Tiết Thụ bơi nửa ngày, chỉ bắt được một con cá sông lớn hơn bàn tay hắn
một chút, hắn hơi thất vọng trồi lên mặt nước, lúc này mới phát hiện mặt trời sắp lặn xuống núi rồi.
Hắn vừa mặc quần áo vừa dòm ngó xung quanh, không có một bóng người, chẳng lẽ đại ca và nương tử đã về trước nấu cơm rồi?
Tiết Thụ không suy nghĩ nhiều, cầm theo con cá mới bắt được, qua loa mặc quần áo rồi đi trở về. Hắn muốn trực tiếp chạy trở về, nhưng vừa vào
ngã quẹo đã thấy thùng gỗ bị vứt vất vưởng ở bên đường. Hắn thấy kỳ lạ
gãi đầu, không hiểu tại sao đại ca và nương tử lại vứt thùng nước ở đây, sau đó đi cầm thùng nước lên, lại phát hiện còn một thửa ruộng nhỏ vẫn
chưa được tưới nước, liền dứt khoát đặt con cá xuống, chạy đi múc nước
về tưới tiêu, chạy qua lại hai ba bận hắn mới tưới hết thửa ruộng đó.
Hắn hài lòng cười vui vẻ, một tay cầm theo con cá, một tay cầm lấy thùng nước chạy về nhà, trở về phải khoe với nương tử mới được, nàng nhất
định sẽ khen hắn.
Đoạn đường chỉ có hai dặm, trong mắt hắn không tính là gì, rất nhanh đã
chạy về tới nhà, vừa nhìn đã thấy tiểu nương tử của hắn đang ngồi xổm ở
phòng bếp nhóm lửa nấu cơm.
“Nương tử, ta bắt được cá rồi!” hắn kêu to chạy vào.
Diệp Nha bị hắn làm giật mình, tro bụi trong tay suýt chút nữa rơi đầy
đất, tranh thủ lúc hắn chưa vào tới, nàng vịn kệ bếp đứng lên, thân thể
liêu xiêu đi vào trong, bởi vì “dì cả” tới đột ngột quá, nàng không kịp
chuẩn bị thứ gì, Tiết Tùng vừa mới đi, nàng nằm nghỉ một chút rồi cố
đứng lên may hai mảnh vải để sử dụng, đến cả quần áo dơ cũng chưa kịp
thay ra, vả lại, không có mảnh vải lót, nàng có thay y phục cũng như
không.
Loại chuyện xấu hổ này nàng không muốn cho hắn biết, vừa vào phòng liền
trở tay chặn cửa phòng lại, thay đổi xiêm y sạch sẽ xong thì lập tức
nhét quần áo dơ vào một góc tủ quần áo, tính đợi đến khuya mới đem đi
giặt.
“Nương tử, sao nàng chặn cửa lại vậy, mau cho ta vào đi!” Tiết Thụ buồn bực gõ cửa.
Diệp Nha ôm bụng đi tới mở cửa, cũng lười giải thích với hắn, lết về
trên giường nằm, đắp chăn lại, hiện tại nàng rất lạnh mặc dù bây giờ là
mùa hè.
“Nương tử, sao nàng ngủ sớm vậy?” Tiết Thụ cúi người ngồi trên mép
giường, ánh mắt lóe sáng nhìn nàng, đến khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt
đau đớn của nàng thì sợ đến mức không nói nên lời, sững sờ một lúc lâu
rồi run rẩy sờ vào trán nàng: “Nương tử, có phải nàng bị bệnh rồi
không?” Bộ dáng nương tử thật đáng thương, hắn nhìn mà thấy khó chịu
trong lòng, ngực cũng đau âm ỉ.
Tay hắn vừa to lại ấm áp, nước mắt Diệp Nha bỗng chốc rơi xuống, “A Thụ, ta không có bị bệnh, chỉ hơi đau bụng chút thôi...”
Nàng khóc, nước mắt Tiết Thụ cũng rớt xuống theo, “Vậy phải làm sao bây
giờ? Ta muốn đi tìm lão đại phu kia, ông ấy có thể trị hết cho nàng
không?”
Diệp Nha lưu luyến nhiệt độ trên tay hắn, kéo tay hắn áp vào má mình,
sau đó cười cười, “Ta không bị bệnh, bây giờ còn hơi đau, ngày mai sẽ
hết, nhưng chiều nay phải nhờ chàng nấu cơm dùm rồi, chàng nấu ít cháo
ăn đi, buổi sáng còn dư lại mấy cái bánh quẩy nữa, cũng đủ ăn rồi.”
