Vương Anh chính là bị làm cho shock tới không nói nổi câu nào, thế nhưng cũng may là không lâu liền lấy lại tỉnh táo. Xuyên không này là bí mật a. Không thể để Tiểu Bạch cùng Ái Nhi kia biết, nếu không Tiểu Bạch nhất định có cơ hội sẽ chạy về đây. Chính vì thế, việc đương nhiên phải làm chính là bịt mắt hai người kia lại.Kết quả của việc xuyên không này có chút không mĩ mãn với Vương Anh cho lắm. Hắn dù sao cũng lơ mơ hiểu được việc Ái Nhi cách cách này về thế giới hiện đại chắc chắn sẽ không có chút lợi nào cho mình, cư nhiên tính kế mua chuộc lòng người.
Bất quá vị cách cách này mấy hôm sau đã dần lộ rõ tính cách.
Ái Nhi cách cách là công chúa thứ 12 của Tiên Đế. Mặc dù được xưng tụng là công chúa đẹp nhất trong các công chúa, thế nhưng tính cách quả thật làm cho người ta đau đầu tới mức muốn đem nàng mà hung hăng đánh cho đỏ lựng cái mông nhỏ lên. Đường đường là một công chúa, thế nhưng văn chương lại thật sự rất tài giỏi. Không những thế, kiếm thuật cũng rất tài ba. Độc thuật cũng thuộc hàng siêu đẳng. Tóm lại một câu. Cô công chúa này tài ba hơn người.
Tuy là nói thế, tài ba là một chuyện, tính cách lại là chuyện khác hoàn toàn. Ái Nhi cách cách sinh ra đã rất háo thắng. Hơn nữa lại nghịch ngợm vô cùng. Cái gọi là tài ba? Xin thưa là cũng có thể hiện ra. Thế nhưng lại thể hiện rất đa chiều. Tiên Đế đoản mệnh mất sớm khi Ái Nhi nàng còn chưa được 12 tuổi. Việc cưới xin của công chúa, Tiên Đế trước khi đi vẫn rơm rớm nước mắt trao lại trọng trách nặng nề này cho đương kim hoàng thượng bây giờ. Trước khi nhắm mắt còn dùng chút hơi tàn lực kiệt, thều thào một câu.
-Đừng cho nó doạ hoàng tử các nước chạy mất nữa.
Đương kim hoàng thượng lúc đó cũng đã tầm 30. Nghe một câu giao lại trọng trách của Tiên Đế, lập tức khóc oa oa. Cái gì a? Vị công chúa này, muốn nàng xuất giá à? Chính là minh chứng sống chống lại câu nói không có gì là không thể.
Thực chất thì Ái Nhi cách cách, so với việc tự nhận xét mà nói, xét thấy bản thân mình cũng rất dễ dãi. Muốn làm chồng nàng? Chỉ cần cầm kì thi hoạ đều giỏi. Còn phải biết nấu ăn, bắn cung, giỏi võ. Hơn nữa còn phải tinh thông những thứ mà nàng biết, phải tuyệt đối chung tình với nàng, phải thật thật điển trai. Phàm là nam nhi như thế, nàng nguyện ý gả cho.
Chính vì lẽ này, hoàng tử khắp muôn phương tới cầu hôn đều bị doạ chạy mất dép, đến kiệu còn không kịp ngồi, chạy thẳng một hơi bay về nước mình.
Tiểu Bạch lúc còn Tiên Đế mất đi cũng đã được 8 tuổi, thường hay cùng Ái Nhi cách cách thưởng thức mấy hoàng tử kia làm trò. Các hoàng tử tới cầu thân, đương nhiên là phải để Ái Nhi cách cách chiêm ngưỡng qua dung nhan. Đương nhiên, cách cách bao giờ cũng giả làm nữ tì trong cung.
Năm Tiểu Bạch 5 tuổi. Hoàng tử nhà Kim tới cầu hôn.
Tướng tá khá đẹp mắt.
Cũng là người rất khí chất.
Cả thân người toát lên vẻ Vương Giả.
Thế nhưng khuôn mặt thì…
Cách cách thoạt nhìn đã không ưng. Thế nên quyết định, lão hoàng tử này, nhất định phải khiến hắn ta sợ chết thôi.
