Cuộc sống của Tiết Tùng từ trước đến nay luôn tất bật bận rộn.
Trước khi gặp nàng, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Thứ
nhất hắn không có thời gian suy nghĩ chuyện này, thứ hai cả ngày hắn đều ở trong núi, ít khi có cơ hội tiếp xức với nữ tử trẻ tuổi, những cô
nương mà hắn từng gặp, gần gũi nhất chính là đường muội của hắn, Xuân
Hạnh, còn một người khác là Hạ Hoa, người mà hắn chưa bao giờ nói nhiều
hơn hai ba câu.
Ngay từ đầu hắn đã biết giữa hắn và Hạ Hoa không có khả năng, cho nên
hắn rất lý trí xem nàng ta như người qua đường, không quan tâm cũng
không để ý đến nàng ta.
Nhưng đến phiên nàng, tại sao hắn lại không thể lý trí như vậy?
Khả năng giữa hắn và nàng, thậm chí so với Hạ Hoa còn thấp hơn, vốn dĩ là chuyện không thể nào.
Nàng là vợ của nhị đệ, là đệ muội của hắn, ngay cả chuyện hắn rung động với nàng cũng đã là không nên rồi.
Thế nhưng có một số việc hắn không có cách nào khống chế được.
Cũng như lần hắn bị thương vậy, hắn nhắm mắt lại và cảm nhận sự cẩn thận nhẹ nhàng, tận tâm chu đáo của nàng, hắn không thể ngăn chặn tình cảm
ấm áp tràn vào tim mình, hắn cảm thấy nàng là một cô nương hiền lành tốt bụng, là bọn họ có lỗi với nàng, vì vậy hắn mới muốn kiếm nhiều tiền để nàng có thể sống tốt hơn một chút, bù lại lỗi lầm hắn đã dung túng cho
nhị đệ làm hại nàng.
Hay như lần nàng làm cho hắn ăn, nàng tự tay làm bánh ngọt cho hắn, dặn
hắn ăn nhiều một chút, hắn không thể nào không kinh ngạc khẩn trương,
kinh ngạc là vì nàng chăm sóc chiếu cố hắn, còn khẩn trương là bởi vì
trong khoảnh khắc đó, hắn rất sợ ánh mắt lưu luyến của mình sẽ bị nàng
phát hiện, bị tam đệ phát hiện.
Hay giống như lần nàng ra đồng làm việc, nàng chăm chỉ nhổ cỏ làm ruộng, còn cười nhị đệ chơi trò trẻ con, hắn không thể nào không hiếu kỳ, hắn
rất muốn biết, nàng rốt cuộc là từ đâu đến, da nàng trắng như thế, tay
lại nhỏ như vậy, đáng lẽ phải là một thiên kim tiểu thư chứ? Nhưng nhìn
nàng rất giống như cái gì cũng biết làm, chịu thương chịu khó, như đã
làm quen tay từ lâu rồi, rõ ràng rất mâu thuẫn. Thân thế và lai lịch của nàng như một cây gai đâm trong lòng hắn, muốn nhổ nó lại không dám chạm vào, hắn sợ có một ngày, nàng sẽ đột nhiên biến mất như lúc ban đầu
xuất hiện vậy.
Còn có đêm đó, nàng nằm dưới thân nhị đệ khe khẽ thở dốc, một tiếng lại
một tiếng bay vào trong tai hắn, hắn không có cách nào ngăn chặn miệng
đắng lưỡi khô, hắn rất muốn biết cảm giác đó là như thế nào, áp nàng
dưới thân, một lần lại một lần tiến thẳng vào nàng...
Cũng bởi vì có nhiều thứ không thể khống chế như vậy, nên đến khi phát
hiện hắn đã bất tri bất giác dõi theo nàng, thậm chí khát vọng xa cầu
nàng sẽ quan tâm lo lắng hắn giống như nhị đệ vậy. Tiết Tùng cảm thấy
hắn không nên chất chứa những rung động kia nữa. Hắn muốn xóa đi tình
cảm không nên có này, nếu đến cuối cùng hắn vẫn không thể làm được, hắn
cũng phải chôn dấu nó dưới sâu đáy lòng mình, không thể để nó ảnh hưởng
cuộc sống của hắn, ảnh hưởng cuộc sống của nàng và nhị đệ.
Ánh trăng như nước, từng cơn gió mát lạnh xóa đi khô nóng trên người hắn, hắn đẩy cửa ra, nhẹ nhàng bước vào.