Khuôn mặt nàng thấm đẫm mồ hôi, chân mày nhíu chặt lại, còn cười yếu ớt
như vậy, Tiết Thụ không tin tưởng lời nàng nói một chút nào. Hắn muốn đi tìm lão đại phu lần trước, nhưng nương tử níu kéo tay hắn, khuôn mặt
lành lạnh của nàng dán vào tay hắn, dường như điều đó làm nàng cảm thấy
dễ chịu hơn. Hắn bối rối, không biết có nên bỏ đi hay không.
Diệp Nha nhanh chóng buông tay hắn ra, “A Thụ, nhanh đi làm cơm đi, để
ta ngủ một lát...” Còn chưa dứt lời, trong sân truyền đến tiếng bước
chân vội vã, trong lòng nàng hoảng sợ, vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng
chưa kịp động đậy rèm cửa đã bị vén lên, hai bàn tay đè lại bả vai nàng, “Đệ muội, muội nằm xuống đi, để Tôn đại phu xem bệnh cho muội.”
Tiết Tùng nói xong liền thu hồi tay, kéo Tiết Thụ qua một bên, sau đó đẩy rèm cửa ra mời Tôn đại phu vào.
Người nhà nông nào có nhiều quy củ lễ tiết như vậy, vì thế Tôn đại phu
cảm thấy Tiết Tùng vào phòng em dâu của hắn cũng không có gì là sai, hơn nữa Tiết Thụ cũng đang đứng ở bên trong.
Còn về bệnh của Diệp Nha, lúc trước nghe Tiết Tùng miêu tả, Tôn đại phu
cũng đoán được mấy phần, bây giờ trông thấy Diệp Nha như vậy, hắn càng
nắm chắc tám chín phần. Nhưng dù sao cũng phải bắt mạch một chút.
Hắn ngồi xuống mép giường, nhìn khuôn mặt đỏ ửng không bình thường của
Diệp Nha nói: “Vươn cánh tay ra, để ta bắt mạch cho cháu.”
Diệp Nha biết kinh nguyệt của bản thân không bình thường, nhưng trước
giờ nàng chưa từng đi xem đại phu, nha hoàn Tôn phủ, trừ phi là người
thân cận với chủ tử, bằng không vốn dĩ không có tư cách nhờ chủ tử đặc
biệt mời đại phu đến xem bệnh cho mình, bệnh nhẹ thì để nó tự khỏi, hoặc nhờ người mua chút thuốc nhân gian về uống, thậm chí còn phải len lén
nhờ chủ quản phòng bếp giúp đỡ một chút, mượn nồi nhỏ để nấu thuốc. Có
lần nàng phát bệnh bị sư phụ biết được, sư phụ cũng chỉ khuyên nàng về
sau giữ gìn thân thể cẩn thận đừng để bị lạnh, qua một hai năm sẽ tốt
lên, vì vậy Diệp Nha cảm thấy, đây bất quá chỉ là bệnh chung của nữ nhân mà thôi.
Nhưng bây giờ, lão đại phu cũng mời đến rồi, nàng làm sao có thể nói không cho người ta xem bệnh được chứ?
Nhưng mà, những chuyện như vậy... Nàng len lén nhìn Tiết Thụ và Tiết
Tùng, người trước, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, còn người sau, cũng dùng
cặp mắt thâm trầm đó nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, nàng nghĩ hắn sẽ
giống như ngày thường quay mặt đi, không ngờ Tiết Tùng lại tiếp tục nhìn nàng khẽ vuốt cằm, như thể khuyên nàng hãy ngoan ngoãn nghe lời đi!
Tim Diệp Nha đập loạn một cái, đại ca đang coi nàng là trẻ con sao?
Nàng mấp máy môi, dùng hết dũng khí nói với Tiết Tùng: “Đại ca, huynh có thể ra ngoài trước hay không?”
Tiết Tùng sửng sốt, hắn không ngờ tới nàng lại đột nhiên nói như vậy, là bởi vì không muốn để hắn nghe bệnh tình của nàng sao?
Hắn không nói nên lời cảm giác trong lòng nhưng hắn tôn trọng quyết định của nàng, trước khi đi hắn nhìn thoáng qua tóc mai ướt đẫm của nàng,
đôi mắt rưng rưng ngập nước, rồi mới bằng lòng đi ra. Tuy nhiên, vừa đi
tới cửa phòng bếp, hắn dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó len lén bước
về cửa phòng tây, nhị đệ cái gì cũng không biết, hắn phải biết nàng bị
bệnh gì, sau này mới có thể chăm sóc tốt cho nàng được.
