Diệp Nha không biết mình ngủ khi nào, chỉ biết trong lúc mơ màng nàng
nghe thấy giọng nói của Lâm thị và Xuân Hạnh, nàng lập tức tỉnh dậy, mở
mắt ra nhìn, ngoài trời đã sáng choang, Tiết Thụ cũng không có ở đây.
Nàng nhanh chóng bật dậy, thân thể còn hơi suy yếu nhưng bụng không còn
đau như trước nữa, coi bộ đơn thuốc kia thực sự có hiệu quả.
Mới vừa thay y phục xong, bỗng nghe giọng nói của Tiết Thụ ở phía sau
rèm cửa vang lên: “Nương tử của ta đang ngủ, ta không cho phép hai người vào làm ồn nàng.”
Mặt nàng đỏ lên, vội vàng la lớn tiếng ra bên ngoài: “Là nhị thẩm và
Xuân Hạnh phải không? Mau vào đây ngồi chơi đi.” Nàng lật đật xếp chăn
mền gọn gàng, cuộn lại để vào một góc, chuẩn bị mang giày xuống giường,
trong bụng thầm mắng bản thân sao lại biến thành lười như vậy. Lúc trước ở Tôn phủ, dù cho có đau đến thế nào, nàng cũng cắn răng chịu đựng,
trời chưa sáng đã đúng giờ thức dậy. Cuộc sống tốt lên, lại có người
nuông chiều nên nàng mới trở nên lười biếng như vậy sao, ngủ thẳng một
giấc đến trời sáng trưng mới chịu dậy, không biết nhị thẩm sẽ nghĩ nàng
như thế nào đây!
Tiết Thụ nghe thấy tiếng la của nương tử, bất đắc dĩ bĩu môi, nghênh mặt liếc Lâm thị nhìn vài lần, nhỏ giọng lầm bầm: “Đại ca nói nương tử của
ta phải nghỉ ngơi thật tốt, hai người không được làm phiền nàng quá lâu, cũng không được bắt nàng làm việc!”
“Đứng sang một bên đi! Suốt ngày chỉ biết nói năng ngu ngốc, có thời
gian đứng ở chỗ này lẩm bẩm, còn không bằng ra ngoài giúp đại ca của con xây nhà, đi ra ngoài đi ra ngoài!” Bà ta cảm thấy phiền chán vì sự ngu
ngốc của Tiết Thụ, đẩy nam nhân còn đứng ngây ngốc ở trước cửa ra, đi
nhanh vào phòng.
Tiết Thụ trước giờ vẫn rất sợ nhị thẩm mặt lạnh này, bị đẩy ra cũng chỉ dám lầm bầm thêm vài câu nói xấu bà ta.
Xuân Hạnh thấy bộ dạng trề môi thở phì phò của hắn, khẽ cười lùa hắn ra
ngoài: “Nhị ca, huynh yên tâm đi, ban nãy đại ca vừa kể lại mọi chuyện
với nương của muội, bà ấy sẽ không bắt nạt nhị tẩu đâu! Mau đi làm việc
đi, coi chừng lát nữa đại ca sẽ lại đây mắng huynh lười biếng đó!”
Tiết Thụ nhìn nàng một lúc rồi chỉ vào nồi nói: “Nương tử vẫn chưa ăn
sáng, một lát nữa muội đem vào cho nàng dùm ta, đừng quên đó nha!”
Xuân Hạnh gật đầu, đứng ở cửa nhìn bóng dáng nhị ca ngốc chầm chậm rời
đi, trong lòng lại cảm thấy rất hâm mộ nhị tẩu. Lúc thấy bọn họ tới, nhị ca đã bỏ xuống công việc chạy ào về phòng, nàng còn tưởng xảy ra chuyện gì, hóa ra hắn sợ nàng và nương làm phiền giấc ngủ của nhị tẩu, cố tình chạy tới đây canh gác cửa phòng. Nhị ca dù có ngốc nghếch, nhưng cũng
biết thương vợ của mình.
Nàng lắc đầu cười nhẹ, nhấc chân đi vào phòng tây.
