Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 43: Chương 43: Chương 42




Diệp Nha vẫn ngồi yên trên giường, ban đêm tĩnh lặng đến mức nàng có thể nghe được tiếng củi cháy trong lò vang lên lách tách lách tách.

Đại ca đang nấu thuốc cho nàng, nàng có nên đi ra ngoài hay không?

Mùi thuốc nhàn nhạt bay vào, Diệp Nha đắn đo một chút rồi nhẹ nhàng khoác thêm áo ngoài vào, mang giày vào ngồi đợi. Nếu một lát nữa đại ca tới gọi nàng, nàng sẽ mở cửa, còn nếu đại ca không đến, nàng sẽ chờ đại ca ngủ rồi mới đi ra uống thuốc. Nàng muốn uống thuốc, thứ nhất là bởi vì bụng nàng vẫn còn rất đau, hai là uống thuốc mới có thể trị được bệnh của nàng, còn ba là...nàng không đành lòng lãng phí tâm ý của hắn.

Không biết qua bao lâu, từ phòng bếp truyền đến tiếng múc nước đổ vào trong chén.

Diệp Nha thậm chí có thể tưởng tượng ra động tác của Tiết Tùng, hắn múc thuốc ra, bưng chén lên, rồi lại để xuống, sau đó đi về phía bên này. Diệp Nha nghĩ bây giờ chắc đại ca đã đến trước cửa phòng rồi, tim nàng đập hỗn loạn, nếu, nếu như đại ca gọi nàng, nàng nên trả lời ngay hay nên đợi một lát, rồi làm bộ như vừa mới tỉnh dậy sau đó mới trả lời hắn một tiếng?

Nàng âm thầm chờ đợi, bởi vì quá mức khẩn trương, nên đau đớn trên người cũng nhẹ đi đôi chút.

Lúc này quả thật Tiết Tùng đã đến trước cửa, tay giơ lên, nhưng đến khoảnh khắc sắp chạm vào cánh cửa, hắn bỗng dừng lại. Bên trong cực kỳ yên lặng, ngoại trừ tiếng ngáy nhè nhẹ của nhị đệ, hầu như không có âm thanh nào khác, hắn cố gắng lắng tai nghe, hy vọng nghe được tiếng rên rỉ khe khẽ vì đau đớn của nàng, hoặc là tiếng nàng trở mình khó ngủ, nhưng không hề có tiếng động nào, lẽ nào nàng đã ngủ rồi?

Biết nàng đã ngủ hắn cảm thấy yên tâm hơn chút, nếu nàng có thể ngủ, chứng tỏ nàng đã bớt đau rồi, nếu vậy, hắn cũng không cần giải thích lý do tại sao đêm khuya còn đi nấu thuốc cho nàng như vậy, bây giờ trong lòng hắn đang có quỷ, hắn sợ hành vi của hắn sẽ khiến nàng hiểu lầm.

Nhưng, tại sao trong lòng hắn lại cảm thấy mất mát thất vọng thế này?

Chẳng lẽ là do hắn đã vì nàng làm nhiều như vậy nhưng lại không thể cho nàng biết hay sao?

Rõ ràng ngay từ đầu hắn vốn không muốn để nàng biết, vì sao đến lúc được như ý nguyện, hắn lại không thể thoải mái rộng lượng được cơ chứ? Có phải là vì, kỳ thực trong lòng hắn luôn có một tia hy vọng rằng nàng sẽ biết hết những điều hắn làm vì nàng, sẽ hiểu được tấm lòng của hắn, thậm chí, thậm chí mơ mộng hão huyền rằng nàng sẽ vì vậy mà có một chút tình cảm “không bình thường” với hắn?

Nhưng nếu nàng biết được thì thế nào, nàng rung động với hắn thì đã sao, có thể làm được gì? Nàng là đệ muội của hắn, mãi mãi cũng là đệ muội của hắn.

Cho nên, tốt nhất đừng cho nàng biết được, nếu nàng thật sự rung động với hắn, lại thêm tình cảm hắn dành cho nàng, chỉ càng làm cho hai người thêm đau khổ mà thôi. Nàng không có khả năng phản bội nhị đệ, hắn cũng sẽ không làm vậy. Suy cho cùng, là lỗi của hắn khi sinh ra ý niệm cầm thú như thế này.

Tiết Tùng im lặng cười khổ, xoay người, cầm chén thuốc để lại vào nồi, tùy tiện dọn dẹp một chút, quay về phòng đông.