Trong phòng truyền ra cuộc nói chuyện của hai người.
“Nha đầu, quỳ thủy lần đầu tiên của cháu là lúc nào, khi đó có đau như vậy không?”
“Dạ, là năm mười hai tuổi, lúc đó cũng có chút đau nhưng không đau dữ dội như bây giờ.”
“Vậy có phải sau này cháu đã từng chịu lạnh hay không? Hay đã từng ăn thức ăn nguội lạnh?”
“Không có, nhưng, nhưng lúc trước cháu từng thường xuyên giặt quần áo
bằng nước lạnh, lúc đó là mùa đông tháng mười...” Diệp Nha nhắm mắt lại
nói, khi đó nàng chỉ là tiểu nha hoàn giặt xiêm y, quỳ thủy đến đúng lúc nàng bị phân công phải giặt một đống lớn quần áo, lúc đó nàng rất khó
chịu. Nhưng quản gia đã phân phó nhất định phải giặt xong trong ngày hôm đó, nàng và một nha hoàn khác cùng làm, thế mà vẫn phải bận tới tận đêm khuya, tay đều lạnh cóng lại, ngay cả cầm đôi đũa cũng không nổi, đêm
đó nàng đau đến chết đi sống lại...
Tôn đại phu gật đầu, nhìn thoáng qua vẻ mặt mịt mờ của Tiết Thụ, lại
hỏi: “Vậy cháu có nhớ quỳ thủy của mình có tới đều đặn không? Ngoại trừ
đau bụng, còn bị cái gì khác không?” Kinh nguyệt nữ nhân, có thể nặng có thể nhẹ, nhưng nếu không điều trị cẩn thận e rằng sẽ ảnh hưởng đến quá
trình mang thai sau này.
Diệp Nha suy nghĩ một chút, “Cũng coi như là đều đặn ạ! Hai tháng có một lần, có đôi khi trễ vài ngày, lúc bị thường hay đau bụng và thắt lưng,
những chỗ khác đều bình thường.” Tôn đại phu năm nay đã gần sáu mươi,
mặt mày phúc hậu, lúc đầu nàng có chút hồi hộp xấu hổ, nhưng về sau nàng đều thật lòng trả lời, nàng cũng hy vọng có thể chữa khỏi bệnh này.
Tôn đại phu không nói một lời, bắt mạch của nàng một lần nữa, thần sắc nghiêm túc.
Diệp Nha sợ hãi, lẽ nào bệnh của nàng rất nghiêm trọng sao?
Trong phòng thật im ắng, trong lòng Tiết Tùng cũng lo lắng theo, chợt
nghe tiếng mở cửa, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiết Bách đang nghi
ngờ nhìn hắn. Tiết Tùng nhanh chóng ra hiệu hắn im lặng, sợ hắn lên
tiếng sẽ làm bản thân bị phát hiện.
Tiết Bách càng nghi hoặc nhìn Tiết Tùng, đại ca thế mà trốn ở ngoài cửa
phòng tây nghe lén, chẳng lẽ nhị ca nhị tẩu đang ở bên trong... Không
thể nào đâu.
Đang lúc khẩn trương, một giọng nói già nua từ bên trong truyền ra.
“Tiểu nha đầu, cháu thật sự không biết yêu quý bản thân mình sao, lẽ nào mẹ cháu không có căn dặn rằng, lúc có quỳ thủy, tuyệt đối không được để bị lạnh, dù là vào mùa hè hay sao? Sao cháu có thể dùng nước lạnh giặt
quần áo vào mùa đông được chứ? Cháu đã bị hàn khí nhập thể rồi! Nữ tử
bình thường đều mỗi tháng có một lần, có thể có chút đau bụng đau thắt
lưng, nhưng chắc chắn không có ai bị nghiêm trọng như cháu đâu, thực sự
là quá xằng bậy mà!”
Nghe Tôn đại phu nói như vậy, toàn thân Diệp Nha rét run, “Tôn đại phu,
bệnh của cháu có thể chữa khỏi được hay không? Nếu không chữa được thì
sẽ ra sao?”
Hai người ngoài phòng đều dựng tai lên lắng nghe.