Hắn còn phải xây nhà, còn phải trồng trọt, còn có rất nhiều chuyện cần
hắn làm, chỉ cần hắn không nhìn nàng nữa, hắn nhất định có thể làm được.
Ngày hôm sau, Tiết Thụ tinh thần thoải mái vui vẻ đi chất củi vào phòng, Diệp Nha rửa tay xong, vào phòng bếp nhào bánh, Tiết Tùng đã sớm đi đào móng ở gần đó, còn Tiết Bách thì ngồi dưới bóng cây, tựa lưng vào thân
cây, yên lặng đọc sách. Tất cả mọi người đều có công việc của mình.
Đến lúc ăn cơm, Tiết Bách như thường ngày kể những chuyện lý thú ở
trường cho bọn họ nghe, Diệp Nha thỉnh thoảng nhìn vào mắt hắn, bốn mắt
nhìn nhau, phát hiện thấy ánh mắt hắn trong suốt bình thản, không khỏi
hổ thẹn cúi đầu xuống, âm thầm trách cứ bản thân ngày hôm qua suy nghĩ
nhiều quá, nàng cũng không phải đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì, tam đệ đọc sách có hiểu biết, làm sao lại là loại người đó...
Còn Tiết Tùng, hắn vẫn là bộ dạng trầm ổn bình tĩnh như vậy, dù cho ba
người kia có cười đùa vui vẻ với nhau, đôi mắt hắn cũng chỉ hơi nhu hòa
một chút mà thôi.
Trong bầu không khí quen thuộc như vậy, Diệp Nha cảm thấy rất dễ chịu,
đại ca thoạt nhìn cũng không có chuyện phiền lòng như nàng đã đoán, tam
đệ vẫn là tam đệ ôn nhuận như ngọc, còn bên người nàng, nàng quay đầu
thoáng nhìn qua nam nhân cười nhí nhố ngây thơ này, vẫn là đồ trứng ngốc như xưa.
***
Qua một cơn mưa to, cỏ cây phát triển um tùm, ngắn ngủi mấy ngày không thấy, cỏ dại khắp nơi đều sắp cao bằng thân ngô rồi.
Việc làm nông quan trọng hơn, chuyện xây phòng không thể không dời lại một ngày.
Ăn bữa sáng xong, Diệp Nha đi theo huynh đệ Tiết Tùng ra bờ sông nhổ cỏ, sẵn tiện tỉa cây.
Dù sao cũng là đất hoang, dù cho bọn họ chịu khó chăm sóc đi nữa thì cây bắp cũng không thể phát triển tốt tươi được, hạt giống được trồng ở đây dù sao cũng không bằng trồng trong nhà người khác, xung quanh còn có
rất nhiều hạt không nảy mầm, nhìn cả một bờ ruộng, chỗ cao chỗ thấp
không đồng đều, có chỗ nảy mầm được hai ba cây, có chỗ chỉ toàn cỏ dại,
phải rải tất cả những hạt giống còn dư xuống chỗ trống, trồng khắp nơi,
như vậy đến mùa thu mới có thể thu hoạch nhiều một chút.
Cây ít mà cỏ nhiều, công việc hôm nay cũng không dễ dàng.
Diệp Nha đội mũ rơm, ngồi giữa bờ ruộng quay tới quay lui, hết nhổ cỏ
dại, lại đào đất rải hạt giống xuống, sẵn tiện loại bỏ những cây quá bé. Trong một cái hố lại có nhiều mầm bắp như vậy, thật giống trong ổ heo
con, chỉ có một heo mẹ là có sữa, heo con nào có khả năng bú nhất sẽ
càng mập một chút.
Chỉ có những công việc dùng sức như thế này mới hiện rõ sự chênh lệch
giữa nam nhân và nữ nhân. Vừa tới nơi, Tiết Tùng cố ý chọn một mảnh
ruộng ít cỏ nhất cho nàng, nhưng mới trôi qua nửa canh giờ, Diệp Nha
ngẩng đầu lên, đã thấy hai huynh đệ Tiết Tùng lúc nãy còn làm cạnh nàng, bây giờ đã cách nàng thật xa.
Nàng xoa nhẹ thắt lưng, không biết vì sao, thắt lưng hôm nay mỏi như vậy, chẳng lẽ là do tối hôm qua “làm việc” quá sức?
Nhớ đến sự dẻo dai của Tiết Thụ, mặt nàng ửng hồng, tuy nói mới đầu cũng rất thích nhưng đến gần cuối cùng, lúc nào cũng là nàng khóc cầu xin
tha thứ hắn mới chịu qua loa kết thúc, ủy khuất nhìn nàng, giống như một đứa trẻ chưa được chơi đủ.
