Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 143: Chương 143: Minh thương, Ám tiễn(1)




Các cô gái nhìn nhau rồi cùng đồng đội của mình tách riêng ra, có 6 đội ba người và 2 đội hai người.

“Rất tốt. Ở đây có ba quyển trục màu trắng, một quyển trục màu xanh lục. Vì là lần đầu tiên nên tôi sẽ chỉ định người làm những nhiệm vụ này, sau đó mỗi ngày sẽ có bốn quyển trục nhiệm vụ mới, tổ đội nào muốn kiếm thêm điểm tích lũy có thể tới nhận, chỉ có một yêu cầu là đã hoàn thành nhiệm vụ nhận trước đó.”

Chính Nam cầm theo ba quyển trục màu trắng tới phát cho ba tổ đội khác nhau, nhìn như bất kỳ nhưng thực ra hắn đã dùng Thiên Nhãn nhìn xem tổ đội nào có người tu vi cao và vững chắc nhất mới giao.

Còn quyển trục màu lục, tất nhiên là do Thanh Tâm cầm.

“Mọi người không cần căng thẳng, những nhiệm vụ này đều rất dễ và độ nguy hiểm không cao, chủ yếu để làm quen với dã ngoại mà thôi.

Sau ngày hôm nay, những quyển trục nhiệm vụ này nếu như trong 23 người ở đây không có ai nhận, tôi sẽ phát tới bên dưới Bình Minh Bi cho những đệ tử phổ thông khác làm, đây là ưu tiên cho mọi người.

Như vậy mỗi tháng trung bình sẽ có 120 nhiệm vụ được ban hành, Tông chủ và tôi đã thỏa thuận với nhau là 2/3 trong đó sẽ để cho các đệ tử phổ thông làm, còn lại sẽ do các cô đảm nhận.

Các cô có làm được không?”

“Được!” - Đồng thanh.

“Được hay không?”

“ĐƯỢC!”

Chính Nam hài lòng gật đầu: “Rất tốt. Thanh Tâm, nhiệm vụ của em tương đối nguy hiểm và sẽ chỉ cho phép em hoàn thành một mình, cho nên từ nay về sau Đại sư tỉ Vũ Tuyết sẽ là người cùng em ra ngoài làm nhiệm vụ cho tới khi anh cảm thấy em có thể tự mình hoàn thành. Không có ý kiến gì chứ?”

“Dạ không, cảm ơn Đại sư huynh và Tông chủ đã ưu ái!” - Thanh Tâm nghiêm mặt đáp.

Chính Nam gật đầu lùi lại vị trí của mình, để Lam Phụng làm nốt: “Để đảm bảo an toàn cho mọi người, những đội nhận nhiệm vụ lần này khi nào đi làm thì phải thông báo cho Vũ Vân để cô ấy dẫn đội. Tôi không muốn ai trong các cô phải chịu tổn thương cả.”

...

Mọi người đều đã rời đi, chỉ còn lại một mình Chính Nam trong phòng thì thầm: “Nhân thủ không đủ a, muốn phát triển nhanh thì cần phải có nhiều người tới làm nhiệm vụ mới được.”

Hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh mỗi ngày có bốn nhiệm vụ mới nhưng không có người làm, sẽ dần chất đống lên. Nhưng hắn cũng không thể mạo hiểm để các cô gái mới tu vi Luyện Thể sơ kỳ ra bên ngoài làm nhiệm vụ mà không có dẫn đội, nhưng vậy không khác gì kêu các cô ấy đi chết.

Ở tương lai ngắn hạn, Chính Nam đã thấy được nhược điểm thiếu nhân lực của Akatsuki.

Ở tương lai dài hạn, khi các nhiệm vụ cấp cao xuất hiện nhiều hơn, thời gian cần để hoàn thành nhiệm vụ trowr nên dài hơn thì nhược điểm này sẽ càng trở nên chí mạng.

Hắn cần phải có phương án giải quyết vấn đề này.

Chính Nam vuốt cằm thì thầm: “Là lúc nên kích hoạt một số phong ấn và nguyền ấn, mặc dù đi ngược với nguyên tắc của bản thân một chút nhưng đôi lúc cần phải hi sinh nhỏ cho mục đích lớn.”