“Cháu đừng lo lắng, tình trạng của cháu cũng chưa đến mức quá xấu, nếu
điều trị tốt một hai năm vẫn có thể khỏe lại, nhưng mà trong hai năm này e rằng sẽ khó có thai. Cũng may cháu còn trẻ, đừng nóng vội, trước tiên hãy chăm sóc tốt cho thân thể của mình đã. Ta sẽ kê đơn thuốc cho cháu, nếu lần sau vẫn còn đau đớn như vậy, hãy bốc thuốc theo đơn này là
được. Sau này bình thường ráng ăn nhiều thức ăn bổ khí ấm người một
chút. Quả hồ đào (quả óc chó), táo đỏ, đậu phộng, những thứ này thường
hay được mọi người dùng, nhất là ngâm táo đỏ vào nước rồi uống hoặc nấu
canh đậu đỏ cũng được, vừa bổ khí lại điều huyết.”
Tôn đại phu nói từ từ để Diệp Nha có thời gian nhớ kỹ, loại bệnh này,
nếu là người giàu sẽ có phương thuốc điều dưỡng tốt hơn, có thể ăn nhiều thứ quý hiếm như tổ yến, bào ngư vi cá, những thứ mà thôn dân bình
thường có khi cả đời cũng chưa từng được ăn, hắn có nói ra cũng vô ích.
Bất quá, nhớ đến Tiết gia vừa mới có hơn mười lượng bạc, bây giờ còn
định xây nhà mới, hắn lại nói thêm một câu, “Nếu trong nhà có chút tiền
dư, tốt nhất nên mua mấy con gà ác về hầm thuốc bắc để ăn, bổ huyết khu
hàn, cũng có thể uống nhiều mật ong, nên uống loại mật hoa cây táo, ngày thường ngâm vào nước rồi thêm chút gừng và đường vào rồi hãy uống,
nhưng phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được để bị lạnh nữa, cũng không được
làm việc quá mệt nhọc, cần nghỉ ngơi thì nhất định phải nghỉ ngơi, cái
gì cũng không quan trọng bằng thân thể mình, đây mới là thứ quan trọng
nhất đời người, biết không?”
Diệp Nha chết lặng gật đầu, mặc dù đối phương nói nhiều như vậy nhưng
nàng chỉ biết một điều, nếu nàng không điều trị tốt, nàng sẽ không thể
mang thai được...
Nàng nhìn thoáng qua Tiết Thụ, cố nén mới không bật khóc ra, “A Thụ, chàng dẫn Tôn đại phu đến phòng đông viết đơn thuốc đi!”
Tiết Thụ thấy nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nàng, chìa tay kéo Tôn
đại phu lại không cho hắn ra ngoài: “Tại sao ông không bôi thuốc cho
nương tử của ta?” Lần trước ông ấy bôi thuốc cho đại ca, sau đó đại ca
rất nhanh đã khỏi hẳn đó!
Tôn đại phu nhìn Diệp Nha trốn trong chăn khóc thầm, lại nhìn nam nhân
ngu ngốc trước mặt, yên lặng thở dài, sau đó bước ra ngoài.
Là Tiết Tùng và Tiết Bách tiễn hắn tới cửa, lúc bấy giờ sắc trời đã sập tối.
Hai người yên lặng đứng một lát, Tiết Tùng chợt cầm đơn thuốc bỏ vào túi áo mình rồi nói với Tiết Bách: “Nhị tẩu của đệ lúc nãy đã vô cùng đau
đớn, đau đến mức ngất đi, chỉ sợ nếu lại kéo dài sẽ càng đau hơn nữa. Ta tranh thủ lúc này trời còn chưa tối hẳn, đi lên thị trấn bốc thuốc đây! Đệ vào nhà đi, nhưng ngàn vạn lần đừng để cho nàng biết ta đi bốc
thuốc, đệ biết tính tình của nàng thế nào rồi đấy, nếu để nàng biết, tối nay chắc chắn không ngủ được.”
Bây giờ trời đã sập tối, y quán chắc hẳn đã nghỉ hết rồi, Tiết Bách muốn khuyên Tiết Tùng đừng đi nhưng chống lại đôi mắt kiên định của Tiết
Tùng, lại nghĩ tới cơn đau đến ngất đi của nàng, phòng tây còn truyền
đến tiếng khóc nghẹn ngào và giọng nói thủ thỉ khuyên lơn của nhị ca,
Tiết Bách vươn tay ra trước mặt hắn: “Đại ca, đưa đơn thuốc cho đệ đi,
để đệ đi cho, đệ đi đường núi buổi tối quen rồi.”Khi trở về nhất định
phải đi đêm vượt qua núi, để hắn đi thích hợp hơn đại ca.