Thập đại hoàng tử nhà Kim văn võ song toàn. Tài năng rất không thiếu. Thế nhưng nhan sắc thì rất ẹ. Mặc dù vậy cũng rất tự tin, đứng trước cách cách mà giờ đây đang giả làm tiểu nữ tì, lên giọng nhỏ nhẹ.
-Tiểu nữ tì này. Ngươi có thể giúp ta bẩm báo với công chúa ta tới cầu thân hay không?
Mắt Ái Nhi cách cách loé lên một tia sáng, có thể nói là nham hiểm vô đối.
-Không cần. Vị hoàng tử này. Công chúa nhà chúng tôi hỏi ngài tự tin nhất với tài năng nào?
Thập đại hoàng tử ưỡn ngực, hào sảng nói.
-Chẳng dấu gì tiểu nữ tì. Ta đây chính là cái gì cũng biết.
Ái Nhi Cách cách với câu trả lời này không hài lòng chút nào. Thế nhưng vẫn tươi cười.
-Vậy công chúa nhà chúng ta muốn ngài dùng tay không chặt nứt đôi một hòn đá, xin hỏi liệu có được hay không?
Thập đại hoàng tử đương nhiên phấn khởi vô cùng. Chặt đá? Chính là cái hắn tâm đắc nhất.
Thế nhưng, thiên a, thập đại hoàng tử này quả thật ngây thơ. Ngây thơ tới mức tới tận lúc nhìn thấy hòn đá mới có thể khép miệng lại.
-Cái… cái này…
Ái Nhi cách cách tươi cười không nói, cư nhiên ra ý mời hoàng tử. Thập đại hoàng tử nhìn về phía hòn đá kia, nuốt ực một cái.
Thiên A. Cái này chỉ nhỏ thêm chút nữa có thể gọi là hạt cát luôn a. hơn nữa nơi đặt cũng thật trêu ngươi, ngay sát một thanh kiếm dựng ngang, lưỡi kiếm sắc ngọt như sẵn sàng.
Thập đại hoàng tử nuốt nước bọt xong, không nói được lời nào, 36 kế, chuồn là thượng sách, để lại Tiểu Bạch cùng cách cách kia ôm bụng cười rũ.
Năm Tiểu Bạch 7 tuổi, cách cách của cô còn dùng chiêu ác hơn nữa. Vị hoàng tử nhà Trịnh này quả thật hơn người. Nhan sắc rất tuyệt. Dáng người cũng rất chuẩn. Đáng tội trên mặt có thêm 2 cái đít chai.
Ái nhi cách cách đương nhiên không hề có hảo cảm với tên này, nhìn cặp đít chai trên mắt hắn, thẽ thọt hỏi.
-Nhìn vị hoàng tử đây rất tri thức. Công chúa nhà chúng tôi có một chất mới tìm được muốn hoàng tử nghiên cứu dùm. Chỉ cần có thể nói được chất này bao gồm những chất gì, công chúa sẽ lập tức đồng ý hôn sự.
Hoàng tử nhà Trịnh đương nhiên chưa có điên mà từ chối, hí hửng đẩy gọng kính lên một cái, sau đó liền giục Cách cách may đưa tới phòng nghiên cứu.
Vì cuộc cầu thân lần này, Trịnh Vương xem chừng rất xót xa cho con trai a. Nghe người ta đồn rằng vị hoàng tử kia vào căn phòng riêng mà công chúa chẩn bị mới được 2 khắc, lập tức bên trong đã truyền ra một tiếng nổ bùm.
Mọi người hốt hoảng chạy vào phòng, chứng kiến một cảnh loạn hết sức.
Vị hoàng tử kia mặt mày đen thui, tóc tai dựng ngược, y phục te tua. Hơn nữa còn nấc cụt liên hồi.
Thiên A. Cái này chính là ác bá vô đạo a. Ái Nhi cách cách không biết đã cho hoàng tử kia nghiên cứu cái chất gì, hoàng tử kia đến khi về tới nước, tóc đã cháy mất nửa, hơn nữa còn nấc cụt tới mức sức tàn lực kiệt. Trịnh Vương phải sai người tim ngự y tới, tìm mọi lang y giỏi giang chữa mất 2 tuẩn mới khỏi được bệnh nấc cụt này cho hoàng tử.
