Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 206: Chương 206: Tiên tri hay mỏ quạ đen?




“Được rồi, mọi người tập trung lại đi, chúng ta bắt đầu họp.” - Chính Nam vỗ vỗ tay kéo sự chú ý của các cô gái trong phòng lại.

Trước mặt hắn, Hắc - Bạch Vô Thường thần sứ ngồi bên tay phải cùng với Ất hộ pháp, còn bên tay trái là Bạch Hổ, Nam Tào hai vị thần sứ và Giáp hộ pháp.

Nguyệt Vịnh lần này đóng vai người phát ngôn của Tà Nguyệt Tông chứ không phải là người của Akatsuki nên cô ngồi đối diện Chính Nam ở đầu bên kia của bàn họp.

“Rồi, trước hết Bính báo cáo qua tình hình đụng độ giữa Tà Nguyệt Tông và Cửu Dương Các đi. Ngắn gọn thôi, nói những cái gì mọi người chưa biết ấy.”

Nguyệt Vịnh biết đến lúc cần nghiêm túc nên không cười đùa nữa mà nghiêm giọng nói: “Theo chủ trương của Akatsuki và được sự đồng ý từ Nguyệt Nga tông chủ thì Tà Nguyệt Tông tiến hành bào mòn lãnh địa của Cửu Dương Các theo kiểu “Cháo nóng húp quanh”, đánh từ xa vào gần, đánh từ dễ tới khó.

Cửu Dương Các gần như... không chống cự. Cho tới hiện tại, chỉ mới sau khoảng 20 ngày chiến tranh nhưng lãnh địa của họ đã thu hẹp lại 1/4, dù vậy thì đại quân Tà Nguyệt Tông vẫn chưa gặp phải sự phản kháng nào đáng nói, thật sự rất kỳ quái.

Ban đầu cao tầng Tà Nguyệt Tông còn cho rằng có bẫy nên không dám đẩy mạnh, thế nhưng sau đó mọi chuyện vẫn cứ dễ dàng như vậy để họ phân vân không biết nên làm như thế nào.”

“Có điều tra được bọn họ đang làm gì không?”

Lần này là Tú Anh phú bà đáp lời: “Cách đây không lâu Cửu Dương Các đã kêu gọi toàn bộ đệ tử quay trở về đồng thời phong tỏa sơn môn.”

“Vậy không phải là “đóng cửa tự tử” sao?” - Vũ Tuyết phú bà lên tiếng: “Cửu Dương Các có mấy chục ngàn đệ tử, kéo hết nhau về rồi đóng kín cửa nhiều ngày như vậy, lãnh địa cũng không buồn phòng thủ rồi lấy gì họ ăn a? Chẳng lẽ muốn dựa vào nơi hiểm yếu để đánh trận cuối cùng?”

“Chúng ta ở đây mới biết thời gian phát động tổng tiến công chứ Cửu Dương Các không thể biết được, họ co cụm về sớm như vậy rồi lỡ... sang năm Tà Nguyệt Tông mới tiến đánh thì sao, chẳng lẽ họ không tính tới như Bạch Hổ nói, “lấy gì mà ăn” trong khoảng thời gian đó.

Vả lại Cửu Dương Các thoạt nhìn có vẻ thua thế nhưng khi đánh nhau thật chưa biết ai hơn ai đâu, họ việc gì phải từ bỏ lãnh địa sớm như vậy chứ?” - Ngọc Ngân phú bà đưa ra điểm đáng ngờ.

Chính Nam gõ gõ bàn trầm ngâm, bỗng nhiên hắn hỏi: “Nói rộng ra một chút, các nhị lưu thế lực sát vách Tà Nguyệt Tông và Cửu Dương Các có những thế lực nào?”

Tú Anh phú bà ngay lập tức trả lời: “Hải thành nằm ngay giữa trục Bắc - Nam, phía tây còn có Tiêu Dao Cung và phía tây nam Ngạc Thần Điện. Phía Nam Cửu Dương Các là Thanh thành.”

“Anh nghĩ Cửu Dương Các muốn mời viện binh à?” - Ngọc Ngân phú bà hỏi.

“Không sai. Họ co cụm sớm như vậy, liền địa bàn cũng chắp tay nhường cho Tà Nguyệt Tông thì lý do duy nhất anh có thể nghĩ ra là để bảo toàn lực lượng.

