Chính Nam dừng lại: “Còn có chuyện gì sao?” - Hắn có chút chột dạ.
Lê Nhân Doanh từ trong túi chứa đồ lấy ra một cái hộp gỗ màu nâu, hoa văn tinh xảo, cười nói: “Không có gì quan trọng, thấy ngài thích uống trà như vậy nên tôi tặng ngài chỗ trà này. Hi vọng hợp tác vui vẻ.”
Chính Nam nhìn hộp trà một lát rồi lạnh nhạt nói: “Như vậy cảm ơn cậu rồi.” - Hắn cầm lấy hộp trà rồi đi thẳng ra cửa, không quay đầu lại, tiếp tục đi thẳng xuống cầu thang rồi rời đi. Hắn sợ nếu tiếp tục nói sẽ lộ ra manh mối.
Có câu “nói dài, nói dai thành ra nói dở”, nhất định phải biết điểm dừng.
Chính Nam đi rồi Lê Nhân Doanh mới thu lại vẻ mặt nhất kinh nhất sạ vừa rồi, khí tức ngay lập tức trở nên trầm ổn. Hắn đóng lại cửa phòng, rồi theo cầu thang đi lên tầng ba.
...
Rời khỏi Phúc Đạt, Chính Nam quẹo qua không biết bao nhiêu phố, bao nhiêu ngõ chỉ để đảm bảo không có ai bám theo(mặc dù có ai bám theo hay không thì thật tình là hắn không biết, hắn chỉ cảm thấy làm như vậy cho giống trong film).
Về tới Lý gia, Chính Nam đi thẳng tới phòng luyện đan nghỉ ngơi. Nơi này bây giờ chính là phòng hắn bởi vì Gia Nguyệt phú bà nói cô bé đã xin cha cho phép Chính Nam dọn qua đây ở và dạy cô bé luyện đan mỗi ngày.
Nhìn bảng thông tin, Chính Nam thì thầm: “Còn ba ngày nữa là hết thời hạn nhiệm vụ, mà còn thiếu 2 cấp nữa mới đạt cấp 10 theo yêu cầu nhiệm vụ. Nên làm sao đây?”
Tăng thiện cảm với Gia Nguyệt lên 71 rõ ràng là không hợp lý, cảm tình là cần phải bồi dưỡng, không thể nói muốn tăng lên là tăng lên được. Huống hồ 71 là mốc “tình yêu”, hẳn là sẽ không quá dễ dàng.
Tăng cấp nghề cũng không khả thi nữa, thiên phú còm của hắn đã bóp chết khả năng này.
“Trang, tôi sử dụng đan dược có được hay không?”
“Tích… không thể sử dụng các loại tu vi, tu luyện đan dược. Chữa thương, cường hóa hay các loại phụ trợ đan dược khác có tác dụng nhưng sẽ rất hạn chế.”
“Cái gì!?” - Chính Nam nhảy dựng lên: “Không thể tăng tu vi, không tăng tốc tu luyện, thậm chí chữa thương cũng bị hạn chế?”
“Tích… bởi vì linh hồn và số mệnh ký chủ không thực sự thuộc thế giới này, một số pháp tắc là không thể theo lẽ thường áp dụng. Ký chủ cảm thấy sử dụng đan dược để tăng lên tu vi có lợi hay cộng điểm lên cấp có lợi?”
Chính Nam á khẩu. Thì ra lợi thế của hắn là phải đánh đổi từ những thứ khác tới: “Quả nhiên! Không có cái gì là miễn phí a.”
…
Ngày hôm sau, còn hai ngày trước khi nhiệm vụ hết hạn.
Chính Nam lấy cớ cuối tuần, cố ý dẫn theo Gia Nguyệt phú bà ra ngoài dạo chơi, còn làm thêm mấy món ngon để dụ dỗ cô bé hòng kiếm điểm thiện cảm. Kết quả… chẳng ra làm sao.
“Tích… thiện cảm càng về sau sẽ càng khó tăng lên, càng yêu cầu ký chủ phải đầu tư thêm thời gian và chất xám. Cưỡng cầu như vậy là không được.”
Cảm thấy làm nhiệm vụ vô vọng, Chính Nam lại dẫn Gia Nguyệt phú bà đi lòng vòng trong thành, hi vọng có tên ngu ngốc nào đó nhảy ra phá đám để xuất hiện nhiệm vụ ngẫu nhiên.
Thế nhưng danh tiếng Lý Gia Nguyệt quá lớn, ra ngoài lại mang theo một đám hung thần ác sát hộ vệ khiến người đi đường nhìn còn không dám nhìn, nói gì tới chuyện có người gây sự.
Buổi tối, lê thân xác mệt mỏi về nằm vật trên giường, Chính Nam thở dài: “Cứ tưởng có hệ thống sẽ đỡ mệt, không ngờ cũng không khác là mấy.”
