Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 15: Chương 15: Khảo thí luyện dược sư




Thấy Chính Nam cứ chăm chú nhìn theo mông người ta, Gia Nguyệt phú bà hừ một tiếng: “Anh Nam! Anh có biết nội dung khảo thí lần này là cái gì không?”

“Không biết.” - Chính Nam nhìn qua Gia Nguyệt phú bà: “Lần trước em khảo thí nội dung là gì?”

Gia Nguyệt phú bà ngẩng cao cổ, nghiêng đầu: “Bây giờ mới nhìn người ta, lúc nãy thì chỉ biết nhìn chằm chằm vào… hừ.”

“Con bé này mới 12 tuổi, làm sao mắt sắc như vậy a?” - Chính Nam cười khổ: “Anh nếu không làm như vậy, cô ta sẽ nghĩ anh khinh thường cô ta, từ đó căm ghét rồi nghĩ đủ cách làm khó dễ a. Có câu “thà chọc Diêm La Vương, đừng đắc tội quỷ dẫn đường”, chính là đạo lý này.”

“Thật vậy sao?” - Gia Nguyệt phú bà nửa tin nửa ngờ: “Nghe khá vô lý nhưng… em tin anh, hì hì.”

Chính Nam mỉm cười xoa đầu Gia Nguyệt phú bà, trong lòng thở phào một hơi: “Trốn qua một ải. Thật cmn nguy hiểm.” - Những lời vừa rồi hắn đích thị mở mắt nói mò, ngụy biện cho việc hắn soi gái mà thôi.

Gia Nguyệt phú bà cười híp cả mắt, nói: “Lần trước em khảo thí gồm có hai nội dung. Thứ nhất là nhận diện dược liệu và công dụng, trả lời được đúng 7 trên 10 loại dược liệu là được tính qua cửa. Tiếp theo là dùng chính các loại dược liệu vừa nhận diện được luyện chế thành một loại đan dược bất kỳ, chỉ cần thành đan mà không phải độc dược là được.”

“Thì ra là vậy.” - Chính Nam gật gù: “Anh đến đăng ký khảo thí cấp 1 Luyện Dược Sư, vậy thì những dược liệu đó hẳn là đều cấp 1 a?”

“Em cũng không chắc lắm.” - Gia Nguyệt phú bà nghiêng đầu: “Lần đó em chỉ nhận biết được 8 trên 10 loại dược liệu, 2 loại còn lại đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra đó là dược liệu gì. Em đoán có thể là loại cấp 1 cực hiếm hoặc có thể là cấp 2.”

Chính Nam gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Trước đây hắn thi đại học cũng gặp tình trạng tương tự, đó là sẽ có một hạng mục rất khó để lọc ra những thiên tài thực sự, phần còn lại tối đa cũng chỉ được 9,75 thôi chứ không được 10.

“Ồ! Gia Nguyệt, là em sao?” - Đang lúc Chính Nam há miệng muốn hỏi thêm thì phía sau hắn vang lên một tiếng nói.

Cả Chính Nam lẫn Gia Nguyệt phú bà đều quay đầu lại phía sau, cách hai người không xa là một thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi, thân hình béo tròn, mặc áo choàng Luyện Dược Sư đang tươi cười bước tới.

“Gia Nguyệt, lâu lắm không thấy em tới Luyện Dược Sư công hội a, hình như lần trước em tới là lúc em khảo thí cấp 1 Luyện Dược Sư nhỉ? Cũng gần hai tháng rồi đấy.” - Thiếu niên cực kỳ niềm nở với Gia Nguyệt phú bà, còn Chính Nam, hoàn toàn vô hình.

Gia Nguyệt phú bà níu lấy tay Chính Nam, cau mày nói: “Đừng có xưng hô thân như vậy, bản tiểu thư không có thói quen để người lạ gọi tên mình.”

Thiếu niên kia nghẹn tím cả mặt, may mà nơi này hiện tại không có ai a, à, thật ra là còn có một người khác tồn tại. Hắn không nói lại Gia Nguyệt liền chuyển sự chú ý lên người Chính Nam: “Người này là ai? Hạ nhân của Lý phủ sao? Nơi này là hắn có thể tới sao?” - Giận cá chém thớt chính là nói trường hợp này.

“Đây là ai liên quan gì tới anh?” - Gia Nguyệt phú bà lập tức xù lông: “Nói cho anh biết, hôm nay anh Nam tới đây là để khảo thí cấp 1 Luyện Dược Sư. Chỉ cần khảo thí xong thì hai người cũng có thân phận ngang nhau rồi, đừng có xem thường anh ấy.”

“Gia Nguyệt, cô gái phải biết rụt rè.” - Chính Nam gõ nhẹ vào đầu Gia Nguyệt phú bà rồi quay qua thiếu niên kia, đưa tay ra, cười nói: “Tôi là Chính Nam, chào cậu.”

