Nguyệt Vịnh cười khinh bỉ nói: “Bọn họ dùng thủ đoạn bẩn thỉu mua được Tam trưởng lão, bây giờ Dương Quang bị giết thì cũng chỉ là 1 đổi 1 thôi. Cho dù Dương Kha có tức điên thì cũng chỉ có thể tự bạt tai mình là cùng.”
Nói tới Dương Quang, Chính Nam còn đang cất giữ thi thể hắn trong hệ thống không gian để nghĩ cách lấy ra Hỏa chủng trên người hắn nhưng chưa thành công, cái này chỉ có thể trách nghề Y Sư của hắn còn quá thấp.
Đúng lúc này Nguyệt Vịnh tò mò hỏi: “Vừa rồi em về tới thấy có một tấm bia đá rất lớn ở quảng trường, là anh làm tới sao?”
Chính Nam gật đầu rồi nói ngắn gọn lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày Nguyệt Vịnh vắng mặt.
Nguyệt Vịnh lập tức giãy nảy lên: “Cái gì! Mọi người đều có nhiệm vụ chỉ mình em là không có việc gì làm!?
Không được, anh nhất định phải giao cho em chuyện gì đó, càng quan trọng càng tốt!”
Chính Nam tỏ vẻ khó hiểu, không phải hắn nghĩ cho Nguyệt Vịnh, sợ cô mệt mỏi sao? Lỗi tại hắn rồi?
Trang phú bà không biết từ đâu nhảy ra châm chọc: “Uổng cho ký chủ đã là “Tiểu bạch kiểm tiểu thành” rồi mà một chút tâm tư đó của phụ nữ cũng không đoán được. Hừ!”
Chính Nam 2 mắt đen thui: “Đoán tâm tư phụ nữ!? Xin lỗi chứ Thánh nhân cũng đoán không được mấy người đang nghĩ gì.
Một bài toán còn có 5 7 cách giải, tâm tư phụ nữ không có 5,000 7,000 đường vòng mới là chuyện lạ.”
Trang phú bà á khẩu không trả lời được, chuyện này nó cũng không có cách nào phản bác Chính Nam.
át sau, nó lại hừ lạnh nói: “Ký chủ đừng chống chế, chuyện này lại không có nhiều đường ngang, lối dọc như vậy.”
Chính Nam hỏi: “Ồ, nói như vậy chỉ có một đường thẳng sao, làm sao tôi không nhìn thấy gì hết vậy? Nguyệt Vịnh tại sao lại vội vàng muốn nhận nhiệm vụ thế?”
Trang phú bà hóa thân thành cao thủ giải thích: “Cô ấy vội vàng như vậy là vì có 3 lý do.
Thứ nhất, cô ấy cho rằng mình đi vắng mấy ngày đã xảy ra nhiều chuyện quan trọng, mọi người đều có phần mà cô ấy không có nên cảm thấy mình bị lạnh nhạt, cần phải nhanh chóng làm rõ lại sự tồn tại của mình.
Thứ hai, từ khi có tiền lệ hộ pháp có thể thăng chức thành thần sứ, cô ấy hiểu là càng phải cố gắng gấp bội để cho ký chủ nhìn sự nỗ lực cũng như cống hiến.
Cuối cùng là lý do cá nhân, muốn thể hiện độ tận tụy của mình với ký chủ thôi.”
Chính Nam mộng bức: “Có một chút xíu đó thôi mà đẻ ra lắm lý do như vậy?
Tôi thật không hiểu, phụ nữ ăn cũng là cơm canh, ngủ cũng giường chiếu, tắm cũng nước với xà phòng mà tại sao não lại có thể đi được nhiều vòng như vậy để tới cùng một địa điểm mà đàn ông chúng tôi cứ đi thẳng là tới.
Quá khó hiểu luôn!”
Trang phú bà cũng không phản đối nhận định nay của Chính Nam, bởi vì vừa mới giải thích xong nó cũng cảm thấy… có vẻ hơi nhiều lý do thật.
