“Em nói không sai, con người sinh ra vốn đã được định đoạt! Nhưng có một số người chấp nhận chuyện ấy, còn số khác thì lại không.”
“Không chấp nhận thì như thế nào? Còn có thể nghịch thiên hay sao?” - Thanh Tâm ủ rũ, chán nản.
Chính Nam nhìn cô bé, hắn biết trong lòng Thanh Tâm đã sinh ra tâm ma. Nếu hắn không có cách giúp cô vượt qua nó, giúp cô lấy lại động lực tu luyện thì thiên phú cấp 6 của một vị tương lai Độ Kiếp Kỳ xem như không còn.
Chưa bại cho người khác đã bại cho chính mình!
“Anh nói thế này, “Tranh người tài nguyên, cướp đất địa bảo, đoạt thiên linh khí”, tu luyện vốn đã là nghịch thiên. Em bây giờ đang đứng dưới chân dốc, ngẩng đầu nhìn lên thấy đỉnh núi đã bắt đầu quan tâm chuyện mình đứng ở trên kia thì phải làm gì tiếp theo?
Thật buồn cười!
Em nói Đại sư tỷ cho em biết muốn vượt qua giới hạn bản thân có thể dùng đan dược, dùng thiên tài địa bảo, kích phát huyết mạch. Em tại sao chỉ để ý tới huyết mạch, đan dược cũng có thể, thiên tài địa bảo cũng có thể a!
Nếu anh là em, anh sẽ cố gắng tu luyện thật chăm chỉ, dùng thời gian ngắn nhất có thể để đạt tới Độ Kiếp Kỳ, sau đó bắt đầu tìm kiếm loại đan dược, loại thiên tài địa bảo có thể giúp mình đi được xa hơn những gì mình sinh ra đã có, chứ không phải ở đây ủ rũ chỉ bởi vì trong cơ thể không mang huyết mạch đặc thù.
Người đứng dưới chân dốc chỉ có thể nhìn thấy đỉnh núi, còn người đứng trên đỉnh núi... có thể thấy cả bầu trời! Em cứ suy nghĩ đi.”
Chính Nam vốn còn muốn kiểm tra xem Thanh Tâm có thiên phú đặc thù gì khác không, nhưng xem ra đã không cần thiết nữa. Cô bé này chỉ là bị tâm ma quấy phá, vô tình dùng nó như động lực để liều mạng tu luyện, vừa rồi nói hết ra xem như triệt để kích phát.
Vượt qua được thì thành người trên người, không được... vậy chỉ có thể tầm thường cả đời!
Thanh Tâm ngẩn người suy nghĩ những gì Chính Nam vừa nói. Hắn cũng không làm phiền cô bé mà lại tiếp tục lật xem cửa hàng.
Không có tiền nhưng nghiện đi dạo shop... chính là như thế!
“Này Trang, tôi có thể trả hàng Khởi Nguyên chiến hạm rồi bù tiền đổi một chiếc lớn hơn được không?”
“Hệ Thống không thu cũ đổi mới, không trả góp, không bán thiếu và quan trọng là không trả giá!”
“Thật bất cận nhân tình! Còn buôn bán với nhau dài dài, không ưu đãi, giảm giá thì thôi đi, liền trợ giá cũng không có.”
“Thích mua thì mua không thì đi ra, ở đây gây rối Trang báo bảo vệ xích lên phường bây giờ này.”
“Được được, không phải hỏi thăm một chút chính sách cửa hàng sao, làm gì căng. Lát tôi rate 1* cho sập tiệm, hừ!”
Chính Nam cùng Trang nhả rãnh cho đỡ nhớ không khí hiện đại rồi qua mục đan dược, hắn muốn xem các loại đan dược tăng thiên phú.
Bị Thanh Tâm nói như vậy hắn cũng không thể tiếp tục lơ là chuyện tương lai được nữa, các phú bà thiên phú khá cao còn có thể thảnh thơi chứ ba hộ pháp của hắn thì chỉ chỉ Nguyệt Vịnh là mang cấp 6 thiên phú, còn Vũ Vân và Lam Phụng đều là cấp 5 mà thôi. Cũng nên nghĩ cách giúp họ một chút.
