Chuyện của Hà thành và Thanh Tâm tạm thời xem như giải quyết xong, Chính Nam lại bắt đầu phải lo lắng một đại sự khác, chinh phạt Cửu Dương Các!
...
“Cũng hai tuần không gặp Nguyệt Vi đại tiểu thư, không biết tình hình bệnh tình bà ấy như thế nào rồi. Chỗ Nguyệt Thần Thủy kia nên có công dụng hỗ trợ điều hòa Hỏa độc a!”
Để Khởi Nguyên chiến hạm ẩn hình trên bầu trời, Chính Nam trong trang phục Akatsuki một mình bay xuống Tà Nguyệt Tông.
Phi hành khí mặc dù bay rất nhanh nhưng so với Khởi Nguyên chiến hạm còn thua xa, chưa nói tới một cái có thể rảnh rỗi ngồi ngắm cảnh, cái còn lại phải chú ý “lái xe”, chọn cái nào không cần nghĩ cũng biết.
“Không thần sứ, lâu như vậy mới tới thăm người ta, có phải ở bên ngoài lại có niềm vui mới rồi đúng không?” - Một giọng nữ õng ẹo vang lên trong tai Chính Nam khi hắn mới vừa vào không phận Tà Nguyệt Tông.
“Nguyệt Vi đại tiểu thư xem ra khôi phục không sai a, thậm chí thần hồn lực lượng đều đã gần như trở lại đỉnh phong rồi?” - Tâm thanh tịnh giữa dòng đời vạn thính!
Nguyệt Vi lão tông chủ thấy Chính Nam cô ý không để ý trò đùa của mình liền bĩu môi: “Mất công người ta ngày nhớ đêm mong, một lời dễ nghe cũng không nói được. Tiểu Vịnh tại sao lại yêu mến một người khô khan, không hiểu phong tình như ngài chứ?”
Chính Nam thực sự không chịu được bà ngoại mình cứ thả thính mình như thế, chỉ có thể lắc đầu ngao ngán bay thẳng xuống sảnh chính Tà Nguyệt Tông, mặc kệ Nguyệt Vi lão tông chủ.
“Ê... chuyện còn chưa nói xong sao lại quay lưng đi vậy hả... Này, Không thần sứ!!!”
Nhận lại là một cái bóng lưng lạnh lùng!
...
Trong sảnh chính Tà Nguyệt Tông, Nguyệt Nga tông chủ, Nguyệt Vân đại trưởng lão, Nguyệt Nhi trưởng lão và Nguyệt Vịnh đều có mặt.
“Xin chào mọi người, tôi đến có chút đường đột, mong không làm phiền các vị.”
Mặc dù đã truyền âm cho Nguyệt Vịnh thông báo mình đến nhưng đội hình người ta như thế này thì cứ lịch sự một câu, mọi người đều hài lòng.
Nguyệt Nga tông chủ cười đáp: “So với việc tiếp đón Không thần sứ thì những chuyện còn lại đều là chuyện nhỏ, không có gì phiền phức cả.” - Bà còn ước gì Chính Nam ở lại đây luôn cho tiện đâu.
Dù sao Nguyệt Thần Thủy dùng một lần sẽ ít đi một lần, nếu nguồn cung ở lại ngay cạnh mình liền không có lo lắng.
Chính Nam ngồi đại xuống một ghế trống rồi nói: “Hôm nay tôi tới đây làm phiền Tà Nguyệt Tông mọi người là có vài chuyện muốn thương lượng.”
Nguyệt Nga tông chủ khởi động trận pháp phòng hộ xong gật đầu với Chính Nam: “Mời nói.”
“Cảm ơn ngài. Chuyện đầu tiên tôi quan tâm là không biết Tà Nguyệt Tông chuẩn bị cho nửa tháng sau như thế nào rồi, nếu có cần Akatsuki hỗ trợ thì chúng tôi rất vui lòng hợp tác, chỉ cần trong khả năng của chúng tôi là được.”
“Mọi chuyện đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch, nhưng vừa rồi nghe nói Hà thành xảy ra đại sự, có quái vật gây rối không nói, liền Ngô thành chủ đều chết trận. Chỉ sợ...”
