Hắc Bạch Lam nhìn Lâm Mạn Ninh:“Tiểu Ninh, cuối tuần này em rảnh chứ?”
- “Không rảnh lắm, tôi phải đi chơi với Tiểu Á.” Lâm Mạn Ninh vừa ăn vừa trả lời, ngay cả nhìn không không thèm nhìn anh lấy một cái.
Hắc Bạch Lam gật đầu, có chút tiếc nuối:“Cuối tuần này có thể sắp xếp đi với tôi đến một nơi không?”
- “Khụ, khụ” Lâm Mạn Ninh đang ăn nghe anh nói vậy liền ho sặc sụa:“Hắc biến thái, chú có thể đừng nói chuyện với giọng như vậy được không? Nghe kinh quá.”
Hắc Bạch Lam đen mặt, anh chưa bao giờ nói chuyện mềm mỏng với ai như vậy, cô gái này có phúc lại không biết hưởng.
Lâm Mạn Ninh uống cốc nước rồi nói:“Tôi ăn xong rồi, đưa tôi về đi.”
- “Vừa rồi em đến đây bằng gì?” Hắc Bạch Lam nói.
Lâm Mạn Ninh đứng dậy:“Taxi.”
- “Vậy tôi sẽ gọi taxi đưa em về.” Hắc Bạch Lam nói.
Lâm Mạn Ninh nhún vai:“Được thôi, tùy chú, miễn là tôi về nhà là được rồi.”
Hắc Bạch Lam đơ mặt, tưởng cô gái này sẽ cầu xin nỉ non anh đưa cô về, ai ngờ được Tiểu Ninh này quá bướng bỉnh, cô chỉ khuất phục anh lúc trên giường mà thôi.
Lâm Mạn Ninh nói:“Chú gọi taxi đi, tôi vào phòng tắm rửa tay, thay quần áo đây“.
Lâm Mạn Ninh bước vào phòng tắm, lúc này điện thoại trong túi cô reo lên, Hắc Bạch Lam cầm chiếc túi xách của cô lên rồi mở ra.
- “Tiểu Á?” Anh đọc dòng chữ hiển thị trên màn hình, đây chắc chắn là cô bạn thân của Tiểu Ninh. Anh đặt lại vào trong túi, vô tình bị vật sắc nhọn nào đó đâm trúng tay.
Anh cau mày lấy vật đó ra, là góc của vĩ thuốc tránh thai. Lâm Mạn Ninh đi ra ngoài nhìn anh.
- “Chú gọi taxi cho tôi chưa?” Cô hỏi rồi cầm lấy túi xách trên giường.
Hắc Bạch Lam nhìn vĩ thuốc trên bàn:“Tiểu Ninh, em dùng nó sao?”
Lâm Mạn Ninh lúc này mới để ý đến thuốc, đây là thuốc tránh thai của cô, cô đi đến cầm lấy.
- “Ai cho chú đụng vào đồ của tôi?”
Hắc Bạch Lam đứng dậy:“Ai cho em dùng những thứ thuốc này, có biết nó sẽ nguy hiểm như thế nào không hả?”
Anh hơi lớn tiếng, cũng chẳng hiểu vì sao khi biết cô dùng thuốc tránh thai anh lại tức giận như vậy, là vì lo cho sức khỏe của cô sao?
Lâm Mạn Ninh quát lại:“Hắc biến thái, chú lớn tiếng với ai chứ? Tôi không dùng nhỡ mang thai thì phải làm sao? Chú chịu trách nhiệm sao? Hay để tôi mang bầu rồi làm bà mẹ đơn thân, tôi đây mới mười bảy tuổi vẫn chưa nghĩ đến vấn đề đó đâu đấy.”
Hắc Bạch Lam lấy lại vĩ thuốc trên tay cô, anh nhẹ giọng:“Được rồi, lần sau tôi sẽ không ra bên trong nữa, từ giờ đừng dùng những thuốc như thế này, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em.”
Lâm Mạn Ninh bĩu môi, bóc một viên thuốc ra. Hắc Bạch Lam cau mày.
- “Em không nghe tôi nói gì sao?”
Lâm Mạn Ninh nói:“Đó là chú nói những lần sau, còn lần vừa rồi tôi chưa uống.”
Hắc Bạch Lam gạt đi số thuốc trên tay cô ra rồi nắm lấy tay cô:“Đi theo tôi.”
- “Chú đưa tôi về sao?” Lâm Mạn Ninh hỏi.