“Anh Nam!? Gia Nguyệt!? Còn dám gõ đầu!?” - Thiếu niên kia há hốc mồm, lát sau gương mặt lạnh lùng, nói: “Anh là ai tôi không quan tâm, nếu như anh muốn dựa vào Gia… Nhị tiểu thư để đi cửa sau vào Luyện Dược Sư công hội thì tôi nói cho anh biết, anh tính sai rồi.”

“Dựa vào Gia Nguyệt để đi cửa sau!?” - Chính Nam trán nổi gân xanh nhưng vẫn chưa thu tay về mà vẫn mỉm cười: “Tôi đường đường chính chính tới đây khảo thí, dựa vào đâu mà cậu nói tôi muốn đi cửa sau?”

Thiếu niên kia liếc mắt khinh thường: “Hừ! Tôi dùng một mắt nhìn cũng có thể nhận ra anh là loại người gì. Không phải là dựa vào gương mặt có chút dễ nhìn, lại lợi dụng Nhị tiểu thư trẻ người non dạ, hàng ngày làm thân rồi xin xỏ em ấy dẫn tới đây thử vận may sao. Tiểu bạch kiểm như anh tôi thấy nhiều, lát nữa khảo thí…”

“Im mồm!” - Gia Nguyệt phú bà quát lên: “Anh Nam không phải người như vậy, anh ấy…”

“Được rồi, Gia Nguyệt.” - Chính Nam thu tay về, lần này hắn thật sự tức giận: “Cậu nói tôi không có chân tài thực học, là dựa vào khuôn mặt này lừa gạt Gia Nguyệt, đúng không?”

“Đúng vậy!” - Thiếu niên kia cũng tức giận rồi. Hắn từ lúc tới đây tới giờ đã bị Gia Nguyệt phú bà làm mất mặt không dưới 2 lần, tất cả đều là vì tên tiểu bạch kiểm này: “Dám cá là anh không thể qua nổi vòng thứ nhất chứ đừng nói tới khảo thí thành công.”

“Ồ! Tôi thì lại nghĩ ngược lại.” - Chính Nam cười như không cười: “Tôi lại rất có tự tin là mình sẽ dễ dàng khảo thí thành công đấy. Em có nghĩ vậy không, Gia Nguyệt?”

“Tất nhiên.” - Gia Nguyệt phú bà cười ngọt ngào vịn lấy cánh tay Chính Nam: “Anh Nam sẽ không gặp bất kỳ khó khăn gì mà trở thành cấp 1 Luyện Dược Sư.”

“Nhị tiểu thư! Em thật sự là bị tên tiểu bạch kiểm này làm cho mù quáng rồi.” - Thiếu niên kia tức điên cả người: “Anh tên Nam đúng không? Anh có dám cá cược với tôi một ván hay không?”

“Đến rồi, đến rồi!” - Chính Nam mở cờ trong bụng, ngoài mặt vẫn không biến sắc hỏi: “Cá cược? Cá cược chuyện gì? Mà, tôi đến tên cậu còn không biết, lỡ cậu thua rồi trốn nợ, tôi biết tìm ai tính bây giờ?”

Gia Nguyệt phú bà ôm bụng cười khanh khách càng làm thiếu niên kia nóng mặt: “Tôi là Hoàng Khoa, Đỗ Hoàng Khoa. Bây giờ anh trả lời tôi, anh có dám cá cược với tôi không?”

“Ồ, tên hay đấy.” - Chính nam cười nói: “Cũng được. Trước hết nói cậu muốn cá cược chuyện gì, thắng thua như thế nào?”

Đỗ Hoàng Khoa cười gằn: “Anh tới đây khảo thí cấp 1 Luyện Dược Sư, tất nhiên là cá chuyện này rồi. Nếu anh khảo thí thành công, trở thành cấp 1 Luyện Dược Sư thì coi như tôi thua, tôi sẽ công khai xin lỗi anh. Ngược lại, nếu anh thất bại, mời anh tránh xa Gia… Nhị tiểu thư một chút, tôi không muốn nhìn thấy anh lởn vởn quanh cô ấy.”

“Mập chết bằm, anh quá đáng…”

“Không sao.” - Chính Nam vung tay cản lại Gia Nguyệt phú bà, lúc này đã nghiến răng nghiến lợi. Hắn nói: “Cá cược, có thể. Thế nhưng có hai việc tôi cần phải nói rõ. Một, Gia Nguyệt muốn kết bạn với ai, chơi chung với ai là chuyện của em ấy, cả tôi và cậu đều không có quyền quyết định mà chỉ có thể là em ấy tự quyết định mà thôi. Hai, nếu tôi may mắn thắng cậu một ván, cậu chỉ việc xin lỗi tôi là xong chuyện rồi? Trên đời có cá cược vô lý như vậy sao? Cậu vừa đến đã nói tôi là tiểu bạch kiểm, lừa đảo, bám váy Gia Nguyệt, đến lúc tôi chứng minh được khả năng của mình thì cậu phải xin lỗi tôi đó là chuyện hiển nhiên, như vậy cá cược có ý nghĩa gì?”

