*Chú thích: Fan sasaeng, hay còn gọi là fan tư sinh: Fan Sasaeng hay fan tư sinh là thuật ngữ để chỉ fan cuồng, họ cuồng tới mức theo dõi, cố gắng đeo đuổi hay thậm chỉ xâm phạm đời tư của nghệ sĩ chỉ để thỏa sự yêu thích điên cuồng của bản thân. Fan Sasaeng cũng là fan nhưng đây là kiểu fan mà khiến idol thì khiếp sợ còn fan cùng nhà thì vô cùng ghét bỏ.
Bốn người cùng nhau ở lại Thâm Sơn Nguyệt chơi thêm một tuần, sau đó đặt vé máy bay cùng một chuyến trở về thủ đô.
Vì Thẩm Ý Phong phải đến chỗ công ty quảng cáo họp, nên sau khi xuống máy bay cậu ta và Lý Tê Vũ đi trước, còn Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An bị một nhóm fan đến đón máy bay vây quanh.
"Dừng dừng dừng! Đừng có la!"
Diệp Niệm Ninh la lên, đưa tạm làm thủ thế tạm dừng với các fan. Các fan thấy vậy vội vàng im thin thít nhìn Diệp Niệm Ninh.
"Master đâu?" Diệp Niệm Ninh quét mắt nhìn một lượt. Hôm nay fan đến đón máy bay rất nhiều, cậu tìm không thấy cậu nhóc lần trước ở đâu cả.
"Em ở đây ạ!"
Cậu nhóc vẫn mang cặp kính viền đen, nghe thấy Diệp Niệm Ninh hỏi thì giơ tay lên.
Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn cậu nhóc, tìm mãi mới thấy bóng người đứng ngoài vòng vây của fan, nói: "Xíu nữa cậu nhắn một tin cho trợ lý của tôi, tôi bảo cô ấy gửi WeChat của tôi cho cậu. Được rồi, trễ rồi, mọi người về thôi nào!"
Fan của cậu nghe xong cũng không rời đi ngay, nhưng cũng nhường đường cho cậu và Thời Yến An. Lúc này anh Lưu đã lái xe tới cửa, hai người lập tức lên xe ngồi xuống.
"Niệm Niệm, xíu nữa tôi có cuộc họp quan trọng với khách hàng, có thể đưa tôi đến đó trước không? Em mang hành lý về nhà giúp tôi trước nhé, mật khẩu vào nhà là sinh nhật của em." Thời Yến An nói chuyện điện thoại xong, nhìn Diệp Niệm Ninh sắc mặt nôn nóng.
"Được." Diệp Niệm Ninh mỉm cười, gật đầu. Nhưng trong lòng lại có đôi chút suy tư.
Mật khẩu là sinh nhật của mình à?
Thời gian rồi hai người ra ngoài chơi tận hơn nửa tháng, chắc chắn Thời Yến An không thể nào đổi mật khẩu được. Vậy có nghĩa là, Thời Yến An thích cậu ít nhất cũng đã một tháng rồi.
Cậu cứ nghĩ phải anh chỉ mới thích cậu từ hôm đi du lịch cùng nhau thôi...
"Cảm ơn em."
"Có gì đâu, chuyện nhỏ mà."
Diệp Niệm Ninh không để ý lắm phất phất tay, sau đó cầm điện thoại lên định đăng Weibo. Nào ngờ, anh Lưu đang lái xe đột nhiên lên tiếng: "Cậu chủ, có người theo xe chúng ta."
"Hở?" Diệp Niệm Ninh lập tức buông điện thoại quay đầu nhìn phía sau, đúng là có một chiếc xe ô tô màu trắng vẫn luôn đi theo sau xe cậu.
Cậu cầm điện thoại lên, chụp lại biển số xe xong thì nói với anh Lưu: "Không sao đâu, cứ chạy bình thường là được."
"Anh Lưu, hay là anh đưa Niệm Niệm về nhà trước đi."
Thời Yến An nhìn chiếc xe đằng sau, đoạn lại nghiêng đầu nhìn Diệp Niệm Ninh vẫn đang quan sát phía sau, ánh mắt tràn đầy lo lắng, không yên tâm chút nào.
"Anh còn có việc gấp cơ mà. Cứ đưa anh đi trước đi, chậm trễ công việc không hay lắm đâu."
Đây là lần đầu tiên kể từ khi trọng sinh đến giờ Diệp Niệm Ninh gặp được fan sasaeng. Cũng may cậu đã có kinh nghiệm kiếp trước, nên với mấy tình huống như này cậu cũng đã không còn lạ lẫm gì nữa.
Nếu cậu đoán không sai, trên xe chắc là có ba người, một người đàn ông lái xe, một cô gái phụ trách chụp ảnh, còn một cô gái chuyên dò la hành tung của cậu.
