Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 13: Chương 13: Cứ gọi là Dược lão đi!




“Tích… tiêu hao 2 điểm nghề, tăng cấp nghề [ Đầu Bếp ] lên cấp 3 thành công.”

“Tích… hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến [ Nam Nhân Bản Lĩnh - giai đoạn 2 ], thu được 2 điểm cấp, 2 điểm nghề.

“Tích… tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến [ Nam Nhân Bản Lĩnh - giai đoạn 3 ], mô tả: “Sinh ra đẹp trai là một lợi thế, nhưng không có kỹ năng thì lấy gì tán gái?”. Nhiệm vụ yêu cầu: [ Nâng một nghề bất kỳ lên cấp 4 ]. Phần thưởng: [ 3 điểm cấp, 3 điểm nghề ]. Phạt: [ Không ] - Trạng thái: [ Chưa hoàn thành ].”

“Tích… tiêu hao 2 điểm cấp tăng lên cấp 8 thành công.”

“Tích… tiêu hao 1 điểm nghề tăng cấp nghề [ Luyện Dược Sư ] lên cấp 2 thành công.”

Ký chủ: Chính Nam - Nhân tộc - 18 tuổi

Đẳng cấp: 8(Luyện Thể tầng 8)

Thiên phú: cấp 3

Mị lực: 2

Kỹ năng: cấp 1 Biến Thân Thuật, cấp 1 Phân Thân Thuật.

Nghề: cấp 3 đầu bếp, cấp 2 luyện dược sư, cấp 1 tuần thú sư.

Phú bà: Lý Gia Nguyệt(S, 59/100)

Điểm dư: 1 điểm nghề.

Balo: Gói quà cấp 10(không thể sử dụng).

Nhiệm vụ: chính tuyến [ Phú Bà Đầu Tiên - giai đoạn 2 ], phụ tuyến [ Nam Nhân Đảm Đương - giai đoạn 1: 8/10, còn 3 ngày ], phụ tuyến [ Nam Nhân Bản Lĩnh – giai đoạn 3 ].

Đánh giá: 3 phút phụt 2 phát, 3 hư(tâm hư, thận hư, thể hư) thanh niên, rác rưởi.

“Mấy ngày trước mỗi ngày cũng chỉ kiếm được 1 điểm thiện cảm từ Gia Nguyệt, đấu đan thắng một cái liền được 5 điểm.” - Chính Nam gật gù: “Quả nhiên trang bức vẫn là con đường ngắn nhất dẫn tới thành công.”

Nhìn mớ dược liệu còn ngổn ngang trên bàn, Chính Nam lẩm bẩm: “Không tệ, không tệ. Cứ theo đà này thì vẫn kịp lên được cấp 10 trong vòng bảy ngày. Tiếp theo...”

“Nên chính thức luyện đan!”

Nếu lúc này mọi người còn ở trong phòng luyện đan, nhất định sẽ há hốc mồm bởi vì Chính Nam cùng một lúc ném cả 20 phần dược liệu vào lò luyện đan rồi luyện tất cả một lần.

Chỉ một tiếng sau, 20 phần dược liệu đã biến thành 200 viên hoàn mỹ Thối Thể Đan, được Chính Nam cất vào balo hệ thống. Hắn thở dài: “Như vậy có phải tốt không, tại sao cứ phải luyện từng phần một chứ, haiz.”

“Tích…”

Dọn dẹp sạch sẽ xong, Chính Nam mới rời phòng luyện đan đi tắm một cái.

Tắm xong, Chính Nam kiếm một bộ đồ đen kín người, đội thêm một cái mũ có khăn che mặt nữa, rồi từ cửa sau Lý gia rời đi.

Kiếp trước đọc tiểu thuyết đều thấy nhân vật chính mang đan dược tới phòng đấu giá bán kiếm tiền, sau đó thổi ra một cái thần bí sư phụ chống lưng, thế là vừa không bị phòng đấu giá ăn chặn tiền, vừa bảo đảm không bị dòm ngó.

Hôm nay Chính Nam cũng muốn học theo chiêu này.

Dừng chân trước cửa cửa hàng lớn nhất Hà thành, Chính Nam vẻ mặt cổ quái nhìn bảng hiệu. Trên đầu hắn treo một tấm bảng lớn, trên bảng ghi “Cửa hàng Phúc Đạt”, bên dưới còn có một tấm bảng nhỏ hơn ghi “Trực thuộc Trần thị thương hội”.

Cmn!

Không còn tên gì đặt cho cửa hàng hay sao mà đặt “Phúc Đạt”, nghe cứ kiểu… Hay là chủ chi nhánh này hận đời, hay giàu quá rồi tư tưởng nó lệch lạc???

Lắc đầu bỏ qua suy nghĩ lung tung, Chính Nam bước vào cửa hàng.

