Hàng ngàn viên đá lớn nhỏ không đều nhau được bọc bởi nguyên khí của Thạch Khôi Thú Vương lao vun vút về phía Chính Nam và Ngọc Ngân phú bà.
Ngọc Ngân phú bà liều mạng đánh tan từng viên, từng viên một có khả năng đánh trúng cô và Chính Nam nhưng đá nhiều lắm, một mình cô chỉ bảo vệ bản thân thì quá dễ nhưng che chở cho một người nữa thì không đơn giản chút nào.
Chỉ sau chốc lát, Ngọc Ngân phú bà đã trúng không ít đá nhưng cô vẫn không hề rên một tiếng.
“Vẫn được, phải cố gắng! Năm phút mà thôi, cố lên!”
Đúng lúc này, một tảng đá lớn bằng cả một chiếc ô tô được Thạch Khôi Thú Vương bốc lên ném thẳng vào hai người.
Ngọc Ngân phú bà cũng chú ý tới tảng đá lớn này, cô tụ lực chuẩn bị sẵn sàng phá tan tảng đá lớn đó nhưng một viên đá nhỏ hơn khác lại vô tình bay thẳng vào đầu Chính Nam khiến cô phải từ bỏ tụ lực và đánh bật viên đá kia ra.
Nhìn tảng đá lớn càng lúc càng tới gần, Ngọc Ngân phú bà cười khổ quay mặt lại phía hai mắt vẫn nhắm chặt Chính Nam, thì thầm: “Xin lỗi anh, em thật sự là vô dụng.”
Nói, cô nhắm mắt, gồng mình chuẩn bị thay hắn gánh chịu viên đá lớn kia, chết thì hẳn là không nhưng gãy vài cái xương và chấn thương nội tạng là chắc chắn không thể tránh khỏi.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đau đớn trong tưởng tượng còn chưa kịp ập tới thì Ngọc Ngân đã được một vòng tay ôn nhu và một giọng nói đầm ấm bao trọn lấy: “Đồ ngốc! Em không sao chứ?”
Ngọc Ngân phú bà ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt cô không phải ai khác mà chính là Chính Nam một tay ôm cô, một tay vẫn đang trong tư thế ra quyền, ánh mắt ôn nhu đầy quan tâm.
Cô lắc đầu: “Em không sao, em… xin lỗi.” - Lại một lần nữa cô để hắn phải tự mình ra tay, phải bảo vệ cô, bảo vệ người hộ pháp, nô tỳ này.
“Được rồi, không có gì phải buồn.” - Chính Nam khẽ nhéo mũi quỳnh của Ngọc Ngân phú bà, cười nói: “Nếu anh không chạy qua một bên ngồi xuống giữa chiến đấu thì em đã không phải bị dồn đến mức khó xử như vậy, nói đi nói lại thì lỗi bắt đầu từ anh mà thôi. Chúng ta huề nhé!?”
Thấy Chính Nam đã vậy còn quá hào phòng nhận lỗi về hắn để làm mình vui, Ngọc Ngân phú bà càng tự trách hơn. Nhưng nói nhiều lúc này cũng vô dụng, thay vì giành nhau lỗi về ai, biến nó thành động lực tu luyện còn thiết thực hơn nhiều.
Ngọc Ngân phú bà cũng không bút tích mà gật đầu nói: “Anh không sai, em cũng không sai, tất cả đều là lỗi của con Thạch Khôi Thú Vương kia.”
Chính Nam rất hài lòng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với thuyết pháp này của Ngọc Ngân phú bà.
“Đúng vậy, chính là lỗi tại nó. Có lỗi thì phải bị phạt a!”
Nếu Thạch Khôi Thú Vương có thể nói, giờ này hẳn là nó sẽ hỏi thăm 18 đời tổ tông của hai người.
Rõ ràng là hai người tới giết con dân nó, phá giấc ngủ của nó, còn ra tay đánh đập nó tàn tàn nhẫn, bây giờ vì tán tỉnh nhau mà bao nhiêu tội nợ đều do nó gánh chịu.