Chỉ bấy nhiêu đó thôi, Tiểu Bạch tưởng tượng lại cũng đủ cảm thán một câu. May mà cô không phải là người mà Cách cách không ưa.
Nói đến chuyện cách cách xem chừng như thế là đủ. Bây giờ lại nói đến chuyện của Tiểu Mễ. Tiểu Mễ. 12 tuổi. Là con của một gia đình khá giả ở biên giới Việt Hoa. Bố là người Việt, Mẹ là người Hoa. Chính vì yếu tố này, Tiểu Mễ mới có khuôn mặt khá xinh xắn. Gia đình nhỏ của Tiểu Mễ cũng thuộc hàng hạnh phúc. Thế nhưng dạo gần đây, bố của Tiểu Mễ đột nhiên lại nghiện đánh bài. Lại còn là đánh bài ăn tiền. Chính vì lẽ đó, chỉ trong vòng mấy tháng, gia sản nhà Tiểu Mễ không những không tăng thêm mà còn ít đi đến tội nghiệp. Mẹ của Tiểu Mễ khuyên can chồng không được, ngày càng trở nên gầy xọm đi. Cho tới một hôm, Tiểu Mễ cùng mẹ đang ở nhà làm đồ thủ công đem đi bán, bọn chủ nợ đột nhiên ập vào.
Khó khăn lắm bố Tiểu Mễ mới xin khất được tới ngày mai, tối hôm đó cả nhà dắt díu nhau chạy trốn. Chạy mãi, tới được Hà nội, Bố mẹ Tiểu Mễ gửi con vào nhà một người quen, bản thân hai người thì đi tha phương cầu thực gây dựng lại từ đầu.
Tiểu Mễ trước nay là đứa bé hiểu chuyện, còn già trước tuổi, lại rất thông minh. Cô bé ít nhiều cũng biết điều, cố gắng ở lại ngôi nhà đó chờ bố mẹ về đón. Thế nhưng trời đúng là biết đùa người. Gia đình nhà người bạn kia đúng thật là ác bá vô cùng. Cả ngày bắt Tiểu Mễ làm việc. Tiểu Mễ tuy còn nhỏ, thế nhưng cũng rất chăm chỉ. Làm việc thôi mà. Cô bé chịu đựng được. Nhưng mà nhà kia lại không chịu đựng được. Cuối cùng là Tiểu Mễ bị bức tới mức phải khăn gói ra khỏi nhà. Lang thang khắp nơi, suốt 5 ngày đói rét, lúc tưởng chết đến nơi lại gặp Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch trước đây một lần có nghe Tiểu Mễ kể chuyện nhà mình, cảm thấy tức giận vô cùng. Cô chính là không ngờ có người lại ác bá vô đạo như nhà kia. Thế nhưng cô dù sao cũng chỉ là lá ngọc cành vàng ở cung, làm gì biết mấy thứ thủ thuật để trả thù. Vậy nên mấy hôm nay, Ái Nhi cách cách tới chính là thời cơ thích hợp nhất để rửa hận cho Tiểu Mễ.
Vương Anh suốt mấy hôm nay đang ở trong tình trạng hối hận không thể tả. Ái Nhi cách cách đó chính là muốn chọc cho hắn tức điên đây mà. Ít tuổi hơn hắn. Thế nhưng nham hiểm có khi ngang ngửa với hắn. Đã vậy còn nghịch ngợm hết biết. Chỉ cần hắn ra ngoài, Tiểu Bạch cùng Tiểu Mễ nhất định sẽ theo nàng ấy chạy ra ngoài đường, tìm đến chỗ nhà kia chọc phá, tất nhiên cũng chỉ là mấy trò vớ vẩn lén lút thôi. Thế nhưng hình như nhà kia cũng rất thảm a. Bị Ái Nhi cách cách ném bom tự chế có chứa nấm, cuối cùng chính là cả nhà thi nhau cười không ngớt, cười tới nỗi hàm có nguy cơ rơi ra.
Tiểu Mễ lúc này chính là cảm giác rất vừa lòng, có chút thương cảm. Công nhận a. Tiểu Bạch ngốc nghếch đáng yêu bao nhiêu, Ái Nhi cách cách lại nghịch ngợm bấy nhiêu. Bất quá cô bé cũng rất thích vị cách cách này, thường xuyên gọi cô là cách cách giống như Tiểu Bạch.