Diệp Nha đang thì thầm trò chuyện với Lâm thị về bệnh tình của mình,
Xuân Hạnh đi đến, nhìn nàng cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Năm đó Lâm thị từng bị đau đớn vì khó sinh, giờ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ
nhắn tái nhợt của Diệp Nha, cảm thấy tiếc thương cho nàng, nói vài câu
trấn an, quét mắt khắp phòng rồi hỏi: “Chiều hôm qua con bị đau đến giờ, vậy chắc cũng chưa giặt y phục dơ đâu nhỉ? Để ở chỗ nào rồi, lấy ra đi
để ta đi giặt dùm con.” Cháu dâu vừa tốt bụng lại khéo tay, cũng không
giấu diếm bất cứ thứ gì, chỉ cần nàng biết thứ gì đều vui vẻ dạy lại cho Xuân Hạnh, vì thế bà ta rất thích nàng, đồng thời cũng không muốn mắc
nợ ân tình của Diệp Nha, nên mới muốn giúp Diệp Nha một tay.
Diệp Nha thụ sủng nhược kinh, mặt đỏ lên: “Không cần, không cần đâu,
đại phu đã nói không cần đụng vào nước lạnh là được, con, con sẽ nấu
chút nước nóng...” Tối hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, nàng quên bén
việc giặt đồ luôn rồi!
Xuân Hạnh ngồi một bên che miệng cười: “Nhị tẩu đừng ngượng ngùng mà,
chúng ta đều là phụ nữ, chuyện hàng tháng này, cho dù là dùng nước nóng
để giặt cũng không được, mỗi khi muội tới tháng, nương cũng không cho
muội đụng nước đâu. Nương, mẹ ngồi đây với nhị tẩu đi, con đi giúp nhị
tẩu giặt đồ cho, giặt xong con sẽ ra ngoài chơi với nhị ca!” Nói xong,
quan sát khắp giường, rồi nhảy xuống chạy đến bên cạnh tủ quần áo, quay
đầu nói với Diệp Nha: “Có phải tỷ giấu ở trong này không?”
Khuôn mặt Diệp Nha nghẹn đến mức đỏ bừng, không thốt ra được một lời,
Xuân Hạnh nhìn thấy nàng như vậy cũng đủ hiểu, quay lại mở tủ quần áo
ra, ôm lấy đống xiêm y bị nhét trong góc kia ra, rồi chạy thẳng ra
ngoài. Diệp Nha muốn đuổi theo, nhưng Lâm thị không đời nào để nàng đi,
“Được rồi, con nằm xuống nghỉ ngơi đi, thân thể mau chóng khỏe lại để
còn sinh cho Tiết Thụ một thằng nhóc mập mạp nữa chứ, coi nó làm cha rồi còn có thể ngốc nghếch như vậy được nữa không!”
“Nhị thẩm, con, con...”
Diệp Nha không nói nên lời, cố đè nén, nhưng cuối cùng không chịu được
nữa, nhào vào trong lòng bà ấy khóc nghẹn ngào: “Nhị thẩm, mẹ con cũng
chưa từng đối xử tốt với con như người.” Nương thường mắng nàng là đồ vô dụng, ngoại trừ dạy nàng nấu cơm làm việc nhà, bà ấy chưa từng lên
tiếng nhẹ giọng khuyên nhủ nàng câu nào, lần đầu tiên đến quỳ thủy, nàng đã ở Tôn phủ làm nha hoàn hai năm, làm gì có ai nhắc nhở khuyên can
nàng chuyện gì?
Lâm thị không ngờ Diệp Nha sẽ làm ra hành động thân mật như vậy, lúc đầu có chút sững sờ không quen, nhưng thấy đôi vai gầy yếu của nàng run run không ngừng, biết nàng chắc chắn đang rất thương tâm đây, bèn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, suy nghĩ một chút, cũng không hỏi việc nhà của nàng mà
chỉ an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, những việc đã qua thì cứ để nó qua đi, đừng nghĩ đến nữa, chừng hai năm nữa con cũng được làm mẹ rồi, sao có
thể yêu khóc làm nũng như vậy! Được rồi được rồi, bụng con còn đau
không? Nếu hết đau rồi thì xuống ăn một chút, đi dạo một vòng, cả ngày
nằm ở trên giường cũng không tốt cho cơ thể.”
“Vâng, con sẽ xuống ngay.” Khóc đã rồi, Diệp Nha thấy hơi ngượng ngùng,
len lén nhìn Lâm thị, thấy khuôn mặt bà ấy có chút nghiêm nghị nhưng ánh mắt vô cùng dịu dàng. Biết nhị thẩm không trách nàng vô lễ, nàng cảm
thấy ấm áp trong lòng.