Chính Nam liếc qua Nguyệt Vịnh đang mặt đầy chờ mong nhìn mình, bất đắc dĩ nói: “Danh tiếng của em quá thịnh, không thể để em lộ diện tại Thanh Vân Tông được, cho nên anh có một ý tưởng. Đó là...”
Nghe Chính Nam giải thích xong, Nguyệt Vịnh vuốt cằm: “Không phải Tà Nguyệt Tông không muốn mở chi nhánh tại Hà thành, mà là tôn trọng “tiểu Võ Thần” Ngô Đức Võ, để Hà thành trở thành thổ địa của Ngô gia thôi, bây giờ anh lại muốn vuốt mặt hắn?”
“Trước tiên đừng quảng bá nó, cứ lấy cớ làm trung chuyển đan dược, mở một cái cửa hàng nhỏ thôi. Khi người của chúng ta cùng các gia tộc khác đạt được thỏa thuận nhất định thì dần mở rộng nó ra.” - Chính Nam ý tưởng rất rõ ràng, để Tà Nguyệt Tông làm bề nổi, Akatsuki ẩn phía sau làm việc.
“Chuyện này em sẽ cùng mẹ bàn lại, để xem mẹ nghĩ thế nào đã.” - Nguyệt Vịnh gật gù, cho dù đứng trên lập trường là Ất hộ pháp hay “Tà Nguyệt” Nguyệt Vịnh thì việc mở rộng Tà Nguyệt Tông này đều không sai.
“Vậy trước hết em cùng Hắc - Bạch Vô Thường hội họp tại Hà thành đi, có chuyện gì thì cứ truyền âm cho anh. Mà, nên nghỉ ngơi một chút trước đi đã, nhìn em có vẻ mệt mỏi lắm đấy.”
Nguyệt Vịnh nhảy lên ngồi trên đùi Chính Nam, hai tay vòng lấy cổ, mắt long lanh nước thỏ thẻ: “Nếu không... “chúng ta” cùng nhau nghỉ ngơi?”
Chính Nam gõ đầu Nguyệt Vịnh: “Không nghỉ ngơi thì đi làm việc, ở đó mà câu dẫn anh.” - Chính Nam hiểu rõ Nguyệt Thần huyết mạch hơn bất kỳ ai khác, không đến đúng thời điểm là không thể phá thân, nếu không là hại nhiều hơn lợi.
Nguyệt Vịnh bĩu môi thất vọng, đeo lên mặt nạ: “Anh a! Lúc nào cũng lý trí như vậy, thật không biết có phải là Thánh nhân chuyển thế không!” - Nói, cô ra ngoài, đóng cửa thật mạnh.
Chính Nam thở dài lắc đầu, an ủi “tiểu Chính Nam” một lát rồi đi xuống mật thất.
Hắn quyết định thử nghiệm lại rút ra hỏa chủng của Dương Quang.
Trong mật thất, Chính Nam dùng Bạch Nhãn có thể nhìn rõ trong đan điền Dương Quang có một đoàn hỏa diễm đang cháy hừng hực, không cần chạm vào, chỉ nhìn không thôi đã cảm giác được đôi mắt chịu thiêu đốt.
Đang lúc Chính Nam định ra tay tróc Hỏa chủng kia ra khỏi người Dương Quang, Trang phú bà lại lên tiếng.
“Trang khuyên ký chủ là đừng sử dụng phương pháp này mà đạt được dị hỏa.”
“Vì sao?” - Chính Nam giọng đầy nghi ngờ: “Dương Quang đã chết, chỉ cần xóa hết tinh thần ấn ký trên Hỏa chủng của hắn đi không phải là nó sẽ trở thành vô chủ rồi sao?”
“Về lý thuyết thì đúng là như vậy, nhưng ký chủ nên nhớ Cửu Chuyển Thái Dương Hỏa vốn là từ một vị thần bị phân thây mà thành, tức là ngoài tinh thần ấn ký của Dương Quang, trong đó còn có Đồ Đằng của một vị thần. Thứ đó ký chủ đừng mong có thể tự mình giải quyết được.”
“Chậc, quên mất còn có vị Thái Dương Thần gì gì đó.” - Chính Nam lắc đầu ngao ngán: “Cái xác này bây giờ đã bị chặt đứt tứ chi, nguyên anh cũng đã bị đánh nát, cho dù dùng làm môi giới Uế Thổ Chuyển Sinh Thuật cũng không tốt, đúng là gân gà.”