Một con châu chấu nhảy lên tay nàng, rồi nhảy ra thật nhanh.
Diệp Nha lấy lại tinh thần, nhìn bờ ruộng đằng sau, đỡ thắt lưng đứng
lên, cầm theo thùng nước ra bờ sông múc nước, chuẩn bị trở về tưới tiêu, mặt trời càng lúc càng chói chang, nàng sợ một lúc nữa, những cây mạ
mới trồng sẽ chết héo hết.
Khoảng cách đến bờ sông chỉ có hơn mười bước, Diệp Nha đi hướng bên này, đúng lúc bờ bên kia cũng có một đôi mẹ con đi tới. Nàng nhìn nhìn vị
trí của hai người đó, cố gắng đi chệch về hướng đông, sợ đụng trúng bọn
họ. Lúc nàng khom lưng múc nước, hai người kia cũng chạy đến bờ sông,
nàng tò mò nhìn họ.
Đứng bên cạnh nàng là một phu nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt bình thường nhưng nước da rất trắng, người trông cũng phúc hậu, chợt
nhìn không giống như người sống trên núi. Còn người đang dìu nàng là một nam tử cao lớn hơn, ước chừng hai mươi tuổi, lúc Diệp Nha nhìn sang,
đúng lúc bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của hắn. Nàng nhanh chóng cúi đầu
xuống, xoay người đi về. Sau cơn mưa lớn, nước sông dâng cao, cho dù
chọn nơi đất cao mà đi thì ống quần hai người kia cũng đều phải xoăn đến đầu gối, lộ ra bắp chân, nàng vốn không nên nhìn bậy.
“Tiểu cô nương bên kia, cháu cũng là người làng hồ lô sao? Sao ta trông cháu có vẻ lạ mặt vậy?”
Phu nhân kia đang chào hỏi nàng, giọng nói bình thản êm dịu, khiến người ta dễ dàng cảm thấy thân thiết.
Tiết Tùng đã chú ý tới bên này, gọi Tiết Thụ cùng đi tới. Diệp Nha nhìn
xuống đất, nàng hơi nghiêng đầu, may mà ống quần hai người kia đã buông
xuống, nhưng nàng cũng không thể nhìn chằm chằm chân người ta như vậy,
đành xoay đầu qua chỗ khác, gật đầu với phu nhân: “Tiết Thụ là tướng
công của cháu, xin hỏi ngài là...”
Nương của Tống Hải tỏ vẻ mặt kinh ngạc, bất quá rất nhanh đã nở nụ cười, bỏ lại Tống hải phía sau, bước tới gần Diệp Nha, đỡ bả vai của nàng
khen ngợi: “Thì ra là tiểu nương tử mới cưới của Tiết Thụ, nhìn xem này, tiểu tử ngốc kia thật là có phúc. Ta là nhị thẩm của Hạ Hoa, cháu biết
Hạ Hoa không?” nàng cười vỗ vỗ tay Diệp Nha, sau đó chỉ vào người đằng
sau và nói: “Đó là con trai của ta, về sau nếu cháu gặp nó, cứ trực tiếp gọi nó là Tống đại ca đi.”
Tống Hải quy củ thi lễ với Diệp Nha, “Đệ muội, nếu sau này có chuyện gì cần ta giúp đỡ, cứ việc tới tìm ta.”
Tiếng kêu “Đệ muội” vừa ra khỏi miệng, Diệp Nha đã ngây ngẩn cả người,
giọng nói của hắn...Nếu không phải nhìn thấy người trước mắt, nàng còn
tưởng rằng là Tiết Tùng đang gọi nàng nữa chứ!
Ngắn ngủi ngây người trong chốc lát, thấy đối phương còn mong đợi nhìn
nàng, Diệp Nha đành phải gọi hắn một tiếng “Tống đại ca” rồi quay đầu
đi. Tuy cử chỉ của người nàng khuôn phép, nhưng ánh mắt của hắn lại
khiến nàng cảm thấy rất mất tự nhiên.
“Bá mẫu, mọi người đến chơi sao?” Tiết Tùng đến bên người Diệp Nha, mặt không thay đổi chào hỏi với nương Tống Hải.
