Tiểu Bạch không để ý đến sắc mặt Vương Anh, nước mắt vẫn rơi tí tách khiến hắn bối rối không thôi. Giáo sư ở trên bục vẫn say sưa giảng bài, Thiên Nam vẫn say sưa ngủ. Vương Anh khẽ thở dài một cái, cuối cùng vẫn là phải hứa với Tiểu Bạch vài hôm nữa sẽ tìm ra cách.
Cả ngày hôm đó, Tiểu Bạch vui vẻ không thôi. Lúc ra cổng trường cùng Vương Anh, đụng phải một người cũng rất thoải mái nhận lời xin lỗi của người ta. Không biết có phải vì đang vui hay không, Tiểu Bạch cảm thấy tên con trai đụng phải cô nhìn cô với ánh mắt rất lạ, dường như có ý cười.
Trái với Tiểu Bạch, Vương Anh dường như cảm thấy không vui. Danh dự đàn ông khốn nạn. Hắn không muốn để Tiểu Bạch khóc, cuống quá mới hứa như thế. Đàn ông đã hứa phải giữ lời. Nhưng hắn lại hoàn toàn không muốn chút nào.
Tiểu Bạch mấy ngày hôm sau, lúc nào cũng luôn miệng hỏi Vương Anh bao giờ mới đem cô về cung. Hắn cũng chỉ ừ hữ cho qua chuyện, trong lòng có chút xót xa. Tối hôm 14, mặt trăng tròn vành vạch, lòng Vương Anh lại càng thấy ảo não hơn. Cuối cùng vẫn muốn hỏi Tiểu Bạch một câu.
Tối hôm đó, Vương Anh nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bạch ở trên giường, cảm nhận hơi ấm của cô phả qua, trong lòng mặc dù không vui nhưng vẫn cảm thấy được sự dễ chịu. Hán nỉ non bên tai Tiểu Bạch.
-Tiểu Bạch. Em về cung liệu còn muốn gặp anh hay không?
Tiểu Bạch đang vui vẻ, quay lại trả lời hắn.
-Đương nhiên là có.
-Nhưng thế giới của anh và của em không giống nhau.
-Vậy chỉ cần Vương Anh ca ca cùng sống ở thế giới của muội với muội là được rồi.
Vương Anh nín không được, bật một tiếng thở dài. Tiểu Bạch ngốc nghếch. Hắn làm sao có thể từ bỏ thế giới này được chứ? Hơn nữa, đương kim hoàng thượng nếu biết hắn đã dụ dỗ con gái ông ta hết mực, khẳng định sẽ cho hắn chết không toàn thây.
-Tiểu Bạch, nghe anh nói này. Em rời cung lâu như vậy, phụ vương cùng mẫu hậu sẽ rất tức giận.
Tiểu Bạch lúc này mới có chút lo lắng, cắn môi.
-Đúng a. Phụ Vương của muội rất nghiêm khắc.
Câu nói này của Tiểu Bạch như thể khích lệ Vương Anh vậy. Hắn không thể để Tiểu Bạch trở về, cũng không thể rời bỏ nơi này, vậy chi bằng cứ dùng cách khiến Tiểu Bạch không dám về nhà.
-Nếu lúc này muội trở về, phụ vương cùng mẫu hậu chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, đánh muội không thương tiếc.
Tiểu Bạch khẽ run một cái. Chuyện này chính là rất có khả năng a. Cô lắp bắp
-Vậy… Vương Anh ca ca. Vậy… phải làm thế nào? Muội rất nhớ hai người.
Ánh mắt Vương Anh ánh lên một tia gian xảo.
-Vậy chúng ta bí mật về thăm họ. Đợi họ bớt giận anh sẽ nói chuyện với họ, được không?
Vương Anh vui vẻ nói với Tiểu Bạch. Hắn sớm đã xác định sẽ gặp hai người kia xin cưới Tiểu Bạch. Nếu không được sẽ bắt cóc cô quay về hiện tại, đố ai tìm được. Tiểu Bạch ngây thơ không hiểu ý này, cư nhiên cho rằng “nói chuyện” của Vương Anh tức là làm cho phụ Vương cùng Mẫu hậu bớt giận mà không đánh cô, đương nhiên vui vẻ gật đầu mà không hay biết, cô đích thị là đang bị gạt rồi.
