Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 208: Chương 208: Đại chiến đến gần




Thang máy không hề đưa Vũ Tuyết phú bà lên tầng ba mà đi sâu xuống lòng đất. Vừa rồi Lan nói “Anh Nam và tiểu thư” chính là mật lệnh.

“Nếu chỉ có tên một người thì không cần để ý, nhưng nếu có hai người trở lên, vậy thì đi xuống mật thất. Nhớ kỹ!” - Chính Nam quy định như vậy đấy.

...

Chờ Vũ Tuyết phú bà đi vào căn phòng nhỏ dưới mật thất thì bên trong đã có ba người, Chính Nam, Tú Anh phú bà và Ngọc Ngân phú bà.

“Tuyết đến rồi à, ngồi đi.”

Ba cô gái nhìn nhau rồi chờ Chính Nam nói tiếp.

“Hôm nay gọi mọi người tới đây là để nói một chuyện quan trọng, đó chính là nhân lực.

Chúng ta vẫn đang duy trì mọi hoạt động của tổ chức với 7 người gồm 4 thần sức và 3 hộ pháp, nhưng việc càng lúc càng nhiều, nếu nhân số không tăng lên thì rất khó đảm bảo mọi việc trôi chảy được.”

Gia Nguyệt phú bà mới gia nhập nhưng cô bé quá nhỏ và kinh nghiệm sống còn chưa đủ, không thể tự mình làm việc được, cho nên xem như không tính.

Thanh Tâm thì còn quá yếu và chí hướng còn chưa rõ ràng, rất dễ bị lung lay nếu xảy ra vấn đề nên cũng không được.

“Trước đó em gia nhập là do anh hỏi cho nên em không biết tiêu chí tuyển thành viên của anh là như thế nào. Người em có rất nhiều, nhưng chỉ sợ anh không đồng ý thôi.” - Tú Anh phú bà nói thẳng.

Cô cũng không muốn ôm đồm nhiều công việc như hiện tại, nếu có người làm thay để có thêm thời gian tu luyện và ở bên cạnh Chính Nam thì tốt hơn.

“Ừ, nếu ai đó muốn trở thành một trong số chúng ta, anh không cần họ phải mạnh mẽ hay giỏi giang cỡ nào, nhưng nhất định phải là người xứng đáng để chúng ta tin tưởng.”

Ngọc Ngân phú bà và Vũ Tuyết phú bà không nói chuyện, hai người đều là “đứa trẻ còn sống”, cả bạn bè và người thân đều không có, chuyện này coi như không có phần cho hai người nói chuyện.

“Em nghĩ chuyện này không thể gấp nhất thời được. Muốn có người vào một tổ chức hoạt động bí mật như Akatsuki thì phải đảm bảo được rất nhiều tiêu chí, còn cần theo dõi để nắm chắc cả tâm tính lẫn các mối quan hệ nữa.

Nếu không anh cứ làm một danh sách yêu cầu và tên một vài người anh muốn đi, em có thể giúp anh theo dõi.”

Chính Nam im lặng suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Tạm thời em thu thập thông tin về Thanh thành Diệp gia Đại tiểu thư Diệp Liên Hoa dùm anh trước, còn lại thì để sau khi việc ở Cửu Dương Các và Hải thành xong anh sẽ tính lại.”

“Diệp Liên Hoa” - Tú Anh phú bà híp mắt: “Lần gần nhất em thấy cô ta chính là đi cùng anh mà nhỉ. Làm sao, hai người cắt liên lạc rồi à?”

Chính Nam nhún vai: “Lần ấy Liên Hoa bất ngờ rời đi không nói lời tạm biệt, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng liên lạc lại. Anh cũng chỉ vô tình nghĩ tới mà thôi.”

“Được rồi, em chỉ hỏi vậy thôi, không có ý gì đâu.” - Tú Anh phú bà mỉm cười: “Em sẽ giúp anh theo dõi vài người trên Tân Tinh Bảng, nếu họ có tiềm năng cao thì em sẽ thông báo cho anh.”