“Niết Bàn Đan, cần chủ tài là Bồ Đề Quả. Thủy Giới không có Phật giáo, cây Bồ Đề hẳn là không có, khỏi nói tới quả.
Dục Hỏa Trùng Sinh Đan, cần Phượng Hoàng Huyết... Dẹp! Có Phượng Hoàng Huyết thì mở tế đàn cải tại huyết mạch cho rồi, lại còn luyện đan.
Luân Hồi Đan, cần Đại Thừa Kỳ thần hồn... Má! Cảm giác muốn lên được Kim Cương thì phải có trình Thách Đấu, ngược đời không chịu được...”
Chính Nam xem như hiểu được vì sao người ta cả đời kẹt tại một mức tu vi không tiến thêm, sau đó giành hết những năm tháng còn lại tìm kiếm phương pháp đột phá đều không có hiệu quả.
Bởi vì cmn... điều kiện để vượt qua quá mức hà khắc đi! Bảo sao Lam Chiến thấy Phá Kiếp Đan liền không ngần ngại giao ra thần hồn, hắn cũng biết nếu bỏ qua thì sẽ chẳng còn cơ hội nào khác a!
Chính Nam chửi thì chửi nhưng vẫn tiếp tục xem các loại đan dược cải tạo thiên phú, cố gắng tìm loại nào đó có tính khả thi cao để xem như có cái mục tiêu mà nhắm vào.
“Đại sư huynh, anh nói... thật có cách... cải tạo thiên phú khác sao?”
Âm thanh ngập ngừng của Thanh Tâm kéo Chính Nam ra khỏi cửa hàng Hệ Thống.
“Có a, rất nhiều nữa là đằng khác. Không cần phải nói những thứ xa xỉ như Niết Bàn Đan, Dục Hỏa Trùng Sinh Đan hay Luân Hồi Đan gì đó, coi như tệ nhất là Phá Diệt Đan cũng đủ để cho em bước vào Tịch Diệt Kỳ rồi.”
Thanh Tâm hai mắt tỏa sáng. Mặc dù Chính Nam nói một loạt đan dược cô chưa từng nghe tên nhưng rõ ràng có rất nhiều thứ giúp cô thoát khỏi trói buộc thiên phú của mình, không nhất thiết là phải có huyết mạch mới được.
“Những loại đan dược anh vừa nói... là đan dược cấp mấy vậy Đại sư huynh? Luyện chế có khó không? Muốn mua thì phải tốn bao nhiêu tiền ạ?”
Nhìn Thanh Tâm gấp như đứa trẻ đòi quà, Chính Nam quả thật không đành lòng đả kích niềm tin của cô nên quyết định nói dối thiện ý: “Đều là cấp 6, cấp 7 đan dược. Luyện chế không phải quá khó nhưng dược tài khá là hi hữu, giá cả cũng vì đó mà cao chót vót.”
“A! Như vậy... sao.”
“Rất may là anh quen biết một vị Dược Hoàng, đan dược của tông môn đều do ông ấy cung cấp. Để lần tới gặp mặt anh sẽ nhờ ông ấy để ý dùm những loại đan dược kia.”
“Thật sao, Đại sư huynh!?” - Thanh Tâm thốt lên sợ hãi: “Dược... Dược Hoàng!? Cấp 7 Luyện Dược Sư!? Anh làm sao quen được đại năng như vậy a!?”
“Làm sao? Nói giống như anh không xứng đáng quen biết Dược Hoàng?” - Chính Nam bĩu môi, làm bộ giận dỗi.
“A, không, không phải. Chỉ là... chỉ là Cấp 7 Luyện Dược Sư rất cao quý, bình thường họ đều ở trong các Luyện Dược Sư công hội cao cấp tại các thành thị lớn, chúng ta chỗ này...”