Đêm ngày 15 âm lịch, Vương Anh cuối cùng cũng đưa Tiểu Bạch về nhà. Lần trước cũng vào trăng rằm mới có thể khởi hành. Lần này cũng thế. Trăng vẫn sáng vành vạch, phả ánh sáng mờ ảo vào người của 3 người.
Nói là 3 người, thật ra là vì có cả Thiên Nam đi cùng nữa. Đừng nhìn Thiên Nam đẹp trai cao ráo như thế, thực chất cũng thuộc dạng nham hiểm vô cùng. Hơn nữa đã là tay chân của Vương Anh, đương nhiên võ công không tồi. Hắn từ nhỏ sớm đã cùng học võ với Vương Anh, đương nhiên có thể tự tin vào bản thân. Lần này dù sao cũng là lén lút, có 2 cái đầu nham hiểm như hắn và Vương Anh, lỡ có bị bắt cũng biết tìm cách mà về.
Tiểu Bạch từ sáng đã kích động không thôi, cười nói liên hồi. Tiểu Mễ nhìn thấy, tò mò hỏi, cô cũng sẵn sàng đem hết mọi chuyện nói ra. Tiểu Mễ nghe kể xong, không đừng được đem ánh mắt Chị-nhất-định-điên-rồi nhìn Tiểu Bạch. Cô mặc dù chỉ mới 12 tuổi, sắp bước sang tuổi 13, thế nhưng với mấy chuyện thần kì kiểu này, cô bé tuyệt đối không tin.
Tiểu Bạch vui tới mức ánh mắt đó của Tiểu Mễ là như thế nào, cư nhiên cho rằng cô bé đã hiểu, vội vã chạy đi tìm cái gì đó ăn, ngoan ngoãn chờ Vương Anh về. Đến bây giờ, cuối cùng cũng sắp được về thăm Phụ Vương cùng Mẫu hậu, vẻ mặt y như tù được thả.
Vương Anh mặc dù biết Tiểu Bạch sẽ không về cung mà quên luôn hắn, thế nhưng cảnh giác vẫn hơn. Hắn bá đạo lấy vải đen bịt mắt Tiểu Bạch lại với lí do hết sức chuối, sợ em nhìn thấy sẽ bị đả kích nặng nề. Tiểu Bạch trước nay vẫn là một mực tin tưởng Vương Anh, đương nhiên chuyện này cũng không ngoại lệ.
Vương Anh dẫn Tiểu Bạch cùng Thiên Nam tới chỗ có 6 hòn đá, đẩy cái thùng rác mà hắn dùng để nguỵ trang ra. 6 hòn đá vẫn như ngày này tháng trước, sáng rực rỡ một cách lạ lùng. Thiên Nam bên cạnh hắn kêu lên một tiếng nho nhỏ. Quả thật rất đẹp nha. Hơn nữa, hình như không có cơ sở khoa học gì, làm sao lại có thể phát sáng như thế?
Im lặng. Vương Anh dắt tay Tiểu Bạch, dừng lại ở chỗ hòn đá giữa. Thiên Nam lúc này đột nhiên có chút hồi hộp. Là xuyên không nha. Hắn thực sự là sắp xuyên không.
Vương Anh nín lặng, cúi xuống, nhẹ nhàng dùng tay chạm vào hòn đá ở giữa. Hôm nay cũng như hôm trước, hắn lại cảm nhận được một cái kéo mạnh ở bụng, xung quanh thế giới thay đổi khôn cùng.
Thiên Nam bên cạnh Vương Anh cũng cảm thấy y như thế. Hắn sớm đã chuẩn bị sẵn, thế nhưng vẫn cảm thấy có chút lờm lợm.