Đại ca đi rồi, trái tim đập loạn của Diệp Nha mới yên tĩnh trở lại, nàng cũng không biết bản thân đang rối loạn vì cái gì.

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, xác định bên ngoài đã yên lặng, không còn tiếng động nào nữa, tin chắc Tiết Tùng đã về phòng ngủ, Diệp Nha lặng lẽ đẩy cửa ra, ôm bụng đi ra ngoài.

Mười lăm trăng sáng, mười sáu trăng tròn, không cần thắp nến, ánh trăng cũng chiếu sáng khắp nơi. Đáng tiếc tấm rèm dày đã thả xuống, che khuất cửa sổ phòng bếp, ngăn lại những tia sáng của ánh trăng lọt vào, Diệp Nha không muốn phiền phức đi thắp nến. Vì vậy nàng đành phải mò mẫm đi tới cửa nam, nhẹ nhàng mở cửa. Ánh trăng như nước, tràn vào trong nháy mắt.

Chỉ có mấy bước ngắn ngủi đã làm Diệp Nha đổ đầy mồ hôi. Nàng tựa vào cánh cửa nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó một tay vịn kệ bếp, một tay giở nắp nồi. Nàng đặt nắp nồi xuống bên cạnh, nàng đã cố gắng cẩn thận lắm rồi, vậy mà vẫn làm phát ra một tiếng động nhỏ như tiếng đá cắt vào sắt. Nàng nhất thời hoảng sợ, bất giác quay đầu nhìn về phía phòng đông, thấy không làm kinh động đến ai, nàng thở phào nhẹ nhõm vỗ nhẹ lên ngực một cái, cúi người bưng chén thuốc trong nồi.

Hơi nóng trong nồi tỏa ra làm nóng cả chén thuốc, Diệp Nha chịu đựng cái nóng hầm hập đó bưng chén thuốc ra, đặt xuống kệ bếp, giơ tay sờ sờ vành tai.

“Thuốc còn nóng lắm, chờ nó nguội một chút rồi hãy uống!” Phía sau bỗng truyền đến giọng nói trầm thấp êm ái của nam nhân, cố gắng đè nén nói nhỏ hết mức có thể.

Khoảnh khắc đó, Diệp Nha dường như cảm thấy máu toàn thân đều chảy ngược lên đầu, đầu óc hoảng loạn mờ mịt, nàng không biết phải làm gì bây giờ, cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể ngây người tiếp tục nắm vành tai, đờ đẩn nhìn chén thuốc. Thôi xong rồi, không phải đại ca đã ngủ rồi hay sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện, còn bắt gặp bộ dạng len lén uống thuốc của nàng?

“Đệ muội?” Tiết Tùng thấy nàng vẫn sững sờ ở đó, không nhịn được bước lại gần, muốn nhìn xem nàng bị sao vậy.

“Đại ca, huynh, huynh còn chưa ngủ sao?” Diệp Nha hoảng loạn gục đầu xuống, nhìn chằm chằm vào chân mình, nhưng đợi một lát vẫn không nghe hắn lên tiếng, ánh mắt của nàng từ từ chuyển sang bóng hai người đang giao nhau trên nền đất.

Hai cái bóng bị ánh trăng kéo dài, cái bóng cúp đầu gục xuống kia là nàng, còn cái hơi hơi cúi đầu kia là của hắn, hắn cũng cúi đầu là do đang nhìn nàng sao? Tim Diệp Nha đập càng lúc càng nhanh, nàng sợ đến mức muốn chạy trốn. Từ khi biết Tiết Tùng bôn ba suốt đêm vì nàng như vậy, nàng vẫn trốn tránh suy nghĩ đến hắn, nghĩ vì sao hắn phải đối xử tốt với nàng như vậy, thậm chí nàng còn không dám nghĩ đến lúc gặp lại nàng phải làm sao bây giờ. Bây giờ thì tốt rồi, hắn đột nhiên xuất hiện làm nàng không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nhìn hắn luôn.

Diệp Nha không biết một điều, chính bởi vì nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, mới làm cho hắn có dũng khí yên lặng ngắm nhìn nàng.

Tiết Tùng nhìn tiểu nữ nhân nhỏ nhắn còn chưa cao tới bả vai hắn, run run đứng trước mặt hắn, trong lòng có cảm giác xúc động không nói nên lời, lại có chút buồn cười. Mình vừa về đến phòng, nàng đã lặng lẽ đi ra, hắn có thể hiểu là, thật ra nàng vẫn luôn tỉnh, thậm chí nghe được cuộc trò chuyện của hắn với Tiết Bách hay không?