Nương Tống Hải biết Tiết Tùng trời sinh không biết cười, cũng không để
ý, “Đúng vậy, ngày mai Tiền gia đưa lễ vật qua đây, ta cùng với Tống Hải tới trước phụ một tay, tham gia náo nhiệt, ngày này đến thật nhanh,
ngày mai tặng lễ vật, hai mươi tám tháng hai Hạ Hoa sẽ gả đi rồi, ta
thân là dì nàng cũng thực luyến tiếc nha đầu đó!”
“Vậy bá mẫu mau vào làng đi! Chúng cháu cũng không dám trì hoãn người
nữa, mọi người còn phải quay về làm việc.” Tiết Tùng nghiêng người, làm
tư thế tiễn người.
“Vây mọi người tiếp tục làm việc đi! Ta đi trước!” Nương Tống Hải ý vị thâm trường nhìn hắn, nhấc chân đi về phía trước.
“Tiết Tùng, gặp lại sau.” Tống Hải giơ tay lên muốn vỗ vai Tiết Tùng, bị Tiết Tùng lui về sau tránh ra.
Tống Hải mấp máy khóe môi, hừ lạnh bỏ đi.
Bọn họ đi rồi, Tiết Tùng cũng không buồn để ý, xách thùng nước của Diệp Nha lên, đi trở về.
Dù biết hắn không có tình ý gì với Hạ Hoa, nhưng Diệp Nha vẫn bị tin tức đó làm chấn động. Đầu tháng này Hạ Hoa tìm nàng mấy lần, nàng còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghe nương Tống Hải nhắc đến hai chữ “lễ
vật”, nàng mới ý thức được, một cô nương yêu đại ca sâu sắc, sắp gả cho
một lão nam nhân để làm thiếp rồi, thậm chí tuổi hắn có thể làm cha
nàng.
Đều là nữ nhân, nàng không khỏi tiếc hận cho Hạ Hoa, nàng không thích
hành vi của Hạ Hoa là một chuyện, tiếc thương cho nàng ấy lại là một
chuyện khác.
Haizz, bởi thế mới biết được, số mệnh của một nữ nhân như thế nào, không liên quan đến trong nhà nàng ta có tiền hay không. Vì tiền, người nghèo có thể bán con, đạo lý với kẻ có tiền cũng như thế, vì để đạt được càng nhiều quyền lợi, người giàu cũng sẽ bán nữ nhi của mình, chẳng qua là
bán cho nhà tốt hơn một chút mà thôi. Chỉ cần cha mẹ có lòng tham, những cô nương này phải chịu để mặc cho vận mệnh đưa đẩy nàng, nếu muốn
trách, thì hãy trách đã không được gặp cha mẹ yêu thương nàng...
Tâm tình Diệp Nha có chút suy sụp.
“Nương tử, nàng làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?” Tiết Thụ vừa hỏi vừa lau mồ hôi cho nàng.
Diệp Nha ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lo lắng của hắn khiến nàng cảm
thấy dễ chịu, “Không có việc gì đâu, chúng ta cũng đi thôi.” Nàng cười
với hắn, bước chân nhẹ nhàng. Coi như ngay từ đầu số mệnh không tốt thì
đã sao, chỉ cần cố gắng nỗ lực hết sức mình, nàng tin hy vọng luôn nằm ở phía trước.
Tiết Thụ thấy nàng nở nụ cười thì không lo lắng nữa, sóng vai đi với nàng.
Trở lại bờ ruộng, Tiết Tùng đã tưới nước hết dùm Diệp Nha, hắn để thùng
gỗ xuống, quay đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, không khỏi dặn dò: “Đệ muội, nếu muội thấy mệt, hãy về nhà trước đi! Ở đây có ta với
nhị đệ là được rồi!”
Diệp Nha lắc đầu, “Sao mới đây mà đã thấy mệt được chứ đại ca, huynh
yên tâm đi, muội không sao mà.” Còn tới ba mẫu đất, nhiều việc như vậy,
ba người cùng nhau làm cũng phải bận rộn đến trời tối mới xong. Nói
xong, nàng ngồi xỏm xuống tiếp tục làm việc.
Tiết Tùng bất đắc dĩ nhìn nàng, nàng rõ ràng thoạt nhìn rất hiền lành,
thế mà lúc nào cũng cố chấp như vậy. Nhưng hắn không cảm thấy vui chút
nào, hắn thà rằng nàng kiêu căng một chút.
Bóng người phía trước đứng đó không nhúc nhích, Diệp Nha nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng vừa ngẩng lên, Tiết Tùng đã nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía trước, chỉ để lại bóng lưng cao lớn thẳng tắp cho nàng.