Tiết Tùng chụp bả vai của hắn: “Đệ đi khuyên nhủ nhị tẩu của đệ đi, nói
với nàng chúng ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nàng, khuyên nàng đừng
lo lắng nữa.” Vừa nói xong đã xoay người bước đi.
Nhìn theo bóng dáng dần xa của Tiết Tùng, trong lòng Tiết Bách trĩu
nặng. Hắn đứng dưới mái hiên, nghe bên trong truyền đến tiếng nức nở của nàng, nàng đang khóc, nhị ca cũng khóc theo...
Hắn đột nhiên cảm thấy đau đầu, nhiệm vụ đại ca giao cho hắn thật sự rất khó khăn đó!
Haizz, đi nấu cơm trước đi, dù sao nàng cũng phải ăn một chút.
Một lát sau, Tiết Bách bưng một chén cháo gạo trắng đã được nấu vô cùng
chín đi vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hắn thật vô cùng bội phục
bản thân thế mà cũng không làm rớt chén cháo.
Nhị ca ngốc của hắn đang ôm cả nàng và chăn vào trong ngực, nhè nhẹ vỗ
lưng nàng như dỗ trẻ con, đã thế hai người còn ôm chặt nhau khóc thút
thít.
Hắn cố tình ho khan một cái, “Nhị ca nhị tẩu, ăn chút gì đi.” Đặt cháo
xuống hắn cầm lấy một cái khăn đang treo trên móc, chắp tay đi tới trước giường. Lúc này cũng không cấm kỵ gì nữa, hắn không muốn gò bó bản
thân, lễ nghi quy củ là để cho người ngoài nhìn, mà bọn họ đều là người
nhà của hắn, hắn phải chăm sóc cho người thân của hắn.
Nghe thấy tiếng của Tiết Bách, Diệp Nha tỉnh táo lại một chút, trốn
trong chăn buồn bực nói: “A Thụ, chàng và tam đệ ăn trước đi, bây giờ ta ăn không vô.”
Nương tử rốt cuộc nín khóc, trong lòng Tiết Thụ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ngẩng đầu nhìn Tiết Bách, nước mắt lại rớt xuống: “Tam đệ, nương
tử nói nàng không thể sinh con cho ta, đệ giúp ta khuyên nàng đi, ta
không muốn hài tử gì cả, ta chỉ muốn nương tử của ta thôi, ta không muốn nhìn thấy nàng khóc!”
Đỉnh đầu truyền đến lời nói ngu ngốc của Tiết Thụ, nếu là bình thường,
Diệp Nha chắc chắn đã chặn miệng của hắn lại, nhưng bây giờ trong đầu
nàng rối tung rối mù, bụng vẫn còn rất đau, trong lòng lại khổ không nói nổi, nàng lo lắng không biết có thể sinh con cho hắn được hay không,
nếu nàng không làm được, dù cho Tiết Thụ không ghét bỏ nàng, nhưng còn
ca ca đệ đệ của hắn thì sao, thậm chí không chừng đến cả nhị thúc nhị
thẩm cũng ghét bỏ nàng. Cưới vợ chính là vì nối dõi tông đường, một nữ
nhân không thể sinh con như gà mái không biết đẻ trứng, sẽ còn có người
coi trọng nàng sao?
Nàng cảm thấy rất tủi thân, tại sao số nàng lại khổ đến vậy, khó khăn
lắm mới có một gia đình yên ổn, vậy mà cố tình nàng lại có mắc bệnh này. Nàng thật sự rất sợ, sợ bọn họ ghét bỏ nàng không cần nàng nữa, phải
biết rằng, có nhiều người rất nghèo nhưng vẫn vất vả kiếm tiền cưới vợ,
cho dù là một người vừa già vừa xấu cũng muốn lấy, chẳng phải cũng là vì muốn có một đứa trẻ thôi sao?
Nghĩ đến những điều này, nàng bóp chặt bụng mình, hận bản thân không có chí tiến thủ nhưng lại không biết phải làm sao.
Mặt nàng vùi vào trong chăn, Tiết Bách không thấy được dáng vẻ của nàng.
Hắn hít sâu một hơi, vẫy tay với Tiết Thụ chỉ biết khóc, ra dấu hắn ngồi sang một bên, bản thân cũng đến trước giường ngồi xuống, vươn tay kéo
chăn của nàng tuột xuống bả vai.