“Bởi vậy mới nói…” - Gia Nguyệt phú bà bĩu môi: “Ăn cho lắm nuôi cái bụng với cái mặt, chẳng có chút dinh dưỡng nào lên được tới trên não.”

Đỗ Hoàng Khoa siết chặt nắm đấm. Từ lúc trở thành cấp 1 Luyện Dược Sư tới nay còn chưa có ai dám nói chuyện với hắn như vậy.

Lý Gia Nguyệt có thể, nhưng tên tiểu bạch kiểm này không chỉ một lần làm hắn xấu mặt, đáng ghét hơn là làm hắn xấu mặt trên chính địa bàn của hắn, trước mặt người hắn xem trọng.

Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha!

Đỗ Hoàng Khoa gằn từng chữ: “Anh muốn như thế nào mới đồng ý cá cược?”

Chính Nam trong bụng cười lớn nhưng ngoài mặt làm bộ suy tư. Lát sau hắn nói: “Như thế này đi, nếu tôi thắng cậu, cậu cũng không cần xin lỗi gì cả, chỉ cần sau này trong nhà, ngoài phố bất kỳ nơi nào tôi có mặt mà cậu nhìn thấy tôi đều phải gọi tôi một tiếng “Đại ca”. Thế nào, tôi lớn hơn cậu, gọi một tiếng đại ca cũng không có sai chứ?”

“Yêu cầu này hợp lý! Thế nào, mập chết bằm, làm đàn ông thì không nên nói mình không được a.” - Gia Nguyệt phú bà ngay lập tức đánh hỗ trợ cho Chính Nam.

“Gia Nguyệt, học ở đâu ra cái câu đó vậy!” - Chính Nam răn dạy Gia Nguyệt phú bà nhưng vẻ mặt tươi cười kia rõ ràng là đang khen cô bé.

Hoàng Văn Khoa còn đang lưỡng lự, thế nhưng thấy hai người “mắt đi mày lại”, “một xướng một họa” như vậy thì không chút chần chừ liền đồng ý: “Được, tôi chơi với anh. Có điều nếu anh thua, nơi nào có tôi hoặc Nhị tiểu thư thì anh không được phép có mặt. Thế nào?”

“Hoặc? Tên nhóc con này muốn chơi chữ với mình?” - Chính Nam híp mắt. Mập chết bằm này rõ ràng muốn lừa hắn, trước sau vẫn là muốn hắn tránh xa Gia Nguyệt phú bà.

“Thế nào? Đàn ông không thể nói không được a.” - Đỗ Hoàng Khoa sợ Chính Nam suy nghĩ lâu sẽ nhìn ra “bẫy rập” trong lời nói của hắn nên lên tiếng thúc giục. Trong lòng cười gằn: “Chỉ cần anh đồng ý, sau này sẽ không có ai cản trở bản công tử và Gia Nguyệt, chỉ cần vào được Lý gia..., hắc hắc.”

“Tích… tuyên bố nhiệm vụ ngẫu nhiên [ Khảo thí cấp 1 Luyện Dược Sư ], mô tả: “Có người dám nghi ngờ bản lĩnh của bản tiểu bạch kiểm, tội này không thể tha”. Nhiệm vụ yêu cầu: [ Hoàn thành khảo thí cấp 1 Luyện Dược Sư 100%, đánh ra tên tuổi của mình đồng thời chiến thắng cá cược ]. Phần thưởng: [ 1 điểm cấp, 1 điểm nghề ]. Phạt: [ Rút lui 1 cấp, trừ 1 cấp nghề Luyện Dược Sư ].

“Haha, đến rồi.” - Chính Nam tươi cười gật đầu: “Được a, cũng không có gì quá đáng.”

Gia Nguyệt phú bà quýnh lên: “Anh Nam! Anh không…”

“Không sao.” - Chính Nam nháy mắt với Gia Nguyệt phú bà: “Em phải tin tưởng anh chứ.”

“Anh ấy biết rõ a.” - Gia Nguyệt phú bà hơi sững sờ, chốc lát cô bé gật đầu, cười tươi: “Em tin anh. Nhất định anh sẽ dễ dàng khảo thí thành công, hì hì.” - Nói, cô lại ôm lấy cánh tay Chính Nam.

Đỗ Hoàng Khoa cảm thấy mình như bóng đèn ở đây chiếu rọi hai người này tình tứ. Hắn tức giận phẩy tay áo, quay lưng bỏ đi, vừa đi vừa nói: “Nhớ kỹ lời của mình. Lát nữa gặp lại.”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.