“Ừ, như vậy đi.” - Chính Nam quay sang Vũ Tuyết phú bà: “Tuyết, những gì em đã biết, đang biết về Hải thành từ bé tới giờ soạn thành một bản thảo chuẩn bị cho lần họp tiếp theo, sau Cửu Dương Các thì Hải thành sẽ là mục tiêu chính tiếp theo của chúng ta nên anh cần những tình báo ấy.

Em cũng làm tương tự với Thanh Thành đi Ngân.”

“Rõ!”

“À, mà em còn có chuyện muốn hỏi.”

Mọi người đưa mắt về phía Vũ Tuyết phú bà.

“Chính là chuyện Hải Đại Phát và Hải Đại Quý đi cầu hôn Tà Nguyệt Tông. Bọn họ đã làm gì để Hải gia phải xám xịt trở về, liền lý do bị từ chối cũng không nói ra như vậy?”

“Bí mật!” - Chính Nam cười thần bí để cả ba cô gái trong lòng ngứa nhưng hắn đã không muốn nói các cô cũng chẳng hỏi thêm.

Trang phú bà không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào nhả rãnh Chính Nam: “Còn không phải lại dùng chiêu cũ, mượn danh tiếng và sức ép từ Trần Mai Tú Anh phú bà tới ép Hải thành Hải gia một đầu.”

Chính Nam bĩu môi: “Vẫn còn cay cú chuyện tôi hoàn thành nhiệm vụ mà không tốt một giọt mồ hôi a. Thế nhưng tôi không làm gì sai, cũng không làm gì phạm luật, cay thế chứ cay nữa cũng vậy thôi, haha.”

“Hừ!”

Chính Nam mỉm cười nhớ lại lúc ấy nói chuyện cùng Nguyệt Nga tông chủ: “Ngài chỉ cần nói với Hải gia là Nguyệt Vịnh đang cùng Trần gia tiểu thư Trần Mai Tú Anh, bạn thân của cô ấy, chung tay góp sức phát triển một hình thức làm ăn mới, trong thời gian ngắn là sẽ không thành gia lập thất mà chỉ chú tâm vào tu luyện và phát triển sự nghiệp. Họ chắc chắn sẽ biết phải làm như thế nào.”

Có gan thì phá chuyện làm ăn của Trần gia Tiểu thư thử, hắc hắc!

...

Ba ngày sau.

Buổi tối trước đại chiến. Thanh Vân Tông, Nghị Sự Điện.

Chính Nam ngồi trên ghế trung tâm nói: “Ngày mai chúng ta sẽ cùng Tà Nguyệt Tông tiến đánh đại bản doanh Cửu Dương Các, mọi người có vấn đề gì cần hỏi hay không?”

Nói tới Tà Nguyệt Tông, Bính hộ pháp Nguyệt Vịnh liền phát biểu: “Chủ nhân, mặc dù nói cán cân tương quan lực lượng nghiêng về phía chúng ta nhưng Cửu Dương Các dù sao cũng đã tồn tại ngàn năm, chắc chắn là có lý do của nó. Cho nên em muốn hỏi là ngày mai Khởi Nguyên chiến hạm có được sử dụng hay không?”

Chính Nam gật đầu: “Trong trường hợp cần thiết, Khởi Nguyên chiến hạm có thể sẽ được sử dụng tới. Chủ trương của anh là chưa muốn bại lộ nó, cho nên nếu có thể không sử dụng là tốt nhất, còn nếu bắt buộc phải dùng thì chỉ có thể cho nó sớm vang danh đại lục. Để đề phòng bất trắc, anh sẽ cho nạp đầy Linh Pháo bằng Cực phẩm linh thạch.”

Tú Anh phú bà cũng lên tiếng: “Mặc dù chưa đánh đã bàn chuyện này là hơi sớm, nhưng em cần biết ý kiến của anh về việc phân chia Cửu Dương Các như thế nào sau đại chiến.”