Dù trong phòng chỉ lờ mờ sáng nhưng đột nhiên từ trong bóng tối ló đầu
ra, Diệp Nha vẫn cảm thấy chói mắt phải nhắm hai mắt lại, muốn kéo chăn
lên.
Tóc nàng rơi tán loạn, khuôn mặt trắng bệch đều là vết nước mắt, con mắt khóc nhiều đến nổi sưng lên, có thể nói là vô cùng chật vật, nhưng lo
lắng cho nàng lâu như vậy, bây giờ có thể nhìn thấy nàng, tim của hắn
không tự chủ được đập loạn nhịp, có loại cảm giác mừng rỡ như đã lâu
không gặp, đồng thời cũng cảm thấy đau lòng vì nàng.
“Nhị tẩu, tẩu đừng khóc nữa, bụng còn đau không?” Tiết Bách ngăn chặn
tay của nàng không cho nàng kéo chăn lên, cúi đầu nhìn nàng.
Giọng nói của hắn quá êm dịu, vang lên bên tai nàng, Diệp Nha lập tức tỉnh táo, thì ra người đang kéo chăn không phải Tiết Thụ!
Ngay lập tức mặt của nàng đã đỏ lên, bộ dáng hiện tại của nàng, trong
mắt Tiết Bách có phải rất giống một người đàn bà chanh chua hay không?
Nàng muốn ngồi dậy nhưng bả vai bị một người đè xuống, vừa muốn mở
miệng, một bàn tay thon dài trắng nõn tiến đến trước mặt nàng, còn đưa
cho nàng một khăn tay sạch sẽ, “Nhị tẩu, tẩu lau mặt trước đi, lau xong
chúng ta sẽ nói chuyện với nhau được không? Tẩu khóc như vậy sẽ hù dọa
đến nhị ca.”
Có lẽ là do giọng nói của hắn quá ôn nhu, tâm trạng lo lắng bất an của
Diệp Nha dần bình phục lại, dùng khăn tay che mặt nói, “Tam đệ, ta, ta
sẽ không làm nhị ca của đệ sợ hãi nữa, đệ ra ngoài trước đi, ta sửa sang một chút sẽ đi ra.” Cho dù có chuyện gì đi nữa, con người đều phải tiếp tục đi về phía trước, nói không chừng, bệnh của nàng có thể chữa được
thì sao, Tôn đại phu cũng đã nói, nhiều ăn một chút đậu phộng táo đỏ là
được, nàng cố gắng thêu thùa nhiều hơn, chắc sẽ đủ tiền mua những thứ
đó.
“Nhị tẩu, tẩu đã đau đến như vậy còn muốn làm gì nữa, ngoan ngoãn nằm
xuống đi, trong nhà không có người ngoài, sửa soạn đẹp đẽ cho ai xem
chứ? Cho nhị ca xem sao? Huynh ấy hả, chỉ cần tẩu không khóc là huynh ấy đã vui lắm rồi. Có phải hay không nhị ca?” Tiết Bách nháy mắt với Tiết
Thụ.
Tiết Thụ vội vàng nhào tới bên người Diệp Nha, “Nương tử, nàng không cần sửa soạn gì hết, nàng bây giờ cũng rất đẹp mà, mau nằm xuống đi!”
Một thông minh cười trêu ghẹo nàng, một ngu ngốc khoa trương khen nàng,
Diệp Nha bị hai người bọn họ làm cho đỏ bừng mặt, xấu hổ xoay người vào
trong, nằm hướng vào tường, chừa cho bọn họ một bóng lưng yếu ớt.
Nàng xấu hổ vẫn còn tốt hơn khổ sở đau lòng, Tiết Bách thở phào nhẹ
nhõm, đẩy Tiết Thụ xích qua, rốt cuộc bắt đầu khuyên nàng: “Nhị tẩu, tẩu đừng suy nghĩ nhiều quá, Tôn đại phu hành nghề y đã hơn nửa đời người
rồi, nếu ông ấy đã nói bệnh của tẩu không nặng, vậy nhất định có thể
chữa khỏi được. Nhà chúng ta tuy nghèo nhưng chẳng lẽ còn không mua nổi
táo đỏ hay sao, tẩu còn lo lắng cái gì vậy? Sợ chúng ta mua táo về bị
nhị ca ăn hết?”
“Ta sẽ không dành ăn táo đỏ với nương tử đâu! Ta sẽ nhường hết cho nương tử!” Tiết Thụ trừng mắt nhìn Tiết Bách.