Đợi Diệp Nha ăn xong bữa sáng, Lâm thị có việc phải đi trước, để lại
Xuân Hạnh ở lại cùng Diệp Nha thêu khăn, hai người ngồi ở sân sau thêu
thùa, lúc nào mệt thì quay đầu nhìn các nam nhân đang chăm chỉ làm việc.
Diệp Nha hầu như chỉ dám nhìn xem Tiết Thụ, nhưng có đôi khi không khống chế được, ánh mắt vẫn lén lút dõi theo bóng dáng Tiết Tùng đang cắm cúi làm việc.
Từ lúc nàng thức dậy đến giờ, nàng chưa từng chạm mặt đại ca, cũng không nói với nhau câu nào.
Bên tai còn quanh quẩn giọng nói trong trẻo lạnh lùng của hắn, hắn bảo
nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, có phải là vì, là vì hắn sợ nàng hiểu lầm
sự quan tâm chăm sóc của hắn, sau đó sinh ra tâm tư không nên có?
Hay là do hắn sợ nàng sẽ thích hắn, nên mới cảnh cáo nàng đừng suy nghĩ nhiều như vậy?
Diệp Nha uất ức cúi đầu xuống. Nàng có làm cái gì đâu, mặc dù nàng có
chút nghi ngờ đại ca thích nàng, nhưng nàng luôn chịu đựng không có hỏi
hắn, cũng chưa từng liếc mắt đưa tình hay có hành vi ám muội với hắn mà, tại sao hắn lại vô duyên vô cớ nói nàng như vậy cơ chứ? Hơn nữa, đây là lần đầu tiên có người quan tâm săn sóc nàng như vậy, nàng mới nhịn
không được suy nghĩ vẩn vơ một chút, nếu hắn nói tất cả những điều hắn
làm cho nàng chỉ là vì Tiết Thụ, nàng chắc chắn sẽ không suy nghĩ lung
tung nữa, hắn cần gì phải dặn dò thêm một câu dư thừa như vậy?
Hừ, vừa mới nghĩ như vậy, Diệp Nha đã cảm thấy không vui, nhất định là
đại ca cảm thấy hắn cưng chiều nàng quá rồi, nên mới sợ nàng hiểu lầm
chứ gì?
Được rồi, nàng từng nghi ngờ hắn thích nàng, hắn lại sợ nàng thích hắn,
như vậy coi như huề nhau, sau này cứ sống chung như trước là được rồi,
nàng nhất định sẽ không để cho hắn hiểu lầm nữa, nếu hắn lại đối xử tốt
với mình, nàng sẽ mặc định đó là vì Tiết Thụ, tuyệt đối không suy nghĩ
lung tung nữa.
Chỉ có điều, tối hôm qua, tối hôm qua hắn...
Nhớ đến ánh mắt dịu dàng đêm qua của hắn, tim Diệp Nha đập rối loạn, giả vờ cầm khăn tay lên chăm chú thêu hoa. Đại ca vốn dĩ lạnh như băng, sao lại có thể nhìn nàng dịu dàng như vậy? Chắc chắn là nàng đau đến mức hồ đồ nên nhìn lầm rồi!
Lúc Diệp Nha đang chuyên tâm suy nghĩ thì bên ngoài chợt vang lên tiếng pháo nổ ầm ầm.
“A, chắc chắn là người của Tiền lão gia đến đưa lễ vật rồi!” Xuân Hạnh
nhỏ giọng nói, ngẩng đầu nhìn Tiết Tùng, sau đến lặng lẽ nói nhỏ vào tai Diệp Nha, “Nhị tẩu, Hạ Hoa phải lập gia đình rồi, tỷ nghĩ đại ca có đau lòng hay không?”
Diệp Nha không chút suy nghĩ lắc đầu, “Không có đâu, muội đừng nói nhảm, Hạ Hoa có lấy chồng hay không liên quan gì tới đại ca.”
Xuân Hạnh không biết chuyện mới đây của Tiết Tùng và Hạ Hoa, thầm thì
vài câu: “Hạ Hoa thích đại ca như vậy, đại ca ngoài mặt bình tĩnh như
thế thôi, không chừng trong lòng đang rất đau khổ đó.”
Diệp Nha cúi đầu cắt đứt sợi chỉ, úp úp mở mở mới nói: “Không thể nào, đại ca đã từng nói, huynh ấy chưa từng thích Hạ Hoa.”