Muốn phát triển thế lực thì phải có một nhóm đệ tử nòng cốt tuyệt đối trung thành.

Thiên Nhãn có thể cho Chính Nam thấy độ thiện cảm của người khác, nhưng đó không có nghĩa là họ sẽ trung thành với tổ chức, bởi vì rất có thể xuất hiện tình huống vừa lòng hắn nhưng không vừa lòng những người khác, cho nên Chính Nam cần một thứ để đảm bảo danh tính và vị trí của Akatsuki sẽ không lọt ra ngoài, ít nhất là trong thời gian ngắn.

“Tiêu hao 1 điểm kỹ năng kích hoạt phong ấn thuật [ Thiệt Căn Tuyệt Họa Ấn ].”

Một nguyền ấn được phát triển và sử dụng bởi Shimura Danzo. Nguyền ấn này được đặt trên lưỡi của người bị thi thuật, ngăn nạn nhân nói ra thông tin về người thi thuật cũng như tổ chức của người đó.

Chính Nam vừa ý nó bởi vì mặc dù là nguyền ấn nhưng nó không gây hại cho người bị thi thuật, cũng không để lại ám tật gì sau khi được giải.

...

Ngày hôm sau, Vũ Tuyết phú bà mang theo Tâm ra ngoài làm nhiệm vụ, Vũ Vân cũng mang theo ba đội người mới xuất phát ngay sau đó.

Toàn bộ Thanh Vân Tông chỉ còn Lam Chiến tổng quản mọi chuyện hàng ngày, Chính Nam đành phải cho phân thân của mình đảm nhiệm vai trò huấn luyện những người mới.

Trong Nghị Sự Điện, Chính Nam, Ngọc Ngân phú bà, Tú Anh phú bà, Lam Phụng đang cùng nhau họp bàn các bước phát triển tiếp theo.

“Tình trạng thiếu nhân thủ trong ngắn hạn là không thể giải quyết được, chỉ có thể chậm rãi phát triển.” - Chính Nam nhấp một ngụm trà: “Trước mắt, anh nghĩ chúng ta nên cầm xuống Hà thành rồi. Mọi người có ý kiến gì không?”

“Dùng vũ lực cầm xuống hẳn là không hiện thực, dù sao mặt mũi “tiểu Võ Thần” Ngô Đức Võ vẫn là mặt mũi của Thiên Đạo Tông, như vậy chỉ có thể dùng kế.” - Ngọc Ngân phú bà phát biểu.

“Không sai.” - Tú Anh phú bà gật đầu: “Muốn đánh hạ Ngô gia cần phải có một cơ hội, trước khi cơ hội đó xuất hiện, chúng ta có thể ra tay từ các gia tộc và thế lực khác trong thành, đến lúc chúng ta cùng Ngô gia chính diện đối kháng thì họ có thể trở thành trợ lực.”

“Thế lực khác? Cụ thể?”

“Luyện Dược Sư công hội, Dong Binh công hội, Luyện Khí công hội,...”

“Cũng là một cách. Như vậy trên phương diện kinh tế có thể cùng Phúc Đạt đàm phán, mượn sức của họ để đạt tới mục đích. Chuyện này anh sẽ cùng Trần Đại tiểu thư nói chuyện.”

Chính Nam liếc Tú Anh phú bà một cái rồi tiếp tục nói: “Đồng thời phương diện võ lực cũng không thể thiếu. Bạch Vô Thường, em và Hắc Vô Thường phối hợp với nhau trong bóng tối trấn áp hết những ai có ý định phản kháng. Trong trường hợp cần, cứ thẳng tay, anh cho hai người toàn quyền trong nhiệm vụ lần này.”

“Hiểu rõ.” - Hai người đồng thanh rồi cùng nhau rời đi.

“Còn ngài, Tông chủ...” - Chính Nam tháo ra mặt nạ, nở nụ cười nguy hiểm nhìn Lam Phụng.

Hắn muốn trêu chọc cô gái nhỏ này một chút.

“Chủ... chủ nhân!” - Lam Phụng ngượng ngùng cúi đầu, hai tay kéo mép áo, không có hình tượng nhất tông chi chủ chút nào: “Có... có việc gì... căn... căn dặn nô tỳ sao?”