Ban đầu hắn cũng không muốn bước ra gặp nàng, nhưng lại nhịn không được len lén vén rèm cửa lên trộm nhìn nàng. Bóng dáng yếu ớt của nàng tựa vào cánh cửa, ánh trăng chiếu rọi đôi chân mày đang nhíu lại của nàng, khuôn mặt thống khổ của nàng làm cho lòng hắn đau đớn vô cùng, hắn rất muốn đi ngoài dìu nàng, đút thuốc cho nàng, nhưng lý trí nói cho hắn điều đó là không thể, nên hắn chỉ có thể nhịn. Nhưng một lát sau, lúc nàng vô tình làm phát ra tiếng nắp nồi, nàng hệt như một con thỏ nhỏ sợ hãi nhìn về hướng bên này, khiến hắn luống cuống rút tay lại sợ bị nàng nhìn thấy, sau một hồi hoang mang lo lắng hắn lại cảm thấy vô cùng hiếu kỳ tò mò, tại sao nàng sợ bị mình biết như vậy? Tại sao muốn trốn tránh hắn? Nếu như bây giờ hắn đi ra ngoài, nàng sẽ làm sao đây?

Lý trí và xúc động tranh đấu giành co qua lại trong đầu hắn, đến khi hắn thấy nàng bị bỏng làm ra động tác quen thuộc đó thì chân của hắn không chịu điều khiển tự động bước ra ngoài.

Bây giờ, nàng giống như dự đoán của hắn, sợ hãi không dám nhìn hắn. Nàng còn chưa chải đầu, một đầu tóc mềm mại buông xõa xuống ngực, trong màn đêm từng cơn gió lạnh thổi vào, những sợi tóc lay động trong gió, một hồi bắt đầu bay phất phơ qua lại, một hồi lại nằm im rủ xuống, hấp dẫn ánh mắt của hắn. Ánh mắt lưu luyến nơi đó không rời, hắn bất giác phát hiện ngực nàng đập phập phồng, nhớ tới nơi đó đẫy đà mềm mại, cảm xúc ngắn ngủi đêm đó lại tràn về, ngắn ngủi nhưng rất chân thật, khiến tim hắn đập rối loạn, miệng khô lưỡi khô.

Tiết Tùng nhanh chóng dời tầm mắt, nhẹ giọng trả lời câu hỏi của nàng: “Ta nghe có tiếng động bên ngoài, nên muốn ra xem một chút. Đệ muội, muội về phòng nghỉ ngơi trước đi! Ta sẽ bưng thuốc qua cho muội.”

“Không cần, không cần, muội uống luôn ở đây là được rồi, mắc công làm ồn đến A Thụ, hắn đang ngủ ngon...Đại ca, huynh đi ngủ trước đi, muội sẽ thật nhẹ nhàng mà, sẽ không làm phiền đến huynh nữa đâu.” Diệp Nha lắc đầu nói, âm thầm hy vọng Tiết Tùng đi nhanh một chút, hắn đứng ở đây, ngay cả thở mạnh nàng cũng không dám.

Tiết Tùng nghe lời nói khách khí của nàng, trong lòng rất buồn phiền, lại thấy từ đầu đến giờ nàng vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhịn không được hỏi nàng: “Đệ muội, muội sợ ta lắm sao?” Sợ hắn, cho nên vẫn luôn tránh né hắn, không dám nhìn hắn, không dám cười đùa vui vẻ với hắn như lúc ở chung với tam đệ.

“Hả?” Diệp Nha kinh ngạc ngẩng đầu, rất ngạc nhiên vì câu hỏi của Tiết Tùng, rồi không kịp chuẩn bị mà nhìn vào đôi mắt sáng rực thâm trầm của hắn.

Hắn đứng trước mặt nàng, khoảng cách giữa hai người rất gần rất gần...Thậm chí nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của hắn, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, trong mắt hắn tràn ra tia sáng ôn nhu, sủng nịch nhìn nàng, làm cho nàng không kìm lòng được muốn trốn tránh, không phải nàng không thích, nhưng nàng sợ, sợ bản thân không chống lại nổi sự hấp dẫn của hắn mà...thích hắn.

Nàng hốt hoảng nhìn về phía cửa: “Đại ca, muội, muội...”

Bụng bỗng nhiên trở đau dữ dội, Diệp Nha đau đến mức nhắm mắt lại, ôm bụng lảo đảo.