Xuân Hạnh sửng sốt, sau đó tò mò nhìn nàng: “Nhị tẩu, chính miệng đại ca nói cho tỷ nghe sao?” Người như đại ca sẽ nói chuyện này sao?
Diệp Nha cứng đờ một lát, nhớ tới chuyện hầu bao còn chưa nói cho Xuân
Hạnh biết, liền trợn mắt nói dối: “Không phải, có lần ta trùng hợp nghe
được tam đệ hỏi đại ca có thích Hạ Hoa hay không, huynh ấy trả lời rất
dứt khoát.” Nói xong, lại sợ Xuân Hạnh hỏi tiếp, nhanh chóng thu dọn đồ
đạc bỏ vào trong giỏ: “Được rồi, muội ngồi ở đây thêu một mình đi! Ta đi nhào bột mì, buổi trưa cả nhà mình sẽ ăn sủi cảo hấp.” Nhị thúc tới đây giúp đỡ bọn họ xây nhà, hôm nay cả nhà họ sẽ ở lại dùng cơm.
Một người thêu thùa rất chán, Xuân Hạnh trông thấy mấy bắp cải thảo phía sau, cũng đứng lên nói: “Muội giúp tỷ rửa cải cho!”
Một lúc sau, Lâm thị dẫn theo Hổ Tử quay về.
Diệp Nha ngồi ở cửa phía bắc nhào bột, Hổ Tử lắc lắc thân thể tròn vo
của mình chạy đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát rồi hỏi: “Nhị tẩu, lúc nhị ca cưới tỷ, cũng tặng cho nhà của tỷ rất nhiều
quà sao?” Một đôi mắt to sáng ngây thơ, tràn ngập tò mò chớp chớp mắt
nhìn nàng.
Lâm thị đang định rửa tay phụ Diệp Nha làm sủi cảo, nghe lời nói của Hổ
Tử, tức giận mắng hắn một câu: “Con nít con nôi thì biết cái gì, mau ra
ngoài giúp cha con làm việc đi, chỉ biết quậy phá tối ngày.”
Hổ Tử lập tức ỉu xìu, hắn chính là vì muốn trốn việc mới mượn cớ lười
biếng. Vừa nhìn thấy cha hắn và hai ca ca người đầy mồ hôi đi tới, hắn
cười toe toét mặt mày cong cong, lớn tiếng nói: “Hoan hô, cha làm xong
việc rồi, không cần con phụ giúp nữa.” Nói xong lập tức chạy nhào tới ôm đùi Tiết Thụ, ngửa đầu nhìn hắn: “Nhị ca, đệ vừa mới chạy ra ngoài xem
náo nhiệt, ông Tiền lão gia gì đó đã tặng cho nhà Đại Cường hơn mười
rương lễ vật, nào là nữ trang, vòng vàng, vải vóc, còn có rất nhiều thức ăn ngon nữa, nghe nói là dùng để tặng cho tỷ tỷ của Đại Cường. Nhị ca,
lúc huynh cưới nhị tẩu có tặng đồ cho nhà tỷ ấy không?”
“Hả?” Tiết Thụ mờ mịt cúi xuống nhìn hắn, sau đó ngẩng lên nhìn Tiết
Tùng và Diệp Nha, “Ta...” hắn không biết nhà của nương tử ở nơi nào, hắn cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nương tử, nương tử chính là người
của hắn mà, tại sao còn phải tặng đồ gì nữa?
“Lão nhị, con đừng để ý tới nó!” Lâm thị kéo tai Hổ Tử lên, xách người ra sân sau: “Đi kiếm Đại Hoàng chơi đi!”
Nàng trừng mắt nhìn, Hổ Tử sợ run cả người, không dám hỏi nhiều nữa, buồn chán đi đến dưới tàn cây tìm Đại Hoàng chơi.
Bầu không khí trong phòng bếp có chút lúng túng, ít nhất trong lòng Lâm
thị nghĩ như vậy, bất luận là chuyện của Tiết Thụ với Diệp Nha hay
chuyện cưới gả của Hạ Hoa, vốn dĩ cũng không nên bàn luận trắng ra như
vậy.