Không có ai vô sỉ như vây a!
Grào!!!
Không biết vì bị đổ tội oan hay là vì hai nhân loại kia ngay trước mặt nó ôm ấp yêu thương, Thạch Khôi Thú Vương gầm lên một tiếng giận dữ rồi xông thẳng tới hai người, mỗi bước nó bước ra đều để lại một vết lõm sâu trên mặt đất.
“Em chuẩn bị sẵn chờ tín hiệu của anh.” - Chính Nam trầm mặt xuống, cho dù xuất phát từ bất kỳ lý do gì thì có một sự thật không thể phủ nhận là phú bà của hắn vừa mới bị ngược đãi, thủ phạm nhất định phải chết: “Hừ, đánh đập nữ nhân của tao nãy giờ thoải mái lắm đúng không!?” -Nói, hắn cũng xông thẳng tới Thạch Khôi Thú Vương.
Khi cả hai chỉ còn cách nhau khoảng 5m, Thạch Khôi Thú Vương vung cánh tay với nắm đấm to gấp đôi Chính Nam thẳng về phía hắn.
Chính Nam cũng không ngu ngốc tới mức chính diện ngăn cản cú đấm này mà cực kỳ mềm dẻo xoay tròn trên mũi chân, hoàn mỹ như vũ công ba-le tránh qua cú đấm của Thạch Khôi Thú Vương rồi phản đòn.
“Mộc Diệp Toàn Phong”
Dồn lượng lớn chân khí vào chân phải, Chính Nam cúi thấp người tung cú đá xoáy vào chân Thạch Khôi Thú Vương, thành công hất tung nó lên không.
“Nếu đã bất tử trên mặt đất, vậy thì cho mày bay một lát đi.”
“Mộc Diệp Liệt Phong”
Chính Nam nhún người từ dưới mặt đất nhảy lên không trung, hắn tung ra liên hoàn cước đá liên tiếp vào phía dưới Thạch Khôi Thú Vương khiến nó càng bay càng cao.
Đáng thương Thạch Khôi Thú Vương chỉ có thể ở trên không trung quờ quạng và gào thét. Tách ra khỏi đất mẹ thiện lành, nó chỉ là một cục đất sét mà thôi.
“Bạch, cho anh một điểm mượn lực.” - Chính Nam la lên ra hiệu cho Ngọc Ngân phú bà.
Ngọc Ngân phú bà lập tức hiểu ý Chính Nam, cô ném ra một cây chủy thủ thẳng về hướng hắn.
“Tuyệt vời!”
Chính Nam dẫm lên chủy thủ mà Ngọc ngân phú bà ném ra, dùng đó làm điểm mượn lực để phát chiêu thức tiếp theo.
“Mộc Diệp Thăng Phong”
Lại là một đòn liên hoàn nữa của Rock Lee, lần này Chính Nam sử dụng cả cùi chỏ, nắm đấm, đầu gối,... như vũ khí để tấn công chứ không chỉ là dùng chân.
Sau khi combo kết thúc, Chính Nam lại lần nữa la lớn: “Bạch, tới lượt em.” - Nói, hắn tung cánh bay lên phía trên Thạch Khôi Thú Vương rồi đá mạnh nó về phía Ngọc Ngân phú bà.
“Em chờ nãy giờ rồi đây!” - Ngọc Ngân phú bà nhìn Chính Nam “tâng bóng” Thạch Khôi Thú Vương trên không cũng là nhiệt huyết dâng trào, bản năng sát thủ trong cô cũng đã không nhịn được nữa.
Từ trong nhẫn chưa đồ lấy ra một thanh đoản đao, Ngọc Ngân phú bà đeo nó vào tay rồi bắt đầu truyền nguyên khí vào.
Là đeo vào, không phải cầm lấy, bởi vì trên thân thanh đoản đao kia có bốn lỗ nhỏ vừa khít ngón tay để người dùng đeo vào, lưỡi đao cũng không dài lắm nhưng đen nhánh, cảm giác cực kỳ sắc bén
Đây là vũ khí Chính Nam đặc chế cho Ngọc Ngân phú bà từ một loại cấp 5 vật liệu cực hiếm mà hắn mua từ trong cửa hàng hệ thống, tác dụng chính là có thể tích trữ nguyên khí vào vũ khí để tạo ra một lưỡi dao vô hình, ý tưởng được lấy trực tiếp từ Sarutobi Asuma.