Tiết Tùng tưởng nàng lại đau đến mức ngất xỉu như lúc sáng, vội bước tới đỡ vai nàng, nói: “Đệ muội, để huynh dìu muội vào phòng.”

Diệp Nha cắn môi lắc đầu, muốn thoát khỏi hắn, chống tay đi tới thềm cửa ngồi bệt xuống, cúi đầu chìa tay với hắn: “Đại ca, huynh đưa chén thuốc cho muội đi, muội ngồi ở đây uống xong sẽ về phòng ngay.”

Tiết Tùng cực nhanh bưng chén thuốc lại cho nàng, thuận thế ngồi xuống trước mặt nàng, một tay vịn vai nàng, một tay đưa chén thuốc đến trước mặt nàng: “Thuốc vẫn còn nóng, muội uống từ từ thôi.” Tay hắn run nhè nhẹ, sợ nàng từ chối tấm lòng của hắn.

Diệp Nha thực sự đau đến muốn ngất đi, không suy nghĩ nổi nữa, một tay ôm bụng, một tay nắm chặt chén thuốc, chầm chậm uống từng chút một. Còn hơi nóng, nhưng dòng nước ấm áp thấm vào bụng, hơi nóng làm nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nàng không do dự nữa, một hơi uống hết.

Tiết Tùng nhìn nàng không chớp mắt. Đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt, khó chịu nhắm mắt lại, lông mi thật dài run run lên. Ánh trăng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lúc này mặt nàng không tái nhợt như lúc sáng nữa, trái lại sáng lấp lánh tựa như viên ngọc phát sáng trong bóng đêm. Hắn không biết chén thuốc này có khó uống hay không, nhưng hắn biết nàng đang uống rất chuyên tâm, ngón tay mảnh khảnh cầm thành chén, môi nhợt nhạt chạm vào miệng chén. Lúc hắn cầm chén thuốc từ từ nghiêng xuống, nàng cũng ngước cổ lên theo động tác của hắn, dường như nàng không phải uống thuốc, mà giống như được uống thanh tuyền cam lộ vậy, cẩn thận không muốn làm đổ một giọt nào, nàng hiểu chuyện đến mức làm hắn đau lòng. Hắn không chú ý tới gáy ngọc trắng như tuyết của nàng, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, càng cảm thấy xót xa.

Nếu như bây giờ Diệp Nha mở mắt, nàng chắc chắc trông thấy trong mắt Tiết Tùng tràn đầy ôn nhu và thâm tình nhìn nàng, nhưng đáng tiếc Diệp Nha chỉ lo uống thuốc, nàng thậm chí muốn uống xong nhanh một chút để né tránh nam nhân luôn làm tim nàng đập loạn này, làm sao còn dám ngẩng đầu lên nhìn hắn?

Nhất là đôi bàn tay đang vịn vai nàng, ấm áp mạnh mẽ, lúc đầu vì quá đau nên nàng không chú ý tới, còn bây giờ, nàng lại không dám để ý đến, đành phải giả bộ rằng không nhận ra, nàng không biết gì hết, nàng không biết hắn đang chạm vào nàng, cũng không biết hắn đang hết lòng quan tâm chăm sóc nàng...

Chén thuốc dần dần vơi đi, Tiết Tùng có chút luyến tiếc. Hắn biết nàng là do đau bụng, mới để hắn lại gần như vậy, nhưng dù là như thế đi nữa thì trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất thỏa mãn, có thế đến gần ngắm nhìn nàng như vậy, được chăm sóc nàng, nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời hắn, đây thực giống như là mơ, nhưng rất đáng tiếc là, qua đêm nay, hắn sẽ không còn cơ hội này nữa.

Nếu không còn cơ hội, hắn quyết định phóng túng một lần.

Chờ Diệp Nha uống xong, hắn không để ý tới sự phản kháng của nàng, tự tay đỡ nàng đứng lên, dìu nàng tới cửa, trước khi nàng bỏ đi nói: “Đệ muội, muội chờ ta một chút.” Buông nàng ra, chạy nhanh tới phía sau kệ bếp.

Diệp Nha nghi hoặc nhìn hắn ngồi xuống bên cạnh lu gạo, mò mẫm tìm thứ gì đó.

Tiết Tùng kiếm được thì quay lại trước mặt nàng, vươn tay đưa cho nàng: “Đệ muội, muội ăn hai quả táo đỏ này đi, ta vừa mới mua đó. Muội đừng lo lắng, muội nhất định sẽ khỏe lại thôi.”

