Hôm sau, trong một hang núi, Chính Nam cầm cây chọc chọc đống lửa đang nướng thỏ, nói: “Ngày mai chúng ta lên đường tới gần ngọn núi lửa phía tây nam, mục tiêu là Thạch Khôi Thú. Đường khá xa nên ít nhất cũng mất hai ngày. Haiz, không bay được quả thật là quá chậm.”
Ngọc Ngân phú bà không nói gì mà khẽ gật đầu nhìn chằm chằm con thỏ nướng trên khay. Mặc dù không phải lần đầu nhưng cô luôn bị tài nấu ăn của Chính Nam chinh phục.
...
Hai ngày sau, tại chân một ngọn núi lửa đã tắt, Chính Nam và Ngọc Ngân phú bà đang ngồi trên một cành cây, quan sát bãi đất trống cách hai người khoảng 200m, nơi đó có mấy cục đá đang… đi lại.
Ngọc Ngân phú bà thấp giọng nói: “Thạch Khôi Thú này toàn thân có lớp vảy bằng đá bảo vệ, chỉ có lõi ngay trước ngực nó là nguồn cung năng lượng chính, chính là cái anh gọi là Thạch Tâm.”
“Nói như vậy, là muốn dùng cường lực đánh tan lớp vỏ bên ngoài mới lấy được Thạch Tâm sao?” - Chính Nam vuốt cằm, cường lực tấn công là món hắn yêu thích.
“Không cần phiền như vậy.” - Ngọc Ngân phú bà lắc đầu: “Anh nhìn giữa các khớp nối của nó chỉ là năng lượng thể. Chỉ cần chặt đứt kết nối này là nó không thể cử động nữa, khi đó có thể dễ dàng lấy ra Thạch Tâm.”
Có kinh nghiệm, có học thức chính là khác biệt.
“Vậy anh dùng Vụ Ẩn Thuật chế tạo hoàn cảnh, em tới vô hiệu hóa chúng nó, sau đó chúng ta từ từ lấy Thạch Tâm.”
“Đồng ý!”
Có kế hoạch, 2 người lập tức hành động.
“Vụ Ẩn Thuật”
“Nhãn Lực Tinh Thông”
Từ lần trước cùng Chính Nam phối hợp chiến đấu bên trong sương mù, Ngọc Ngân phú bà đã cố ý tu luyện một môn đồng thuật, không có gì cao cường, chỉ là một môn dùng nguyên khí để tăng độ linh động và khả năng nhìn của con mắt trong thời gian ngắn.
Một đám Thạch Khôi Thú như cừu non mắt mù chờ bị làm thịt trong màn sương, không phản kháng có chút nào.
Chính Nam cảm thấy câu “Nhà có lão, như có bảo” quả thật không sai, mặc dù Ngọc Ngân phú bà còn lâu mới lão.
Đang lúc Chính Nam và Ngọc Ngân thu lại sương mù, chuẩn bị tiến hành thu gặt Thạch Tâm, biến cố lại xuất hiện.
Mặt đất đột nhiên rung lắc dữ dội, sau đó nổ ra một cái hang lớn.
Cách cái hố 100m, Chính Nam và Ngọc Ngân phú bà ổn định thân hình quan sát.
Chính Nam cũng không bất ngờ, Bạch Nhãn của hắn nhìn rõ dưới lòng đất còn có một con Thạch Khôi Thú Vương đang ngủ, chỉ là có chút khó chịu cách nó làm “thú“.
“Thật sự là không thể nói nổi, nó ở dưới lòng đất nhìn chúng ta giết con cháu, họ hàng nó, nó mới chịu mò mặt ra. Có cái thủ lĩnh như vậy... bi ai a!”
“Nếu anh không giết một con Thạch Khôi Thú nào thì nó sẽ tiếp tục mặc kệ anh, dù sao loại yêu thú này ăn đất đá sẽ hồi phục lại. Nhưng nếu anh giết dù chỉ một con, khí tức nó vừa biến mất sẽ dẫn tới Thạch Khôi Thú Vương thức tỉnh.
Con Thạch Khôi Thú Vương này có vẻ là Nguyên Anh tầng 5, có chút khó làm rồi.”