Lúc Tiểu Bạch cảm thấy được mặt đất bình yên ở dưới chân, cô lập tức theo quán tính ngã về phía trước. Vương Anh cũng mất đà, thế nhưng vẫn cố đỡ cho Tiểu Bạch, kết quả là cả 2 cùng ngã phía dưới đất. Thiên Nam có chút khá hơn, vẫn còn đứng, thế nhưng vẫn là nghiêng ngả một chút. Hắn đưa tay kéo Vương anh cùng Tiểu Bạch đứng dậy,đồng thời cũng đưa mắt nhìn xung quanh.
Ấn tượng ban đầu của Thiên Nam so với Vương Anh cũng không khác là mấy. Có chăng chính là ngạc nhiên hơn. Nơi này quả thật rất xinh đẹp a. Nhìn rất đáng đồng tiền. Cổ đại a. xa xỉ tới mức này.
Vương Anh giúp Tiểu Bạch tháo vải đen ra, cảm nhận được cô hồi hộp không thôi.
Cũng may lúc này là buổi đêm, so với vải đen kia mặc dù có sáng nhưng cũng chẳng hơn là mấy. Tiểu Bạch vừa mở mắt ra, cảnh xung quanh đã hiện rõ dần.
Tiểu Bạch nhịn không được, xém chút nữa kêu to, may mà có Vương Anh đưa tay bịt lấy miệng cô kịp lúc, chỉ có trong họng Tiểu Bạch vẫn là âm ỉ một tiếng rên đầy vui sướng. Về nhà. Cô thật sự đã về nhà.
Tiểu Bạch nhận ra chỗ mà 3 người đang đứng. Chỗ này chính là bên sau Ái Lạc cung, là cung của Ái Nhi cách cách, là em gái của Đương kim hoàng thượng.
Gọi là em gái, thực chất cũng chỉ mới 20 tuổi. Ái Nhi cách cách tính tình khách người. Đến giờ vẫn chưa xuất giá. Đối với Tiểu bạch mà nói, Ái Nhi cách cách là người chơi cùng lí tưởng của cô. Tiểu Bạch phải cố nhịn lắm mới có thể không xông vào thăm Ái Nhi cách cách. Ngoài Phụ Vương cùng mẫu hậu ra, người cô nhớ nhất chính là Ái Nhi cách cách này.
Nhờ có Tiểu Bạch dẫn đường, cung điện nguy nga hôm nay cũng có chút dễ đi hơn. Vương Anh lần trước mò mẫm khắp nơi, xem ra hình như là đi đường rất xa. Hôm nay đi cùng Tiểu Bạch, đường đi gần hơn rất nhiều. Tiểu Bạch có chút gấp gáp, vừa đi vừa thở, chỉ mong mau chóng nhìn thấy song thân. Vương Anh cùng Thiên Nam phía sau biết được nỗi gấp gáp của Tiểu Bạch cũng không làm khó cô mà nhanh chân theo cùng. Thoắt cái, 3 người cũng tới được sau Sùng Dương cung của đương kim hoàng thượng.
Tiểu Bạch đối với Sùng Dương cung quen thuộc vô cùng. Hồi nhỏ cô thường tới đây chơi đùa, sớm đã đem nơi này nắm trong lòng bàn tay. Tiểu Bạch nhẹ nhàng dẫn Vương Anh cùng Thiên Nam ra phía bên sau Sùng Dương cung, lén lút đục một lỗ nhỏ trên cửa sổ.
Vương Anh xem phim cổ trang đã nhiều. Bất quá cái chiêu đục cửa sổ này hắn chẳng lạ lùng gì. Cái hắn ngạc nhiên nhất chính là, Tiểu Bạch ngây thơ như thế, sao lại biết chiêu này? Chẳng lẽ…
Gáy Vương Anh xuất hiện 3 vạch vừa đen vừa thô. Chẳng trách trước đây Tiểu Bạch bị bắt cóc. Hoá ra thường xuyên xem chừng Phụ hoàng, trốn cung đi chơi. Vương Anh để ý quanh quất. Quả nhiên có rất nhiều lỗ. Bất quá hắn cũng hạ quyết tâm, sau này lấy về được, nhất định phải xem chừng cẩn thận.