Hắn muốn mỗi ngày đều có thể tự tay đưa táo cho nàng, khuyên nàng đừng lo lắng nữa, nhưng hắn biết hắn không có dũng khí làm như vậy, cũng không có tư cách để làm, nhị đệ yêu thích nàng như thế, nhất định sẽ tự tay làm cho nàng. Cho nên, chỉ có đêm nay thôi, hãy để hắn phóng túng một lần đi, dù sao nàng cũng đã biết hết mọi chuyện, nàng tránh hắn cũng được, sợ hắn cũng không sao, hắn chỉ không muốn bản thân cảm thấy hối tiếc nữa.

Nhìn hai quả táo đỏ khô nhỏ cỡ ngón tay cái nằm trong lòng bàn tay hắn, một thứ cảm giác ấm áp tràn vào lòng Diệp Nha, còn có chút ngọt ngào và sợ hãi. Do dự một lát, nàng cầm lấy hai quả táo đỏ trong tay hắn, rốt cuộc chịu không nổi ngẩng đầu lên nhìn hắn, ấp úng nói: “Đại ca, rất cảm ơn huynh, cảm ơn huynh đã tốt với muội như vậy, muội, muội...” Thực ra nàng rất muốn hỏi hắn tại sao phải đối xử tốt với nàng như vậy, nhưng nàng cũng biết, hỏi như thế, rất ái muội, rất dễ làm người ta suy nghĩ sâu xa, cho nên nàng không nói ra lời.

Ánh mắt của nàng vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, Tiết Tùng nghĩ chắc nàng bị sự kích động của mình làm hoảng sợ, bản thân mình nhất thời không kìm lòng được cũng thôi đi, còn dọa đến nàng. Trong nháy mắt tất cả dũng khí trong lòng đều biến mất, hắn đè nén, giải thích: “Đệ muội, nhị đệ ngu ngốc, nó không biết chăm sóc người khác như thế nào, người làm đại ca như ta tất nhiên phải thay nó chăm sóc cho muội, muội đừng suy nghĩ nhiều quá...Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, muội mau về phòng ngủ đi, nhớ đắp mền thật kỹ, đừng để bị cảm lạnh.” Nói xong, hắn không dám nhìn nàng, xoay người rời đi. Nếu tiếp tục nhìn nàng nữa, hắn sợ ánh mắt của hắn sẽ tiết lộ tâm tư trong lòng hắn mất.

Cửa phòng đóng lại, phòng bếp lại tối tăm như trước. Tiết Tùng biết nàng còn đứng đó, nhưng hắn không dám...ở lại nữa, bước nhanh trở về phòng.

Diệp Nha không biết làm sao mình trở về giường được, nằm trên giường mà bên tai nàng cứ phảng phất giọng nói trầm thấp ôn nhu của Tiết Tùng, hắn khuyên nàng không nên suy nghĩ nhiều...

Nàng ảo não cắn môi, xoay người ôm lấy Tiết Thụ đang ngủ ngon ngọt, trong lòng cảm thấy uất ức, có chút hổ thẹn, nhưng phần lớn lại là tự giễu.

Nàng là đệ muội của hắn, thân thể của nàng sẽ ảnh hưởng đến con nối dòng của Tiết Thụ, đại ca thương em trai, nên tất nhiên là phải thay Tiết Thụ chăm sóc chiếu cố nàng rồi, đây là việc đương nhiên nàng không nên suy nghĩ nhiều nữa. Một nam nhân tốt với một nữ nhân, chẳng lẽ cứ phải là do yêu mến hay sao? Hơn nữa đại ca là một nam nhân rất xuất sắc, ngay cả Hạ Hoa cũng không thể làm cho hắn động tâm, làm sao nàng lại có thể chứ...

Không được không được, nàng lại suy nghĩ lung tung rồi!

Một vầng trăng sáng chiếu khắp mọi nơi, lúc Diệp Nha đang trằn trọc khó ngủ vì tâm sự trong lòng, thì ở một nơi khác lại có một đôi đang mây mưa ân ái.