Tiết Tùng nhìn sắc mặt Diệp Nha, thấy nàng cúi đầu, yên lặng đứng một
bên nhào bột, khuôn mặt trắng nõn cũng không có chút xấu hổ hay nét khác thường nào, hắn yên tâm một chút, nói với Tiết Sơn Lương: “Nhị thúc,
chúng ta vào trong nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong liền đi về phía phòng
đông, trước lúc đi vào, hắn lén nhìn trộm Diệp Nha một lần nữa, phát
hiện nàng cũng không ngẩng đầu nhìn qua bên này, trong lòng cảm thấy
nhàn nhạt mất mát. Hắn đã trăn trở suy nghĩ nửa ngày nay, không biết đến lúc gặp lại nàng thì phải làm sao bây giờ, thậm chí quyết định sẽ không nhìn nàng nữa, nhưng sự thực chính là, ngay từ bước chân đầu tiên hắn
bước vào phòng bếp, tầm mắt của hắn đã không nhịn được dõi theo nàng,
chờ mong sẽ có lúc vô tình nào đó ánh mắt nàng lướt qua hắn, hắn sẽ lại
thấy được một tia xấu hổ thẹn thùng trong đó. Nhưng không, không có gì
hết, từ đầu đến cuối, nàng chưa từng ngẩng đầu lên nhìn hắn, dường như
những giây phút đêm qua ở cùng nhau chỉ là một giấc mộng mà thôi, hay
thật sự, đó chính là một giấc mộng đẹp mà hắn hằng mơ ước?
Đáng tiếc nàng không nhìn, hắn đành phải mang theo tâm sự bước vào phòng.
Tiết Thụ đi theo phía sau Tiết Tùng, Tiết Sơn Lương đi cuối cùng, lúc vào cửa, ông ấy tiện tay thả màn che xuống.
Tiết Tùng lau mặt xong, nhìn thoáng qua cửa phòng, rủ tầm mắt xuống, giả vờ ung dung thoải mái ngồi xuống giường. Vừa ngồi xuống, lại tiếp tục
giả bộ bình tĩnh nhìn phía ngoài cửa, vừa vặn trông thấy dáng vẻ mím
môi, khẽ cong khóe miệng cười khẽ, ánh mắt long lanh rực rỡ vô cùng, hắn xem nàng ngẩn ngơ, đến lúc phảng phất nghe được lời nói của nhị thúc
mới vội vàng thu hồi tầm mắt lại, nàng dường như đã nhận ra điều gì đó,
quay đầu nhìn sang hướng bên này.
Hắn giật mình tỉnh táo lại như bị kim đâm, bật đứng dậy, trốn nhanh vào
góc khuất tránh né tầm mắt của nàng, tốc độ nhanh đến mức làm Tiết Sơn
Lương sợ hết hồn.
“Tiết Tùng, con không sao chứ? Sao lại hốt hoảng như vậy?”
“Con không sao, chỉ là không muốn ngồi nữa thôi.” Tiết Tùng quay lưng về phía hắn hít một hơi thật sâu, đợi sự khẩn trương và xúc động trong
lòng tạm lắng xuống, mới xoay người lại ngồi vào ghế gỗ bên cạnh ngăn
tủ, ngẩng đầu nhìn Tiết Sơn Lương, “Nhị thúc, thúc vừa nói gì vậy?”
Tiết Sơn Lương dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát hắn, thấy hắn vẫn giống
như bình thường, mới chỉ vào da sói treo ở vách tường phía sau nói: “Tại sao con vẫn chưa bán nó?”
“Mấy bữa nay bận rộn xây nhà, con vẫn chưa có thời gian rảnh đi lên thị
trấn, dù sao da sói để lâu cũng không bị hư hao gì, không cần gấp.” Tiết Tùng bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng lại vương vấn nụ cười lúc nãy
của nàng, nàng rốt cuộc có trông thấy hắn không?
Ở bên ngoài, Diệp Nha cảm thấy có người đang nhìn nàng, nên ngừng nói
đùa với Xuân Hạnh, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người thoáng
hiện qua. Nàng nghi hoặc chớp chớp mắt, nghĩ chắc mình đã nhìn lầm rồi,
đúng lúc Tiết Thụ đang nằm trên giường đột nhiên quay đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn cười ngốc nghếch vẫy tay với nàng, nhe răng trợn
mắt, muốn ngốc bao nhiêu có bấy nhiêu.
Vừa rồi chắc cũng là Tiết Thụ đang nhìn nàng nhỉ?