“Tích… bằng thiên phú cấp 3 và thu nhập của ký chủ, muốn lên được cấp 10 “Cực cảnh” không tốn 50 năm thì đừng có mơ.”
“Được rồi.” - Chính Nam không rảnh đôi co với một cái A.I, điều hắn quan tâm hiện tại làm thế nào kiếm tới 2 điểm cấp nữa mà thôi: “Nói cái đó bây giờ không có tác dụng gì cả. Làm sao hoàn thành nhiệm vụ đúng hẹn mới quan trọng này. Trốn đến tận dị giới này rồi làm sao vẫn còn bị “Deadline” dằn vặt, có để cho người ta sống nữa hay không a!”
“Tích… gợi ý cho ký chủ, điều kiện kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên là có người nhắm vào quan hệ giữa ký chủ và phú bà.”
“Xì, cái đó…” - Chính Nam bĩu môi, nhưng bỗng nhiên hắn dừng lại: “Nhắm vào mối quan hệ… tức là có ý đồ đối với mình hoặc Gia Nguyệt. Mình một nghèo, hai trắng, ba vô dụng tất nhiên sẽ không có ai nhắm vào, như vậy chỉ có thể là nhắm vào Gia Nguyệt.”
“Dám có ý đồ với Gia Nguyệt thì một là nhà mặt phố, hai là bố làm to, không giàu sang thì phải phú quý. Hoặc là… tính cách cao ngạo, tự xem mình là người xứng đáng hơn…”
“Hahaha, có rồi.” - Chính Nam bỗng nhiên cười lớn: “Trang a, cảm ơn nhiều lắm. Nhiệm vụ lần này có hi vọng rồi.”
Sáng ngày hôm sau, còn một ngày là hết thời hạn nhiệm vụ. Chính Nam dẫn theo Gia Nguyệt phú bà tới Luyện Dược Sư Công Hội.
Đứng trước cửa Luyện Dược Sư công hội, Chính Nam trong lòng thổn thức: “Thật lớn a! Không khác gì mấy tòa nhà AEON trước đây.”
“Anh Nam.” - Gia Nguyệt phú bà hào hứng: “Hôm nay anh muốn xin chứng nhận Luyện Dược Sư, anh có mấy phần nắm chắc?”
“10 phần, haha.” - Chính Nam đưa tay xoa đầu Gia Nguyệt phú bà: “Bởi vì có Gia Nguyệt đi cùng nên anh không thể nào thất bại được chứ sao.”
“Đấy là anh nói nhé.” - Gia Nguyệt phú bà cười hì hì khoác tay Chính Nam, sánh vai đi vào trong.
“Luyện Dược Sư công hội trọng địa, không phận sự…”
Bốp!
Người hộ vệ trung niên vỗ vào đầu tên hộ vệ trẻ tuổi muốn ngăn cản Chính Nam và Gia Nguyệt phú bà, cười làm lành nói: “Lý tiểu thư, xin lỗi. Cháu của tiểu nhân còn trẻ người non dạ, không nhận ra Lý tiểu thư. Tiểu nhân thay nó xin lỗi.”
“Không sao, không sao.” - Gia Nguyệt phú bà vẫy tay: “Hôm nay bản tiểu thư vui vẻ, không trách phạt mấy người. Cố gắng hoàn thành công việc.”
“Vâng vâng… Cảm ơn Lý tiểu thư. Mời đi bên này.” - Người hộ vệ trung niên trong lòng thở phào, ngoài mặt tươi cười khom người làm tư thế mời.
Gia Nguyệt phú bà nháy mắt to nhìn Chính Nam, không hề có ý định bước trước.
“Em thật là…” - Chính Nam cười lắc đầu, dắt theo tay Gia Nguyệt phú bà: “Đi thôi, xong sớm về sớm, anh còn có bất ngờ cho em đây.”
“Thật vậy sao!?” - Gia Nguyệt phú bà sung sướng siết chặt tay Chính Nam: “Xong nhanh về nhanh! Xong nhanh về nhanh nào~”
...
Hai người tay trong tay đi khuất tầm nhìn, tên hộ vệ trẻ mới khẽ khều chú của mình: “Chú, hai người kia là ai mà chú cung kính thế ạ?”
“Cháu mới tới Hà thành, chú không trách cháu. Tuổi trẻ nên ra ngoài học hỏi thêm, kẻo chọc phải người không thể chọc a.” - Trung niên hộ vệ thở dài: “Tên kia là ai thì chú không biết, còn cô bé kia. Lý gia biết chứ?”
“Dạ biết.” - Thanh niên hộ vệ gật đầu: “Hà thành đệ nhất gia tộc, dược liệu cự đầu a.”