Nếu anh là Các chủ Cửu Dương Các, sau khi tính được tương quan lực lượng, tình hình lương thảo và dân tâm đều đã nghiêng về phía đối thủ của mình, anh sẽ tránh chiến tranh dàn trải mà chỉ tập trung tất cả cho trận chiến cuối cùng.

Nhưng như Bạch Vô Thường nói, tình huống Tà Nguyệt Tông “vây mà không công” hoàn toàn có thể diễn ra, cho nên anh cần viện binh.

Tiêu Dao Cung tuy nói là nhị lưu thế lực nhưng cả đại lục đều biết bọn họ đóng cửa không hỏi thế sự, cũng là nhị lưu thế lực duy nhất không lệ thuộc vào bất kỳ nhất lưu thế lực và siêu nhất lưu thế lực nào mà vẫn tồn tại mạnh khỏe, chỉ bởi vì bọn họ hoàn toàn trung lập. Cửu Dương Các sẽ không thể đả động một nhóm người như thế hạ sơn, cho nên bỏ qua.

Ngạc Thần Điện, một đám tà ma ngoại đạo thờ phụng... Ngạc Thần. Người còn chưa thành Thần được huống hồ Cá Sấu. Vả lại, Ngạc Thần Điện quanh năm không ra khỏi vùng đầm lầy chỉ sợ là do bị Tiêu Dao Cung kiềm chế nên bọn họ cũng sẽ không vì Cửu Dương Các mà đi khỏi địa bàn của mình, bỏ qua.

Vậy thì chỉ còn Hải thành!”

“Nở hoa trong lòng địch a! Chờ Tà Nguyệt Tông phát động tổng tiến công, cũng là lúc sơn môn không người, Hải thành liền có thể “vây Ngụy cứu Triệu” ép họ phải lui về.

Đại quân Tà Nguyệt Tông vừa quay đầu thì Cửu Dương Các liền ồ ạt xông ra, kết hợp với Hải thành một trước một sau bóp chết Tà Nguyệt Tông.” - Tú Anh phú bà tiếp lời.

“Hợp tình hợp lý, tuy nhiên còn một điểm mấu chốt chưa giải thích được.” - Vũ Tuyết phú bà lắc đầu: “Tất cả phía sau đều phải dựa trên một khởi đầu mà nãy giờ chúng ta vẫn đang nói tới, đó là Tà Nguyệt Tông phải tổng tiến công.”

“Cái đó thì dễ thôi. “Tà Nguyệt” Nguyệt Vịnh không phải gần đây hay ra ngoài gây sự sao, cho người tóm lấy rồi nói là do Cửu Dương Các làm liền có thể kích động Tà Nguyệt Tông tổng tiến công rồi.” - Chính Nam hài hước đáp.

“Chủ nhân! làm ơn đừng mang em ra làm trò cười có được hay không?” - Nguyệt Vịnh gắt lên một cậu.

“Cứ cho là mọi người phân tích đều đúng đi, thế nhưng cho tới bây giờ “Tà Nguyệt” Nguyệt Vịnh vẫn an toàn, mà Cửu Dương Các đã sớm co cụm lại rồi, họ không thể so tiêu hao với Tà Nguyệt Tông như vậy được a. Hải thành có muốn giúp cũng cần lý do chứ?” - Ngọc Ngân phú bà kéo lại trọng tâm câu chuyện.

“Đơn giản! Nếu Hải Đại Phát ngày mai hướng Tà Nguyệt Tông cầu hôn cho con trai Hải Đại Quý của hắn, mục tiêu là... “Tà Nguyệt” Nguyệt Vịnh thì sao?” - Chính Nam hỏi ngược lại mọi người.

“Tất nhiên là từ chối.” - Nguyệt Vịnh không cần nghĩ liền nói. Thế nhưng nói ra xong cô mới nghĩ tới hậu quả.

“Từ chối là đắc tội, Hải thành liền có cớ công khai ủng hộ Cửu Dương Các, cán cân chiến tranh lập tức nghiêng về phía bên kia.

Còn đồng ý!? Tà Nguyệt Tông trước giờ toàn nữ, Nguyệt gia lựa chọn phối ngẫu luôn nghiên cứu gia môn đối phương hết sức kỹ càng, đồng thời có độc môn thủ đoạn để con cái sinh ra đều là nữ và luôn có hai người. Nhưng Tà Nguyệt Tông hiện tại chỉ có duy nhất Nguyệt Vịnh, nếu bị gả vào Hải thành thì không ra trăm năm, cơ ngơi Nguyệt gia toàn bộ đều phải đổi họ Hải a.