Diệp Nha sững sờ nhìn một hồi, lại cúi đầu làm việc.
Ba người bận rộn đến trưa, bởi vì mặt trời quá mức chói chang, bọn họ
chỉ còn nước đi về nhà nghỉ ngơi một lát, một canh giờ sau sẽ quay lại.
Đến chiều, thắt lưng cùa Diệp Nha gần như đau đến không đứng thẳng nổi
nữa. Tuy nhiên đây đã là thửa ruộng cuối cùng rồi, nàng nhìn xa xa, hai
người kia còn đang chăm chỉ làm việc, đành phải cố chịu đựng không hé
răng. Nói thật, nàng đã sắp không đứng nổi nữa, ngồi xuống ít ra cũng dễ chịu hơn một chút.
Đúng lúc đó, Tiết Thụ bỗng chạy tới chỗ nàng, “Nương tử, đại ca cho phép ta ra sông bắt cá, buổi tối chúng ta ăn cá có được không?”
“Được, vậy chàng nhớ cẩn thận một chút, đừng bơi chỗ sâu.” Diệp Nha cố
gắng nói một cách bình thản, tự nhiên nhất, bởi vì nàng biết sắc mặt của mình nhất định đã rất kém rồi, nàng không dám ngẩng đầu lên, sợ hắn
kinh ngạc sẽ khiến Tiết Tùng chú ý.
Tiết Thụ nghe lời nương tử, nhanh chân chạy đi bắt cá.
Diệp Nha thở phào nhẹ nhõm, ôm bụng ngồi trong chốc lát, cảm thấy đỡ
một chút, lại tiếp tục công việc. Nàng còn nhớ, nương nàng lúc còn sống
cũng thường thường kêu đau thắt lưng, nếu nương có thể chịu đựng được,
chẳng lẽ nàng lại không làm được?
Lúc còn sống với cha mẹ, nàng chưa từng được nuông chiều. Lẽ nào đến lúc làm vợ người ta, nàng lại trở nên kiêu kỳ hay sao?
Bên kia Tiết Tùng đã làm xong hai thửa ruộng, đứng lên, nhìn bóng người đơn bạc phía xa xa, trong lòng cảm thấy xót xa.
Lúc vụ mùa bận rộn, phụ nữ nhà nông nào cũng phải theo chồng làm ruộng
như vậy, nhưng nhìn nàng ngồi thành một đoàn nho nhỏ ở nơi đó, hắn lại
cảm thấy nàng đáng lẽ không nên làm lụng vất vả như vậy. Biết thế lúc
sáng hắn không nên cho nàng đi theo, nhưng đừng nhìn nàng hiền lành như
vậy, một khi đã kiên quyết với chuyện gì, đôi mắt quật cường đến mức
khiến hắn không dám nhìn thẳng. Hắn có thể trách mắng nhị đệ, tam đệ,
nghiêm khắc răn dạy bọn họ, nhưng đối với nàng, ngay cả nói lớn tiếng
hắn cũng không dám, hắn không muốn làm nàng sợ.
Hy vọng nhị đệ có thể bắt được cá, buổi tối bồi bổ cho nàng mới được!
Hắn khe khẽ thở dài, không biết làm sao.
Mặt trời đỏ rực từ từ lặn về phía tây, ánh nắng chói chang gay gắt dần
dần trở nên dịu nhẹ, gió mát thổi từ bờ sông tới, làm lòng người cảm
thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Diệp Nha cảm thấy bớt đau rồi, nhưng thân thể không có chút sức lực nào, chắc là vì đã đói bụng rồi.
Tiếng động từ xa càng ngày càng đến gần, nàng ngẩng đầu, thấy Tiết Tùng
mím chặc môi, miệt mài làm việc. Cả người hắn đón lấy ánh mặt trời, ánh
sáng màu vàng hoàn toàn bao phủ hắn, đường nét cương ngạnh trên mặt trở
nên nhu hòa hơn.
Hắn quá chuyên tâm làm việc, nàng bất giác nhìn hắn thẩn thờ, thậm chí đến khi, đến khi hắn đã tiến tới sát bên cạnh nàng.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, động tác của hắn hơi khựng lại, từ từ ngước đầu lên.
Nàng hốt hoảng trốn tránh. Nàng thực sự không dám nhìn thẳng hắn, trong
lòng nàng kính nể hắn vì hắn đã vất vả khổ cực nuôi lớn hai người em
trai, nhưng nàng cũng sợ đôi mắt vĩnh viễn trầm tĩnh lạnh lùng của hắn.