“Đúng rồi. Cô bé kia là một trong hai tiểu thư của Lý gia, Nhị tiểu thư Lý Gia Nguyệt. Mới 12 tuổi mà đã có tu vi Linh Hư trung kỳ, kinh khủng hơn là đã nhận được huy chương cấp 1 Luyện Dược Sư.” - Trung niên hộ vệ không giấu được sự bội phục.
“M-mười hai tuổi? Cô ta tu luyện từ trong bụng mẹ a?”
“Suỵt! Nhỏ giọng thôi.” - Trung niên hộ vệ dáo dác nhìn quanh: “Đàm tiếu Lý gia tiểu thư, coi chừng chết không biết vì sao bây giờ.”
Thanh niên hộ vệ nhỏ giọng: “Nhưng mà cháu thấy Nhị tiểu thư rất nghe lời thanh niên kia a. Hắn rõ ràng mặc một thân gia đinh trang phục, hay là vị thiên tài nào đó lại muốn chơi trò giả heo ăn thịt hổ?”
“Có thể.” - Trung niên hộ vệ gật gù: “Để người tuổi trẻ cao ngạo như Nhị tiểu thư phải nghe lời, thanh niên kia một là tu vi cao hơn, hai là gia thế mạnh hơn hoặc là có tài năng gì đó để Nhị tiểu thư phải khâm phục. Dù sao thì cũng không phải chúng ta có thể trêu chọc được.”
“Vâng ạ.” - Thanh niên hộ vệ gật đầu nhưng trong lòng không phục: “Tài năng!? Không phải là dựa vào cái khuôn mặt kia lừa gạt người ta chứ?”
...
Bên trong, Chính Nam và Gia Nguyệt phú bà đi tới trước một quầy tiếp khách.
“Xin chào! Xin hỏi có thể giúp gì được cho hai vị ạ?” - Cô gái tiếp khách mỉm cười, hơi cúi người chào, trước ngực một mảnh núi đồi phủ đầy tuyết trắng.
Chính Nam hai mắt mở lớn hơn, há miệng muốn nói nhưng có người lại đi trước một bước.
“Khảo thí!” - Gia Nguyệt phú bà cướp lời: “Muốn khảo thí Luyện Dược Sư, nhanh sắp xếp cho chúng tôi.”
Gia Nguyệt phú bà híp mắt. Từ lúc tới chỗ này cô bé đã lén lút để ý Chính Nam, thấy hắn nhìn chằm chằm bộ ngực ngoại hạng của cô gái trước mặt, đặc biệt lúc cô ta cúi người thì biểu tình càng khoa trương khiến cô bé rất không vui.
Tự nhìn xuống bộ ngực phẳng lì của mình, Gia Nguyệt phú bà không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy rất khó chịu, không tự chủ được bấm Chính Nam 1 cái, khẽ hừ trong cổ họng: “Hồ ly tinh!”
Chính Nam hít vào một ngụm khí lạnh, gật đầu nói: “Khảo thí, khảo thí.”
Cô gái tiếp khách mỉm cười nói với Gia Nguyệt phú bà: “Lý tiểu thư, ngài muốn khảo thí cấp 2 Luyện Dược Sư sao?”
“Không phải.” - Gia Nguyệt phú bà giọng rất không hữu hảo: “Bản tiểu thư hôm nay là đi cùng mà thôi. Anh ấy mới là người cần khảo thí.”
“Tôi đến khảo thí cấp 1 Luyện Dược Sư.” - Chính Nam mỉm cười: “Xin sắp xếp nhanh dùm.”
Cô gái kia tỏ ra khá bất ngờ. Chính Nam mặc dù ưa nhìn nhưng một thân gia đinh trang phục, lại đi cùng Gia Nguyệt phú bà nên thoạt nhìn chỉ giống như một người hầu mà thôi.
“Được Lý gia Nhị tiểu thư đi cùng tới khảo thí, lại thân thiết như vậy. Người này… không thể là gia đinh, thậm chí, thân thế không đơn giản a.” - Cô gái kia trong lòng suy nghĩ cực nhanh. Nhiều năm làm ở vị trí này giúp cô gặp qua không ít loại người cho nên học được cách phán đoán và chấp nhận rất tốt.
Cô gái mỉm cười, gật đầu: “Nếu vị… công tử này muốn khảo thí trở thành Luyện Dược Sư xin vui lòng điền đầy đủ thông tin vào đây rồi ngồi chờ một lát. “ - Nói, cô đưa cho Chính Nam một tờ giấy.
Chính Nam rất nhanh hoàn tất thông tin rồi trả tờ giấy lại cho cô gái.
Cô gái kiểm tra sơ qua rồi nói: “Xin hai vị ngồi chờ một lát, tôi sẽ quay trở lại ngay.” - Dứt lời, cô lắc mông rời đi.
....