Tiểu Mễ ở lại nhà Vương Anh hơn nửa năm, suy cho cùng cũng có chút cảm thấy không tiện. Vương Anh dường như cũng cảm nhận được sự dè dặt của tiểu Mễ, theo ý muốn của Tiểu Bạch, đã cho người đi tìm bố mẹ của cô bé. Tìm mãi tới hôm nay cũng có tin tức, lập tức sai người mời họ đến biệt thự của mình nói chuyện. Ái Nhi cách cách tới ở nhà hắn đã là rất phiền rồi. Tiểu Mễ này nếu ở lại nữa chắc chắn sẽ cướp luôn cả cái thời gian ít ỏi của hắn với Tiểu Bạch.
Tiểu Mễ hôm đó vừa mới cùng Tiểu Bạch cùng Ái Nhi, Thiên Nam đi chơi về, vừa bước vào nhà đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ngồi ở trên ghế, thân hình lập tức đông cứng. Hai bóng dáng kia nghe tiếng cười nói, cũng quay ra nhìn.
Vừa nhìn thấy Tiểu Mễ, ba mẹ cô bé đã kích động không thôi, kìm không được nhào đến ôm cô bé. Cả nhà gặp nhau, mừng mừng tủi tủi, Tiểu Bạch đứng bên cũng sụt sùi không thôi.
Qua một lúc, Tiểu Mễ cũng kể lại được cho bố mẹ nghe chuyện sau khi tới nhà kia sống. Bố mẹ Tiểu Mễ đương nhiên rất tức giận, định bụng đi tìm nhà kia tính sổ, đúng lúc lại gặp được cái cười nham hiểm của Ái Nhi cách cách, gáy bỗng dâng lên một cỗ lạnh toát.
Tiểu Mễ gặp lại bố mẹ, mừng như điên, đương nhiên mấy cái tức giận vì bị ngược đãi kia vứt ra xa tít, chỉ quanh quẩn bên bố mẹ. Tiểu Bạch nhìn Tiểu Mễ như thế, trong lòng bỗng nhiên nhớ ra, Tiểu Mễ thực chất cũng chỉ mới 12 tuổi thôi. Trước nay cô bé chơi cùng với cô, có cảm giác như cô bé là đại tỉ khó tính của cô vậy. Bây giờ mới thực sự nhìn thấy cái trẻ con của Tiểu Mễ, trong lòng không đừng được trào dâng một cảm giác muốn đưa tay bẹo hai má nhỏ hồng hồng của Tiểu Mễ.
Bố mẹ của Tiểu Mễ từ lúc bước chân tới nhà Vương Anh, biết hắn là ân nhân của con gái, cảm kích hắn vô cùng. Trước sau luôn tỏ ra cung kính với hắn, một dạ hai thưa. Vương Anh thì trước sau vẫn là lạnh lùng một mặt, không đợi lâu lắc, cư nhiên phán một câu.
-Bao giờ hai người đón Tiểu Mễ?
Tiểu Bạch trợn tròn mắt há hốc. Chỉ có Tiểu Mễ cùng Ái Nhi cách cách thản nhiên như không. Tiểu Mễ mặc dù chỉ là một cô bé nhưng cũng hiểu được tình thế của Vương Anh hôm nay. Nói thật, lúc cùng Ái Nhi đi bày trò, cô bé chính là đã bị doạ cho chết khiếp rồi. Vương Anh nhất định là phải dẹp hết mọi thứ, kể cả cô, để lấy lòng bà cô trẻ kia. Hơn nữa, Tiểu Mễ cũng thực muốn mau mau cùng bố mẹ đoàn tụ. Chuyện này xem như là có lợi cho cô bé đi.
Ái Nhi đương nhiên cũng hiểu Vương Anh sao lại hỏi như thế. Bất quá nàng cũng biết rõ tình cảm của Vương Anh dành cho Tiểu Bạch. Chỉ có điều nàng dù sao cũng là cô cô của Tiểu Bạch, dù sao cũng nên bảo vệ cô bé chứ? Vương Anh muốn làm gì nàng còn không biết sao? Nàng trước nay chính là lợi tức tự mình dâng nộp, không tìm cách lấy là có tội với tổ quốc, còn là tội rất nặng.
