó một mình và làm đại diện cho họ.

- Trời! Steven, thế thì tuyệt quá! – Steven cũng nghĩ như vậy. Steven cho phép mình uống hai ly và khi anh ta đưa nàng ra xe để đi làm, miệng vẫn cười te toét. Steven nói anh ấy sẽ nhờ ai đó đưa về nhà. Steven nói vợ khỏi quay lại dự tiệc sau khi làm việc xong, vì anh ấy sẽ không ở lâu tại đây. Khi nàng lái xe đi, anh ta vẫy tay chào rồi đi vào gặp chủ nhà. Đối với Steven, đây là buổi tối tuyệt vời.

Đối với Adrian, buổi tối này không có ý nghĩa gì mấy. Nàng cứ loay hoay nghĩ đến chuyện mình có thai hay không, mặc dù Steven đang gặp công việc sẽ mang đến cho họ niềm hạnh phúc lớn. ý nghĩ có thai cứ dày vò nàng trong suốt giờ phát sóng tin thời sự buổi tối, và khi trên đường về nhà, nàng vẫn còn bứt rứt, khó chịu. Rồi bỗng nàng quẹo xe vào lề đường, dừng lại trước tiệm thuốc tây. Steven không hay biết gì hết. nàng không nói gì cho chồng biết. Nhưng bỗng nhiên nàng muốn anh biết… nếu đêm nay không biết… thì lúc nào đấy sắp đến sẽ biết. Nếu bây giờ nàng mua dụng cụ thử thai, thì lúc nào đấy cảm thấy đủ can đảm, nàng sẽ sử dụng nó để biết. Nàng có thể làm việc này trong thời gian Steven ở Chicago.

Khi mua hộp dụng cụ, nhờ người bán thuốc bỏ nó vào một bao giấy màu nâu, nàng nhét cái bao xuống đáy túi xách đeo vai rồi đi ra chiếc Porsche, lái xe về nhà.

Khi nàng về đến, Steven đã có mặt tại nhà, anh nằm trên giường thiu thiu ngủ, nhưng vẻ mặt đầy hân hoan sung sướng. Anh tin chắc mình sẽ đi Chicago làm hợp đồng lâu dài.[/b]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.