Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 12: Chương 12: Đột nhập vào phòng




Hắc Bạch Lam đưa cô vào trong phòng của viện trưởng, ông ta đã tầm bốn mươi tuổi, thấy anh liền đứng dậy chào hỏi.

- “Hắc tiên snh, ngài đến có chuyện gì vậy? Sao ngài không báo trước để tôi tiếp đón tử tế“.

Hắc Bạch Lam kéo cô lại gần:“Không cần, mau tiêm cho cô ấy một mũi ngừa thai, không được ảnh hưởng đến sức khỏe, còn nữa kiểm tra lại cho cô ấy, cô ấy sử dụng thuốc tránh thai hai lần trong một tháng.”

Vị bác sĩ gật đầu:“Được, mời tiểu thư đi theo tôi.”

Lâm Mạn Ninh quay đầu lại nhìn anh rồi đi theo vị bác sĩ, xem ra tên Hắc biến thái này cũng rất tốt. Bất quá cô thấy thích anh rồi.

Tiểu Ninh được đưa đi tiêm một mũi tránh thai rồi kiểm tra sức khỏe, xong xuôi cũng đã năm giờ rưỡi.

Vị bác sĩ nói:“Hắc tiên sinh, ngài yên tâm, thuốc tránh thai cô ấy sử dụng tác dụng phụ thấp nên không sao“.

Anh gật đầu:“Vậy được rồi“.

Tiểu Ninh nhìn đồng hồ trên tay anh.

- “Hắc biến thái, muộn rồi, chú mau đưa tôi về nhà đi, mẹ tôi sắp về rồi.”

Hắc Bạch Lam đi trước cô:“Đi thôi.”

Xe dừng trước cổng biệt thự, Lâm Mạn Ninh mở cửa bước xuống thì bị anh nắm tay lại.

- “Cuối tuần này đi với tôi nhé!“.

Lâm Mạn Ninh gỡ tay anh ra:“Nếu từ giờ đến cuối tuần chú nhịn được không đụng vào phụ nữ.”

Hắc Bạch Lam mỉm cười:“Được, nói phải giữ lời, cuối tuần này tôi đến đón em, nhớ đừng quên.”

Lâm Mạn Ninh bước xuống xe rồi đi vào trong nhà, quản gia thấy cô liền nói.

- “Tiểu thư, về muộn vậy sao? Người bạn đó của cô sao ròi?”

Lâm Mạn Ninh gải đầu:“À..chết rồi.”

- “Chết rồi?” Quản gia hỏi lại:“Chết rồi sao nhìn cô không chút đau buồn gì vậy?”

Lâm Mạn Ninh cười gượng:“Chết rồi thì thôi chứ phải làm sao giờ ạ, thôi con đi lên phòng đây ạ.”

- “Ừ, tắm rửa xong nhớ xuống ăn cơm nhé!“.

Lâm Mạn Ninh nói:“Không ạ, cob ăn rồi.”

Đến tối, sau khi nói chuyện điện thoại với Tiểu Á xong Lâm Mạn Ninh chui vào trong chăn ngủ, nửa đêm cô cảm nhận được bên cạnh giường mình lún xuống, một thứ vải gì đó mát mát chạm vào người cô.

Cái gì đây, cô cũng sợ ma lắm, Lâm Mạn Ninh lo sợ co rúm người lại, đến khi có một cánh tay chạm vào người cô thì cô hoản sợ la lên.

- “Aaaaaa” Cô hất chăn ra ngồi bật dậy.

“Tách” Chiếc đèn ngủ bật lên, mẹ Lâm một bộ váy ngủ màu đen ngồi ở giường cô:“Làm cái gì mà la dữ vậy con nhỏ này?”

- “Mẹ...mẹ...sao...sao..mẹ lại vào phòng con, mẹ có biết con tưởng là ma không?”

Mẹ Lâm nhém cái gối về phía cô:“Ma cái đầu cô, chẳng qua là bố cô đi công tác rồi, mẹ ngủ một mình không quen nên qua đây ngủ cùng cô thôi.”

Lâm Mạn Ninh ôm lấy cái gối:“Thì ra Lâm phu nhân vắng chòng nên nửa đêm canh ba mò sang giường của thiếu nữ nhà lành hù người ta.”

- “Cô có tin tôi cho cô ra ngoài đường ngủ không?“. Mẹ Lâm nằm xuống giường.

Lâm Mạn Ninh nằm xuống bên cạnh mẹ cô:“Mẹ ngủ ngón.”

- “Ngủ cái gì? Tâm sự một lát đi, bảo bối của mẹ.” Mẹ Lâm nhẹ nhàng nói.

Lâm Mạn Ninh phẩy tay:“Người cho con xin, ngày mai con phải đến trường, mẹ mau ngủ đi.”