Tiểu Bạch len lén nhìn vào bên trong, lập tức nhìn thấy bóng dáng Phụ Hoàng mệt mỏi xem tấu chương, đầu đã điểm mấy sợi bạc. Trong lòng cô đột nhiên trào lên một cỗ xúc động.
Suốt mấy tháng không gặp phụ hoàng, hình như người già hơn rất nhiều. Trên đầu cũng bắt đầu điểm bạc. Tiểu Bạch lúc này cảm nhận được một làn hơi mỏng bao quanh mắt.
Cô thực sự rất nhớ phụ hoàng a. Trước đây ở cùng người, không biết được đi xa sẽ nhớ người như thế này.
Vương Anh mãi cho tới sau này vẫn không tài nào không thống hận mình hôm đó lại đưa Tiểu Bạch về nhà. Nếu chỉ là nhìn một cái thôi thì ok, chuyện chẳng có gì to tát. Thế nhưng chuyện Tiểu Bạch dù nhìn song thân tới mãn nhãn rồi, khóc nức nở mấy tiếng làm hắn sợ phát khiếp rồi, đến khi gần về lại gây chuyện.
Tiểu Bạch khó khăn lắm mới được về nhà, đương nhiên không chịu dễ dàng rời đi. Buộc lòng Vương Anh phải dỗ dành ngon ngọt mỗi tháng đưa cô về nhìn song thân 1 lần cô mới chịu đi. Thế nhưng đến chỗ sau Ái Lạc cung, Tiểu Bạch ngốc nghếch lại khóc nức nở.
So với cung điện này, Ái Lạc cung quả thật khá nhỏ. Mặc dù bài trí rất đẹp, thế nhưng dù sao cũng chỉ là nhỏ. Đêm khuya lại thanh vắng, Ái Nhi cách cách có thói quen thức khuya xem tiểu thuyết ngôn tình, đường nhiên có thể nghe được.
Đang lúc Vương Anh lúng túng xem xét xem có nên đánh Tiểu Bạch ngất đi để dễ bề đưa về hay không, phía tường bên của Ái Lạc cung bỗng ló ra một cái đầu.
-Bạch Bạch?
Ái Nhi cách cách hết hồn, kêu lên một tiếng như mèo. Vương Anh cùng Thiên Nam lập tức đứng hình, không cử động nổi.
Tiểu Bạch đang hồi xúc động, đương nhiên không nghĩ được nhiều, chạy lại ôm chầm lấy Ái Nhi cách cách, khóc một hồi liên tu bất tận. Ái Nhi cách cách mặc dù chỉ là dì thôi, thế nhưng lại vô cùng thương yêu Tiểu Bạch. Nhìn thấy cô khóc lập tức động lòng. Nàng nhẹ nhàng đưa tay vuốt vuốt mái tóc Tiểu Bạch, đợi cho cô nín khóc mới hỏi
-Bạch Bạch. Bấy lâu nay con đi đâu? Cách Cách rất lo cho con.
Tiểu Bạch sụt sịt lau nước mắt, nũng nịu nói.
-Tiểu Bạch xuyên không a.
Ái Nhi trố mắt.
Vương Anh trố mắt.
Thiên Nam cũng trố mắt.
Nếu có khác nhau, cũng chỉ khác ở chỗ Thiên Nam trố mắt từ lúc vị cách cách kia tới.
Thiên a!!! Tại sao người cổ đại lại xinh đẹp như vậy?
Còn nữa, tại sao Vương triều này ai ai cũng đẹp như thế?
Thiên Nam ngẩng đầu lên trời, kêu lên một tiếng ai oán. Lúc nãy chiêm ngưỡng dung nhan hoàng thượng cùng hoàng hậu đã cảm thấy rất ghen tị rồi.