Diệp Nha thấy thế, cũng hướng về phía Tiết Thụ nở một nụ cười, vừa định
quay đầu, chợt nghe giọng nói của nhị thúc ở phòng trong: “Da sói này
ước chừng có thể bán hơn hai mươi lượng, cộng thêm tiền thịt sói, cũng
đủ cả nhà sống mấy năm. Không bằng thừa dịp trong nhà dư dả, con mau
chóng xây nhà mới, sau đó phá bỏ phòng cũ xây thêm một gian phòng nữa,
để dành cho vợ tương lai của con. Con cũng trưởng thành rồi, ta đã căn
dặn nhị thẩm của con giúp con lưu ý mấy cô gái hợp tuổi, nhưng nếu con
gặp được người thích hợp thì nhớ nói với ta một tiếng. Trước đây nhà con còn nghèo, không thể làm gì, nhưng bây giờ con đã có nhà cửa cũng có
chút tiền dư, con lại biết tu chí làm ăn, sẽ không có ai dám chê bai con đâu.”
Diệp Nha ngây người.
Tiết Tùng cũng ngây ngẩn cả người, bất quá hắn trả lời rất nhanh: “Nhị
thúc, chuyện của con không vội, mặc dù bây giờ trong nhà có tiền nhưng
sang năm tam đệ sẽ đi thi tú tài, còn phải lên thị trấn học hành, đến
lúc đó mọi chuyện đều cần tiền, bây giờ cứ giữ cho đệ ấy đi, con thực sự không vội mà.” Hắn từ sớm đã không có ý định cưới vợ trong đầu, hiện
tại lại càng không có, bây giờ hắn chỉ muốn kiếm tiền nuôi tam đệ ăn học thành tài, rồi nhìn tam đệ thành gia lập nghiệp, hắn đã cảm thấy thỏa
mãn rồi.
Có lẽ hôm nay là một ngày đặc biệt, cho nên phòng trong vừa nhắc đến hôn sự của Tiết Tùng thì bên ngoài mọi người cũng cùng im lặng lắng nghe
cuộc nói chuyện bên trong, cũng may Lâm thị và Xuân Hạnh đều chú ý đến
động tĩnh bên trong, vì vậy không một ai chú ý đến sự sững sờ của Diệp
Nha.
Diệp Nha cũng không biết tim mình bị sao thế này. Trong nhà có tiền, đại ca cưới vợ, đó là chuyện đương nhiên. Vậy thì tại sao, lúc nàng vừa
nghe được lời nói của nhị thúc, trong lòng lại thấy hốt hoảng như vậy,
thậm chí còn vượt qua sự vui vẻ? Nhưng đến khi nghe đại ca nói lời từ
chối, nàng thế mà lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm?
Đúng rồi, chắc là, có lẽ do nàng vừa mới quen thuộc với mọi người trong
nhà, nên có chút không quen nếu trong nhà có thêm một người chị dâu nữa
chăng? Đúng vậy, chắc chắn là như vậy, nàng yên lặng giải thích cho sự
khác thường của mình. Bất quá, dù cho đại ca có đồng ý thì cũng không
sao cả, có thêm một nữ nhân trong nhà, đối với nàng mà nói sẽ thuận tiện hơn, hơn nữa, tuổi của đại ca cũng không còn nhỏ, thực sự không thể
chậm trễ được nữa, nhưng không biết là cô nương nhà nào may mắn như vậy, có thể gả cho đại ca...
Không cầm lòng nổi, Diệp Nha nhớ đến sự săn sóc tận tình đêm qua của
Tiết Tùng, nếu hắn cưới vợ, sau này chắc chắn sẽ càng tốt với người đó
phải không?
Nàng cúi đầu, cảm thấy có chút nhoi nhói trong lòng.
Tiết Sơn Lương cực kỳ không hài lòng với câu trả lời của Tiết Tùng. Ông
ta đang tựa lưng vào tường, lập tức ngồi thẳng dậy, tận tình khuyên bảo: “Con không nên nói như vậy, con thương anh em thì không sai, nhưng cũng không thể làm trễ nãi đại sự của mình. Cưới vợ cùng lắm chỉ mất mười
lượng bạc, nửa năm sau con chăm chỉ đi săn một chút, chắc chắn có thể
kiếm lại được, như vậy cũng không làm lỡ chuyện của Tiết Bách. Hơn nữa,
sau này nó còn phải dùng rất nhiều tiền, chẳng lẽ ngày nào nó không thi
đậu, ngày đó con cũng không lấy vợ hay sao? Nếu con thật sự không lấy
vợ, trong lòng Tiết Bách chắc chắn cũng không dễ chịu. Con cưới vợ sớm
một chút, trái lại nó càng có thể an tâm đọc sách.”