“Ngài là lo lắng khả năng cung cấp đan dược của Trần gia sao?”
“Đúng vậy. Phúc Đạt dù sao cũng là ở Hà thành, lại là cửa hàng đan dược lớn và uy tín nhất, lúc này dĩ nhiên là cần đứng ra làm đầu tàu hỗ trợ giải quyết hậu quả a.”
Hiển nhiên là Hà thành có sập xuống hay thành chủ đổi người mới đều không liên quan Tà Nguyệt Tông, nhưng vấn đề là nguồn cung hoàn mỹ đan dược duy nhất của đang ở Hà thành, nếu như vì sự kiện kia mà Trần gia bị ảnh hưởng thì lại liên quan Tà Nguyệt Tông rồi, thậm chí là liên quan lớn ấy chứ.
“Chuyện đó thì tôi nghĩ là ngài không cần lo lắng đâu. Trần gia không phải vô duyên vô cớ trở thành Đại lục đệ nhất thương hội, đơn hàng họ đã nhận của ngài thì cho dù Phúc Đạt có bị san bằng thì Trần gia cũng sẽ có cách đảm bảo uy tín của bản thân thôi.”
Chính Nam tất nhiên có cơ sở để nói chắc, bởi vì đan dược căn bản là xuất phát từ tay hắn, Trấn và Phúc Đạt chỉ là hình thức trung chuyển mà thôi.
“Nghe ngài nói vậy tôi cũng yên tâm.”
Nguyệt Nga tông chủ và Nguyệt gia mọi người, trừ Nguyệt Vịnh, đều thở phào một hơi. Đan dược là lợi thế lớn nhất của họ so trước Cửu Dương Các, chỉ cần lợi thế đó liên tục được duy trì thì hai tuần sau phần thắng của họ sẽ lớn hơn một chút.
“Tiếp theo tôi muốn hỏi ý kiến ngài về việc mở rộng hình thức kinh doanh. Nguồn lợi kinh tế chính của Tà Nguyệt Tông là kinh doanh trà quán, tửu lâu và buôn bán vải vóc... đều là hình thức kiếm tiền khá... sạch.
Trong khi đó Cửu Dương Các có thể nói là bất chấp thủ đoạn để kiếm tiền, mặc dù tiền kiếm được ít nhiều đều mang theo máu và nước mắt của người khác nhưng không thể phủ nhận là nó rất nhiều... thậm chí gần gấp 10 lần Tà Nguyệt Tông.”
“Ngài muốn chúng tôi... học Cửu Dương Các kiếm tiền bẩn?” - Lần này Nguyệt Vi đại trưởng lão là người lên tiếng.
Từ đời bà của bà Tà Nguyệt Tông đều là như hiện tại, số lượng loại hình kinh doanh rất giới hạn. Mặc dù tiền ít hơn Cửu Dương Các nhưng không thẹn với tâm a, bây giờ muốn thay đổi... khó!
Chính Nam cũng biết như vậy nên ngay lập tức giải thích: “Không phải. Tà Nguyệt Tông các ngài cứ tiếp tục kinh doanh sạch như cũ, còn những loại hình kinh doanh bẩn kia... Akatsuki chúng tôi sẽ tới tiếp quản. Hôm nay hỏi ý kiến mọi người đồng thời cũng là thông báo để không giẫm chân nhau mà thôi.”
Tà Nguyệt Tông mọi người nhìn nhau, ánh mắt giao lưu.
“Không thần sứ, nếu như tôi hiểu sai thì mong ngài đừng giận, nhưng có phải ý của ngài là muốn... Tà Nguyệt Tông để Akatsuki kiếm tiền ngay trong địa bàn của mình, dựa trên những hình thức kinh doanh... không sạch sẽ kia?” - Nguyệt Nga tông chủ có chút ngập ngừng, nhưng yêu cầu này của Chính Nam có hơi... quá phận a!
