Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 54: Chương 54: Tôi đã không còn trong trắng nữa rồi!!!




Trong phòng khách còn đang sáng đèn, Diệp Niệm Ninh đã nằm trên sô pha ngủ mất, mà Thời Yến An vẫn còn đang ngồi ngơ ngác nghĩ đến nụ hơn vừa nãy.

Anh nâng tay chạm vào gò má của mình, độ ấm từ đôi môi người con trai ấy vẫn còn quẩn quanh nơi đó mà chẳng hề biến mất.

Anh nhấp môi cười, cúi đầu nhìn Diệp Niệm Ninh đang ngủ ngon lành. Anh đứng dậy, bế cậu lên.

Sau khi đặt Diệp Niệm Ninh lên giường, anh mới cởi giày cho cậu. Thế nhưng lúc anh vừa đắp chăn xong cho cậu, đang muốn rời đi, Diệp Niệm Ninh đột nhiên giữ lấy áo anh, hình như miệng còn đang lẩm bẩm cái gì.

"Con không có... Không... Những chuyện đó không phải con làm... Đừng đi mà... Anh ơi... Chú hai dì hai... Đừng bỏ rơi con mà..." Diệp Niệm Ninh nói đến mấy chữ cuối thậm chí còn khóc nấc lên.

Thời Yến An phải cúi xuống nghe cẩn thận một lúc mới nghe rõ lời Diệp Niệm Ninh nói.

"Đang mơ thấy ác mộng sao?" Thời Yến An lẩm bẩm.

"Ba... Mẹ..." Diệp Niệm Ninh vô thức nỉ non.

Thời Yến An nghe được lời này, trái tim chợt đau thắt.

Anh biết ba mẹ cậu qua đời khi cậu chỉ mới sáu tuổi. Hơn nữa, mấy hôm trước Diệp Thanh Lâm cũng từng nói với anh, Diệp Niệm Ninh đã chính mắt nhìn thấy ba mẹ ra đi trong ngọn lửa dữ dội hôm đó.

"Em đừng sợ, sau này có tôi ở bên em rồi." Thời Yến An nhẹ đặt lên mu bàn tay cậu một nụ hôn.

Sáng sớm, ánh mặt trời xua tan sương mù, gió lạnh thổi những áng mây bay mất. Từng tia ánh sáng dịu dàng lấp ló nơi đường chân trời như đàn lên khúc ca chào ngày mới.

Diệp Niệm Ninh cau mày tỉnh lại, cậu vươn tay sờ trán mình, vẫn còn hơi đau, xem ra đúng là tối qua bị ngã thật.

"Cũng không biết có hoàn thành nhiệm vụ không nữa..."

Sau khi cậu uống say thường sẽ quên hết mấy chuyện nhỏ nhặt. Lúc này chuyện duy nhất cậu nhớ được là Thời Yến An tỏ tình với cậu, còn mấy chuyện khác thì đã không còn nhớ được gì.

Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh, đây không phải là phòng cậu, chắc là phòng Thời Yến An.

"Tỉnh rồi sao? Thanh Lâm mới gọi điện thoại cho em đấy."

"Anh nghe điện thoại giúp tôi hả?"

"Không. Lúc tôi định nghe máy thì cậu ấy đã cúp máy rồi."

Thời Yến An bưng một bát mì nóng đến trước mặt Diệp Niệm Ninh, đặt trên tủ đầu giường, đoạn lấy chiếc điện thoại của Diệp Niệm Ninh từ trong túi ra.

"Cảm ơn anh, lại làm phiền rồi." Diệp Niệm Ninh gãi đầu, có hơi ngượng ngùng nói.

"Hửm? Sao lại nói cám ơn nữa rồi?" Đôi mắt Thời Yến An hơi cong cong mang theo ý cười, vươn tay xoa đầu cậu.

Diệp Niệm Ninh nhìn anh một lúc, mím môi hỏi: "Tôi nhớ tối hôm qua anh có nói với tôi mấy chuyện... À thì... Anh nói giỡn thôi mà đúng không?"

Thời Yến An lắc đầu, nghiêm túc nhìn Diệp Niệm Ninh: "Không phải. Tôi thật sự thích em."

"Xin lỗi... Tôi..." Diệp Niệm Ninh còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại đã vang lên, là Diệp Thanh Lâm gọi tới.

Cậu nhìn Thời Yến An cười nhẹ, sau đó nhấn nghe điện thoại, đặt điện thoại áp lên tai.

Thời Yến An thấy cậu muốn nói chuyện với Diệp Thanh Lâm, giơ tay chỉ chén mì xong thì tự giác ra khỏi phòng.

"Alo, anh..." Giọng của Diệp Niệm Ninh có chút khàn khàn, Diệp Thanh Lâm vừa nghe là biết cậu uống rượu, bèn hỏi: "Uống nhiều không?"