Tống Hải toàn thân trần trụi đứng trước giường, nửa người trên say mê quấn quýt dán sát vào lưng nữ nhân bên dưới. Hắn vừa lấy tay bóp nắn chà đạp bộ ngực đẫy đà bên dưới, vừa dùng vật to dài đen cứng của mình thúc sâu vào mật động ẩm ướt, miệng còn liên tục tuôn ra những câu dâm đãng: “Lâu như vậy không chơi ngươi, tại sao chỗ này của ngươi càng lúc càng rộng vậy, ngươi đúng là đồ dâm phụ, A...Nói, chỗ này bị bao nhiêu người chơi qua rồi hả? Bọn hắn chơi ngươi sung sướng, hay ta chơi ngươi sướng hơn, hả?”

Liễu Ngọc Nương dang rộng hai chân ra đứng, nghiêng đầu ngửa ra sau, cố gắng xoay hông nghênh đón vật kia của Tống Hải, bắt nó ra vào càng sâu, rồi nũng nịu với hắn: “Tống Hải, chàng thật đúng là tưởng bở, lão nương ta không phải là gì của chàng, dựa vào cái gì phải thủ thân như ngọc cho chàng chứ...A, nhẹ một chút...Lão nương, lão nương dù có ngủ với toàn bộ nam nhân trong làng này đi nữa, cũng không liên quan đến chàng...”

Tống hải cười lạnh một tiếng, càng ra sức thúc vào, giọng nói lại tràn đầy chế nhạo: “Ngươi quả nhiên muốn cho toàn bộ nam nhân trong làng này cưỡi lên thân thể của ngươi, nhưng ngươi chẳng là cái thá gì, có giỏi thì dùng huyệt động dâm đãng này đi câu dẫn Tiết Tùng đi!” Nghĩ đến tên nghèo mạt hạng kia luôn được Hạ Hoa nhớ thương trong lòng, còn được ngưỡng mộ là nam nhân “tốt” có một không hai trên đời, Tống Hải tức giận đến nghiến răng, chuyển toàn bộ tức giận thành dục hỏa, hận không thể đâm chết con đàn bà dâm đãng phía dưới.

Người phía sau liều mạng đâm vào, Liễu Ngọc Nương dần dần không chịu nổi nữa, chỉ cảm thấy bụng căng cứng, nơi đó cũng bắt đầu đau rát, đành phải giãy giụa: “Trong lòng chàng thấy tức giận, có bản lĩnh thì đi tìm hắn ta mà đánh một trận...Nhẹ một chút nhẹ một chút, chàng có giỏi thì đừng trút giận lên người ta, A...Chàng đánh hắn mặt mũi xưng húp, biểu muội yểu điệu thướt tha Hạ Hoa của chàng tự nhiên sẽ cảm thấy chàng dũng mãnh hơn hắn, chàng không đi tìm Tiết Tùng, còn muốn bắt ta đi câu dẫn hắn, hừ, Tiết gia, Tiết gia toàn một đám nghèo hèn, dù cho bọn họ có quỳ xuống cầu xin ta, lão nương cũng không thèm nhìn bọn họ bằng nửa con mắt...A, đừng mạnh quá, ta chết mất! Tống Hải! Tống Hải chàng là đồ con rùa rụt cổ...A!”

Liễu Ngọc Nương càng mắng, Tống Hải lại càng ra sức thúc vào, đến gần cuối hắn nắm chặt hông của nàng không cho nàng cựa quậy, dùng hết sức liên tiếp đâm vào mấy cái cuối cùng, rồi hung hăng đỉnh sâu vào hoa tâm của Liễu Ngọc Nương, trong lúc nàng liên miên chửi bậy mà sung sướng vui vẻ bắn ra.

Liễu Ngọc Nương giống như con cá chết nằm úp mặt xuống giường, bị mấy cú đâm cuối cùng của hắn làm trợn trắng mắt, đến lúc Tống Hải rút ra vật kia ra khỏi thân thể của nàng, nàng cũng không quan tâm đau đớn trên người, nhảy dựng lên cào lên lưng hắn hai cái, còn định cào mặt hắn, ai ngời bị Tống Hải chụp cổ tay lại, hất ra ngoài, tóc tai bù xù ngã vào giường.

“Ngươi điên cái gì vậy! Ta cho ngươi tiền, ta muốn làm gì thì làm, còn dám động thủ nữa xem, lần sau ta sẽ không tìm ngươi nữa!” Tống Hải lạnh lùng quát lên, tiện tay ném ra hai thỏi bạc tới bên cạnh Liễu Ngọc Nương.

Liễu Ngọc Nương nhìn thấy hai thỏi bạc, bỗng nhiên hiểu được bản thân đã sai lầm.