“Không sai, ý của tôi chính là như vậy.” - Chính Nam gật đầu, nhưng chưa chờ phía Tà Nguyệt Tông có phản ứng thì hắn lại nói tiếp: “Dĩ nhiên Akatsuki sẽ làm đúng phận sự của người ăn nhờ ở đậu, 25% tiền lãi chúng tôi kiếm được sẽ quy về Tà Nguyệt Tông, đồng thời tôi cũng dùng danh dự cá nhân đảm bảo tiếng tăm của Tà Nguyệt Tông sẽ hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi việc chúng tôi làm.”
Lần này liền Nguyệt Vịnh đều không giữ được bình tĩnh.
“Chủ... Không thần sứ, chuyện tiền nong chúng ta trước không bàn tới, nhưng ngài dùng cơ sở gì để đảm bảo Akatsuki những người khác ngoài ngài sẽ giữ được bản tâm trong sạch trước lợi ích chứ?” - Xém chút thì hô “Chủ nhân” ra miệng, may mà kịp đổi lại.
“Chuyện đó rất đơn giản. Tôi tin là được.” - Chính Nam liếc mặt Nguyệt Vịnh, đôi mắt đỏ lòm với ba câu ngọc xoay tròn đầy ma mị.
Nguyệt gia những người khác đều sửng sốt, chỉ riêng Nguyệt Vịnh là khẽ mỉm cười.
Một câu “Tôi tin là được” với cô đã đủ rồi và cô tin với những người khác cũng là như vậy.
“Nếu ngài đã có tự tin như vậy, tôi cũng tin ngài một lần.” - Nguyệt Vi lão tông chủ đưa tay cản lại đang muốn nói gì đó Nguyệt Nga tông chủ, tiếp tục nhìn thẳng Chính Nam: “Nhưng Không thần sứ, mất lòng trước được lòng sau, xin thứ cho tôi nói thẳng.
Nếu Akatsuki làm việc gì đó mà Tà Nguyệt Tông cho rằng vi phạm nguyên tắc, vậy thì chuyện này không bàn nữa. Nếu vì sợ đắc tội ngài sau này mà chấp nhận vi phạm bản tâm, tôi thà ngăn cản nó xảy ra ngay từ đâu.”
Chính Nam nhìn kỹ Nguyệt Vi lão tông chủ... gật đầu.
Mặc dù nói hắn muốn ở trong địa bàn Tà Nguyệt Tông kinh doanh đánh bạc, mại dâm và cho vay lãi nhưng chỉ cần không ép buộc, không lừa gạt và không dùng vũ lực lấp liếm hành động sai trái thì Chính Nam tin là với thủ đoạn kinh doanh tín dụng học được từ kiếp trước đã đủ để Tà Nguyệt Tông không cách nào cản được hắn.
Không khí trong phòng thay đổi hẳn sau khi Chính Nam đưa ra yêu cầu khá cao của mình, không còn hòa thuận và thoải mái như trước nữa.
Bản thân Chính Nam cũng cảm thấy nếu tiếp tục bàn đại sự sẽ không thể có kết quả như ý nên quyết định dừng lại.
“Hôm nay như thế thôi, cảm ơn mọi người đã nể mặt mà tiếp đón tôi thịnh tình như thế này. Nguyệt Vi đại tiểu thư, tiếp theo chúng ta... nói chuyện riêng được không?” - Chuyển sang nói chuyện cá nhân.
Nguyệt Vi lão tông chủ hai mắt tỏa sáng.
Bà vốn cũng chẳng ưa thích gì việc tụ tập họp hành như thế này, Chính Nam đến thì bà miễn cưỡng có mặt vậy thôi. Bây giờ mục đích chính ngồi ở đây cuối cùng cũng đạt được rồi.
“Đi, đi phòng riêng của bản tiểu thư, chúng ta cùng nhau tâm sự.” - Nói, Nguyệt Vi lão tông chủ lập tức thuấn thân tới bên cạnh Chính Nam, kéo tay hắn biến mất trước mặt mọi người, một bộ nhịn không được tới nơi.
“Bà ngoại... Không thần sứ...”
“Vẫn là đừng hỏi, lần trước Dì bị rồi đấy.”
...
Cầu đậu đậu, phiếu phiếu!