Muốn tránh cả hai tử cục trên, Tà Nguyệt Tông chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian với Hải thành, dùng thời gian đó tổng tấn công Cửu Dương Các, cũng chính là lúc họ bước vào cái bẫy được giăng sẵn.”

Cả phòng họp trầm mặc.

Cửu Dương Các và Hải thành có suy nghĩ giống như Chính Nam phân tích hay không còn chưa biết được, nhưng nếu thật sự đúng như vậy thì Tà Nguyệt Tông và Akatsuki phải làm gì để phá cục đây?

“Mọi người cũng không cần quá lo lắng, tình huống chưa chắc đã giống như anh suy đoán…”

Cốc! Cốc! Cốc!

“Ai?” - Tú Anh phú bà quát lên. Trước đó cô đã dặn dò Lê Nhân Doanh không cho bất kỳ ai quấy rầy, vậy mà giờ lại có người gõ cửa.

“Tiểu thư, có tin hoả tốc từ Nguyệt thành.” - Là giọng Lê Nhân Doanh.

Tú Anh phú bà cau mày: “Nói luôn đi.” - Cô vì muốn nắm giữ mọi cử động của Tà Nguyệt Tông và Cửu Dương Các để báo cáo cho Chính Nam nên gần như điều động toàn bộ tai mắt nhìn chằm chằm hai tông môn, quả nhiên là có tác dụng.

Akatsuki mọi người chột dạ, chẳng lẽ…

“Vâng. Tin tức mới được truyền về từ Nguyệt thành, nói sáng sớm hôm nay Hải gia Đại trưởng lão Hải Đại Tài và Hải gia thiếu chủ Hải Đại Quý cùng mấy chục gia nhân mang theo sính lễ tới Tà Nguyệt Tông, muốn cầu hôn “Tà Nguyệt” Nguyệt Vịnh. Hiện chưa rõ đáp án từ Tà Nguyệt Tông.”

Trong phòng mọi người mộng bức nhìn Chính Nam. Nên nói hàng này là tiên tri hay mỏ quạ đen mới đúng đây!?

Hắn cũng âm thầm lau mồ hôi: “Bà mẹ nó, nói gì trúng nấy a, bản lĩnh mình lớn như vậy sao!?”

“Tuyên bố nhiệm vụ ngẫu nhiên [ Tranh Đoạt Phú Bà ]. Mô tả: [ Có người muốn đoạt phú bà của tiểu bạch kiểm, chỉ đơn giản một đáp án: “Đánh chết cha hắn!” ]. Nhiệm vụ yêu cầu: [ Hôn sự này nhất định không thể diễn ra ]. Phần thưởng: [ 3 điểm cấp, 3 điểm kỹ năng, 3 điểm nghề ]. Phạt: [ Không ].”

Đã lâu không xuất hiện nhiệm vụ ngẫu nhiên đều được Trang phú bà ban bố chứng tỏ Hải gia không phải đơn giản chỉ muốn “tiền” từ cuộc chiến tranh này, họ còn muốn “người”.

“Tôi biết rồi, tiếp tục theo dõi đi, có tin tức gì thì báo ngay cho tôi.”

“Chủ nhân, em không muốn lấy chồng… à không, là chưa muốn lấy chồng. Huống hồ trong lòng em có đối tượng rồi, em sẽ không lấy ai khác ngoài người ấy. Anh nhất định phải làm chủ cho em!”

Nguyệt Vịnh mặc dù nói vậy nhưng trên khuôn mặt không đeo mặt nạ của cô không hề có chút lo lắng nào, bởi vì cô tin “người trong lòng” cô sẽ không để cô thất vọng.

Chính Nam tháo xuống mặt nạ, nhưng mọi người một vòng rồi mỉm cười.

“Hải gia a, nếu họ tiếp tục đóng cửa Hải thành làm thổ bá vương thì có lẽ còn có thể yên ổn một thời gian.

Đáng tiếc, họ không chỉ ra ngoài nhảy nhót, mà thậm chí còn dám đưa tay về phía người của chúng ta.

Vậy chỉ có thể tự trách bản thân xui xẻo rồi!”

Gương mặt xinh đẹp, nụ cười tươi tắn nhưng lời nói và đôi mắt đỏ như máu đầy ma mị kia khiến Chính Nam như một vị tử thần mới tìm được niềm vui mới vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.