Trong số tất cả các nam nhân của nàng, Tống Hải là người ra tay hào phóng phóng nhất, những người nông dân khác, một lần tối đa chỉ cho nàng hơn mười đồng tiền, thế mà nàng còn phải xuất ra mọi thủ đoạn mới chiếm được nó, còn Tống Hải sau khi xong việc luôn trực tiếp ném bạc vụn cho nàng, hơn nữa Tống Hải cũng có ăn học, lúc trước luôn nhu tình mật ý sủng nịch hống nàng, nhất định là do hôm nay trong lòng bực bội nên mới muốn phát tiết lên người nàng.

Nghĩ như vậy, Liễu Ngọc Nương giả bộ vội vàng xoa xoa con mắt rồi lắc mông leo lên giường, “Chàng đúng là oan gia của ta mà, chỉ cho phép chàng đánh ta mắng ta, ta mới giận dỗi nháo một chút mà chàng đã giận dữ với ta như vậy rồi. Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, vừa nhìn thấy ta chàng đã phát hỏa lên người ta, không thể cho ta cảm thấy tủi thân uất ức một chút sao!” Nàng vừa nói vừa dùng hai bầu vú của mình chà xát lồng ngực còn để hớ hênh của hắn.

Tống Hải cúi đầu nhìn vẻ phong trần quyến rũ của nàng, hắn biết nữ nhân này muốn lấy lòng hắn, cảm thấy đắc ý, hắn ngồi tựa lưng vào đầu giường, kéo người vào trong lòng, ngón tay tùy tiện bóp nắn đầu vú của nàng, bỡn cợt một hồi, hơi híp mắt hỏi: “Nghe khẩu khí của ngươi, chẳng lẽ có người nào trong Tiết gia đã chọc giận ngươi?” Nhắc đến Tiết gia, hắn nhớ đến tiểu nương tử của Tiết Thụ mà hắn đã gặp ở bờ sông, dung mạo như vậy, ngay cả Hạ Hoa cũng không bằng nàng, tại sao lại gả cho kẽ ngu si như Tiết Thụ?

Liễu Ngọc Nương hừ một tiếng, thêm mắm dặm muối nói ra ân oán với Diệp Nha, “Đừng nhìn nàng ta xinh đẹp như thế, ta dám chắc nàng ta là từ trong kỹ viện đi ra, đồ lẳng lơ còn giả bộ đàng hoàng, sớm muộn gì ta cũng bắt được nhược điểm của nàng ta cho xem...” Đang nói nàng bỗng ngừng lại, ngẩng đầu liếc mắt Tống Hải, tròng mắt đen láy đảo qua đảo lại, cười dịu dàng nói: “Hừm, chàng vẫn chưa được gặp nàng ta có phải hay không? Bộ dáng đó, chậc chậc, so với biểu muội của chàng không biết còn đẹp hơn biết bao nhiêu lần, hay là chàng tìm cơ hội đi thử nàng ta xem? Nếu như thành công hai tỷ muội chúng ta sẽ cùng nhau...” Bàn tay thon dài lướt qua bụng của nam nhân, tiến xuống dưới mò vào trong quần.

Tống Hải nắm lấy cánh ta không an phận của nàng, giễu cợt nói: “Ngươi tưởng ta sẽ tin lời ngươi nói sao? Nếu ngươi thật sự có thể tìm ra bằng chứng chứng minh nàng ta trước đây là kỹ nữ, ta sẽ thỏa mãn lòng đố kỵ của ngươi, giúp ngươi “dạy dỗ” nàng ta.” Muốn tìm người giúp ả ta hả giận, cũng phải nhìn xem đối tượng là ai, Tống Hải hắn duyệt nữ vô số, cũng xem như một tay già đời lưu luyến bụi hoa, chỉ nhìn hành vi đơn thuần ngây thơ ngày hôm đó của nương tử Tiết Thụ, cũng biết ngay bản tính nàng ta không phải thứ lẳng lơ, hắn lỗ mãng tìm đến, làm không cẩn thận sẽ xảy ra án mạng, coi như chiếm được nàng ta thì sao, ba huynh đệ Tiết gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, đến lúc đó mọi chuyện rùm beng lên truyền tới tai Hạ Hoa, tất cả hình tượng hắn cất công tạo dựng trong lòng Hạ Hoa bấy lâu nay sẽ bị mất sạch.

Nghĩ đến Hạ Hoa, nghĩ đến ngày mai người của Tiền gia sẽ đến đưa lễ vật, Tống Hải đột nhiên không còn hưng trí nữa, đẩy người ra bước xuống giường, cột lại vạt áo rồi nói: “Ta đi đây, cũng là câu nói đó, ở trước mặt người khác ngươi đừng đến gần ta, nếu chuyện của hai chúng ta bị lộ ra, hừ...”

