Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 207: Chương 207: Tân Kỷ Nguyên




Buổi họp tiếp tục kéo dài thêm hơn 5 tiếng mới kết thúc, rất nhiều quyết định và kế hoạch được thông qua. Trong đó có gần một nửa là để trừng phạt Hải thành vì dám có ý định với thành viên của Akatsuki.

Mọi người rời đi hết chỉ còn lại Chính Nam và Tú Anh phú bà trong phòng.

Hắn mệt mỏi vươn vai: “Vừa xong được Hà thành thì lại nhảy ra một cái Hải thành, thật sự là mệt mỏi.”

Tú Anh phú bà bước tới phía sau Chính Nam, ôn nhu bóp vai cho hắn: “Cũng là đúng dịp mà thôi. Từ lần trước anh đưa ra kế hoạch “Duyên Hải Thất Liên Thành” thì Hải thành cũng đã nằm trong tầm ngắm rồi còn gì.”

“Thì đúng là vậy nhưng anh đâu có ý định làm liền đâu. Ban đầu kế hoạch của chúng ta là đánh hạ Cửu Dương Các, sau đó âm thầm phát triển trong lòng Tà Nguyệt Tông khoảng hai năm để Thanh Vân Tông trở thành tam lưu tông môn rồi mới bắt đầu tính tới Hải thành.

Đúng là kế hoạch không theo kịp diễn biến. Hải thành không chỉ muốn lội vũng nước đục này, thậm chí còn muốn thúc đẩy Tà Nguyệt Tông và Cửu Dương Các sớm quyết chiến để “trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi“. Đáng tiếc họ tính sai rồi, hừ!”

“Nói đi nói lại cũng đều là vì Nguyệt Vịnh hồ ly kia, hừ!” - Tú Anh phú bà ghen tuông, trong mắt cô Chính Nam quyết tuyệt với Hải thành như vậy đều là vị Nguyệt Vịnh bị cầu hôn mà thôi.

Chính Nam cười lắc đầu, kéo Tú Anh phú bà nằm trong lòng hắn: “Cái gì mà vì Nguyệt Vịnh chứ. Anh đã nói các em đều là của anh, ngoài anh ra không ai được khi dễ các em hết, có ý tưởng cũng không được. Bây giờ có là Trịnh gia Trịnh Thành Công muốn cầu hôn em thì anh cũng phải cho hắn xuống địa ngục.”

“Hoa tâm quỷ, chỉ biết nói lời ngon ngọt lừa người ta~” - Tú Anh phú bà gắt một câu nhưng trong lòng ngọt lịm, bởi vì cô biết nếu ngày đó đến hắn nhất định sẽ dám làm.

Chính Nam ôm đã mềm nhũn Tú Anh phú bà trong lòng, ngửi mùi hương thoang thoảng từ trên cơ thể cô, hắn nhịn không được cúi đầu hôn xuống.

Tú Anh phú bà cũng không ngần ngại đáp trả, chuẩn bị sẵn tinh thần cho phần tiếp theo.

Cốc! Cốc! Cốc!

“Tiểu thư, bên ngoài đã tập trung rất nhiều người dân Hà thành muốn làm thủ tục vay tiền, người của chúng ta chưa quen thuộc với hình thức mới này nên sợ có sai lầm. Xin tiểu thư xuống xem qua thử.” - Lê Nhân Doanh lại “vô tình” làm bóng đèn chiếu sáng đôi nam nữ đang muốn ban ngày tuyên dâm.

“Tôi biết rồi.”

Tú Anh phú bà nhảy xuống khỏi người Chính Nam, chỉnh lại quần áo xong đang muốn rời đi nhưng nhìn hắn một mặt khổ bức thì nhịn không được phì cười: “Em có việc rồi, khi khác đi. Lần sau... em để anh thích làm gì thì làm!” - Nói, cô như một làn khói biến mất sau cánh cửa.

Quá xấu hổ! Không mặt mũi gặp người!

Chính Nam khóe miệng cong lên nụ cười, an ủi tiểu Chính Nam hai câu rồi chạy về tìm Ngọc Ngân phú bà nói chuyện.