Hôn sự của ba cháu trai chính là tâm bệnh của ông ta. Tiết Thụ ngu ngốc, ông vốn dĩ không trông cậy vào việc hắn có thể lấy được vợ, đương nhiên sẽ không lo lắng quá mức, bây giờ thì tốt rồi, Tiết Thụ là người đầu
tiên có thể cưới vợ, thực sự khiến ông ta rất vui mừng. Còn với Tiết
Bách thì chuyện học hành quan trọng hơn, trễ một hai năm mới lấy vợ cũng không sao, nói không chừng sau này thành tài rạng danh, việc hôn nhân
cũng không cần ông ta lo lắng nữa. Chỉ còn Tiết Tùng, đã hai mươi ba
tuổi rồi, không thể kéo dài được nữa.
Nghĩ vậy, ông ta nhanh chóng quyết định: “Chuyện hôn nhân đó giờ đều do
cha mẹ quyết định, cha mẹ của con đã mất sớm, tất nhiên là do người làm
nhị thúc như ta thay mặt làm chủ, không thể để con tiếp tục hồ nháo nữa. Chuyện này cứ quyết định vậy đi, nhị thẫm của con sẽ thay ta an bài,
con cứ chờ tin tức của chúng ta là được, nhất định sẽ tìm một cô nương
tốt cho con, không để con chịu ủy khuất đâu.”
Tiết Tùng nhìn ông ta xa cách, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khóe môi mím thật chặc.
Tiết Sơn Lương cũng không nhường hắn một chút nào, ông thật không tin,
tấm lòng tốt của mình chẳng lẽ sẽ bị xem thành lòng lang dạ thú?
Trong phòng giằng co quyết liệt khiến Tiết Thụ cảm thấy rất bất an, hắn
sợ cơn giận của nhị thúc, cũng sợ cơn giận của đại ca, điều càng làm cho hắn sợ hãi chính là, hắn sợ hai người bọn họ đánh nhau. Vì vậy hắn lặng lẽ thấp thỏm ngồi bò dậy, ánh mắt cầu cứu nhìn nương tử, nhưng nàng chỉ cúi đầu, hai tay bóp chặt bột mì. Hắn nghi ngờ nhìn bột mì trong tay
nàng, không phải nương tử muốn làm sủi cảo hay sao, tại sao lại bóp nát
bột mì như vậy?
Nương tử không nhìn hắn, Tiết Thụ đành phải nhìn về phía đại ca đang
nghiêm mặt đứng đó, suy nghĩ một chút về điểm tốt của nương tử, buồn bực hỏi: “Đại ca, tại sao huynh lại không muốn cưới vợ vậy? Cưới vợ rất tốt mà, huynh nhìn nương tử của đệ xem, nàng nấu cơm cho đệ, giặt quần áo
cho đệ, nếu huynh cưới vợ, nàng cũng sẽ tốt với huynh như vậy!”
Nương tử của nhị đệ?
Tiết Tùng nhìn về phía nhị đệ mình, nhị đệ đang dùng đôi mắt trong suốt
nhìn hắn, bên trong chứa đầy sự khó hiểu. Hắn chỉ nhìn thoáng qua, rồi
nhanh chóng nhắm mắt lại, tâm tư của nhị đệ vẫn trẻ con đơn thuần như
vậy, càng làm cho hắn cảm thấy bản thân không bằng cầm thú.
Trong đầu xẹt qua bộ dáng ngượng ngùng cúi đầu của nàng, vẻ mặt dịu dàng khẽ cười, lúc đau thương bất lực, nhưng cho dù thế nào đi nữa, đến cuối cùng nàng vẫn là vợ của nhị đệ, sự ôn nhu của nàng chỉ dành cho một
mình nhị đệ, đau lòng của nàng cũng chỉ có nhị đệ có thể xoa dịu nó, còn hắn, hắn chỉ là đại bá của nàng, một người ngoài, hắn không có tư cách
nhớ nàng, càng không có tư cách làm bất cứ chuyện gì vì nàng nữa.
Liệu có phải, chỉ cần bản thân hắn cũng có nương tử, hắn sẽ không nhớ
nàng nữa? Không nhớ nàng, hắn cũng không cần kiềm nén nỗi tương tư trong lòng, cũng không làm nàng rối loạn tâm tư, ảnh hưởng đến cuộc sống của
nàng và nhị đệ.