Ánh mắt của hắn quá thâm trầm, nàng không hiểu được, cũng sợ bị hút vào
đó, giống như bầu trời đêm hè, cao xa đen thẳm, khiến nàng khát vọng
muốn biết được phía sau màn đêm đó là gì, nhưng lại sợ nếu thực sự biết
rồi, sẽ bị đêm đen vô tận đó cắn nuốt.
Suy nghĩ vẩn vơ, nàng bất ngờ nhổ lên một gốc cỏ dại, nhưng nàng nhổ không nổi, tay không còn chút sức lực nào.
Hắn càng ngày càng tiến lại gần nàng. Thắt lưng nàng rất đau, nàng đành
phải cắn răng chống đỡ thắt lưng, từ từ ngồi dậy. Mới vừa đứng lên, đất
trời nghiêng ngả, dòng sông xa xa phía trước bỗng trở nên mờ ảo, một
giây sau, bầu trời chợt tối sầm lại, nàng hoàn toàn mất đi ý thức.
Trước một giây Diệp Nha đứng lên, Tiết Tùng khẩn trương cực kỳ, theo lý
mà nói, với tính tình ngượng ngùng của nàng, hắn đã đến gần như vậy,
nàng nhất định phải tránh xa mới đúng. Nhưng nàng không tránh đi, mà hắn cũng không thể lui lại, đành phải thấp thỏm bước tới. Ánh mắt nàng nhìn hắn càng ngày càng mãnh liệt, hắn đã không thể hình dung tâm tình phức
tạp của mình lúc này. Tại sao nàng không tránh ra? Tại sao nàng còn nhìn hắn chằm chằm như vậy?
Tiết Tùng nghi hoặc nhìn nàng, hắn thấy bóng dáng mảnh mai của nàng lắc
lư như lục bình trong nước. Hắn khiếp sợ nhìn khuôn mặt tái nhợt không
còn chút máu của nàng, ánh mắt mờ mịt chớp mắt mấy cái, rồi đột nhiên
mệt mỏi nhắm lại, ngã xuống trước mặt hắn.
“Bảo bối!”
Tim hắn như muốn nhảy ra ngoài, bật thốt ra hai tiếng hắn đã gọi vô số lần trong mộng nhưng chưa một lần dám gọi thành tiếng.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên nàng, đỡ lấy người nàng trước
khi nàng ngã xuống. Hắn không biết bản thân đã gọi cái gì, nhưng khi
nhìn nàng yếu đuối ngã vào lòng hắn, đầu tựa vào khuỷu tay của hắn, lộ
ra khuôn mặt nhỏ bé chưa bằng một bàn tay, trán đổ đầy mồ hôi, hắn cảm
thấy tim của mình bỗng thắt chặt lại, đau đớn vô cùng .
Lý trí trở về, hắn ôm thân thể mềm mại vô lực của nàng, khẽ gọi: “Đệ muội, muội làm sao vậy? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”
Nàng không nghe được giọng nói run rẩy của hắn, đôi mắt vẫn nhắm chặt
lại, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống từ trán
nàng, lông mi xinh đẹp nhíu chặt lại làm đau lòng người nhìn, nàng dường như rất đau đớn thì phải.
Hắn phải mang nàng về nhà, hắn phải mời đại phu về xem cho nàng!
“Nhị đệ!” Hắn gọi to về phía bờ sông, nhưng chỗ Tiết Thụ bơi cách nơi này quá xa, vốn không thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Tiết Tùng không do dự nữa, cẩn thận đỡ nàng nằm úp sấp lên lưng hắn, dời đầu của nàng gác lên hõm vai của hắn, sau đó ôm lấy chân của nàng, dùng sức một chút rồi đứng lên. Thân thể nho nhỏ của nàng còn không nặng
bằng hai bao gạo, hắn cực kỳ không vui, quay đầu nhìn nàng một cái rồi
cõng nàng trở về, bước chân vững vàng, để đảm bảo nàng không bị ngã
xuống.
Đoạn đường từ bờ sông trở về, có một đoạn đường dốc nhỏ, qua khúc đó là
tới đoạn đường dài bằng phẳng. Có lẽ là do trời đã sập tối, trên đồng
ruộng không còn thôn dân nào, Tiết Tùng cảm thấy yên tâm, nếu bị người
khác nhìn thấy hắn cõng nàng về, sợ rằng sẽ có lời ra tiếng vào.