Tiết Bách không để ý tới hắn, nhìn bả vai của nàng run nhè nhẹ, mới khẽ
nở nụ cười, “Tẩu thấy không, nhị ca đã đồng ý không dành ăn với tẩu rồi, vậy tẩu cứ ăn nhiều một chút rồi sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi. Đương
nhiên, mọi người trong nhà đều hy vọng tẩu khỏe lại, bây giờ tất nhiên
mọi người sẽ nói những lời tốt đẹp cho tẩu nghe, nhưng cho dù đến cuối
cùng vẫn không có hiệu quả thì sao nào, tẩu thử hỏi nhị ca xem, huynh ấy có ghét bỏ tẩu sao? Tẩu tốt như vậy, bằng lòng gả cho nhị ca ngu ngốc
của đệ, lại hết lòng chăm sóc cho cả gia đình này, đây chính là phúc khí lớn nhất đời này của chúng ta, chỉ có tẩu sẽ ghét bỏ ba chúng ta, chứ
không có chuyện chúng ta sẽ bỏ lại tẩu đâu.”
“Nhị tẩu, chúng ta là người một nhà, nếu tẩu khỏe mạnh, chúng ta sẽ vui
vẻ, nếu tẩu không tốt, chúng ta càng đau lòng vì tẩu, tự nhủ càng phải
chiếu cố tẩu thật tốt. Không phải chỉ có mình ta mới nghĩ như vậy, đại
ca cũng như thế, huynh ấy biết tẩu khó chịu trong người, cố ý kêu đệ đến khuyên tẩu để tẩu có thể yên lòng. Tẩu nhìn xem, hiện tại trong nhà tẩu mới là lớn nhất, tẩu bị bệnh không vui, đại ca cũng mặt ủ mày chau, nhị ca khóc đến trời long đất lở, còn đệ nữa, đệ cũng phải chịu đói gánh
vác nhiệm vụ làm cho tẩu vui vẻ trở lại, nhị tẩu tốt của chúng ta, tẩu
nhẫn tâm tiếp tục như vậy để làm khổ cả ba chúng ta hay sao? Tẩu nỡ lòng bắt đệ nhịn đói hay sao?”
Diệp Nha lúc đầu bị những câu nói của Tiết Bách làm cảm động, nước mắt
không ngừng chảy xuống, nhưng không nghĩ đến đến cuối cùng hắn lại chèn
thêm một câu như vậy, nàng nhịn không được bật cười, cười xong lại khóc, “Tam đệ, ta biết rồi, đệ yên tâm đi, ta sẽ không suy nghĩ lung tung
nữa, đệ, đệ mau đi ăn cơm đi!”
Tiết Bách vỗ Tiết Thụ một cái, chỉ vào chén cháo đã nguội kia nói, “Nhị
ca, vậy một chút nữa huynh đút cho nhị tẩu ăn đi, nhớ kỹ, nhất định phải hầu hạ nhị tẩu thật tốt, bằng không đại ca nhất định sẽ không tha cho
huynh đâu!”
Nói xong, hắn nhấc chân ra ngoài, vừa đi đến cửa, chợt nhớ đến điều gì, quay vào rút khăn tay từ trong tay Diệp Nha ra.
Diệp Nha kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy vẻ mặt xấu xa của hắn mỉm cười
nhìn nàng, “Nhị tẩu, tẩu thiếu đệ một bữa cơm, sau này nhất định phải
đền bù lại cho đệ đó!”
Thấy nàng sửng sốt, hắn hết sức hài lòng, cười cười rồi nhanh chóng
chuồn ra ngoài, chỉ để lại khuôn mặt kinh ngạc sững sờ của nàng ở đó.
“Nương tử, nàng xoay lại đây đi, để ta đút cháo cho nàng ăn!” Tiết Thụ cầm lấy chén cháo, ngồi ở sau lưng nàng.
Diệp Nha cảm thấy ấm áp trong lòng, nàng nghe lời xoay người lại, nằm
nghiêng ăn cháo do Tiết Thụ đút cho nàng, an tâm hưởng thụ sự chăm sóc
của hắn.
Bởi vì ăn ở trong phòng tây cho nên Diệp Nha cũng không biết Tiết Tùng
có nhà không, nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, đến lúc nàng tỉnh dậy muốn đi
đổi mảnh vải mới phát hiện trời đã khuya rồi, nàng chỉ nghĩ rằng Tiết
Tùng với Tiết Bách chắc đã ngủ mất rồi, vì vậy cố ý bảo Tiết Thụ nhẹ
nhàng ra đóng cửa lại.