“Chậc, cũng là Tông chủ cả một tông môn rồi, làm sao cứ như cô gái nhỏ mới về nhà chồng như vậy hả?” - Chính Nam nhịn không được phì cười.

Lam Phụng đỏ bừng cả mặt: “Không... không dám, đều... đều là của chủ nhân ban cho.”

Chính Nam chỉ biết lắc đầu: “Nói không được em. Lại đây.”

Lam Phụng bẽn lẽn lại gần Chính Nam, trong lòng vừa sợ hãi, vừa vui mừng, vừa mong chờ,... hỗn loạn cảm xúc cứ vậy trùng kích lên bộ não vốn đã không nhanh nhạy của cô, để nó càng trở nên quá tải.

“Gần đây mọi người đều bận bịu, không giống như lúc trước có thể ăn, có thể chơi.” - Thở dài một hơi, Chính Nam nhìn Lam Phụng: “Tông chủ, ngài nói, xây dựng Thanh Vân Tông như hiện tại, có đúng theo ý muốn của ngài chưa?”

“Chủ... chủ nhân, xin đừng... đừng gọi em Tông chủ...”

Lam Phụng còn chưa nói hết câu đã bị Chính Nam nắm lấy tay kéo vào lòng, tháo xuống mặt nạ, cúi đầu sát vào mặt cô.

“Không gọi Tông chủ sao? Vậy nên gọi như thế nào?”

“G-G-Gọi... gọi...” - Lam Phụng hoàn toàn cà lăm, nói không ra được một chữ cho đàng hoàng, mặt đã đỏ thành trái cà chua.

“Tiểu Phụng Phụng thế nào?” - Chính Nam cúi thấp hơn, môi của hắn đã khẽ lướt qua môi Lam Phụng, chỉ cần lại xuống một xíu nữa là đâu sẽ vào đấy.

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên kéo Lam Phụng từ biên giới ngất xỉu tỉnh trở lại: “Chủ... chủ nhân, có... có người...”

Chính Nam tiếc nuối buông Lam Phụng ra, chỉnh lại quần áo một chút rồi hỏi: “Ai thế? Có chuyện gì không?”

“Là em, em trở về rồi đây!” - Giọng nói mang theo mệt mỏi nhưng không giấu được hào hứng và vui vẻ.

Chính Nam hơi sững sờ, lát sau hắn nói với Lam Phụng: “Là Bính trở về. Bây giờ em đã là Tông chủ Thanh Vân Tông rồi, tu vi cũng không thể thấp như vậy được nữa, cho nên anh sẽ ưu tiên để em có thời gian và tài nguyên tu luyện hơn. Cố gắng lên nhé.”

Lam Phụng gật đầu rồi đi ra ngoài. Đụng phải Nguyệt Vịnh trước cửa, cô còn không hiểu bực bội, liếc mắt hừ lạnh một cái, để Nguyệt Vịnh như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: “Mình làm gì sai a!?”

Nghĩ không ra dứt khoát không nghĩ, cô vào phòng đóng cửa lại rồi như một làn gió chạy tới cạnh Chính Nam.

“Xong việc rồi sao? Tà Nguyệt Tông bên kia có gì mới không?”

Nguyệt Vịnh nhìn thấy Chính Nam hai mắt đều tỏa sáng, nhưng cô làm bộ nũng nịu nói: “Anh không hỏi thăm em được một câu, chỉ biết hỏi tông môn nhà em, hứ~”

Chính Nam cười nói: “Em ở đây trước mặt anh rồi còn hỏi gì nữa. Vẫn xinh đẹp, khỏe mạnh như vậy còn bắt làm bộ hỏi, không tốt lắm đâu.”

Nguyệt Vịnh cười đắc ý nói: “Coi như anh biết ăn nói, tha cho anh.” - Rồi cô đổi giọng nghiêm túc nói: “Tông môn bên kia rất tốt, mẹ em cũng đã thi triển thủ đoạn để bảo đảm thông tin về chúng ta không lọt ra ngoài.”

Chính Nam gật gù, hỏi: “Cửu Dương Các thì sao, bọn họ có hành động gì trả thù Tà Nguyệt Tông chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.