...

Buổi tối, Chính Nam tự mình điều khiển Khởi Nguyên chiến hạm tới Tà Nguyệt Tông tìm Nguyệt Nga tông chủ, cùng bà bàn bạc mấy tiếng đồng hồ phương án đối phó với Cửu Dương Các và Hải thành.

Chỉ là không biết hai người đạt được thỏa thuận gì mà khi Chính Nam rời đi thì vạn năm hàn băng Nguyệt Nga tông chủ lại nở nụ cười.

...

Ba ngày sau, tại con đường sầm uất nhất Hà thành mọc lên một tòa lầu các ba tầng, được đặt tên là Tân Kỷ Nguyên. Đáng nói là tòa lầu các này không phải thuộc một chủ sở hữu mà là do Trần gia và Lý gia sở hữu chung, mỗi bên có 50% trách nhiệm và quyền lợi.

Tầng trệt là mô hình kinh doanh cho thuê mặt bằng kinh doanh dịch vụ ăn uống, thế nhưng hiện tại chỉ có một khu vực duy nhất có khác ra vào là sản nghiệp của Thanh Vân Tông. Cửa hàng này đặc biệt tấp nập bởi vì nó là mô hình hoàn toàn mới được Chính Nam đưa ra, Maid Cafe!(*Tri ân ý tưởng của #tungkhang!)

Chính là các cô gái xinh đẹp mặc trang phục hầu gái cách tân với tà váy ngắn trên đầu gối, vớ dây, băng đô tai mèo và đuôi. Lan và tiểu Nhã cũng từ Phúc Đạt chuyển hẳn qua đây làm việc mà không sợ lộ ra danh tính bán thú nhân của mình.

Tầng hai là sòng bài, không phải đổ xúc xắc, chọn tài - xỉu mà chân chính đánh bài với BlackJack(xì-dzách), Poker(Xì-tố), Chinese Poker(Mậu Binh), v.v... các loại hình thức cờ bạc hiện đại. Tất nhiên nhân viên phục vụ phải mặc đồng phục thỏ PlayBoy, nếu không còn gì là thú vị.

Tầng ba là nơi người của Trần gia làm thủ tục cho vay lãi làm việc.

Ngoài ra dưới lòng đất còn có mật thất được Chính Nam vẽ đầy cấp 6 trận văn và phù văn. Nếu có người không mang theo lệnh bài đặc chế mà lẻn vào, vậy chúc mừng! Nơi này của hắn có thể vây chết Độ Kiếp trung kỳ trở xuống chứ không đùa.

Tất nhiên toàn bộ ý tưởng xây dựng Tân Kỷ Nguyên đều xuất phát từ Chính Nam, người lúc này đều bị các chị, các mẹ trong thành gắn mác “bại hoại” vì các mẫu trang phục quá mức kích dục, còn cánh đàn ông thì tôn lên thành “thánh sống“.

Akatsuki mọi người cũng là hết sức bất đắc dĩ. Lúc Chính Nam trình bày các mẫu trang phục này các cô cũng cật lực phản đối, quá mất thuần phong mỹ tục a!

Thế nhưng lại là Nguyệt Vịnh xung phong mặc thử. Nhìn Chính Nam một mặt heo thấy củ cải, nước miếng nuốt liên tục các cô liền quăng thuần phong mỹ tục ra sau đầu, mỗi người một bộ đi mặc thử để cho hắn nhìn.

Kết quả không hiểu ra sao trang phục liền được thông qua, cho nên mới có tình hình hiện tại.

“Em nhìn, lại có người giả vờ làm rơi muỗng để nhìn lén dưới váy các cô gái. Anh ấy làm sao lại nghĩ ra loại trang phục hầu gái bại hoại này a!?” - Vũ Tuyết phú bà gắt gỏng.

“Ừm... nếu chị thấy nó bại hoại thì làm ơn cởi ra, mặc một bộ đồ bình thường khác vào dùm em.” - Vũ Vân liếc mắt khinh thường.

Chính mình mỗi ngày không có việc gì đều mặc đi qua đi lại trước mặt Chính Nam khoe khoang đường cong, thế nhưng hở ra liền mắng trang phục hầu gái bại hoại.