“Thì ra là chê Thanh Vân Tông nhỏ không xứng với mặt mũi Dược Hoàng a! Lại đây anh nói nhỏ cho em một bí mật.”
Chính Nam vẫy vẫy Thanh Tâm lại gần rồi thì thầm vào tai cô bé: “Dược Hoàng kia... chính là sư phụ của anh đấy! Đừng nói cho ai biết nhé, đây là bí mật của hai người chúng ta thôi.”
Bí mật này... rất bí mật a, cả Hà thành đều biết rồi, hắc hắc!
Thanh Tâm cô gái mới lớn bị Chính Nam thì thầm vào tai cả người đều nổi da gà, đặc biệt câu “bí mật của hai người” càng làm mặt cô bé đỏ hơn bao giờ hết.
“Em... em hiểu... hiểu rồi. Em sẽ không... không nói cho... người khác... người khác biết.”
Hai mắt xoay tròn, lỗ tai xì ra khói!
“Rất tốt. Nếu không còn vấn đề gì nữa thì em trở về tiếp tục cố gắng tu luyện và làm nhiệm vụ đi. Đừng suy nghĩ quá nhiều về việc cải tạo thiên phú, cứ dùng hết những gì mình có đi đã rồi hãy tính tới xa như vậy.
Điểm tích lũy em có thể dùng, chưa muốn dùng cứ tích lũy thêm cũng được. tích lũy chỉ là anh để đó cho mọi người có mục tiêu nhỏ thôi chứ phần thưởng của 200 điểm, 300 điểm thậm chí cao hơn đều có, nếu em có thể tích lũy tới đó thì anh sẽ cho em xem.
À đúng, thiên phú của em là cấp 6, muốn bằng đường huyết mạch tăng lên thì ít nhất phải là cấp 7 huyết mạch. Nếu em bằng cách nào đó mang được Tịch Diệt Kỳ yêu thú tinh huyết về cho anh, anh có thể giúp em...”
Chính Nam không nói nữa mà lấy ra sổ sách trong nhẫn chứa đồ cúi đầu xem, một bộ “em muốn hiểu sao thì hiểu“.
Thanh Tâm chấn động!
Đại sư huynh mặc dù chỉ nói một nữa nhưng cô hiểu rõ phần chưa nói kia có ý nghĩa như thế nào. Đan dược cũng được, huyết mạch cũng thế, Đại sư huynh đều có phương pháp để cô vượt qua giới hạn thiên phú của mình. Nhiệm vụ của cô là dùng tốc độ nhanh nhất đạt tới Độ Kiếp Kỳ rồi tìm kiếm những nguyên liệu mà Đại sư huynh cần mà thôi.
...
Thanh Tâm cao hứng bừng bừng rời đi, để lại Chính Nam trong phòng lắc đầu thở dài.
“Ký chủ lừa cô bé ấy như vậy... không tốt lắm đâu. Tịch Diệt Kỳ yêu thú tinh huyết về căn bản là không đủ để giúp một người mang cấp 6 thiên phú tăng lên được tới cấp 7 a.”
“Tôi biết, nhưng cứ cho cô bé có một mục tiêu gần, có cả mục tiêu xa để cố gắng đi. Mà, có lẽ tu luyện tới Độ Kiếp Kỳ viên mãn thì cô bé cũng đã tự hiểu được ý đồ của tôi rồi.”
Trang phú bà không nói nữa, nó cũng hiểu được Chính Nam lừa dối Thanh Tâm là muốn cô bé yên tâm tu luyện tới đỉnh phong trước đã, còn sau đó cứ để thời gian trả lời đi.
Có một số chuyện khi trưởng thành rồi người ta sẽ tự hiểu, không cần phải có người trực tiếp giải đáp cho câu hỏi vì sao nữa!
...
Chính Nam truyền âm cho Vũ Tuyết phú bà đến rồi kể lại toàn bộ câu chuyện của Thanh Tâm cho cô, dặn dò cô để ý nhiều hơn. Dù sao, Thanh Tâm là mục tiêu cho ghế hộ pháp tiếp theo a!