Liễu Ngọc Nương ở sau lưng hắn bĩu môi, nhưng vẫn kéo lấy thắt lưng hắn, mềm giọng hỏi hắn: “Vậy chàng sẽ ở lại đây bao lâu? Đêm mai còn ở đây không?”

Tống Hải kéo đai lưng lên, có chút bực bội nói: “Ngày mai sẽ đi”. Hắn cũng muốn ở lại đây, hắn muốn đợi đến ngày Hạ Hoa xuất giá, thậm chí muốn xem nàng có sống tốt hay không, nhưng một đại nam nhân như hắn, không có đạo lý ở lại nhà dì trong lúc nhà người ta có con gái đang đợi gả.

Liễu Ngọc Nương nghe giọng hắn không vui, trong lòng xoay chuyển, giúp hắn nghĩ kế: “Nếu không muốn đi, vậy mượn cớ ở lại đi, bị bệnh này, trật chân này, đến lúc đó không chừng đóa hoa bảo bối của chàng sẽ đau lòng cho chàng đó, nói không chừng còn rớt nước mắt cho chàng thì sao!” Đối với Hạ Hoa, nàng cảm thấy ghen tỵ cực kỳ, mặc kệ Tống Hải lưu luyến thân thể của nàng “làm” bao nhiêu lần, trong lòng hắn từ đầu đến cuối đều chứa đựng hình bóng biểu muội hắn. Một câu nói xấu nàng ta hắn cũng không cho nàng nói. Nhớ đến bốn năm trước nương Hạ Hoa ngầm cự tuyệt lời cầu hôn của nương Tống Hải, nàng đã len lén vui vẻ mấy ngày.

Nghe Liễu Ngọc Nương chế giễu chuyện của hắn với Hạ Hoa, Tống Hải âm trầm liếc nàng, bỏ đi.

Bên ngoài vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa trời, Tống Hải lén lút vào nhà dì, không kìm lòng được đi tới sương phòng của Hạ Hoa.

Bên trong chính là biểu muội hắn yêu thích từ lâu, từ nhỏ đã phát lời thề muốn lấy nàng làm vợ. Khi còn bé nàng rất thích dính lấy hắn, giọng nói ngọt ngào gọi hắn biểu huynh, làm nũng cầu xin hắn dẫn nàng đi chơi trong vườn, cầu hắn dạy nàng chơi diều, thậm chí lúc hắn nói đùa với nàng rằng rằng hắn sẽ đợi nàng lớn lên gả cho hắn, năm đó nàng mười tuổi, nghe được lời nói của hắn, nàng mở to đôi mắt đen láy xinh đẹp của mình, cười hì hì đồng ý với hắn.

Nhưng rồi, nàng từ từ lớn lên, mọi thứ dần thay đổi, lúc hai người ở cùng nhau, nàng luôn nhắc đến Tiết Tùng trước mặt hắn, nàng nói Tiết Tùng rất tốt rất tốt, nói ngày nào nàng được gặp Tiết Tùng, Tiết Tùng mặc y phục như thế nào săn được con mồi ra sao. Rồi có một ngày, khi hắn gọi nàng là Hạ Hoa, nàng cau mày nói với hắn: “Biểu huynh, giọng nói của hai người giống nhau quá, huynh hãy gọi muội là “biểu muội” như lúc còn bé đi! Nếu không muội sẽ hiểu lầm là Tiết Tùng đang gọi, uổng công muội lại vui vẻ một hồi nữa.”

Bởi vì Tiết Tùng, hắn thậm chí không có tư cách gọi nàng là Hạ Hoa.

Cho nên hắn đố kị Tiết Tùng, căm thù Tiết Tùng. Lúc biết dì muốn đem nàng gả cho người bên ngoài làm tiểu thiếp, lúc đó hắn đã âm thầm vui vẻ vì Tiết Tùng cũng không cưới được nàng, thậm chí còn hơn cả sự thương tiếc lưu luyến của hắn với nàng!

Tuy nhiên, chẳng còn bao lâu nữa nàng sẽ xuất giá, gả cho một lão già làm thiếp!

Tim hắn đau dữ dội, khó chịu vô cùng, chỉ cần nàng thích hắn một chút, một chút thôi, hắn cũng nguyện ý mang nàng rời xa nơi này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.