Bên trong tấp nập là người, khắp nơi đều là người nhưng lại xếp hàng cực kỳ ngay ngắn và đặc biệt là không ai làm ồn. Nhìn cảnh này Chính Nam nghĩ tới đất nước Nhật Bản kiếp trước.

Dân trí cao a!

Đang lúc Chính Nam nhìn quanh, một cô bé trạc tuổi hắn lại gần, lễ phép nói: “Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách cần gì ạ?”

Chính Nam liếc nhìn cô bé này, cấp R, trẻ tuổi, khá xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, cử chỉ lễ độ, hẳn là trải qua huấn luyện kỹ càng. Hắn giả ra giọng khàn khàn, nói: “Bán đan dược.” - Không phải Chính Nam hách dịch hay khinh thường người khác, hắn chỉ là cố gắng giả ra tính cách của một luyện dược đại sư mà thôi.

Cô bé kia giọng không đổi trả lời: “Cám ơn quý khách đã đến Phúc Đạt. Em tên là Lan ạ, xin hỏi quý khách muốn bán đan dược cấp mấy ạ?”

Chính Nam hài lòng trả lời: “Cấp 1”, sau đó hắn cúi người thì thầm vào tai Lan: “Hoàn mỹ”.

Lan lùi ra sau một bước, hơi cúi người nói: “Quý khách là luyện dược sư ạ? Mời quý khách đi hướng này!”

Lan dẫn Chính Nam đi tới cầu thang bên phải cửa hàng, sau đó hai người nối đuôi nhau đi lên lầu.

Những khách hàng khác không nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nhưng thấy nhân viên phục vụ kia cung kính dẫn người khách mới tới này lên lầu đều tò mò nhìn theo. Hai người đi khuất tầm nhìn mọi người lại tiếp tục xếp hàng, không ai gây ồn ào mất trật tự.

Dân trí cao a!

Trên tầng hai, Chính Nam và Lan dừng lại trước một cánh cửa lớn còn đang đóng kín. Cô bé đưa tay gõ cửa ba cái rồi cung kính nói: “Lê đại nhân, có một vị luyện dược sư muốn bán đan dược, xin đại nhân giám định.”

Trong phòng vẫn im lặng, Chính Nam cũng không vội vã. Hắn đưa mắt nhìn quanh, hành lang cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một đường cầu thang nối lên tầng tiếp theo.

Có vẻ tầng hai cũng chưa phải là tầng quản lý cao nhất.

“Vào đi.” - Đằng sau cánh cửa vang lên một giọng nam trầm.

Lan đẩy cửa rồi khom người làm tư thế mời vào.

Chính Nam bước trước một bước vào phòng.

Căn phòng khá lớn, trong phòng có một người đàn ông trung niên ngồi sau một cái bàn đang xử lý sổ sách, trà trên bàn cũng đã nguội.

Lê Nhân Doanh ngẩng đầu lên nhìn. Thấy Chính Nam bịt đồ đen kín mít, còn che mặt, hắn hơi cau mày, hỏi: “Chính là vị này sao.”

Được Lan gật đầu xác nhân, Lê Nhân Doanh mới gật đầu nói: “Em lui ra trước đi.”

Chờ Lan ra ngoài, Lê Nhân Doanh vẫn ngồi tại chỗ, chỉ đưa tay về phía ghế nói: “Mời ngồi, tôi là Lê Nhân Doanh, không biết xưng hô như thế nào?”

Chính Nam khàn khàn: “Cứ gọi là Dược lão đi. Đây là đan dược tôi muốn bán.” - Chính Nam lấy ra 1 bình ngọc đặt lên bàn, trong lòng khấn liên tục: “Nam mô a di đà phật! Xin lỗi Dược Trần đại sư!”

Đối với cử chỉ của Chính Nam, Lê Nhân Doanh cũng không quá để trong lòng, bởi vì luyện dược sư đều là đám người kỳ quái. Hắn đổ ra một viên đan dược vào lòng bàn tay, sau đó ngửi một cái: “Thối Thể Đan, phẩm chất rất tốt a. Ít nhất cũng là…”

“Hoàn mỹ.” - Chính Nam và Lê Nhân Doanh đồng thời lên tiếng.

Lê Nhân Doanh đứng bật dậy, đi rót một chén trà cho Chính Nam, đổi giọng cung kính nói: “Dược lão, đan dược này là ngài tự luyện sao?”

Chính Nam gật đầu, khàn khàn trả lời: “Lão bất tài, gần đây mới tìm ra phương pháp luyện tới hoàn mỹ Thối Thể Đan.” - Chính Nam nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Tỉ lệ thành đan cũng không sai, nếu có nguồn dược liệu ổn định, gần như có thể lượng sản.”

“Lượng… lượng sản... hoàn mỹ… hoàn mỹ Thối Thể Đan.” - Từng trải như Lê Nhân Doanh cũng lắp bắp kinh hãi.