“Vậy sao được, cửa hàng... maid cafe này là sản nghiệp của Thanh Vân Tông do chị em mình làm quản lý chung, chị sao có thể để em một mình bơ vơ giữa đám đàn ông như sói đói ngoài kia cho họ nhìn lén được chứ!” - Vũ Tuyết phú bà nghĩa chính ngôn từ, một bộ thương em gái nhất quả đất.

Vũ Vân chẳng thèm trả lời chị mình mà chuyển sang làm nước. Hai người tất nhiên sẽ không ra ngoài kia để đám người lạ nhòm ngó mà chỉ đứng trong quầy làm quản lý, thế nhưng đồng phục thì từ nhân viên tới quản lý đều phải mặc đúng không.

“Cô Tuyết, bên kia có một chú nói tặng hoa này cho cô.” - Tiểu Nhã lon ton chạy tới cạnh Vũ Tuyết phú bà, giơ ra bông hoa hồng trong tay.

Cô bé sau một khoảng thời gian sống chung với Lan đã không sợ người nữa, cũng học được cách nói chuyện giống nhân loại.

Vũ Tuyết phú bà híp mắt nhìn qua nơi tiểu Nhã chỉ, ở đó là một công tử ca đang nhìn bên này cười, từ trang phục và thần thái có thể đoán được là con nhà giàu.

Cô cầm lấy bông hoa trong tay tiểu Nhã, hết sức lạnh lùng ném vào thùng rác. Mặt không hề đổi sắc.

Công tử ca kia vừa giận vừa xấu hổ, khuôn mặt nén đến đỏ bừng. Hắn đập bàn một cái, đứng phắt dậy đang muốn gây sự thì bị bạn đi cùng kéo lại. Không biết người kia thì thầm gì đó để công tử ca khuôn mặt từ đỏ bừng chuyển thành đen thui, sau đó là xắm trắng đầy hoảng sợ, để lại tiền trên bàn liền chạy.

“Haha, lại có người bị sự tích của chị dọa chạy.” - Vũ Vân có vẻ không bất ngờ với chuyện này, còn hết sức vui vẻ trêu chọc chị mình.

Vũ Tuyết phú bà thì không quan tâm lắm: “Đối với đám ăn rồi chỉ biết đi lòng vòng chọc ghẹo phụ nữ như vậy thì chỉ có thể dùng nắm đấm nói chuyện.”

Lần trước cũng có người muốn tán tỉnh cô nhưng bị cô từ chối, sau đó thẹn quá hóa giận gây rối ở đây bị cô đánh cho một trận rồi ném ra ngoài. Tiếp theo không biết chuyện gì xảy ra mà cha tên kia phải đến tận nơi quỳ gối xin lỗi, để những kẻ có ý đồ đều phải nghĩ lại hai lần.

Tên hôm nay chắc là mới đến lần đầu, may mà có bạn khuyên can không thì lại ra đại sự.

“Chị Tuyết, anh Nam và tiểu thư có chuyện muốn gặp chị, đang đợi chị ở tầng ba.” - Lan từ bên ngoài nói vọng vào.

Cô bé bây giờ đã là Hòa Hợp sơ kỳ bán thú nhân, tu vi không hề thấp nhưng vẫn luôn rất chịu thương chịu khó. Có lẽ có tiểu Nhã làm em gái đã để vết thương lòng của cô bé nguôi ngoai rồi.

Vũ Tuyết phú bà gật đầu rồi theo thang máy đi lên lầu ba.

Không sai, chính là loại thang hộp bán tự động.

“Trong nhà có Khí Hoàng và Phù Hoàng a, nếu còn phải đi bộ lên lầu thì quá có lỗi với bản thân rồi.” - Chính Nam giải thích như vậy.

Tất nhiên chỉ có người của Akatsuki và các nhân viên cấp cao mới có bệnh bài đặc chế để sử dụng thang máy, còn khách hàng thì cứ đi bộ luyện chân thêm đi, tăng cường sức khỏe, tránh bệnh tim mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.