Ngọc Ngân wiki hân hạnh tài trợ.
Chính Nam vỗ vai Ngọc Ngân phú bà, nói: “Em ở đây yểm hộ, anh ra thử lửa với nó.”
Không đợi Ngọc Ngân phú bà phản ứng, Chính Nam đã xông thẳng tới Thạch Khôi Thú Vương đánh tới quên trời quên đất, chủ yếu là Thạch Khôi Thú vương bị đánh.
Loại yêu thú da dày thịt béo, hành động chậm chạp này chủ yếu là dựa vào khả năng phòng ngự mạnh, đòn đánh có sức sát thương lớn tiêu diệt đối thủ, nhưng không may cho nó, Chính Nam lại là Mẫn Tiệp hình.
Lợi dụng tốc độ và sự linh hoạt của thân thể, cùng với lợi thế của Đồng Thuật, Chính Nam liên tục vờn quanh Thạch Khôi Thú Vương, tấn công vào các khớp nối của nó, nếu Thạch Khôi Thú Vương không có câu trả lời, bị đánh hạ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lúc này Thạch Khôi Thú Vương bị đánh hoài cũng đã phẫn nộ. Nó giơ hai tay với đầu nắm đấm khổng lồ của mình đập mạnh xuống mặt đất, mục đích phá hoại các điểm đặt chân mượn lực của Chính Nam.
Đáng tiếc, Chính Nam còn lá bài khác!
Hắn nhảy lên cao, sau đó bung cánh ra.
“Thố Mao Châm”
Chính Nam sử dụng một biến thể của chiêu Thố Mao Châm.
Thay vì bắn ra thật nhiều mũi kim khâu, lần này hắn phóng ra hàng loạt Kunai, tinh chuẩn cắm vào thật nhiều khớp nối quanh vùng đầu của Thạch Khôi Thú Vương. Mỗi cây phi tiêu đều được hắn bọc vào nguyên khí đặc thù của bản thân cùng với Bùa Nổ.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Thạch Khôi Thú Vương loạng choạng lùi hai bước. Vụ nổ rõ ràng không gây ảnh hưởng gì nhiều tới nó, thế nhưng nửa người trên của nó đã hoàn toàn bất động vì bị Kunai của Chính Nam khóa khớp.
“Nhu Quyền - Thủ Phá Sơn”
Chính Nam không bỏ lỡ cơ hội, lập tức vận sức tung một chưởng đánh thẳng vào đầu Thạch Khôi Thú Vương.
Bùm! Ầm!
Đầu của Thạch Khôi Thú Vương nổ tan tành, thân hình đồ sộ đổ xuống gây ra một mảnh bụi bặm.
Ngọc Ngân sóng mắt lưu chuyển, từng bước tới gần, liên tục vỗ tay.
“Lợi hại, đầu tiên dùng phi tiêu khóa các khớp nối quanh vùng đầu ngăn chúng truyền năng lượng lên, sau đó đốt cháy để tiêu hao phần năng lượng còn lại, cuối cùng là ngạnh công phá tan.
Khả năng quan sát, phán đoán và bắt thời có thể nói là tuyệt vời. Chủ nhân, thật sự lợi hại nha~”
Chính Nam chỉ chỉ vào má của mình, cười nói: “Tới cái môi thơm chứ sao, haha.”
Nhận lại là Ngọc Ngân phú bà bạch nhãn: “Anh đừng vội mừng, nó còn chưa có chết đâu.”
Như để chứng minh cho lời Ngọc Ngân phú bà, các mảnh đá vụn xung quanh khẽ rung lắc rồi như có nam châm bay trở về phần thân thể không đầu của Thạch Khôi Thú Vương, chỉ lát sau nó đã lại đứng lên khỏe mạnh như chưa từng nằm xuống.
Chính Nam lắc đầu bất đắc dĩ: “Đều đã như vậy còn không chịu chết đi, sống lại chi để người ta đánh đập hoài cho khổ vậy ha.”
Gràoooo!!!