"Em cũng không nhớ nữa."

"Bảo sao không thấy nghe điện thoại, hóa ra là uống rượu."

"Dạ. Có chuyện gì không anh?"

Thường thì nếu không phải có chuyện cần nói, Diệp Thanh Lâm sẽ không gọi điện thoại cho cậu, cùng lắm là nhắn tin WeChat thôi.

"Không có chuyện gì, định hỏi một chút khi nào hai đứa về."

Diệp Thanh Lâm nhìn hợp đồng trong tay, cầm bút ký tên mình xuống nơi cuối trang.

Tiêu Bình đứng bên cạnh thấy Diệp Thanh Lâm đã ký xong thì đóng dấu lên, sau đó cầm hợp đồng đi ra khỏi văn phòng.

"Em cũng không biết nữa. Vốn chỉ định ở bên này chơi tầm một tuần thôi, nhưng mà tối qua Thẩm Ý Phong và trợ lý của cậu ấy đến đây chơi với em, nên giờ em cũng không chắc lắm."

Diệp Thanh Lâm nhíu mày, "Thẩm Ý Phong và trợ lý của cậu ta?"

"Dạ."

"Anh nghe Dương Thạc Minh bảo hai người họ hình như có chút ái muội. Em nhắc nhở cậu ta một chút, bây giờ đang là thời điểm quan trọng trong sự nghiệp của cậu ta, không được yêu đương." Diệp Thanh Lâm gõ gõ mặt bàn. Tống Tử Khiêm vừa mới đẩy cửa vào đã lập tức truyền đạt hợp đồng cho anh.

"Ồ..."

Diệp Niệm Ninh bĩu môi, trong lòng phiền muộn thay cho Thẩm Ý Phong, xem ra con đường tình của Thẩm Ý Phong và Lý Tê Vũ còn dài lắm.

"Tiện đây anh cũng nhắc nhở em luôn, em cũng đang trong giai đoạn quan trọng, chút scandal thì không vấn đề gì, nhưng nếu yêu đương thật thì không được đâu." Diệp Thanh Lâm vừa nhìn hợp đồng vừa nói với Diệp Niệm Ninh.

"Em biết rồi."

Diệp Niệm Ninh bất đắc dĩ mà nói. Cậu cũng không hiểu vì sao mà dạo này anh cậu cứ nhắc cậu không được yêu đương hoài, đời trước anh ấy cũng đâu có như vậy đâu?

"Sáng tác sao rồi?"

"Em viết xong một bài rồi, đã gửi cho Tử Khiêm rồi. Còn bài hát chủ đề thì em viết nhạc xong rồi, chắc mấy ngày nữa là xong thôi."

"Ừm, hiệu suất được lắm." Diệp Thanh Lâm ký tên lên mặt sau của hợp đồng, sau đó nói với Diệp Niệm Ninh: "Đúng rồi, anh nhận cho em một show, chơi thêm một tuần nữa rồi về ghi hình đi."

"Ơ? Không phải nói để em nghỉ ngơi à? Sao tự nhiên lại nhận show?"

"Em nghỉ cũng đã nghỉ nửa tháng, làm việc một chút thì có sao? Hơn nữa show này quay ở nhà, không thể không gọi em về." Diệp Thanh Lâm đúng lý hợp tình trả lời.

"Show nào thế? Lại còn quay ở nhà á?"

"Tên gì nhỉ..." Diệp Thanh Lâm đột nhiên quên mất tên chương trình, mở hợp đồng xem trang đầu tiên, nhìn thoáng qua rồi mới tiếp tục nói: "《 Cuộc sống thường ngày 》".

Nghe thấy cái tên này, Diệp Niệm Ninh cũng không quá bất ngờ. Kiếp trước cậu cũng tham gia chương trình này, chẳng qua lúc ấy cậu chỉ ghi hình có một kỳ thì bên đó hủy hợp đồng với cậu, nguyên nhân là bởi cậu vì Lâm Mục mà đánh người, bị mời đến đồn công an.

"Khi nào quay thế?"

"Ngày 5."

"Dạ, vậy để em nói với bọn họ." Diệp Niệm Ninh đồng ý xong thì cúp điện thoại.

"Yến An, chắc là tôi phải về thủ đô trước hạn rồi. Anh tôi nhận cho tôi một show, ngày 5 là quay, nên ngày 4 tôi phải về rồi. Xin lỗi anh, vốn đã hẹn nhau chơi thêm mấy ngày."

Diệp Niệm Ninh đi đến phòng khách, nói với Thời Yến An đang cầm notebook làm việc.

"Không sao đâu, tương lai còn dài mà." Thời Yến An ngẩng đầu nhìn Diệp Niệm Ninh, cười nói.

Tương lai còn dài.