Trở về giường, Tiết Thụ muốn ôm nàng ngủ như trước đây, nhưng ngủ như
thế Diệp Nha cảm thấy rất khó chịu, bảo hắn xoay sang chỗ khác mà ngủ.
Bây giờ Tiết Thụ không dám chọc giận nàng, ngoan ngoan nghe lời, trò
chuyện vài câu với nàng rồi lặng lẽ ngủ.
Diệp Nha vẫn tỉnh táo, bụng rất đau nhưng nàng không muốn cho Tiết Thụ
biết, nếu hắn biết, chỉ là có thêm một người khó chịu, cũngkhông thể làm giảm bớt đau đớn cho nàng, không bằng để cho hắn ngủ ngon thì tốt hơn.
Tuy nhiên nàng rất lưu luyến nhiệt độ trên người hắn, nhẹ nhàng xích lại gần hắn từng chút, bây giờ đổi thành nàng muốn kề sát hắn ngủ. Không
ngờ vừa mới dán bụng lên cái mông đang vểnh lên của hắn, thì truyền đến
nhiệt độ nóng ấm làm bụng nàng dễ chịu hơn nhiều, nàng kinh hỉ vì phát
hiện tuyệt vời ngoài ý muốn này, cạ cạ đầu vào lưng ấm áp của hắn, ôm eo hắn vui vẻ ngủ.
Tuy nhiên nàng ngủ không sâu, trong lúc mơ mơ màng màng nghe được cuộc
trò chuyện khe khẽ từ phòng bếp, Diệp Nha lập tức tỉnh giấc, nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ nghe được tiếng xì xào nói chuyện, đúng lúc nàng đang
muốn đánh thức Tiết Thụ thì lại nghe thấy giọng nói của Tiết Bách.
“Đại ca, y quán còn bán gà ác sao?”
“Ừ, ta đã đi y quán của Lâm gia, tiểu nhị ở đó thật vui vẻ, ta hỏi thăm
cậu ta chỗ nào bán gà ác, cậu ta liền đi vào hậu viện lựa cho ta ba con, còn có chỗ táo đỏ này cũng là mua của cậu ta. Nhị tẩu của đệ, nàng thế
nào rồi?”
“Nàng đã giải tỏa tâm sự nhưng thân thể chắc hẳn vẫn còn khó chịu lắm, thế mà vẫn cố tỏ ra bình thường.”
“Đệ ngủ trước đi, ta đi nấu thuốc cho nàng.”
“Bây giờ sao? Nhị tẩu chắc đã ngủ rồi, nếu đánh thức nàng dậy thì không tốt cho lắm.”
Yên lặng một lúc sau, giọng nói khe khẽ trầm thấp của Tiết Tùng vang
lên, “Không sao cả, bây giờ nấu trước, sáng mai hâm lại là có thể uống
được rồi.”
Sau đó bọn họ không nói thêm gì nữa, cố gắng đi thật nhẹ về phòng, không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Diệp Nha ôm chăn, ngơ ngác nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, những giọt nước mắt long lanh trên mặt không ngừng chảy xuống.
Đại ca thế mà đã chạy đến thị trấn bốc thuốc cho nàng, tối như vậy mới trở về!
Nghĩ đến người nam nhân kia vội vã chạy đến thị trấn, vào ban đêm vắng
lặng như thế này những y quán bình thường đã sớm đóng cửa hết rồi, hắn
làm thế nào mới tìm được tiểu nhị hỏi mua những thứ thuốc bổ này, vẻ mặt lúc đó của hắn ra sao? Nghĩ đến hắn đơn độc bước đi trên đường núi trắc trở gập ghềnh, bây giờ còn chuyên tâm đun nước sắc thuốc cho nàng, lại
nhớ đến tấm lưng dày rộng vững chắc và ánh mắt thâm trầm nhìn không ra
bất cứ cảm xúc gì của hắn, Diệp Nha mờ mịt nhẹ lau nước mắt nơi khóe
mắt.
Tại sao đại ca phải tốt với nàng như vậy? Tại sao bọn họ lại muốn tốt với nàng như thế chứ?
Nàng chỉ là một nha hoàn số khổ bị cha mẹ vứt bỏ, nàng làm sao có thể
may mắn như vậy, gặp gỡ bọn họ, còn được bọn họ quan tâm chăm sóc như
vậy?