Thạch Khôi Thú Vương gầm lên một tiếng giận dữ, đất đá xung quanh bắt đầu rung lắc dữ dội rồi chịu một lực lượng vô hình dẫn dắt liên tục bắn về phía Chính Nam và Ngọc Ngân phú bà.
Ngọc Ngân phú bà vừa tránh né mưa đá, vừa nói: “Thạch Khôi Thú vốn là địa linh, tu luyện tới Nguyên Anh Kỳ nó đã có độ thân hòa rất cao với thổ linh khí, chỉ cần nó còn ở trên mặt đất thì nguyên khí của nó sẽ không bao giờ cạn.”
“Vậy chỉ cần hất tung nó lên không là được chứ gì!?” - Chính Nam cười lạnh.
“Tiêu hao 6 điểm kỹ năng, kích hoạt và nâng cấp [ Mộc Diệp Liệt Phong], [ Mộc Diệp Toàn Phong ], [ Mộc Diệp Thăng Phong ] lên cấp 2 thành công.”
“Bạch, em tới giữ chân nó một lát, anh cần 5 phút.” - Chính Nam thoát ly vòng chiến rồi ngồi xếp bằng xuống cành cây lớn.
Hắn muốn tĩnh tâm hấp thu quán đỉnh, như vậy sẽ nhanh hơn là để Trang phú bà một mình ghi thông tin cho hắn.
Ngọc Ngân không biết vì sao Chính Nam đang chiến đấu lại chạy qua một bên ngồi tĩnh tọa nhưng nếu hắn đã tin tưởng cô tới như vậy thì không có lý do gì để cô phải làm hắn thất vọng.
“Bách Bộ Thần Hành Quyết”
Có tác dụng tương tự như kỹ năng “Tật Phong Hành” mà Chính Nam tặng cho cô nhưng hiệu quả mạnh hơn nhiều, có thể nói là bản cường hóa của “Tật Phong Hành”, thế nhưng cái giá phải bỏ ra cũng không ít, bởi vì gần một nửa nguyên khí của Ngọc Ngân phú bà ngay lập tức biến mất không còn.
Ngọc Ngân phú bà sử dụng áp đáy hòm tuyệt kỹ tới đối đầu với Thạch Khôi Thú Vương.
Chính Nam đã nói “cầm chân” chứ không phải “hạ gục” nó, cô nhất định sẽ nghe lời hắn.
Kích hoạt cho mình “Bách Bộ Thần Hành Quyết”, Ngọc Ngân phú bà thân hình càng trở nên phiêu giật, bất định hơn, cô tránh thoát tất cả phi thạch mà Thạch Khôi Thú Vương bắn về phía mình còn có dư lực cản lại những viên đạn lạc có khả năng quấy nhiễu Chính Nam.
Grào!!!
Một chiêu “Phi Thạch” không mang lại bất kỳ tác dụng gì, Thạch Khôi Thú Vương lại lao tới cận chiến với Ngọc Ngân phú bà. Đáng tiếc, ngày hôm nay chú định nó phải không vui khi cùng lúc gặp hai cái nhân loại đều là Mẫn Tiệp hình.
Vờn nhau mãi không có kết quả, Thạch Khôi Thú Vương đánh chủ ý lên ngồi một bên không có động tĩnh Chính Nam. Nó mặc dù trí tuệ không cao nhưng cũng đủ để nhận ra hai nhân loại này là một nhóm và tên đang nhảy nhót này khó chơi hơn tên đang ngồi im kia.
Thấy Thạch Khôi Thú Vương bỗng nhiên quay đầu về phía Chính Nam, Ngọc Ngân phú bà thầm than một tiếng không tốt rồi bắn lên chặn trước mặt hắn.
Grào!!!
Thấy hai tên nhân loại đứng chung một chỗ, Thạch Khôi Thú Vương lại tới một chiêu “Phi Thạch”.
Có câu “phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”!
Cùng lúc Thạch Khôi Thú Vương bỗng nhiên thông minh chuyển sang tấn công Chính Nam thì hiệu quả của “Bách Bộ Thần Hành Quyết” cũng chậm rãi biến mất.
Ngọc Ngân cắn răng: “Muốn tổn thương anh ấy, bước qua xác tao trước đi.”
...