Nhưng hắn thực sự không muốn lập gia đình mà!
Ngực tràn đầy buồn bực, ép chặt đến mức sắp không thở nổi, Tiết Tùng
không muốn đứng trong phòng nữa, hắn sợ hắn nhịn không được mà làm lộ
tâm tư không nên có của mình.
Hắn mở mắt ra, cúi thấp tầm mắt xuống nói: “Nhị thúc, bây giờ trong nhà
còn đang bận rộn chuyện xây nhà, xây xong cũng vừa lúc đến mùa thu
hoạch, con thực sự không có thời gian rảnh, chuyện này, chờ đến sau mùa
thu hoạch hãy bàn lại.”
Tiết Tùng rũ mắt xuống, Tiết Sơn Lương không nhìn thấy sự phức tạp trong mắt hắn, chỉ coi như đứa cháu này đã nghĩ thông suốt, cười nhận lời:
“Được, vậy đến lúc đó sẽ bàn lại, đến khi đó con chỉ cần nói cho nhị
thẩm của con biết con thích cô nương như thế nào, bà ấy sẽ giúp con...”
Sau đó ông ấy nói cái gì, Tiết Tùng hoàn toàn không nghe được, hắn sãi
bước ra khỏi phòng, không nhìn bất cứ người nào trong bếp, cũng không
quay đầu lại đã bỏ đi.
Diệp Nha ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, bột mì trong tay bị nàng nhào nặn không còn hình dạng gì.
“Nhị tẩu, tại sao muội cảm thấy hình như đại ca không muốn vậy?” Xuân
Hạnh thu hồi ánh mắt nhìn theo Tiết Tùng, nhỏ giọng nói với Diệp Nha.
Nàng luôn cảm thấy, nếu như không phải trong lòng đại ca có người, hắn
sẽ không có đạo lý cự tuyệt việc này, hiện tại hắn bị bắt buộc phải đồng ý, chẳng lẽ là vì trong lòng còn vương vấn Hạ Hoa?
Diệp Nha lấy lại tinh thần, liếc nhìn Xuân Hạnh, không nói gì, tiếp tục nhào nặn bột mì trong tay, yên lặng chuẩn bị hấp sủi cảo.
Không cần biết đại ca có nguyện ý hay không, nếu hắn đã đồng ý, sau mùa
thu hoạch, nếu nhị thẩm tìm được cô nương thích hợp, đại ca sẽ cưới
người đó, sau đó, nàng sẽ có thêm một người đại tẩu.
Rất tốt, đại ca là nam nhân tốt như vậy, làm sao có thể cô độc cả đời,
có đại tẩu, hắn mới có được hạnh phúc trọn vẹn. Không chỉ là đại ca, còn có tam đệ nữa, tương lai hắn cũng sẽ cưới vợ, đến lúc đó hai huynh đệ
họ đều có người chăm sóc, còn nàng, nàng chỉ cần trông nom Tiết Thụ là
đủ, tuy rằng hắn rất ngốc, nhưng hắn tốt với nàng như vậy, nàng cũng sẽ
hạnh phúc thôi.
Nàng làm được ba cái sủi cảo, nàng để hai cái sang một bên, chỉ để lại một cái trước mắt.
Ba huynh đệ đều là nam nhân tốt, nàng không thể chỉ vì bọn họ đối xử tốt với nàng, mà sinh ra ý tưởng độc chiếm bọn họ được. Nàng không nên có
suy nghĩ nếu sau này đại ca và tam đệ lấy vợ, bọn họ cũng sẽ đối xử tốt
với một nữ nhân khác như từng tốt với nàng mà cảm thấy khó chịu trong
lòng, suy nghĩ như vậy là rất vô lý, dù sao bọn họ cũng chỉ là đại ca và tam đệ cùa nàng.
Nghe nói có mẹ chồng ác độc không thích con trai mình thân mật với vợ,
càng không thích con trai tốt với vợ, chẳng lẽ nàng cũng là loại người
như vậy?
Diệp Nha khẽ cười, nàng là một cô nương tốt đó, không thể làm một em
dâu xấu xa hay một chị dâu ác độc được đâu. Lấy vợ đi! Lấy vợ đi! Cả hai người đều lấy vợ hết đi! Nàng có thể làm tròn bổn phận của mình, làm
một em dâu tốt.
Cho nên, không cho phép tim nàng lại xót xa nữa, biết không?