Cuối đường đất chính là lòng sông khô cằn, từ chỗ đất bằng phẳng đến chỗ trũng lòng sông, ở giữa là một đoạn dốc, con đường càng ngày càng trũng xuống, hai vách tường đất xung quanh cũng ngày càng nhấp nhô gập ghềnh.
Lúc Diệp Nha tỉnh lại, ánh vào mắt đầu tiên chính là đồi núi xa xa cao
thấp trập trùng, sau đó, nàng bị vách tường đất cao cao kia che khuất
tầm mắt.
Nàng hoảng hốt một lát, chưa kịp định hình chuyện gì đã xảy ra. Nàng
ngẩn ngơ một lúc mới nhớ lại, không phải lúc nãy nàng còn ở bờ ruộng
sao? Tại sao bây giờ lại bị người ta cõng về?
Cánh tay khoát lên đầu vai của nam nhân, Diệp Nha rất khó chịu, muốn rút tay về, nhưng trước khi nàng làm thế, nàng chợt ý thức được, người cõng nàng bây giờ không phải Tiết Thụ. Bờ vai Tiết Thụ không rộng lớn như
vậy, bước chân Tiết Thụ cũng không trầm ổn như vậy, mùi hương trên người Tiết Thụ, cũng không phải như thế, cho dù nam nhân này chỉ có mùi mồ
hôi nhàn nhạt, nàng vẫn phân biệt được.
Người cõng nàng là Tiết Tùng, trong nháy mắt nàng đã đoán ra.
Nàng ngơ ngác nằm trên đầu vai hắn, một chút cử động nhỏ cũng không dám, nàng sợ hắn phát hiện nàng đã tỉnh lại, đến lúc đó hai người chắc chắn
sẽ rất xấu hổ!
Diệp Nha không muốn đối mặt với sự xấu hổ đó, vẫn cố gắng nằm yên như
trước, mờ mịt nhìn vách tường đất hai bên, bên tai là tiếng thở hổn hển
cùng với tiếng bước chân trầm ổn của Tiết Tùng. Bờ vai của hắn dày rộng
rắn chắc, cánh tay vững vàng nắm lấy chân nàng, điều duy nhất nàng có
thể làm lúc này, chính là giả bộ chưa tỉnh lại.
Dưới bụng đột nhiên đau dữ dội, nàng cắn môi cố chịu đựng, có một thứ chất lỏng ấm áp chảy ra.
Bụng quặn đau quen thuộc như vậy, Diệp Nha bừng tỉnh hiểu ra, nàng thế
mà lại quên mất bệnh cũ của mình? Tính toán thời gian một chút, hình như còn chưa tới hai tháng nữa mà? Tại sao lần này lại đến bất ngờ như vậy?
Bất quá, cho dù nàng nắm được thời gian “bị bệnh” thì sao, nàng vẫn phải chịu đau đớn như vậy mà thôi, nàng cắn chặt răng, bàn tay siết chặt lại cố gắng chịu đựng. Nàng đang hôn mê, nàng không thể động đậy được.
Đi qua lòng sông, trèo lên dốc nhỏ kia, phía trước chính là nhà của bọn họ.
Bởi vì sợ bị người khác thấy, Tiết Tùng cúi đầu rất thấp, thân hình của
hắn và nhị đệ tương tự nhau, chỉ cần không nhìn thấy mặt, người bên
ngoài sẽ nghĩ hắn chính là nhị đệ. Nhưng việc hắn cố ý cúi đầu xuống
cũng khiến cho đầu Diệp Nha tự động trượt xuống, kề sát vào cổ và gò má
của hắn, dính cả vào những sợi tóc mềm mại của hắn, hơi ngưa ngứa, nhưng vào lúc này Tiết Tùng làm sao còn tâm trí chú ý tới những thứ này?
Trong khoảnh khắc da thịt dựa sát vào nhau đó, Diệp Nha nhắm mắt lại, tư thế này thật sự quá thân mật rồi, thân mật đến mức nàng hy vọng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng còn may là khuôn mặt của nàng hướng ra
ngoài, mới không sợ bị hắn phát hiện nàng đang lo lắng rối bời.
Có thể là do núi rừng hoang vu, bọn họ may mắn vẫn chưa bị ai bắp gặp.