Vẫn còn rất nhiều thời gian để tôi có thể ở bên cạnh em.

"Ừm..."

Diệp Niệm Ninh ngồi trên sàn nhà, bắt đầu trầm mặc ăn mì. Thời Yến An nhìn thấy dáng vẻ mất tự nhiên của cậu, hơi nhíu mày, đưa cho cậu một chiếc gối ôm.

"Gì thế?"

Diệp Niệm Ninh nhìn gối ôm, không hiểu ý anh lắm.

"Ngồi dưới đất lạnh, em lót xuống đi." Thời Yến An giải thích.

"À, cảm ơn anh."

Diệp Niệm Ninh nhận lấy gối ôm, nghe lời lót dưới mông.

"Niệm Niệm, em không cần phải mất tự nhiên như thế. Tôi biết em vẫn chưa thích tôi, nhưng cũng không sao, em vẫn có thể xem tôi là bạn tốt." Thời Yến An sắp xếp từ ngữ trong lòng một chút mới nói ra.

"Ừm... Tự nhiên nghe một người bạn tốt của mình thổ lộ, tôi chưa quen lắm. Đợi tôi quen là được rồi." Diệp Niệm Ninh cười với Thời Yến An, nhỏ giọng nói,

"Vậy được, em đừng nặng lòng quá."

Diệp Niệm Ninh liếc nhìn Thời Yến An một cái, không nói gì nữa.

Vừa mới ăn xong, tiếng chuông di động lại vang lên, là Thẩm Ý Phong gọi tới.

Diệp Niệm Ninh nghe máy, nhưng còn chưa có nói được câu nào đã nghe thấy Thẩm Ý Phong gào lên ở bên kia: "Lý Tê Vũ, đệt mợ, anh cút ngay cho tôi!"

Diệp Niệm Ninh không đề phòng suýt thì bị loa phóng thanh công suất lớn Thẩm Ý Phong tiễn đi gặp ông bà. Cậu hạn hán lời trợn mắt, sau đó tức giận hỏi: "Hai người đang làm cái trò gì đấy?"

"Người anh em ơi, tôi đã không còn trong trắng nữa rồi!!!" Thẩm Ý Phong lại gào lên.

"Hửm? Cậu á? Lên giường rồi hả?" Diệp Niệm Ninh nghi hoặc hỏi.

"Không phải! Ây da, sao đầu óc cậu đen tối thế hả?"

"... Cút! Có rắm thì thả lẹ lên! Có tin tôi đấm cậu một trận không?"

"Tối hôm qua tôi uống say đó, sáng nay tôi tỉnh lại thì thấy mình trần như nhộng luôn, hơn nữa Lý Tê Vũ còn nằm bên cạnh tôi nữa! Tôi hỏi Lý Tê Vũ vì sao tôi lại không mặc quần áo, anh ta bảo là do tôi tự cởi, còn bảo là tôi lôi anh ta lên giường bắt ngủ cùng. Cậu nói xem, thế này có tính là tôi đã không còn trong trắng nữa không?"

"Chắc là tính."

Diệp Niệm Ninh nghe được lời này của Thẩm Ý Phong, không tự chủ được mà nhìn thoáng qua Thời Yến An. Bảo sao cậu với Thẩm Ý Phong lại có thể trở thành anh em chí cốt, cái thói say rượu làm bậy này đúng là y như đúc.

"Quả nhiên vẫn là thằng bạn tôi hiểu tôi nhất. Vậy cậu cảm thấy tôi nên trừng phạt Lý Tê Vũ như thế nào đây? Đánh một trận? Hay là đánh một trận?"

"Đánh đi." Diệp Niệm Ninh sau khi nói xong còn bồi thêm một câu, "Nhưng đánh nhẹ chút, dù sao cũng là trợ lý của cậu, còn phải làm việc cho cậu nữa đấy."

"Biết rồi biết rồi. Đúng rồi, hôm nay tụi mình đi đâu chơi thế?"

"Không biết, gặp nhau rồi tính. Đúng rồi, mùng 4 là tôi phải về thủ đô rồi, đám bọn mình phải tranh thủ chơi mới được."

"Cậu cũng về mùng 4 à?" Thẩm Ý Phong kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, cậu cũng vậy à?"

"Ừ. Lúc nãy người đại diện của tôi gọi điện, bảo mới nhận cho tôi cái quảng cáo, gọi tôi về chụp quảng cáo."

"Vậy vừa hay, về cùng nhau luôn. À mà, anh tôi bảo tôi nhắc cậu một câu, hiện tại sự nghiệp của cậu đang lên, không được yêu đương đâu đấy."

"Tôi có yêu đương với ai đâu?"

"Nhưng cậu với Lý Tê Vũ có mùi ái muội lắm đó!"

"Ơ đệt???"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.