Kiếp trước cậu gặp ba người này rất thường xuyên, hơn nữa cũng đã mắng họ vô số lần. Nhưng ba người này nói mãi không sửa, mãi đến khi cậu bị cả thế giới chửi mắng mới chịu buông tha cho cậu.
"Tôi không yên tâm. Nếu em muốn tôi chọn giữa khách hàng và em, tôi cảm thấy sự an toàn của em vẫn quan trọng hơn nhiều." Thời Yến An nhìn Diệp Niệm Ninh, ánh mắt chuyên chú.
"Tôi không sao mà..." Diệp Niệm Ninh vừa định từ chối tiếp, nhưng lại thấy được sự lo lắng trong ánh mắt Thời Yến An, vì vậy đành nuốt câu vừa định nói xuống, nhỏ giọng nói: "Vậy thì anh Lưu à, anh đưa em về trước đi."
Chiếc xe đằng sau theo xe của cậu về đến tận khu nhà của cậu mới chịu dừng. Diệp Niệm Ninh chờ những người trên xe bước xuống rồi mới tự mình xuống xe. Đúng như cậu dự đoán, là một nam hai nữ.
Cậu lấy di động ra chụp lại ba người kia, sợ sau này trí nhớ kém lại quên mất. Sau khi chụp xong cậu mới cùng Thời Yến An kéo hành lý đi vào, ai về nhà nấy.
"Niệm Niệm, tôi đi trước đây. Em cẩn thận một chút, đừng ra khỏi nhà đấy. Muốn ăn cái gì hay cần thứ gì thì đặt cơm hộp hoặc là nói với tôi, tối về tôi mang cho em." Thời Yến An cất vali xong thì qua nhà Diệp Niệm Ninh, đứng trước cửa phòng ngủ dặn dò cậu.
Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn anh, "Được, tôi biết rồi. Anh mau đi đi, chắc là còn kịp đó."
"Ừm, tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Sau khi Thời Yến An đi rồi, Diệp Niệm Ninh ở nhà sắp xếp lại hành lý. Lúc cậu làm xong hết cũng đã 7 giờ tối, cậu xoa bóp chiếc cổ ê ẩm của mình, đoạn lấy điện thoại, chỉnh sửa bài viết đã soạn sẵn một chút rồi đăng lên Weibo.
Đăng xong, cậu để điện thoại sang một bên, xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
Bố Ninh Online Dỗi V: Mới đi du lịch về nè, ngày mai phải quay một show tại nhà.
Sau này mấy hành trình cá nhân của tôi, mọi người không cần phải đến đón. Những lúc thế này tôi có cần phô trương thanh thế làm gì đâu.
Hôm nay tôi may mắn gặp phải fan sasaeng theo xe tôi. Tôi cảnh cáo các bạn ấy một chút, tôi đã chụp lại biển số xe của các bạn, cũng biết mặt các bạn cả rồi. Nếu cần sau còn để tôi nhìn thấy các bạn thêm một lần nữa, cứ chờ bị đánh đi.
Fan sasaeng không phải là fan.
Ở đây nếu có vị anh hùng bàn phím nào dám bình luận bảo tôi uy hiếp fan, vậy mấy người cứ đi theo bọn họ xem. Mấy người tra được hành tung của tôi, thì tôi cũng dư sức tra được mấy người.
【 Ảnh xe ô tô đã che biển sổ 】【 Ảnh selfie 】【 Ảnh selfie】
"Fan sasaeng mấy người một vừa hai phải thôi! Để yên cho cuộc sống của Niệm Niệm có được không?"
"Theo xe? Nguy hiểm thế! Nếu không cẩn thận gây tai nạn thì phải làm sao bây giờ?"
"Bố Ninh uy vũ! Nếu có đứa nào anh hùng bàn phím vào nói xàm, mị sẽ là người đầu tiên đập chết tụi nó."
"Mị đập chung với lầu trên!"
...
Diệp Niệm Ninh mới tắm rửa xong một lúc, đang chuẩn bị viết nhạc thì điện thoại vang lên. Cậu không nhìn tên người gọi mà bấm nhận máy luôn.
"Alo!"
"Cậu có ở nhà không? Tôi đưa người bên tổ quay đến lắp camera trước." Là giọng của Tống Tử Khiêm.
"Tôi đang ở nhà, mọi người tới đi." Diệp Niệm Ninh đang định cúp điện thoại thì nhớ ra mình chưa ăn cơm, vội vàng nói: "Tiện đường mang cơm tới giúp tôi với."
"Oke."
Lúc Tống Tử Khiêm và tổ quay phim tới nhà Diệp Niệm Ninh đã gần 9 giờ, Diệp Niệm Ninh chào hỏi với mấy nhân viên rồi bắt đầu ăn cơm.
"Thầy Diệp, chúng tôi hy vọng cậu có thể xây dựng hình tượng thích chửi bậy, kiểu hình tượng gần gũi bình dị một chút ấy, cậu cảm thấy sao?"