Lê Nhân Doanh vốn không phải luyện dược sư hay giám bảo sư gì cả, hắn chỉ là người làm kinh doanh mà thôi và hắn hiểu được lời Chính Nam vừa nói có trọng lượng như thế nào.

Đại lục loại người gì nhiều nhất? - Đáp án chính là Luyện Thể Kỳ tu luyện giả.

Loại đan dược gì được tiêu thụ mạnh nhất? - Đáp án chính là Thối Thể Đan.

Hoàn mỹ đan dược khó luyện hay không?

Quá khó! Đặc biệt là cấp 1 đan dược.

Bởi vì luyện dược sư tuy cao quý nhưng họ cũng cần phải tiến lên, thay vì bỏ thời gian nghiên cứu luyện cấp 1 đan dược tới hoàn mỹ, học tập luyện cấp 2 đan dược còn có tương lai hơn.

Nhưng bây giờ có một vị luyện dược sư đã chấp nhận nghiên cứu, hơn nữa còn có thể lượng sản, như vậy chẳng khác nào có thể trực tiếp tuyên bố lũng đoạn thị trường đan dược tu luyện cấp 1.

Đang lúc trong đầu Lê Nhân Doanh suy nghĩ xoay chuyển, hắn lại nghe được “Dược lão” lên tiếng: “A… nói nhầm. Không phải lượng sản hoàn mỹ Thối Thể Đan…”

Lê Nhân Doanh thất vọng, ngồi lại trên ghế: “Không phải sao!?”

“Đúng vậy, không phải chỉ là lượng sản hoàn mỹ Thối Thể Đan, mà là lượng sản toàn bộ đan dược cấp 1, phẩm chất hoàn mỹ.” - Chính Nam chậm rãi nói từng chữ một.

Trong phòng im lặng chỉ còn tiếng Chính Nam uống nước trà.

Một lát sau Lê Nhân Doanh mới ngập ngừng nói: “Dược lão, ngài… ngài nói lại một lần đi, vừa rồi tôi nghe không rõ lắm.”

Chính Nam nuốt nốt ngụm nước trà cuối cùng, thở ra một hơi rồi mới nói: “Lão nói là nếu như có nguồn cung dược liệu ổn định, lão có thể lượng sản tất cả các loại đan dược cấp 1, phẩm chất hoàn mỹ chứ không riêng gì Thối Thể Đan.”

Lê Nhân Doanh hít vào một ngụm khí lạnh, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nghe chính miệng thân chủ xác nhận hắn vẫn là cảm thấy không thể tin nổi.

Cưỡng ép giữ cho giọng mình bình tĩnh, Lê Nhân Doanh nói: “Thật sự có thể sao!? Không phải tôi nghi ngờ ngài nhưng mà chuyện này trước giờ chưa có tiền lệ, tôi cũng không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của ngài mà quyết định được.”

Chính Nam khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Bảy ngày sau tôi sẽ cho đệ tử đưa thành phẩm tới để chứng minh cho lời của mình. Ít nhất là năm loại cấp 1 hoàn mỹ đan dược khác nhau, tác dụng và giá thành hoàn toàn khác nhau. Cậu nghĩ thế nào?”

Lê Nhân Doanh gặp “Dược lão” trả lời dứt khoát như vậy cũng đã tin hơn nửa, nhưng chuyện này có thể ảnh hưởng rất lớn cho nên hắn cần sự đảm bảo. Trầm ngâm một lát, hắn gật đầu: “Như vậy cũng được, sau bảy ngày Phúc Đạt mở rộng cửa chờ ngài tới. Còn hoàn mỹ Thối Thể Đan này, Phúc Đạt sẽ thay ngài tuyên truyền và bán ra, không lấy của ngài một đồng phí nào.”

Chính Nam trong lòng mở cờ rồi, không tốn công marketing, không tốn tiền thuê platform bán hàng, nguyên liệu cũng do Gia Nguyệt phú bà ra, hắn đây chính là 100% nằm hưởng. Thế nhưng mặc dù trong lòng đã sướng muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn là phải giả vờ cao lãnh, nếu không sẽ không đủ thần bí.

Chính Nam gõ bàn mấy cái làm bộ suy nghĩ, sau đó gật đầu nói: “Cũng được, nếu như cậu đã nói vậy thì khi nào bán xong có thể tới Lý gia thông báo cho một người tên là Chính Nam, hắn là đệ tử của lão. Ở đây còn hai bình hoàn mỹ Thối Thể Đan, nhờ cậu bán giùm luôn.”

Lê Nhân Doanh vội vàng gật đầu nhận lấy đan dược: “Không cần phiền như vậy. Tiền tôi sẽ cho người đưa tới Lý gia cho… Chính Nam, đảm bảo không thiếu một xu của ngài.”

Chính Nam đứng lên nói: “Rất tốt, như vậy tôi đi trước, bảy ngày sau gặp lại.”

Lê Nhân Doanh cũng đứng lên nói: “Dược lão, khoan đã…”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.