Tú Anh phú bà là người quản lý việc thu - chi của Thanh Vân Tông và cả Akatsuki, nếu Chính Nam ý định tặng toàn bộ mọi thứ cho Tà Nguyệt Tông hoặc chỉ tượng trưng lấy một chút cho có lệ thì cô nhất định sẽ ngăn trận chiến này xảy ra.

“Chuyện này anh đã cùng cao tầng Tà Nguyệt Tông bàn kỹ và đã có được tiếng nói chung.” - Chính Nam không mặn không nhạt nói: “Địa bàn sẽ toàn bộ tặng cho họ, anh chỉ cần Nguyệt Vịnh…”

Tú Anh phú bà lập tức triệu hoán Tu La Cốt Thể.

Vũ Tuyết phú bà Bạch Hổ huyết mạch cũng đã được kích hoạt.

Ngọc Ngân phú bà thì hòa bình hơn, cô để vũ khí của mình lên bàn rồi nhìn chằm chằm Chính Nam.

Chính Nam cảm thấy không khí xung quanh đã cô đọng thành thực chất, thậm chí Tu La Minh Khí của Tú Anh phú bà đã quấn quanh người hắn, chỉ cần hắn nói nhảm một câu cô sẽ để nó tràn vào thân thể hắn ngay lập tức.

“Mấy cô làm gì, anh ấy làm như vậy có gì không đúng sao?” - Nguyệt Vịnh lập tức bênh Chính Nam, thế nhưng nhìn thế nào cũng không thấy có sức lực.

Mọi người tự động không nhìn Nguyệt Vịnh mà đặt hết sự chú ý lên Chính Nam, bởi vì quyết định của hắn mới là cuối cùng.

Chính Nam phủi phủi Tu La Minh Khí trên vai mình, cười khổ: “Anh còn chưa nói hết câu đâu, làm gì phản ứng mạnh như vậy chứ.” - Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Nếu chúng ta đánh thắng trận chiến này, toàn bộ địa bàn của Cửu Dương Các sẽ do Tà Nguyệt Tông trên danh nghĩa đứng ra tiếp nhận. Còn Akatsuki…”

Chính Nam đưa mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng một lần: “Akatsuki sẽ là đồng minh của Tà Nguyệt Tông và Nguyệt Vịnh là đại sứ của cả hai bên.

Chúng ta có toàn quyền tự phát triển kinh doanh, sản nghiệp, chiêu thu đệ tử… trong lòng Tà Nguyệt Tông. Thỏa thuận của anh và Nguyệt Nga tông chủ chính là như vậy.”

Các vị phú bà nhìn nhau rồi thu lại hình thức chiến đấu, bởi vì các cô thỏa mãn với đáp án của Chính Nam.

Thoạt nhìn có vẻ là Tà Nguyệt Tông chiếm hết lợi ích, Akatsuki cũng chỉ có thể co mình phát triển bên trong lãnh địa Tà Nguyệt Tông nhưng mọi người đều hiểu rằng Chính Nam có khả năng phát triển nhanh như thế nào, mạnh ra sao. Chưa nói tới việc Nguyệt Vịnh cũng chính là người của Akatsuki, quan hệ đồng minh này vững chắc hay không chủ yếu dựa vào cô, mà cô đối với Chính Nam thì… người mù cũng có thể nhìn ra.

“Vậy em không còn gì để hỏi.” - Tú Anh phú bà thu lại tất cả mọi thứ, ôn nhu ngồi đó nhìn Chính Nam.

Hai người còn lại cũng là như thế.

Chính Nam không phải lần đầu, cũng chắc chắn không phải là lần cuối nhưng hắn biết mình sẽ chẳng bao giờ làm quen được với tốc độ trở mặt của nữ nhân, nhất là nhữ nhân xinh đẹp.

“Nếu không còn chuyện gì thì mọi người nghỉ ngơi sớm đi, giữ trạng thái tốt nhất. Ngày mai... sẽ là một ngày dài a!”

Đôi mắt màu đỏ của Chính Nam xoay tròn nhìn vào trời đêm vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.