Cảm thấy đoản đao trong tay mình đã đạt độ sắc bén nhất định, Ngọc Ngân phú bà khom người xuống, tụ lực, ra đòn.
“Thăng… Long… Trảm”
Côà giẫm mạnh xuống đất rồi bật lên chém thẳng về phía Thạch Khôi Thú Vương, đoản đao trong tay cô mơ hồ hình thành đầu một con rồng đang há rộng miệng cắn về phía mục tiêu.
Gréc!!!
Thạch Khôi Thú Vương gầm lên đau đớn, nhưng chỉ chốc lát đã im bặt đi vì nó đã bị Ngọc Ngân phú bà một chiêu Thăng Long Trảm cắt thành hai nửa.
“Nhanh, không thể để nó hấp thu thổ linh khí khôi phục lại thân thể.”
Ngọc Ngân phú bà cũng không vì đòn đánh của mình mà hào hứng, cô biết vết thương như thế này chưa đủ để giết chết Thạch Khôi Thú Vương.
“Yên tâm, anh lo được.” - Chính Nam nhanh chóng bay xuống phía dưới hai nửa Thạch Khôi Thú Vương, kết ấn.
“Hỏa Độn - Hào Hỏa Cầu Thuật”
Một quả cầu lửa lớn bao lấy hai nửa Thạch Khôi Thú Vương rồi bắt đầu thiêu đốt nó.
Thạch Khôi Thú Vương nếu như còn nguyên khí chống đỡ thì ngọn lửa này của Chính Nam nhiều nhất chỉ làm nó khó chịu mà thôi, thế nhưng nó hiện tại đã bị Ngọc Ngân phú bà cắt ra làm hai nửa, không có cách nào chịu nổi bị hỏa thiêu như thế này.
Lát sau, đất đá bị Chính Nam thiêu thành không khí, để lại trên mặt đất một “tảng đá” màu xanh xám đập lên từng nhịp như nhịp tim, mỗi lần nó nhảy lên đất đá xung quanh lại gom tới một ít dính. Có thể thấy được nếu để cho nó có thời gian, Thạch Khôi Thú Vương chắc chắn sẽ sống lại.
Chính Nam tấm tắc lấy làm kỳ, nói: “Thạch Tâm này đúng là kỳ quái a, rõ ràng là một tảng đá lại có thể nhảy nhót như vật sống.”
“Vạn vật có linh, chuyện kỳ quái trên đời này còn nhiều lắm, ký chủ tập làm quen dần đi.” - Trang phú bà không biết từ đâu ngoi lên mặt nước nhả rãnh Chính Nam một câu.
Không để ý tới Trang phú bà, Chính Nam thu viên Thạch Tâm kia lại rồi mỉm cười nhìn Ngọc Ngân phú bà: “Chúng ta thắng rồi.”
Ngọc Ngân phú bà lắc đầu: “Là anh thắng rồi, em không…”
“Chúng ta… thắng rồi!” - Chính Nam nhắc lại câu nói của mình, còn cố ý cường điệu hai chữ “chúng ta”.
Ngọc Ngân phú bà trong lòng ngọt lịm, nở nụ cười xinh đẹp: “Đúng vậy, chúng ta thắng rồi.”
Đổi lại là nụ cười hài lòng của Chính Nam.
Hai người chia nhau thu thập Thạch Tâm, may mắn lần này theo phe Chính Nam, một lần chế tác đã đủ 10 cái Thủ Hộ Thạch Phù.
“Như vậy là chỉ còn Thiết Giáp Ngưu nữa là xong. Hôm nay tới đây thôi, nghỉ ngơi khôi phục trước, ngày mai lên đường tiếp. Anh đi tìm chỗ ở.”
“Vậy em đi tìm thức ăn.”