Diệp Nha càng ngày càng đau đớn dữ dội, nếu như không phải Tiết Tùng đã
cõng nàng về đến nhà, nàng sợ rằng mình sẽ không chịu nổi mà ôm cổ
hắn...Con người chính là như vậy, một khi bên cạnh có ai đó để dựa dẫm,
sẽ muốn bất chấp tất cả để dựa vào, trước đây nàng đau đến chết đi sống
lại, cũng phải cắn răng vượt qua, còn bây giờ nàng thật hy vọng người
đang cõng nàng chính là Tiết Thụ, chỉ có như vậy nàng mới có thể không
chút cố kỵ mà ôm hắn khóc, than đau với hắn, nàng đã thói quen được Tiết Thụ quan tâm, được hắn chăm sóc chiếu cố từng chút một, có một người
đau lòng vì nàng như thế, cho dù có đau đến chết nàng cũng không cảm
thấy hối tiếc.
Mở cửa, Diệp Nha theo bước chân trầm ổn của Tiết Tùng vào phòng.
Một tay hắn vịn lưng nàng, cẩn thận đặt nàng xuống mép giường, sau đó
nhanh chóng ngồi xuống, đỡ người nàng tựa vào khuỷu tay hắn, sau đó khom lưng cởi giày giúp nàng. Sau cùng mới nhẹ nhàng ôm nàng đặt vào bên
trong giường. Khoảnh khắc hắn ôm nàng, tim Diệp Nha như ngừng đập, nàng
vốn đã nghĩ hắn đặt nàng xuống rồi sẽ rời khỏi đây. Không ngờ hắn lại
chần chờ một chút, rồi vụng về giúp nàng lau mồ hôi trên mặt. Bàn tay
của hắn dừng trước mắt nàng, bóng tối che phủ mắt nàng một lúc lâu, lâu
đến mức nàng rốt cuộc biết hắn muốn làm gì, lúc này tay hắn mới khẽ chạm vào trán nàng. Bàn tay thô ráp chạm nhẹ vào trán nàng, giống như muốn
kiểm tra xem nàng có phát sốt hay không.
Diệp Nha thật không biết Tiết Tùng có thể ôn nhu chăm sóc người khác như vậy, nàng rất muốn mở mắt nhìn khuôn mặt của hắn một chút, nhưng đến
cuối cùng nàng cũng không dám.
Bụng đột nhiên quặn đau dữ dội. Bởi vì quá đau đớn Diệp Nha không chịu
nổi nữa, nàng vô thức lấy tay che bụng, chân mày thống khổ nhíu thật
chặt, mồ hôi vừa bị lau đi trên trán lại lấm tấm tuôn ra.
Tiết Tùng bị bộ dáng đau đớn của nàng làm hoảng sợ, “Đệ muội, muội bị sao vậy, đau bụng hả?”
Diệp Nha thực sự không giả bộ nổi nữa, nàng mở mắt, nước mắt lập tức
trào ra, mơ hồ nhìn nam nhân trước mặt, nàng cuống quít lấy tay che mặt
mình, “Đại ca, sao muội về đến nhà được vậy? A Thụ đã cõng muội về sao?”
“Đúng vậy, nhị đệ đã cõng muội về, nó chạy đi tìm đại phu rồi, muội cố
chịu thêm chút nữa, đại phu sẽ tới ngay!” Thấy nàng đau đến phát khóc,
Tiết Tùng khó chịu muốn chết, vội vàng trả lời nàng, “Đệ muội, chờ một
chút nữa thôi, ta đi đón bọn họ đây!” lập tức đứng dậy muốn rời khỏi.
Diệp Nha mặc dù rất đau nhưng cũng không hồ đồ, nàng biết Tiết Tùng nhất định là muốn chạy đi tìm đại phu, vội vàng lau nước mắt, quýnh quáng
ngăn hắn lại, “Đại ca, muội không sao đâu! Huynh đừng lo lắng, đừng đi
tìm đại phu, một chút nữa sẽ đỡ hơn thôi, huynh gọi A Thụ trở về dùm
muội đi! Muội thực sự không sao đâu mà, thật đó!” Nàng đã quen rồi, từng ấy năm mỗi khi bị lạnh đều phải đau hơn hai ngày mới hết, hết đau rồi
sẽ không sao nữa.
Đã đau đến như vậy mà còn cậy mạnh, thương tiếc trong lòng Tiết Tùng
nhất thời chuyển thành lửa giận, muốn răn dạy nàng vài câu, nhưng vừa
nhìn thấy đôi mắt ngận đầy nước mắt kia, hắn không giận nổi nữa, nắm tay lại, chạy nhanh ra ngoài.
Hắn đi rồi, Diệp Nha cũng không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nàng nắm
chặt bụng hy vọng làm vậy có thể khiến nơi đó đỡ đau hơn một chút.