Cất cái xác qua một bên, Chính nam lại thấy trong balo còn 1 cái cấp 5 Tụ Linh trận bàn.
Không có việc gì làm, hắn đành phải mang theo nó đi cải tạo một lượt toàn bộ trận pháp xung quanh Thanh Vân Tông.
...
Hai ngày sau, Vũ Tuyết, Vũ Vân đều lần lượt mang đội trở về báo cáo nhiệm vụ.
Sau khi kiểm tra tình hình sức khỏe mọi người một lần, Chính Nam để cho các cô nghỉ ngơi một ngày rồi lại tiếp tục ra ngoài làm cấp E nhiệm vụ. Cũng vì chuyện này mà hắn nổi nóng với hai chị em Vũ gia khi các cô muốn ngay lập tức lên đường.
“Hai người tu vi cao, thân thể tốt mới có thể chịu được vừa đi lại vừa đánh đấm, thu thập như vậy, còn những người khác đều là Luyện Thể Kỳ, không chịu nổi dày vò như vậy a. Để cho người ta nghỉ ngơi trước đi.”
“Chủ nhân, có tới tám đội lận a, ba đội nghỉ thì còn năm đội có thể đi, em đi được mà!” - Vũ Vân không phục, cô chưa mệt mỏi, không cần nghỉ ngơi.
Chính Nam đưa tay xoa trán: “Tham công tiếc việc a. Được được, cầm lấy ba quyển trục này, chọn lấy ba đội rồi khi nào muốn đi thì đi.”
Vũ Vân hào hứng nhận lấy ba quyển trục rồi chạy như bay đi làm việc của mình, trước khi đi còn không quên ôm chầm lấy Chính Nam một cái, để Vũ Tuyết phú bà hừ lạnh không thôi.
“Em tạm thời nghỉ ở nhà, để tu vi của Thanh Tâm tiến thêm đi đã.” - Thấy Vũ Tuyết phú bà lại muốn cầu xin, Chính Nam lập tức ngắt lời.
Chủ yếu là vì cấp D nhiệm vụ không xuất hiện, hắn cũng không có cách nào.
Vũ Tuyết phú bà gật đầu rời đi, cũng không quên ôm Chính Nam một cái, quyết ăn thua đủ với em gái mình.
Chính Nam cười lắc đầu, đều trưởng thành rồi mà cứ như con nít.
Mọi người rời đi rồi Chính Nam mới tự mình thì thầm: “3 điểm tích lũy, còn thiếu 7 điểm nữa là được một công trình. Aiz, mới mấy ngày thôi mà đã tồn gần chục nhiệm vụ cấp E, sau này còn phải làm sao a.”
Trang phú bà lại ngoi lên mặt nước nói: “Ký chủ thật ngu ngốc a, nếu như không đủ người thì cho một người nhận nhiều nhiệm vụ, lại không ai cấm làm như vậy.”
Chính Nam đập bàn: “Còn có thể một người nhận nhiều nhiệm vụ!? Tại sao giờ này mới nói a!”
Trang phú bà lí nhí: “Tại ký chủ không hỏi…”
Chính Nam đã quen với sự tắc trách của Trang phú bà nên cũng không thèm nói nữa mà lật ra đống quyển trục nhiệm vụ rồi phân nhiệm vụ thành ba loại chính là thu thập tài nguyên, liệp sát và thu thập tình báo.
Nhiệm vụ thu thập tài nguyên chủ yếu là linh thảo, khoáng thạch hoặc là thu mua vải vóc, gỗ, gạch,... khá an toàn và dễ dàng.
Nhiệm vụ liệp sát thì nguy hiểm hơn khi yêu cầu tổ đội phải giết một số cụ thể yêu thú và thu lấy một số cụ thể tài liệu.
Nhiệm vụ thu thập tình báo ở cấp độ này chủ yếu là thu thập thông tin về địa hình, các tông môn, thành trì xung quanh, cũng không quá khó khăn và nguy hiểm.