Tuy vậy, Thiên Nam vốn là người yêu cái đẹp, cũng chẳng so đo làm gì. Có chăng thì cũng đã hiểu tại sao Tiểu Bạch đối với hắn trong veo không chút động lòng. Nhưng mà có điều…
Vị cách cách kia quả thật mê hồn a.
Thiên Nam mơ mơ màng màng, ngắm nhìn vị cách cách kia say mê nghe Tiểu Bạch kể lại chuyện mấy tháng này. Máu mũi của hắn cũng suýt nữa trào ra. Vị cách cách này, chỉ e chữ đẹp cũng không đủ để miêu tả.
Thiên Nam đưa ánh mắt phủ sương mờ, ngơ ngác nhìn Ái Nhi cách cách. Khuôn mặt thanh tao, dáng người cực chuẩn, chỗ nào nên nảy nở thì nảy nở, nên gầy thì gầy. Phiến môi hồng hồng xinh xắn.Cái này có thể gọi là tuyệt thế giai nhân. Hắn chình là từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay, chưa lần nào nhìn thấy cô gái nào đẹp như thế.
Ái Nhi cách cách nghe Tiểu Bạch kể chuyện, ánh mắt loé lên tia nham hiểm. Gáy Vương Anh chảy dài mấy gạch đen. Hắn còn đang thắc mắc vị cách cách này không biết có phải là cụ cố nào của hắn hay không, tại sao ánh mắt lại có thể nham hiểm được y như hắn vậy?
Tiểu Bạch một mực ngây ngô, kể lể một thôi một hồi, đến khóc cũng không còn khóc nữa, đưa ánh mắt trong trẻo nhìn Cách Cách yêu quý của mình.
Ái Nhi cách cách e hèm một tiếng, cuối cùng cũng dùng lời ngon ngọt, dụ dỗ Tiểu Bạch.
-Bạch Nhi. Cách cách hỏi con, con đi lâu như vậy, có phải rất đáng tội không?
Tiểu Bạch lập tức đem ánh mắt sợ hãi vô độ nhìn cách cách, lắp bắp
-Con… con… tại con không tìm được đường về thôi.
-Dù sao cũng là vì con bỏ nhà đi chơi. Ta có thể không tính toán. Thế nhưng Hoàng huynh của ta không dễ dàng như thế đâu.
-Con… Cách cách. Người đừng nói với phụ hoàng là con về.
Tiểu Bạch lúc này mắt lại rơm rớm nước. Vương Anh ngồi một bên cũng hoá thành thạch nghìn năm mất rồi. Chỉ có Thiên Nam mơ mơ màng màng, nghe không lọt được chữ nào, trên mặt vẫn y nguyên nụ cười ngớ ngẩn.
-E rằng không được a- Ái Nhi cách cách cười ám muội- Ta không biết nói dối. Gặp hoàng huynh nhất định không kìm được mà nói toẹt ra.
Tiểu Bạch lúc này nhất định là bị doạ tới mức sợ hãi không thôi, mặt cắt không còn một giọt máu.
-Vậy… Cách cách à. Chuyện này nên làm thế nào?
Ái Nhi cách cách lúc này đã cười toe, bình thản buông một câu.
-Rất đơn giản. Ta cùng con xuyên không.
Trong khi Vương Anh đang thống hận muốn chết vì bà cô này, Thiên Nam cư nhiên sung sướng hết mức. Vương Anh còn chưa kịp nói tiếng nào đã cảm nhận được một làn gió vèo qua một cái, nhìn sang đã thấy Thiên Nam vẫy đuôi đứng trước mặt Ái Nhi cách cách, nôn nôn nóng nóng nói.
-Vị tiểu thư xinh đẹp này. Cô muốn xuyên không tới bao lâu cũng được. Ta rất không ngại chứa chấp cô a. Thế giới của bọn ta rất rất vui a.
Gáy Tiểu Bạch cùng Vương Anh chảy dài mấy gạch đen, mơ hồ nhận ra, đuôi của Thiên Nam chính là vẫy tới sắp gãy lìa rồi.
Về phần Ái Nhi cách cách, không cần đợi nói hai lời, gật đầu ngay tắp lự.