Bố mẹ Tiểu Mễ bấy lâu nay tha phương khắp nơi, số tiền dành dụm được cũng gọi là kha khá. Lần này đi đón Tiểu Mễ, định bụng ở lại Hà thành này dựng nghiệp. Thế nhưng vừa tới đây đã vội vàng tới nhà Vương Anh, cư nhiên nhà ở chưa tìm được.
Vương Anh dù sao cũng là người thông minh, đương nhiên chuyện này cũng đã tiên liệu trước.
-Về chuyện chỗ ở, hai người không phải lo. Tôi sớm đã chuẩn bị cho hai người. Cũng đã chuẩn bị trước việc làm cho hai người.
Bố Mẹ Tiểu Mễ cảm kích không thôi, đưa ánh mắt nhìn ân nhân cứu mạng nhìn Vương Anh. Vương Anh không nói gì, chỉ gọi người tới dẫn 3 người nhà kia đi. Đối với hắn bây giờ mà nói, thời gian là vàng bạc. Bà cô kia chưa bị hắn mua chuộc ngày nào, hắn chính là chưa được chạm vào Tiểu Bạch ngày đó. Mấy hôm nay, chính vì cái bà cách cách kia không chịu ngủ mà không có Tiểu Bạch, hắn cư nhiên phải nhường cục bong êm ấm kia cho Ái Nhi nàng ta.
Trời giáp tết lạnh rét vô cùng. Thời gian noel cũng gần tới. Khu phố nhà Vương Anh lúc này đèn còn thắp sáng trưng mặc dù đã 7 h tối. Cư dân quanh đó ngày hôm đó cũng được chứng kiến một cảnh rất huyên náo. Đường đường là đại công tử rất đẹp trai, vậy mà giờ đây phải vật vã ôm thật chặt một cô gái xinh đẹp vô cùng, khó khăn lắm mới tách được cô nàng kia ra khỏi một cô bé lúc này dở khóc dở cười. Bất quá cô nàng kia khóc cũng rất đẹp, làm cho người đã động lòng người. Đáng tiếc a. Đẹp vẫn là đẹp. Mạng sống quan trọng a. Công tử đang vất vả ôm chặt cô bé kia, nhìn mặt đã thấy hai chữ nguy hiểm to đùng rồi. Cô gái chừng 20 tuổi bên cạnh, lúc này trên môi đang ẩn hiện nụ cười nham hiểm còn đáng sợ hơn gấp bội a. Cái này có thể nói là chứng minh câu nói, sắc đẹp lúc nào cũng đi cùng hai chữ nguy hiểm.
Tiểu Mễ lau lau nước mắt, mặt vẫn cười cười. Cô bé dù sao cũng sống cùng Tiểu Bạch hơn nửa năm, rời đi quả thật cảm thấy rất buồn a. Nhưng mà… Bộ dáng của Tiểu Bạch lúc này chính là muốn chọc người ta chết cười mà. Mặt mũi tèm lem nước, ở trong lòng Vương Anh quẫy đạp liên hồi, miệng thì bắt Vương Anh nói với bố mẹ Tiểu Mễ để cho cô bé ở lại đây cùng cô không ngớt. Quả thật khiến người ta vừa khóc vừa cười.
Tiểu Bạch khóc lóc một thôi một hồi, xem chừng cũng có chút bình tĩnh lại, lúc này không còn quẫy đạp lung tung nữa mà chỉ tựa vào lòng Vương Anh khóc nấc. Tiểu Mễ nhìn thấy cũng cảm thấy rất thương tâm, cư nhiên nhón lên vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, ra giọng chị cả.
-Chị Tiểu Bạch. Em sẽ thường xuyên tới chơi cùng chị.
Tiểu Bạch nghe được một câu an ủi của Tiểu Mễ, đương nhiên cố nín nấc, nghẹn ngào nói
-Tiểu Mễ. Đã nói nhất định phải giữ lời.
-Được.
Tiểu Mễ cười cười, nói một câu nhất định, Tiểu Bạch nghe xong cũng nín khóc dần, một lát sau cuối cùng cũng để Tiểu Mễ cùng bố mẹ về nhà mới