Lâm Mạn Ninh quay người sang bên kia rồi nhắm mắt lại, mẹ Lâm khẽ hỏi.

- “Tiểu Ninh, ở trường con chưa dạy về giáo dục giới tính sao?”

Lâm Mạn Ninh mơ màng nói:“Mấy cái đó đều biết cả rồi học làm gì nữa chứ.”

- “Hả? Con biết luôn rồi sao? Vạy Tiểu Ninh, sao giờ con vẫn chưa có bạn trai?”

Lâm Mạn Ninh mở mắt ra, quay người lại nhìn mẹ cô:“Mẹ, con không muốn lấy chồng đâu, Lâm gia ta không phải nghèo đến mức không nuôi nổi con, con sẽ ở bên cạnh cha mẹ đến cuối đời, mẹ đừng hòng đuổi con đi.”

Mẹ Lâm chỉ tay vào đầu cô:“Mẹ sẽ không nuôi con cả đời đâu, nhanh chóng tìm người yêu đi, biết chưa hả?”

Lâm Mạn Ninh ôm lấy mẹ Lâm, cô rúc đầu vào ngực mẹ:“Mẹ nói nhiều quá, nào, nào ngủ thôi.”

Mẹ Lâm lắc đầu bỏ qua chuyện này, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau....

Lâm Mạn Ninh ăn sáng xong rồi đến trường, Tiểu Á kéo tay cô ngồi xuống ghế của sân thể dục.

- “Tiểu Ninh, cậu mau xin bác Lâm đến kí túc xá ở tiếp đi, tớ ở một mình rất buồn, còn nữa ngày hôm qua cậu đi đâu mau nói cho tớ biết đi.”

Lâm Mạn Ninh bẻ miếng socola đút vào miệng Tiểu Á, Tiểu Á há miệng ra ăn hết miếng socola.

Tiểu Ninh hài lòng vuốt tóc cô:“Tiểu Á ngoan, không quấy nữa nha, lần sau chị sẽ cho em biết.”

Tiểu Á đánh vào tay cô:“Tớ không phải mèo, hứ.”

Lâm Mạn Ninh cười rồi ăn một miếng socola:“Vào lớp thôi.”

Tiểu Á đi theo cô, Lâm Mạn Ninh khoác vai Tiểu Á nói.

- “Tạm thời tớ phải ở nhà làm con ngoan trò giỏi cho phụ mẫu yên lòng, sau này có lại niềm tin rồi tớ sẽ xin họ đến đây ở lại.”

Tiểu Á gật đầu:“Vậy cậu nhanh lên nhé, ở một mình buồn quá, tớ thì không thích về nhà.”

- “Được.” Tiểu Ninh nói.

Tối đến, Lâm Mạn Ninh đề phòng trường hợp nửa đêm mẹ lẻn vào phòng cô nên đã khóa trái cửa lại, tắm xong cô buộc lại mớ tóc rồi ngồi vào bàn học.

Cô chống tay nhìn ra cửa sổ, giờ này mà được đi bar nhảy nhót cùng Tiểu Á thì tuyệt vời biết mấy, hoặc là cùng Tiểu Á xem mấy bộ phim cấm thì thật quá tuyệt vời.

Cô ôm cuốn sách về phía giường, vừa nằm vừa đọc sẽ hiệu quả nhất. Thời gian chậm rãi trôi qua, Tiểu Ninh nhìn chằm chằm vào trần nhà, thường thì mỗi lần cô đọc sách sẽ buồn ngủ, tại sao hôm nay không buồn ngủ, cũng không ngủ được.

Thôi, mở mấy bộ phim lên xem cho dễ ngủ vậy. Nói rồi cô vứt cuốn sách sang một bên, cầm lấy chiếc máy tính bảng của mình.

Nằm dài ra giường rồi xem phim, hai mắt cô sáng rực nhìn những người đàn ông cường tráng kia, thật đẹp, nhưng vẫn thua tên Hắc biến thái kia.

- “Bảo bối, thật không ngờ em có thú vui tao nhã như vậy.” Hắc Bạch Lam đứng bên cạnh cô hỏi.

Lâm Mạn Ninh giật mình nhìn anh:“Chú..sao chú vào đây được?”

Cô nhìn cửa sổ đang mở, Hắc biến thái trèo cửa sổ vào phòng cô sao? Lâm Mạn Ninh cau mày.

- “Ai cho chú đến đây? Chú mau đi đi, lát nữa mẹ tôi lên sẽ chết chắc.”

Hắc Bạch Lam ngồi xuống giường cô:“Không ngờ phòng ngủ lại đẹp như vậy.”

Lâm Mạn Ninh hỏi lại:“Chú có nghe tôi nói gì không thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.