Đạo diễn của chương trình tên là Tôn Tranh, là một ông chú hơn ba mươi tuổi, nuôi một chòm râu dê. Nhìn thì có vẻ vô cùng nghiêm túc, nhưng lúc nói chuyện với Diệp Niệm Ninh thật ra lại rất hòa ái dễ gần.
Diệp Niệm Ninh đang ăn thì khựng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn Tôn Tranh. Kiếp trước lúc cậu gặp Tôn Tranh thì anh ta chửi cậu ầm ỹ, chỉ có điều lúc đó suýt chút nữa thì chương trình này đã tàn đời vì cậu, nên cậu cũng có thể hiểu được.
Nhưng hiểu thì hiểu, bây giờ cậu cũng không có bất cứ thiện cảm nào với Tôn Tranh hết.
Ca sĩ phái thực lực thích chửi bậy à?
Diệp Niệm Ninh thầm cười nhạo một tiếng trong lòng, cái thiết lập này giống y hệt như kiếp trước ấy mà.
Kiếp trước cậu cũng đã đồng ý. Còn lúc này, cậu hơi suy nghĩ một chút là biết chuyện này tuyệt đối không thể nào đồng ý được.
Cũng không biết kiếp trước lúc đó đầu cậu là bị úng nước hay bị cửa kẹp, vậy mà lại đi đồng ý cái loại yêu cầu vớ vẩn này mới chết chứ. Cũng may mà vì chuyện đánh nhau nên mấy phân đoạn có cậu đều bị cắt hết.
"Cái đó thì tôi chịu thôi. Tôi cảm thấy tôi cứ là chính mình thôi, không cần phải xây dựng thiết lập này nọ làm cái gì. Hơn nữa tôi cũng debut mấy năm nay rồi, fan của tôi cũng đều biết tôi là người thế nào, mang mấy cái hình tượng đấy ra lòe mới làm fan tôi cảm thấy giả tạo đấy. Với lại, tôi tin là, nếu tôi làm như anh nói, sau khi chương trình này phát sóng, không chỉ hơn nửa số fan của tôi thoát fan, mà có khả năng là cả cái giới này đều sẽ mắng tôi đó. Chuyện tốn công vô ích như thế, tôi chưa làm bao giờ." Diệp Niệm Ninh thẳng thắn từ chối.
"Nhưng mà, nếu cậu không làm vậy thì chương trình này làm sao hot được!" Tôn Tranh nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
Diệp Niệm Ninh nghe được câu này thì nhướng mày: "Nếu chương trình của anh đạp tôi xuống để hot, vậy thì chúng ta hủy hợp đồng luôn cho nhanh đi, khỏi nói nhiều. Anh cứ yên tâm, chút tiền bồi thường hợp đồng này tôi đền anh được."
"Đạo diễn Tôn, anh làm như vậy không được ổn lắm đâu. Anh cũng đừng quên, lúc ký hợp đồng chúng ta cũng đã nói rõ, tất cả phải theo ý Niệm Niệm." Tống Tử Khiêm cũng phụ họa theo.
"Ây da, thôi được rồi được rồi! Cậu thích làm sao thì làm!" Tôn Tranh thấy hai người kiên quyết như vậy thì cũng không nói nữa, xem ra chỉ có thể dựa vào biên tập hậu kỳ cắt nối thôi.
"Đạo diễn Tôn, anh cũng đừng nghĩ đến chuyện biên tập cắt nối ác ý. Anh có thời gian tính toán kiếm chuyện với tôi thì không bằng tranh thủ thời gian đó nghĩ xem làm sao để nâng cao chất lượng chương trình đi!" Diệp Niệm Ninh gọn gàng dứt khoát nói.
Cậu đã ở giới giải trí bao nhiêu năm nay, chẳng học được gì nhiều, nhưng mấy cái tâm tư này cậu cũng có thể đoán được. Cậu chỉ cần liếc mắt nhìn Tôn Tranh một cái cũng biết hắn đang nghĩ gì.
Tôn Tranh giận mà không dám nói gì nhìn Diệp Niệm Ninh. Hiện tại Diệp Niệm Ninh chính là nhân vật hot nhất trong chương trình, cả show còn dựa vào cậu để tăng ratings. Nếu bây giờ Diệp Niệm Ninh mà bỏ ngang xương, chắc là ngày mai trong giới đều sẽ có tin tức chương trình ép Diệm Niệm Ninh đến mức phải bỏ show, đến lúc đó còn có ai dám tham gia chương trình của hắn nữa.
Diệp Niệm Ninh nhẹ nhàng nhìn lướt qua Tôn Tranh, đoạn tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Công phu tu luyện trong giới bao nhiêu năm cũng chỉ đến đó thôi à?
Đúng là không thú vị gì hết, mới vậy mà đã xong rồi. Cứ tưởng là có thể cãi lộn thêm chút nữa chớ.
Diệp Niệm Ninh thầm nghĩ.