Hắc Bạch Lam vẫn như cũ, anh lạnh lùng nắm tay cô ra khỏi biệt thự rồi ngồi vào một chiếc xe.
- “Đến bệnh viện.” Anh nói với tài xế của anh.
Lâm mạn Ninh cau mày:“Chú làm gì vậy? Mau đưa tôi về, mẹ tôi sắp về rồi, thấy tôi không ở nhà bà ấy sẽ tức giận.”
- “Đến đây chỉ cần mười lăm phút, em yên tâm.” Hắc Bạch Lam nói.
Lâm Mạn Ninh tức giận ngồi dựa vào ghế, không thèm nói chuyện tiếp với anh.
“Tít...tít...tít..” Lúc này điện thoại của anh reo lên. Là Chu Diệu Mẫn gọi.
- “Có chuyện gì vậy?” Anh nói.
- “Lam, anh dạo gần đây toàn tránh mặt em, em rất nhớ anh, chúng ta gặp nhau đi, em sẽ đến nhà của anh, được không?”
Loa điện thoại đủ lớn để khiến cho Lâm Mạn Ninh ngồi bên cạnh nghe hết, Tiểu Ninh cau mày, vừa ghê tởm với giọng nói này vừa tức giận Hắc Bạch Lam, tên đàn ông biến thái trăng hoa này.
- “Cứ ở nhà em đi, tối tôi sẽ đến.” Hắc Bạch Lam nói, ánh mắt nhìn lên tấm gương nhỏ phía trước, trong đó phản chiếu gương mặt tức tối của Lâm Mạn Ninh.
Lâm Mạn Ninh nhìn anh, anh dám đồng ý còn chủ động đến nhà cô ta sao? Không được, tuy cô không có tình cảm gì với anh nhưng dù sao họ cũng đã xảy ra quan hệ, dù gì cũng đã có cảm tình, lại nói con gái đối với người đàn ông đầu tiên của mình thường sẽ rất quyến luyến.
Chu Diệu Mẫn vui mừng nói:“Được, vậy em sẽ đợi anh.”
Lâm Mạn Ninh giật lấy chiếc điện thoại của anh:“Cô là ai? Nói chuyện nghe kinh tởm như vậy.”
Hắc Bạch Lam không hề tức giận vì hành động ngang ngược của cô, chỉ thú vị ngồi nhìn cô.
Chu Diệu Mẫn cau mày:“Cô là ai? Lam đâu? Sao cô lại cầm điện thoại của anh ấy?”
- “Tôi cầm điện thoại của anh ấy liên quan đến dì sao? Nghe giọng là biết già như bà cố tôi, dì muốn qua lại với anh ấy sao?”
Chu Diệu Mẫn nghiến răng:“Mày là con nhà ai? Nói chuyện ngang ngược như vậy. Mau đưa điện thoại cho anh ấy.”
Lâm Mạn Ninh cúp máy, vứt chiếc điện thoại ra ngoài cửa sổ, chiếc điện thoại vô tội vỡ tan tành, Hắc Bạch Lam hỏi.
- “Lâm Mạn Ninh, em làm gì vậy?”
Lâm Mạn Ninh hất cằm:“Sao hả? Chú tiếc chiếc điện thoại kia sao? Nếu vậy tôi sẽ đền cho chú vài chiếc.”
Hắc Bạch Lam lắc đầu:“Ý của tôi là tại sao em lại giật điện thoại của tôi, tôi đang nói chuyện với người phụ nữ của tôi.”
Lâm Mạn Ninh cầm lấy tay anh, cô mở miệng cắn vào cổ tay anh thật mạnh.
- “A...Em cầm tinh con chó sao?” Hắc Bạch Lam xoa xoa cổ tay hỏi.
Lâm Mạn Ninh quệt mũi:“Tại chú, tại chú trăng hoa, cắn cho chú chết, không thể đi với người phụ nữ khác.”
- “Em ghen sao?” Hắc Bạch Lam hỏi.
Lâm Mạn Ninh nhất thời đơ người, ghen sao? Có lẽ là vậy, nhưng ghen với tư cánh gì cơ chứ?
- “Thiếu gia đến bệnh viện rồi.” Tiếng tài xế phá tan đi bầu không khí im lặng này.
Hắc Bạch Lam lạnh lùng nhìn tài xế, anh đáng lễ ra đã nghe được câu trả lời.
Lâm Mạn Ninh thầm cảm ơn tài xế rồi mở cửa đi ra ngoài:“Chú muốn đến bệnh viện làm gì?”
- “Vào trong em sẽ biết.” Hắc Bạch Lam nói.